2020 – Năm mới đã đến, tuyết từ lâu đã ngừng rơi, trời cũng không còn quá lạnh nữa, là thời điểm ai ai cũng cảm thấy vui mừng hồ hởi tràn đầy nhiệt huyết ngày xuân, đón mừng khởi đầu mới.
Mọi sự vẫn diễn ra, con người ta thì không khi nào rời xa được guồng quay của công việc, có bận rộn, có khẩn trương, đương nhiên chuyện giải trí thì chẳng thể nào thiếu đi mất.
Hôm nay, lẫn trong bao nhiêu tin tức phong phú mỗi ngày thì có một bài báo thực sự là nổi bật hay ho, đủ để mọi người bàn tán và nó cũng rình rang khắp các trang tin lớn nhất, tiêu đề là “HOT! Bubble Gum Pink có giá 7,5 triệu USD được thiếu gia Vương Nhất Bác tặng cho bạn gái tiểu thư!”
(Bubble Gum Pink có thật ngoài đời, người viết tham khảo chi tiết về viên kim cương để đưa vào bài viết. 7,5 triệu USD ~ 172 tỷ VNĐ)
Nội dung bài viết:
Hôm nay 11/01, tại sàn đấu giá Christie”s khu vực châu Á ở Hong Kong, một viên kim cương hồng tím tinh xảo và quý hiếm có tên gọi “Bubble Gum Pink” đã được bán với giá hơn 7,5 triệu USD cho một doanh nhân trẻ tuổi, tên Vương Nhất Bác.
Viên kim cương nặng 3,43 carat, giác cắt tuyệt hảo, độ tinh khiết hoàn mỹ và không chút tì vết. Bubble Gum Pink được chế tác khéo léo, viên kim cương màu hồng tím được đặt chính giữa chiếc nhẫn, bao quanh nó là những viên kim cương hồng hình quả lê và viên kim cương trắng nhỏ hình bầu ɖu͙ƈ.
Chủ nhân mới của Bubble Gum Pink – Vương Nhất Bác vật quý vừa về tay ngay tại chỗ đã tặng nó cho bạn gái là tiểu thư trâm anh thế phiệt, xinh đẹp yêu kiều. Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi. Tổng tài xuất sắc tặng quà cho bạn gái cũng là tuyệt sắc giai nhân, thật là khâm phục làm sao!
Blabla, ngay sau đó là hàng loạt thông tin kỹ thuật của viên kim cương cùng tiểu sử gia thế hiển hách của cả hai nhân vật chính. Đọc báo mà như đọc truyện ngôn tình, khiến cho thế gian phải cảm thán lắm thay!
Có điều không một ai biết rằng, chỉ mình Tiêu Chiến ngồi đây, thật sự là chạnh lòng, buồn khổ. Người tình thương yêu của anh, công khai sánh đôi cùng người khác, chua xót đến mấy, cũng chỉ đành giấu vào tận đáy lòng mà thôi.
•••
Tan sở, 7 giờ trời đã tối sầm, Quản lý Tiêu thê lương bước ra khỏi cửa Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi. Trước cửa không biết tự bao giờ chiếc Lamborghini mạ vàng đã ngự trị tại đó, im lìm, không gầm rú, cũng không bật đèn, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn nổ máy chờ đợi. Tiêu Chiến có nhắm mắt cũng nhận ra được đây là siêu xe của ai, thứ mà mỗi ngày xuống gara anh đều liếc qua một lần, thậm chí cũng đã ngồi lên chẳng ít.
Quản lý Tiêu không chống đối, mở cửa xe, tự động ngồi vào ghế phụ lái, ngay bên cạnh Vương tổng, vừa ngồi an vị đã không nhịn được mà cười nhếch mép, nhưng cũng chẳng biểu lộ gì thêm. Lưng thẳng, đầu ngẩng cao nhìn về kính chắn gió, xuyên qua đó nhìn tới tiết trời đông mịt mù.
Tiêu Chiến đối mặt với Vương Nhất Bác, hai người gặp nhau, Quản lý Tiêu lại trở về trạng thái quy thuận, hiền hòa mỉm cười như mọi ngày, không để lộ một tia khác thường nào.
“Hôm nay rồng lại có thể đến rước tôm. Tôm chỉ có thể tuân mệnh mà theo chàng về dinh thôi.”
“Sáng ra khỏi nhà sớm như vậy không nói với em, Chiến Chiến đừng lo lắng, tôi trở về rồi.”
“Trở về thì sao? Trở về thì thế nào? Tiêu Chiến này cũng chỉ là đầy tớ, không phiền ông chủ phải khai báo lịch trình đâu.”
“Chúng ta đi ăn! Tôi chở em đến nhà hàng sang trọng, hay đến nơi em từng đặc biệt thích, Chiến Chiến muốn ăn món gì đều có thể gọi.”
“Vâng! Rất cảm ơn ông chủ đã có lòng. Sáng sớm ra khỏi nhà đến Hong Kong xử lý công sự quan trọng. Chiều tối đã lại về tới Bắc Kinh đón em đến nhà hàng. Thật toàn năng! Thật vất vả! Chiến Chiến quả thực là không dám chiếm dụng thời gian của Vương tổng, giờ chúng ta về nhà, à không, giờ Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác về nhà của ngài. Em sẽ nấu một bàn thịnh soạn để chiêu đãi ông chủ vì một ngày tất bật. Trong lúc đó ngài về phòng muốn làm gì thì làm. Thế nào? Được không a~!”
“Em đọc báo rồi sao?”
“…” Tiêu Chiến không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Chiếc siêu xe phóng nhanh trêи cao tốc, hướng đi có lẽ là đến một khu tứ hợp viện nổi tiếng, hắn và anh đã từng đến ăn, rất có không gian riêng, cũng có phong vị đặc biệt không thể lẫn đi đâu được, Tiêu Chiến lần ấy đến nơi đã thích vô cùng.
“Hôm nay em đi ăn cùng tôi. Tôi có chuyện muốn nói. Không cần phải tự mình nấu ăn.”
“Nhưng hôm nay em lại không có tâm trạng ăn ngoài. Rất mệt, muốn về nhà làm việc phục vụ ông chủ rồi nhanh chóng nghỉ ngơi. Nếu muốn thì Vương tổng tự vào ăn một mình cũng được. Chiến Chiến ngồi đây đợi.”
Người cầm lái vốn vừa nói chuyện vừa phóng xe vù vù, chẳng mấy chốc mà đã tiến gần đến lối dẫn vào cổng của nhà hàng. Nghe đến đây, thấy được sự kiên quyết càn quấy của Tiêu Chiến, không chờ được đến khi tới nơi, Vương Nhất Bác chợt phanh gấp, chiếc xe theo đó cũng đứng khựng lại. Hắn từ hộc đựng đồ ở giữa hai người nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhung đen vuông vức, chất liệu và khuôn dáng vừa nhìn qua đã thấy quý phái và đắt tiền.
Vương tổng mở hộp, những ngón tay dài mảnh khảnh cầm lên vật ở trong, thì ra cũng là một chiếc nhẫn, nó sáng lấp lánh, trong suốt và lộng lẫy. Viên kim cương được khảm trêи đó kϊƈɦ cỡ không phải quá to nhưng vẫn cảm giác được sự tinh xảo và dụng tâm, không phải là một chiếc nhẫn hời hợt hay sản phẩm sản xuất đại trà mà ở cửa hàng trang sức nào cũng có thể tìm thấy.
Thế rồi không để ai kia kịp hiểu chuyện gì và phản ứng lại, Vương Nhất Bác vội kéo lấy tay Tiêu Chiến, đeo nhẫn vào ngón trỏ cho người, vừa như in…
Vậy mà Quản lý Tiêu lại không hề chần chừ một giây, dứt khoát rút ra. Vứt đại loảng xoảng vào vị trí ban đầu nơi chiếc nhẫn vừa rời đi không được bao lâu. Ở chỗ đựng đồ kín mít.
“Hạng xoàng, giá trị quá bèo, không thèm!” Vứt xong thì ngoa ngoắt nhận xét thêm.
Vương Nhất Bác ở bên đối diện thì hách dịch không nói một lời, sau đó… hắn kéo cửa kính của xe xuống… dứt khoát vứt luôn chiếc nhẫn kim cương đáng thương ra ngoài! Hẳn là giờ nó đang yên vị ở góc nào đó ở bãi cỏ của tiểu khu bên đường.
Đã thế đầu không ngoảnh lại, Vương Nhất Bác còn bắt đầu khởi động, nhấn ga, mới đấy mà chiếc xe cũng đã lao vút được một khoảng khá xa.
“Dừng! Dừng xe…”
Vương Nhất Bác đã dám vứt thì hắn tất nhiên sẽ không hối hận, sẽ không có chuyện hắn luýnh quýnh cứu vãn tình hình, đi tìm lại vật đã rời tay chủ kia. Thanh âm gấp gáp bắt đối phương dừng xe đúng là của Tiêu Chiến không sai. Anh níu chặt lấy tay Vương Nhất Bác, bất chấp còn cúi xuống cắn lên bắp tay rắn chắc, ép hắn phải nghe theo ý muốn của mình.
Đến khi đạt được mục đích thì Quản lý Tiêu vội xuống xe, chạy ngược trở lại, với tốc độ tăng tốc của siêu xe thể thao Vương tổng đang ngồi, vị trí của chiếc nhẫn chắc cách đây cả mấy trăm mét rồi.
May là nơi đây rất có nhiều đèn đường, đèn cao áp cũng sáng trưng, từ trêи cao bao quát rọi xuống, Quản lý Tiêu lần mò sờ soạng trêи những khóm cỏ xanh, dẫu sao rơi xuống đây còn hơn là rơi tõm vào hồ nước bên cạnh, nếu thế thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trời không phụ lòng người, sau hơn một tiếng tìm kiếm, trời cũng đã tối đến hiu quạnh rét buốt, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng nắm được chiếc nhẫn kia trong tay. Chiếc xe sang trọng trước mặt, may mắn sao cũng vẫn kiên nhẫn đợi anh. Hiện tại còn đi lùi lại đỗ ngay bên cạnh vị trí của Quản lý Tiêu đang đứng nữa.
Người trong xe băng lạnh, chẳng chủ động làm ra động thái gì, chỉ một mực đợi chờ, cửa xe cũng không chốt bên trong, dường như tất cả việc hắn làm đều là để sẵn sàng chào đón người ngoài xe tự nguyện trở về.
Cũng không biết thời gian từng ấy phút ngồi một mình, rít mạnh cùng vò nát điếu xì gà trong tay, Vương tổng trịch thượng đã nghĩ những gì, cớ sao lại để tình nhân bao ngày qua gắn bó keo sơn, đơn độc ở ngoài đó chịu lạnh mò mẫm thứ đồ còn chẳng biết là có quan trọng hay không.
Câu đầu tiên khi Tiêu Chiến ngồi phịch xuống ghế xe là đây, “Vứt đi thì quá phí, tôi giữ lại, nhưng vĩnh viễn sẽ không đeo”. Sau đó anh tự tay chỉnh điều hoà trong xe lên mức cao nhất, cho dù không khí trong đây cũng đã hết sức ngột ngạt cùng bức bí.
“Quản lý Tiêu đọc báo rồi sao?” Rốt cuộc ai đó nhận về chỉ là một câu hỏi lặp lại chán ngắt.
“Rầm rộ như vậy, bị mù mới không thấy, ai yêu đương đính hôn, rồi sau đó kết hôn, tôi vốn không quản được, cũng là không có cái quyền ấy. Nhưng mà Vương tổng có nên cân nhắc báo trước cho tôi một tiếng hay không? Tôi không muốn trở thành một con bò ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy tình nhân bao nuôi mình xuất hiện đầy trêи mặt báo với người khác mà một chút tiếng gió cũng không biết trước. Bất ngờ như thế, cái này cũng quá dọa người rồi.”
Tiêu Chiến lời nói ra đã khô khan, trào phúng tới đỉnh điểm. Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Anh không muốn nhịn nữa.
Vương Nhất Bác, ôi sao hắn nói nghe thật nhẹ tênh!
“Đồng ý, lần sau sẽ nói với em.”
“Hay cho câu lần sau. Lần sau chắc sẽ là kết hôn rồi, hay là lại đính hôn với một cô tiểu thư khác. Chỉ sợ rằng lúc đó mối quan hệ nực cười này của tôi với Vương tổng cũng đã kết thúc từ lâu. Ngài còn muốn tôi phải thêm một lần hưởng thụ loại “hạnh phúc” vô cùng kinh diễm này sao? Tôi thật sự không có ngu dại mà tắm hai lần trêи một dòng sông. Vương tổng không cho tôi tự ý yêu đương lập gia đình vì sợ bị rắc rối, sợ bị đánh ghen. Tôi cũng vậy, tôi không muốn ra đường lại bị cô tiểu thư gia thế hoành tráng kia đến dằn mặt.”
Nói một tràng dài như vậy, Quản lý Tiêu cứ như sợ đối phương xen vào một lời thì mạnh mẽ giả dối được tạo lập sẽ tan tành đổ vỡ không gượng dậy nổi. Tiêu Chiến tưởng mình đã rất cứng cỏi, thế nhưng biết đâu được rằng, viền mắt phiếm hồng rưng rưng rốt cuộc vẫn là không giấu được, cho dù ngoài kia trời đã tối sầm, ánh đèn trong xe cũng chỉ mờ mờ ảo ảo.
Vương Nhất Bác nhìn tới không khỏi xót xa, dường như gạt đi hết những lời xảo biện che lấp chân tướng của ai đó vừa nói ra, hắn chỉ một mực làm theo ý mình, cường thế mà gắt gao ôm Tiêu Chiến vào lòng.
“Em đừng quá buồn, chẳng có gì to tát cả. Chỉ là ở trước mặt mọi người diễn một màn kịch, tặng một chiếc nhẫn. Sẽ vẫn tiếp tục với em.”
“Nực cười! Đã nói rồi, tôi cũng không muốn bị đánh ghen.”
“Chỉ là trêи danh nghĩa, giữa chúng ta không có gì thay đổi hết. Em muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể đáp ứng. Nói đi! Em muốn bao nhiêu tiền, muốn thứ gì, tôi sẽ mua cho, ngay lập tức.”
“Vương tổng không phải lấy quà an ủi tôi.”
“Đây là thứ Chiến Chiến xứng đáng được nhận, vì những tháng ngày qua hết lòng ở bên tôi, phục vụ tôi.”
Hừ, nực cười, Vương tổng còn biết Quản lý Tiêu đã hết lòng với hắn! Vậy mà còn đối xử với anh như vậy sao, đem về cho anh một trái đắng hết sức bất ngờ, cũng không cho người ta có thời gian xoay xoả, đối phó.
Lúc này Tiêu Chiến một mực tâm niệm, “Nhẫn kim cương thiêng liêng chỉ được trao nhận vào ngón áp út, khi con người ta thật tâm muốn ở bên nhau, ví như đính hôn hay kết hôn. Chứ không phải mục đích làm quà đãi bôi như thế. Yêu nhau, dù nhẫn cỏ cũng nhận, còn tình cảm rẻ rúng, dù nhẫn đắt giá nhất thế giới cũng không cần.
Chỉ là Quản lý Tiêu không biết, chiếc nhẫn kim cương Vương Nhất Bác tặng nếu không có dụng tâm trong đó, tại sao lại vừa tay tới vậy. Ngón trỏ kϊƈɦ thước cũng vừa in với ngón áp út, Quản lý Tiêu muốn đeo ngón nào, người kia cũng sẽ không bao giờ có ý kiến. Không phải sao?
Dù gì thì chiếc nhẫn cũng về tay, đằng sau nó là tâm trạng thế nào của hai người, ai là người sẽ đoán đúng được đây???
Thế nên Tiêu Chiến dằn vặt có, quằn quại có. Song đến khi thốt ra khỏi miệng lại toàn là những lời đòi hỏi quá quắt.
“Như tôi đã nói, Tiêu Chiến này không phải không định nhận quà, chỉ là tôi đang chê quà của Vương tổng quá rẻ mạt. So sánh một chút. Ngài có thể công khai tặng Triệu Tiểu Thư một chiếc nhẫn siêu quý hiếm, giá trị tận 7,5 triệu USD. Còn tôi tuy chỉ là tình nhân trong hợp đồng nhưng mỗi ngày đều phải làʍ ȶìиɦ, lăn giường, làm ấm giường với ông chủ tới độ mệt nhọc phải thϊế͙p͙ đi thì thôi, đã thế còn chấp nhận ở trong bóng tối, ngài vậy có nên xem xét đền bù thích đáng cho tôi không? Sao lại đơn giản chỉ là một chiếc nhẫn như là gắn đá rẻ tiền thế kia. Nói sao thì đầy tớ cũng không thể nuốt trôi nỗi ấm ức này ông chủ nha.”
“Chiếc nhẫn tôi tặng em, không hề rẻ tiền. Đúng là nó không thể nào ngang giá với Bubble Gum Pink được, nhưng việc tôi tặng nhẫn cho cô bé ấy, không chỉ là vì tình cảm, còn vì công việc nữa. Tôi tặng Chiến Chiến quà, giá trị chỉ bằng 1/10 của người ta, nhưng nếu quy ra tiền mặt hoàn toàn có thể mua được một chiếc siêu xe loại top rồi. Quản lý Tiêu đi làm ở Hội quán, tính ra phải mấy chục năm em mới có thể kiếm được chừng đó. Thế nào, giá trị quà tặng đã khiến em để vào mắt? Chiến Chiến đã vừa lòng chưa?”
Nếu đối phương một mực chỉ muốn nói đến tiền bạc đúng bản chất tư bản, thì Quản lý Tiêu hoàn toàn có thể chiều, hoàn toàn có thể tiếp chuyện.
“Sao ông chủ không nói sớm! Vậy còn có chút khích lệ! May là em đã kịp tìm lại! Hừ… không phải thì sẽ tiếc đứt ruột vì mất tiền sao?” Được rồi, là vậy đi!!!
•••
Chiếc nhẫn đắt giá nhất không phải là vì giá tiền đắt, nó đắt giá vì được nâng niu và trân quý, là ý nghĩa của tình cảm người ta hết lòng vun đắp. Là chiếc nhẫn được công khai, được ra ngoài ánh sáng.
Chiếc nhẫn của Tiểu Thư, đừng nói giá trị hiện kim đắt tiền hơn, đắt gấp tận mười lần, mà ngay cả giá trị tinh thần cũng có giá hơn, thứ tinh thần này còn chẳng thể đong đếm được là nó gấp của Tiêu Chiến bao nhiêu lần nữa, vì anh làm gì nhận được chút tình cảm nào của Vương Nhất Bác. Tất thảy đều chỉ là tình ɖu͙ƈ, phải không???
Tình cảm… là số 0, nên phép nhân chia đều không thể thực hiện! Đúng rồi! Là vậy đấy!
Và trong lòng Tiêu Chiến, thì chiếc nhẫn được Vương tổng bù đắp cho kia, thực ra cũng chẳng có mấy phân lượng. Vương Nhất Bác, hắn mãi mãi sẽ không biết được rằng, trong lúc cả hai đôi co so kè mặc cả hồi lâu trong buổi tối lạnh trời này, đôi bàn tay rúc trong túi của Chiến Chiến đã trở nên lạnh cóng, đông cứng, nhưng vẫn là không giấu được vết hằn đỏ của việc bị kim loại cứa vào.
Ai đó nắm chặt cặp nhẫn mà mình đã dồn biết bao tâm huyết thiết kế, chỉnh sửa bản vẽ, rồi tìm đến thợ thủ công anh cho là ưng ý nhất Bắc Kinh để thửa riêng, hoàn thành gấp rút trong thời gian còn chưa tới một tuần. Đôi nhẫn nắp lon tạm bợ ngày tất niên ấy, là không thể dùng đúng không? Chẳng có thành ý gì cả.
Chỉ là không ngờ nổi, cặp nhẫn tưởng như sắp được sủng ái tận trời, còn chưa ra mắt đã bị xếp vào một xó, khéo khi cả đời cũng không được mang ra ánh sáng rồi sử dụng cũng nên.
Tiêu Chiến từ giờ khắc này, có lẽ là sẽ tập quen… tập quen… chiếc nhẫn giá trị là chiếc nhẫn đắt tiền… theo nghĩa đen thôi. Tiền bạc chẳng phải là vĩnh cửu sao, và cũng sẽ mãi ở bên ta sao?
Tình cảm là thứ chó má gì chứ! Vứt đi! Một chút cũng không cần!!!
Chuyện đã đến mức này, thử hỏi có chua cay không?
Thực sự là vừa chua! Vừa cay!
Chua hơn cả giấm Lạc Dương và cay hơn cả lẩu Trùng Khánh!
“Đi! Chúng ta đến nhà hàng! Em muốn ăn lẩu. Để chúc mừng ngày mà em được ông chủ ưu ái tặng chiếc nhẫn cực kì cực kì cực kì có giá trị này!”
Tiêu Chiến cười tươi!
Nhưng Tiêu Chiến khổ tâm vô cùng!
•
•
•
“Không cần giấu giếm! Tôi không ngại cùng em công khai!”
“Công khai gì chứ? Chúng ta có cái gì để công khai? Chẳng lẽ nói với tất cả mọi người trong thiên hạ, Vương tổng và Quản lý Tiêu là cặp LGBT không yêu đương, là người tình nhưng suốt ngày làʍ ȶìиɦ không chịu tách rời à?”
Tiêu Chiến đã nửa đùa nửa thật đáp lại lời khẳng định oanh liệt của Vương Nhất Bác như thế đấy. Nhưng khoé miệng anh đã không tự kiềm chế được mà kéo sang hai bên, ngại ngùng cùng kinh hỉ. Đáy mắt long lanh loé sáng trong đêm khuya trời sắp ngả bình minh ấy.
“Em muốn công khai như thế nào thì như thế đó!!! Tiêu Chiến, em suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong rồi thì nói lại với tôi.”
Tiêu Chiến quả thật là suy nghĩ miên man suốt mấy ngày trời, vừa nghĩ vừa vẽ ra không biết bao nhiêu mẫu nhẫn long lanh lộng lẫy. Cuối cùng quyết định được là sẽ đem một bản mẫu anh cho là vừa ý nhất, đem đi đặt hàng. Và cũng quyết định, chẳng cần công khai, nhưng mà… hai người có thể nào thử hẹn hò như những cặp đôi bình thường?
Làm theo các bước cơ bản của người ta, chứ không phải một bước liền lên giường, bước tiếp theo thì tình tiền trao đổi, còn làm ra bản hợp đồng chủ tớ oái oăm!!!!
Có thể công khai đi dạo, xem phim, nhẹ nhàng tình cảm nghe nhạc, nắm tay, ôm ấp, cùng nhau đi du lịch, ngắm cảnh đất trời. Có thể nào? Có thể nào không?
Rốt cuộc thì Tiêu Chiến đã chẳng còn phải suy nghĩ nhiều nữa. Những ảo mộng viển vông, nên là khép lại tại đây thôi.
Một chân vừa dũng cảm bước ra, liền bị đánh một cước thật mạnh… phải rụt về.
Đau, quá đau!
Đáng lẽ đừng nên làm gì cả, an phận là một đầy tớ y như trong bản hợp đồng thì hơn. Mà không, đáng lẽ đừng nên quen Vương Nhất Bác làm gì cả, an phận là một Quản lý Tiêu nghiêm chỉnh, đường hoàng thì hơn.
Tiêu Chiến hiện giờ cũng đã nghĩ thấu suốt về lời nói của tên giả tạo kia rồi.
“Không cần giấu giếm! Tôi không ngại cùng em công khai!” Ngẫm lại thì… đây là Vương tổng đang nói với Triệu Tiểu Thư sao?
Nuốt lời! Hoàn toàn đều là lời nói đầu môi! Vương Nhất Bác đúng là một tra nam tiêu chuẩn thời hiện đại.
Vì là đang hứng tình nên lời nào cũng có thể nói ra chẳng màng hậu quả hay sao?
Đồ sở khanh! Đồ bỉ ổi! Đồ đê tiện!
______________________
Đã bảo rồi! Tracer 85 cua rất gắt.
Khổ thân Chiến Chiến!
P/s: Tôi đang đi nghỉ dưỡng. Chỉ có thể chậm chậm chạp chạp ra chương thế này thôi. Mọi người đọc tạm nhaaaaa!