Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 47: Cặp nhẫn rẻ nhất – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 47: Cặp nhẫn rẻ nhất

Gặp nhau giữa ngày hè rực lửa, hiện tại đã là cuối đông. Vào cái ngày định mệnh tương ngộ ở Hội quán, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều không ngờ được là hai người họ lại gắn vào nhau theo cách thức này. Là một đôi tình nhân tương thân tương ái, mỗi ngày đều gắn bó quấn quýt không rời.

Thấm thoắt đã gần nửa năm trôi qua kể từ lần gặp đầu tiên, cuối năm thật bận rộn, công việc cứ ngập đầy đầu. Công ty Vương Nhất Bác sở hữu cũng vậy và Hội quán nơi Tiêu Chiến làm việc cũng vậy.

Thế nhưng cả hai vẫn có thể thu xếp được một buổi tối cùng nhau ngả ngốn ăn tất niên, đương nhiên vẫn phải tránh nặng tìm nhẹ mà tổ chức chệch đi một chút. Tiệc tối hoành tráng ở công ty Vương Nhất Bác đã ấn định vào ngày cuối cùng của năm dương lịch, còn tiệc tối chan hoà Quản lý Tiêu sắp được hưởng thì trước đó một ngày, vậy nên hai người thống nhất sẽ ở bên nhau bung xõa vào ngày 28.

Nói là bung xõa thì cũng hơi quá, không có gì, chỉ là kiếm cớ vậy thôi, chứ thực tế cũng chẳng khác ngày thường là mấy. Vương Nhất Bác sớm đã đặt nhà hàng sang trọng kín đáo ở một khách sạn xa hoa nọ, thế mà chẳng hiểu sao Tiêu Chiến cứ nhất mực chối từ. Quản lý Tiêu khăng khăng bảo rằng, anh là một người vô cùng giản dị, lại là trạch nam chỉ muốn ở trong nhà, đích thực không thích đến những nơi náo nhiệt, muốn ở nhà vừa ăn vừa chơi với Vương tổng cơ. 

“Chẳng phải nói là ăn tất niên hay sao? Từ lâu em đã coi ông chủ như người nhà, nên đương nhiên ngày đoàn viên cũng phải tổ chức ở nhà rồi.”

“Vô vị!”

Tiêu Chiến đá lông nheo, cười khả ổ, “Vô vị gì chứ? Rượu bia chè chén xong liền có thể ngả người ra làm vài nháy luôn. Bên ngoài không tiện!”

“Bên ngoài vẫn tiện, tôi có thể thuê phòng khách sạn để làm với em!”

“Thôi đi!!!” Tiêu Chiến miệng nói tay làm, lôi ra cả đống nguyên liệu nấu lẩu anh đã chuẩn bị sẵn. Chiến Chiến yêu làm sao cái cảm giác ấm cúng những ngày đông, được ở bên người mình thương quý, tận hưởng cảm giác ấm áp bình yên, thật sự là một hạnh phúc nho nhỏ giản đơn thôi, nhưng anh vẫn thấy hết mực trân trọng.

Vốn bình thường Quản lý Tiêu vô cùng có nguyên tắc, hiếm khi rượu bia hay chè thuốc gì cả, đặc biệt là khi trời đã tối muộn. Bởi chất kϊƈɦ thích sẽ làm con người ta không khống chế được bản thân và làm ra các hành động vượt quá giới hạn, còn lý do phần nhiều nữa là, anh chẳng uống được rượu bia thì có được không?

Thực tế là mới có một chén rượu, hay một cốc bia thôi là mặt Chiến Chiến đã đỏ bừng, say túy lúy, nhiều khi đi còn cần người khác dìu nữa đó, cho nên ở bên ngoài nếu không phải chuyện quan trọng chẳng thể đừng thì anh sẽ kiên quyết từ chối không động vào một giọt rượu nào.

Thế nhưng giờ đây ở bên người thân cận, lại là đang ở nhà, thì Tiêu Chiến còn lấn cấn gì đâu mà không bỏ xuống sự đề phòng. Anh lấy ra từ trong tủ lạnh một lon bia màu đỏ và một lon bia màu xanh. Màu đỏ là Budweiser, còn màu xanh là Yên Kinh.

Đoán xem, ai sẽ uống Budweiser và ai sẽ uống Yên Kinh đây?

Tiêu Chiến nhét vào tay Vương Nhất Bác lon màu đỏ, còn anh thì cầm lên lon màu xanh. Vương tổng ở Hàn Quốc cả chục năm, lúc dậy thì biết tới bia rượu thì đã không thể biết được bia Yên Kinh rồi, vì đây là một hãng bia lâu đời đặc trưng ở Bắc Kinh, thật khó tìm mua ở bên nước bạn, so với loại bia đại chúng của Mỹ Budweiser thì đương nhiên sẽ không phổ biến bằng.

Còn Tiêu Chiến thì ngược lại, ở đây gần chục năm, tuy rất ít khi dùng đến thức uống có cồn, nhưng mới thử một lần uống Yên Kinh liền ưa thích, vị bia không quá đậm, rất vừa với khẩu vị của anh.

Ai có thể nào giải đáp được chuyện mê tín này không? Hai người họ, người thích màu xanh thì uống màu đỏ, người thích màu đỏ thì uống màu xanh. Kể ra thì đá chéo sân cũng tình thú lắm thay!

Tiêu Chiến đối với Yên Kinh loại mình thích thì chỉ mua đúng hai lon, bởi anh biết rõ tửu lượng của bản thân, chắc chắn là sẽ không uống quá hơn đâu. Còn đối với Budweiser Vương tổng thích, anh ưu tiên mua hẳn một thùng, đối với tay uống cự phách là Vương Nhất Bác kia, biết được bao nhiêu mới là đủ với cái thùng không đáy chứ.

Sau khi mới uống được một ngụm nhỏ, Tiêu Chiến nhìn sang thì đã thấy Vương Nhất Bác dốc hết cả lon bia vào họng hết rồi, đành ngao ngán lắc đầu đi lấy thêm lon nữa. Lúc quay về, vừa đó đưa tới, Vương tổng đã lại uống sạch bách, uống xong còn ra lệnh.

“Chiến Chiến em đi lấy thêm, hai lon mới chỉ là khởi động làm nóng người thôi, tôi còn muốn uống nữa.”

Quản lý Tiêu biết ai đó khỏe rồi, cậy mạnh gì chứ, cố tình thể hiện. Tự nhủ là thế, anh tuy có hơi ngà ngà say nhưng vẫn liêu xiêu bước vào trong bếp, bê luôn cả thùng bia còn lại ra. Mà vì đã ngấm cồn nên khi quay trở về xiêu vẹo thế nào đặt được vật nặng chạm đất Tiêu Chiến liền ngồi phịch xuống, chính xác vào lòng của Vương tổng.

Đã thế còn mặt dày lớn tiếng, “Cho em dựa nhờ một chút, say rồi nếu không ngồi đây thì sẽ ngã ngửa ra sàn mất.”

Vương Nhất Bác dung túng để cho Chiến Chiến ngồi đó, tiếp tục uống bia, mặc cho người tình liên tục gắp cho mình đồ ăn đầy miệng. Lúc thì là dạ dày bò, kèm cả rau mùi, rau tiến vua, v.v… chấm vào chút dầu mè. Lẩu Tứ Xuyên, kiểu ăn của người Trùng Khánh, nhưng nước chấm thì lại là kiểu riêng của người Bắc Kinh.

Đây là do hai người họ đã sớm thích nghi cách ăn và sở thích của nhau. Đã quá quen thuộc với những bữa lẩu hai người thế này, vốn đã không còn phải bỡ ngỡ nữa.Vương Nhất Bác uống đến mấy lon bia rồi, vẫn ngồi khoanh chân ở đó, vững chãi hơn cả người chỉ uống chưa đến một lon đang nép sát vào trong lòng mình.

Khung cảnh hài hòa ấm êm không bút nào tả xiết. Chốc chốc ông chủ tính tình phóng khoáng còn cúi xuống hôn sâu nút lưỡi đầy tớ tận tụy nữa. Tiêu Chiến chợt thấy, rằng thì “Budweiser thực sự mùi vị không tệ, say này có thể cùng với Vương tổng uống chung xem sao.”

Tay thì không ngừng nghịch ngợm, sau hồi Vương Nhất Bác mải ăn uống, chẳng biết tự bao giờ Chiến Chiến đã ngắt được ra hai cái nắp lon của hai loại bia, một màu xanh và tất nhiên còn lại là một màu đỏ.

Anh đưa cái màu xanh lên tay ướm thử, vừa khít đeo lên ngón áp út. Tiếp tới ngốc ngốc nghếch nghếch lấy lên cái nắp khuyên màu đỏ lồng vào tay của Vương Nhất Bác, cũng là định vào ngón áp út. Nhưng vì là ngón tay của hắn quá to, to hơn hẳn của anh nên miễn cưỡng mãi vẫn chỉ có thể ních vào được một đốt. Tiêu Chiến bực bội, làm nũng kêu “a~” một tiếng.

“Chiến Chiến! Em là đang cầu hôn tôi đấy à?”

“Đúng vậy! Em muốn cưới Vương tổng về làm vợ. Ông chủ đồng ý gả cho em đi!!!”

“Vớ vẩn!”

“Đi mà, đi, làm vợ em nhé ông chủ ơi, Vương Nhất Bác làm vợ em đi Vương Nhất Bác à…”

“Quá dở hơi, lần sau cấm không được đụng đến một giọt rượu bia nào nữa biết chưa?”

Vương Nhất Bác vừa nói vừa ngắt nhéo thật mạnh vào hai bên má đã đỏ bừng nóng rực vì say của Tiêu Chiến, tiếp lời.

“Hơn nữa, nếu một trong hai người chúng ta phải gả đi, thì người đó nhất định là em, ngẫm lại xem, trêи giường ai trêи ai dưới, ai trong ai ngoài, không phải thế trận đã được định đoạt rồi sao, đừng lật thuyền.”

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu quầy quậy, tay lại không kiềm được sờ tới “chiếc nhẫn” mân mê một vòng, miệng cười ngốc.

“Một chút cũng không muốn gả, không muốn gả, không muốn gả! Cả đời này ở giá đến già cũng không muốn gả cho Vương tổng đâu a.”

“Được rồi, sẽ không ngồi đây đôi co với tên ngốc say sưa nhà em. Đi chơi không?” Không biết là Vương Nhất Bác cố tình lảng tránh không muốn bàn luận đến vấn đề này hay là muốn đi chơi thật nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề.

Thành công kéo theo sự chú ý của thỏ ngốc, Bunny hỏi lại, “Đi đâu? Chỉ muốn ở nhà chơi với Vương tổng thôi, không muốn đi đâu hết.”

“Đi hóng gió, không thể nhốt em ở nhà vào ngày người ta tấp nập vui chơi được.”

“Hông đi! Hông muốn đi, say rồi, sợ bị trúng gió.”

“Đi thôi! Ngồi sau tôi là được. Tôi sẽ hứng hết gió cho em.”

Vương Nhất Bác nói xong thì đích thân bước nhanh vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo chung của cả hai, lấy ra hai chiếc áo lông vũ dày nhất và đều dài đến tận đầu gối, mới nhìn đã thấy cực kì ấm áp. Hắn cứ thế khoác một chiếc vào người. Nghĩ đi nghĩ lại thì lấy thêm một chiếc áo len nữa, trùm đầu bắt Tiêu Chiến mặc vào, sau đó chính tay lại khoác áo lông vũ cho anh, kéo cao đến tận cổ, che chắn kín kẽ đến không hở tý nào.

“Aaaa! Đã ra ngoài đâu, ở trong nhà lò sưởi bật mức max thế này, nóng quá!”

Vương Nhất Bác cho là đã ổn thỏa, không để Tiêu Chiến nhiều lời, trực tiếp lôi lôi kéo kéo, nhanh chóng đến nỗi quần cũng không cần thay, cả hai vẫn đang mặc chiếc quần thể thao Nike hai lớp như là đồ đôi, tất sẵn ở chân, liền tới trước tủ giày xỏ mỗi người một đôi giày thể thao, vậy là hoàn chỉnh. Trông không được hoành tráng cho lắm, lại có phần tùy ý nhưng Vương Nhất Bác chẳng quan tâm, hứng thú đã nổi thì chỉ muốn mau chóng đạt được mục đích mà thôi.

Băng qua lối tắt, xuất hiện ở gara, Vương Nhất Bác tiến về vị trí của chiếc mô tô Yahama YZR-M1 đời mới nhất, loại xe các tay đua chuyên nghiệp thường sử dụng, cầm lên chiếc chìa khóa nhỏ gọn không biết hắn đã thủ sẵn tự lúc nào, vặn mở, khởi động. Chiếc xe nổ máy giòn vang, ầm ầm rung động, bừng bừng khí thế!

Vương Nhất Bác làm ra một bộ dáng rất ngầu, cao ngạo nhấc chân lên, hất sang bên kia, an vị rồi liền đưa tay ra ngoắc Tiêu Chiến ở đối diện lại gần. Có điều ai đó thì không hề phối hợp, không tiến đến mà chỉ đứng đó kêu to lên.

“Dừng! Stop!”

“Lại sao nữa? Không nghe lời tôi? Vẫn không muốn đi?”

“Không phải! Bây giờ Chiến Chiến cũng muốn đi, nhưng là muốn đi cái khác trước cơ.”

“Làm gì?”

“Đợi em, đợi em một chút. Để Chiến Chiến vào giải quyết nhu cầu đã, uống bia nhiều liền muốn đi tè. Hihi.”

“Nói năng có chừng mực đi Quản lý Tiêu. Em say rồi nên hư hỏng có phải không?”

“Mặc kệ emmmm! Em buồn tè, buồn tiểu, buồn đ*iiii, đã được chưa? Hahaha.”

Tiêu Chiến vừa nói vừa ôm quần chạy thẳng một đường xoắn xuýt vào nhà vệ sinh, đúng là đã mặc kệ Vương tổng đang lắc đầu cười hết cách ở đằng sau.

“Hừm… thật là không nên để con thỏ này say thêm một lần nào nữa, quá thiếu phép tắc.”

Đợi khá lâu, Vương Nhất Bác ngả người ngồi gõ nhịp lên tay ga của xe, sắp hết kiên nhẫn, khi định chuẩn bị tắt máy vào nhà tìm thì đúng lúc Tiêu Chiến đã ra tới nơi, thoải mái hớn hở cười, ngây ngô nói thật to.

“Xong rồi, Chiến Chiến đi tè xong rồi. Đi! Chúng ta đi đua xeeeeeee! Cảm giác cùng nhau vi phạm pháp luật thật là thống kɧօáϊ.”

“Chúng ta chỉ đi dạo một chút, ai nói với em là đua xe, ai nói với em là vi phạm pháp luật?”

“Mặc kệ!!! Em dẫu sao cũng đi tè xong rồi, ông chủ nhất định phải đưa Chiến Chiến đi đua xeeeee!”

Thực sự là hết cách! Vương Nhất Bác đưa tay vuốt lấy lọn tóc vì vội vàng mà xõa tung trêи trán của Tiêu Chiến, giúp nó vào nếp, tiếp tới liền đưa tay bóp lấy miệng của Chiến Chiến, bắt anh há ra, cuối cùng là đáp xuống một nụ hôn kịch liệt, mùi cồn nhẹ xộc lên cánh mũi, khiến hắn say còn hơn cả lúc chính bản thân ừng ực nuốt bia.

“A! Mọi người ra mà xem, ở đây có người nhân lúc người khác say rượu mà làm càn.”

“Vốn vẫn làm càn, còn từng say rượu phá trinh em, hôn này chỉ là chuyện nhỏ.”

“Đồ đê tiện!”

Vương Nhất Bác vít đầu Tiêu Chiến, không cho anh thuận tiện nói cứng nữa, hắn lấy lên chiếc mũ bảo hiểm chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn, mạnh bạo ụp luôn vào đầu người ta, chỉnh trang thật chắc chắn, rồi vỗ lên yên xe đằng sau, ý bảo đối phương ngồi xuống để bắt đầu cuộc hành trình.

Một loạt động tác gọn gàng áp chế khiến cho Tiêu Chiến đứng đực ra đó chậm chạp chưa biết phản ứng thế nào.

“Không mau lên xe, còn muốn tôi bế em lên sao?”

“A! Không cần!”

Ôi người ta cũng cao lớn lắm đó, đâu cần ai phải bế lên xe như em bé, nghĩ sao cũng thấy rất kì, Tiêu Chiến chẳng chần chừ mà ngồi phắt lên xe, lên rồi còn dựa vào vai của người đằng trước nữa. Cả cơ ngực cứ thế áp sát, nóng chết đi được, nhưng mà Chiến Chiến cũng thích chết đi được. Cảm thấy bờ vai ấy thật vững chãi để có thể nương nhờ, bóng lưng ấy thật là rộng rãi để có thể gửi gắm.

Vương Nhất Bác nắm gọn bàn tay bé nhỏ, định là sẽ để Chiến Chiến một vòng ôm chặt người mình, nhưng chợt cảm thấy làn da ấy quá lạnh liền một mực rút từ táp lô xe ra một đôi găng tay bắt đối phương đeo vào. Thấy ôn nhu nghe lời làm theo thì hắn mới quay lên mà không soi xét nữa.

“Vương tổng cũng đeo vào đi, trời lạnh đó, cóng tay rồi thì sẽ không thể lái xe, lái chệch choạc là hai chúng ta cùng tiêu đời.”

“Vinh hạnh quá, được quản lý cấp cao nào đó nhắc nhở. Chuyện của tôi không mướn em lo.”

Vương Nhất Bác lời nói hách dịch, nhưng hắn biết thế nào là hợp lý, rõ ràng cũng đã chuẩn bị thêm một đôi găng nữa để đeo vào, đương nhiên sẽ không để bản thân phải chịu lạnh. Ai đời ông chủ lại hi sinh vì đầy tớ bao giờ.

Đã quá nhiều thủ tục dài dòng, lần này thực sự là đi rồi. Sau khi ép hai tay Tiêu Chiến phải ôm chắc lấy mình, thêm mấy câu dọa nạt cảnh cáo, Vương Nhất Bác phóng vút đi, đầu không ngoảnh lại, để đến lúc cánh cổng tự động của biệt thự sập hẳn xuống thì chiếc mô tô hầm hố đã khuất dạng tự thuở nào.

“Aaaaaaa~. Chậm… chậm thôi. Em sợ quá!!!!!!!!!!!!!”

Tiêu Chiến hét ầm, không như lúc làʍ ȶìиɦ, nói chậm đi nghĩa là muốn nhanh lên, đây là ai đó đang nói thật, anh không muốn Vương Nhất Bác đi nhanh thế này đâu. Cảm giác như gió thổi bay người, gió thổi mất xác luôn vậy.

Lâu lâu lắm rồi, tương tự như lần này nhưng lần trước Quản lý Tiêu cùng Vương tổng ngồi trêи siêu xe, tuy là tốc độ có nhanh hơn thật đấy nhưng ngồi trong ô tô vẫn dễ chịu hơn, có kính chắn gió, còn cảm thấy vô cùng ổn định, chẳng như ngồi trêи mô tô thế này, quá mức bồng bềnh, không hề có điểm tựa.

Tiêu Chiến nhắm tịt mắt, siết chặt tay, bấu vào eo của người trước mặt, nếu mà không có lớp áo dày mấy lớp kia thì hẳn da thịt của người nào đó đã phải xước xát sưng đỏ lên rồi.

“Thật… thật đó, chậm thôi ông chủ à. Em chưa từng ngồi trêи xe mô tô thật mà.”

“Vô dụng!!!” Vương Nhất Bác nói vậy thôi nhưng vẫn nới lỏng tay côn, chiếc xe tức thì chậm lại dần.

“Người ta thực sự còn chưa từng đạp xe, huống chi là đi xe phân khối lớn, tuy không lái chỉ ngồi đằng sau thôi nhưng vẫn thấy chưa quen được mà.”

“Biết vậy không rủ em đi. Biết vậy không cần cho bất cứ ai ngồi sau như từ trước tới giờ thì mới nhẹ đầu.”

Tiêu Chiến bỏ qua trạng thái cấm cảu của Vương Nhất Bác, chính xác bắt vào trọng tâm của câu nói, một sự hé mở khiến anh cảm thấy như là đạt được chút thành tựu hiếm có.

“Thật sao? Em là người đầu tiên được ngồi sau tay lái của Vương tổng sao?”

“Ừ, thì có sao? Tôi lên xe là không kiềm được sẽ phóng bạt mạng, còn phải thồ thêm một người ngồi sau quá nguy hiểm.”

“Vậy em thì sao? Ông chủ không lo em gặp nguy hiểm sao?”

“Em nhõng nhẽo cái gì? Chiến Chiến cũng không phải con gái. Đàn ông thân cao mét tám, chân dài tới nách còn sợ nguy hiểm gì nữa. Còn lo xe đổ em sẽ không chống nổi chân?”

“Nói… nói cái gì vậy? Nói ai chân dài tới nách? Kì cục.”

“Cảm thấy cho thêm một người ngồi đằng sau thì xe sẽ cân bằng, đầm hơn hẳn. Không còn phiêu diêu như bình thường. Lần sau lại rủ Chiến Chiến đi tiếp nữa, được không?”

“Không! Không đi nữa, xe đạp em còn không muốn lái, không muốn cùng Vương tổng lái xe mô tô đâu. Hơn nữa, làm ông chủ mà không lo lắng cho sự an nguy của đầy tớ đáng thương. Không ưng, không bao giờ ngồi nữa, không không không ngồi nữa.”

Quản lý Tiêu chẳng hiểu sao nghe xong cái gì mà bị chọc giận, cởi phắt mũ bảo hiểm ra, loại Vương tổng giúp anh mang là loại chuyên dụng để đua xe, kín mít, có kiểu dáng ôm trọn khuôn đầu, mặt, tai và cằm của người sử dụng, còn thêm cả kính chắn sập trước mặt nữa. Thế nên hành động tiếp tới của Tiêu Chiến nếu muốn thuận lợi làm ra thì nhất thiết phải cởi mũ bảo hiểm xuống.

Anh đã cởi rồi, sau đó liền không đắn đo, rướn người lên, với miệng cắn luôn vào phần sau gáy của Vương Nhất Bác, găm chặt răng trong đó.

“Thế nghĩa là sau lần này, Vương tổng quen mùi sẽ cho nhiều nhiều người khác ngồi sau, vòng tay ôm chặt, cọ иɦũ ɦσα vào lưng ngài?”

Vương Nhất Bác chịu đau nhưng không phản ứng với điều ấy mà phản ứng cực gắt với điều khác, hắn gằn giọng, qua kẽ hở nhỏ của mũ bảo hiểm, gió vẫn thổi ngược toàn bộ vào bên tai khiến cho ái nhân phải rùng mình.

“Tiêu Chiến! Em nháo cái gì? Ai cho phép em bỏ mũ bảo hiểm ra. Đội vào ngay!!!!!!!”

Vậy nhưng đêm nay Tiêu Chiến dường như đã bất chấp, một mực khăng khăng theo ý mình, tưởng như sắp phá đi giới hạn bấy lâu nay vẫn phân định rạch ròi.

“Vương tổng phải nói là… bây giờ hay mai sau đều chỉ cho mỗi mình em ngồi sau xe của ông chủ thôi, nói đi…”

“Em to gan lắm. Cậy say mà vượt quá phận sự của đầy tớ thế rồi?”

“Không! Không vượt, làm đầy tớ cũng cần một sự cam đoan. Phải chịu nguy hiểm cũng chỉ một mình em được chịu thôi, không ai được giành mất vị trí nguy hiểm này với em đâu aaaaaa.”

“Nói linh tinh, Chiến Chiến em ngồi ngoan đi.”

“CÓ NÓI KHÔNG?”

Cũng chẳng chờ lời đồng ý của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dứt khoát vô cùng, cứ thế bỏ cả hai tay đang ôm siết lấy hông eo rắn chắc kia ra, mở rộng cánh tay, làm bộ như biểu tượng lãng mạn của mọi thời đại là cảnh trêи tàu Titanic vậy.

Nhưng mà ở trong hoàn cảnh hiện tại thì chẳng lãng mạn chút nào, với việc đang phóng trêи đường cao tốc, tốc độ trêи dưới 100km/h thì hành động này quá ư là mạo hiểm. Cứ như một nhân cách thứ hai trong con người Tiêu Chiến đến dịp xổ ra, hết mực cuồng dại và hung hăng.

Vương Nhất Bác cảm giác được ngay, nói thật là hắn cũng có chút cuống, đi chậm lại liền và cũng thốt lên mấy lời cưỡng chế.

“TIÊU CHIẾN! Em làm cái gì? Ôm tôi! Ngay lập tức!”

“Nói đi! Không nói nữa là em nhảy xuống.” Ôi còn giữ lại cái gì nữa đâu, thỏ thỏ hôm nay chơi lớn quá.

Thôi được rồi, Vương Nhất Bác chịu thua độ bướng bỉnh cố chấp của Tiêu Chiến khi say rồi, đã được chưa.

“Chỉ cho mỗi Chiến Chiến ngồi sau tay lái tôi thôi, mãi mãi, vĩnh viễn cũng chỉ có mỗi em. Tôi hứa! Thế nào, em đã vừa lòng chưa?”

“Ưm… Em thích ông chủ chết đi được ấy…”

Tiêu Chiến thỏa nguyện, quay trở lại ôm chặt, bám víu lấy ông chủ của mình. Nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đội lại mũ bảo hiếm, vì anh không muốn bị nó ngăn cách, bởi anh vẫn còn muốn sử dụng đến chiếc lưỡi thuần thục của mình.

Chiến Chiến lướt nhẹ một đường, dọc theo sau gáy của Vương Nhất Bác, ɭϊếʍ láp nhẹ nhàng kϊƈɦ thích, song lại không kiềm được tuôn đầy nước miếng, khiến cho da thịt mịn màng trước mắt dính đầy ướt át.

“Ha… đột nhiên muốn nhục nhã ɭϊếʍ khắp người cho ông chủ, muốn là cún con a~.”

“Được rồi! Sẽ cùng em vượt mọi nguy hiểm. Chúng ta cùng bất chấp vi phạm luật giao thông, mặc sức cho em ɭϊếʍ đâu thì ɭϊếʍ. Em không chịu đội mũ, vậy cũng cởi giúp tôi luôn đi.”

Quá bốc đồng! Quá liều lĩnh!

Hai người đàn ông trưởng thành tuổi đầu hai, có sự nghiệp, có địa vị trong xã hội, vậy mà ra đường không thèm tuân thủ luật giao thông, không chịu đội mũ bảo hiểm, phóng nhanh vượt ẩu, chỉ còn nước bốc đầu nữa thôi là chẳng khác gì mấy tên choai choai mới lớn thích thể hiện rồi.

Tiêu Chiến quả thật là khác ngày thường, bao nhiêu nổi loạn tích tụ trong hai mươi mấy năm, lúc này dường như đã được dồn nén lại mà lấy hết ra dùng luôn một thể. Anh mạnh tay ném thẳng hai chiếc mũ bảo hiểm tới bãi cỏ vừa phóng vút qua, để người mình có thể rảnh rang hết sức. Còn đâu con người tiết kiệm vô cùng mọi khi, quá lãng phí!

Sau đó thì tháo luôn cả găng tay ấm áp dày dặn ra, găng tay đáng thương cũng cùng số phận với chiếc mũ bảo hiểm lúc trước mà nằm bên vệ đường lạnh lẽo.

Tiêu Chiến trực tiếp đút tay vào túi quần gió của Vương Nhất Bác. Chiếc quần thể thao không quá dày, chất liệu nilong mịn mướt cho nên tuy có bị cách ngăn bởi lớp vải nhưng cảm thụ trực tiếp vẫn vô cùng chân thực, đầm tay.

Cứng! Cứng rồi! Còn thứ gì cứng thì ừm… hẳn ai cũng biết là thứ gì rồi đó.

“Ôi!!! Một củ khoai lang nóng bỏng tay! Thật thích hợp để sưởi ấm! Ấm, ấm, ấm… ấm còn hơn đeo găng nữa kìa.” Tiêu Chiến giả bộ ngỡ ngàng kêu lớn.

“Diễn giỏi lắm, suốt một đường đều cố tình kϊƈɦ thích tôi, chỗ đó còn không ngóc đầu dậy thì tôi chính là bị liệt dương.”

Tiêu Chiến giờ đây không tranh đua trả treo nữa, anh đang bận vân vê xoa nắn, thích thích thích cực kì, đặc biệt muốn sờ tới vật cứng nóng rực này. Thật sự là muốn được sưởi ấm a.

Miệng lưỡi trơn tru thì dịch từ phần gáy cổ lên đến bên dái tai của người phía trước, ʍút̼ vào, say mê thì thầm rủ rỉ, cổ họng phát ra tiếng rêи sướиɠ âm ỉ, còn phả ra hơi nóng thoang thoảng hơi bia dịu mềm. Tiêu Chiến kiều mị khiêu ɖâʍ chuyên

nghiệp khiến cho nhìn ra được cần cổ của tracer nào đó đã đỏ lựng tràn lan.

“Chiến Chiến, em không cần phải khoa trương như thế, có gầm lên sung sướиɠ thì cũng phải là tôi chứ không phải là em, xem kìa, rêи lên ɖâʍ đãng như vậy để làm gì? Đừng nói tay còn lại của em cũng là đang tự mình thủ ɖâʍ?”

“Ưm… ngứa… sướиɠ quá, trứng rung cứ khuếch tán trong lỗ nhỏ của em, miệng huyệt còn cứ không ngừng chảy tràn nước sướиɠ.”

“Lăng loàn! Phóng đãng! Lẳng lơ!” Hoá ra là ái nhân đã sớm có tính toán từ trước, còn thủ theo dụng cụ. Thời điểm lén lút chuẩn bị chắc là lúc đi vệ sinh lâu hơn bình thường kia, Vương Nhất Bác có thể đoán được, vì thế hắn rất vừa lòng. Đầy tớ của hắn thật là cuồng ɖâʍ, nhưng mà hắn lại đặc biệt thích.

Phía bên này, Tiêu Chiến bị chửi rủa thì không hề thấy tức giận, ngược lại càng hào hứng sướиɠ rơn, dường như được tiếp thêm nước tăng lực mà càng bạo dạn hơn nữa. Tay nhỏ cứ sục sạo bên trong, áp lấy ɖu͙ƈ hỏa bùng cháy mà tuốt lộng, tiếp tới còn xoa xoa hai trứng dái cộm thành một đùm bên dưới của ông chủ, lời nói ra hạ tiện cùng trần trụi quá chừng.

“Ưm… to quá, thứ gì cũng đều to… Muốn bị côn thịt vĩ đại chọc vào huyệt động bót khít của em. Ưm… Nghe nói hai hòn kia to bằng quả trứng cút thì là bình thường, nếu to bằng trứng gà đã là cực kì hơn người rồi… Còn của ông chủ thì… ưm… em áng chừng đã đạt đến kϊƈɦ cỡ của quả trứng vịt rồi đó. Quá khổng lồ, khổng lồ như thế nhưng Chiến Chiến cũng chỉ muốn côn thịt đút vào của em, còn kéo theo hai hòn đó nữa. Nhét tất cả vào ưm… ông chủ có thể nào ních tất cả từ trêи xuống dưới, từ gốc đến ngọn vào lỗ huyệt của em không, Chiến Chiến thề là em sẽ hấp thụ hết mà. Muốn… muốn hết mà.”

Nghe cả một tràng dài lời van cầu thổ lộ nhục nhã kề cận bên tai, Vương Nhất Bác đích xác là không kiềm nổi hưng phấn được nữa, hắn vít mạnh tay côn, chiếc xe lại phóng vút đi, lần này tốc độ tăng tốc là nhanh hơn cả, nhanh nhất, nhanh vượt trội so với từ đầu cuộc dạo chơi đêm nay tới giờ.

Như bắt đầu một cuộc phiêu lưu bay bổng không màng đến thách thức, Vương Nhất Bác người cứ lâng lâng như đang trêи chín tầng mây. Cũng chẳng thèm khống chế tốc độ, gió rít gào qua tai, hắn không để tâm, chỉ cảm nhận được chút ít băng lạnh, nhưng sau đó đã bị xóa nhòa đi hết bởi nóng rực bên dưới thân người.

“Hư… Ông chủ cũng nên kiểm soát lại bản thân mau, em không muốn bị cảnh sát giao thông chặn lại. Biết chúng ta đang trong tình trạng thế nào không? Tiêu Chiến là con ngoan trò giỏi đấy nhé, trước giờ chưa từng bị chú cảnh sát bắt đâu.”

“Em sợ gì chứ? Em nghĩ cảnh sát có thể theo kịp tôi? Với chiến mã uy mãnh này và tay lái siêu hạng vốn có? Đừng nghi ngờ vào khả năng của tôi thế chứ.” Vương Nhất Bác không ngại ngùng lên mặt tự tâng bốc mình. Nhưng lời hắn nói vốn là sự thật! Chẳng phải làm quá!

“Không, Chiến Chiến thật sự không nghi ngờ tracer 85 của em đâu. Mà là, Trung Quốc đã rất hiện đại rồi biết không? Nơi nơi đều có CCTV đấy. Ông chủ có muốn bị ghi hình lại không? Hả hả hả?”

“Tôi chẳng sợ. Có gì phải lo lắng chứ? Cùng lắm thì đóng tiền phạt.”

“Chẳng phải chuyện bị ghi hình lại rồi bị phạt nguội đâu, là chuyện khác! Thế này thì ông chủ có lo lắng không?”

Dứt lời, Tiêu Chiến nhẹ nhàng dùng tay trái kéo mối nối dây rút buộc chiếc quần chun, kéo cạp quần xuống, tay phải thì móc luôn khủng vật của ai kia ra. Quá suôn sẻ, quá dễ dàng, ai bảo Vương Nhất Bác có truyền thống không mặc quần sịp cơ. Đầu khấc lộ thiên rồi, còn kéo thêm cả một thân côn thịt lồ lộ ra ngoài không trung nữa.

Ôi thiên a! Chiến Chiến làm cái gì đây hả?

“Em có còn liêm sỉ hay không? Giấu nó vào ngay, nếu muốn phô ɖâʍ thì tự vạch của mình, sao lại kéo của tôi ra?”

“Em thích. Thứ đó của ông chủ to thì phải khoe cho cả thiên hạ biết chứ?”

“Ai lúc trước bảo sợ bị CCTV phát hiện, bây giờ đã mạnh bạo thế rồi?”

“Vậy thì Vương tổng đi chậm lại, nhất định không thể để bị phạt nguội được. Người ta check camera sẽ nhìn thấy hết đó. Ôi nghĩ cũng không dám nghĩ, tít báo ngày mai sẽ là, hai người đàn ông chạy xe vượt quá tốc độ, còn bị bắt gặp đang có hành vi biến thái, khoe chimmmm!!!! Không thể thế đâu.”

“Vậy được. Không đi đường cao tốc nữa. Về khu nhà của chúng ta, chạy xe chậm cho Chiến Chiến muốn làm gì thì làm, có được không?”

“Vâng vâng a~” Tiêu Chiến vẫn nhất mực không giấu khủng long vào lại, vì đã yên tâm rằng Vương tổng đi chậm hơn rồi, ngây thơ nghĩ là sẽ không bị bắn tốc độ. Lúc này còn dùng cả hai tay, một tay sóc cán thịt, một tay mân mê quả-trứng-vịt theo như cách anh mới gọi nữa.

Vương Nhất Bác nghe thêm từng chập rêи rỉ hối hả bên tai thì càng hưng phấn nhiều thêm, cả người cứ phiêu đãng khôn cùng, lái xe thì hắn lái không có ít, rất có cảm giác thành tựu, rất mãn nguyện, nhưng lái xe kiểu đầy một màu vàng thế này thì đúng là trước nay chưa từng, đây thật sự mới là lần đầu tiên. Nhưng mà… hắn thích lắm, rất mê, rất phiêu!

Đúng là chỉ có Chiến Chiến đầy chiêu trò của hắn mới đem đến cho bản thân nhiều kinh hỉ như thế, sau này phải coi em là bảo bối mà cưng chiều thật nhiều mất thôi, không thể bỏ lỡ, cũng không thể nào để em rời xa.

Cả quãng đường phóng xe dài ngoằng, đến cả tiếng sôi nổi vút bay trêи đường cao tốc, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đưa Tiêu Chiến về đến nội khu của biệt thự trêи đồi an toàn. Nhưng hắn lại chưa vội về nhà ngay, đúng như đã hứa sẽ về đây lượn lờ thêm nữa với con thỏ khả ái, Vương Nhất Bác chạy xe tà tà lượn một vòng đồi, lượn qua khu sân golf tập luyện, còn lượn qua cả mấy vòng hồ.

Thế rồi, tại một chỗ bên bờ nước sóng sánh có ánh đèn vàng chập chờn du dương, không biết là vô tình hay cố ý lựa chọn ở đây, Vương Nhất Bác liền phanh gấp khiến cho Chiến Chiến bị bất ngờ theo quán tính đổ ập bờ ngực nổi cộm vào lưng mình, hắn đỗ xịch xe, rất chắc chắn mà buông lời chỉ đạo.

“Chiến Chiến! Xuống xe! Ở đây! Chúng ta chơi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.