“Tiêu Chiến! Em mặc trêи người cái gì thế kia? Tạp dề? Còn là màu hồng?”
“Làm việc trong bếp không phải cần tạp dề nghiêm chỉnh hay sao? Em khi trước đúng là không chuyên nghiệp thật mà, còn quên lấy ra dùng. Tranh thủ lúc ông chủ đi lấy đồ liền lôi ra đeo vào… Ưm có đẹp không? Có hợp với Chiến Chiến không?”
“Hợp hợp lắm, thực khách nhìn thấy chỉ muốn ăn luôn đầu bếp thôi…”
Tiêu Chiến đang nằm nhoài hờ hững trêи bàn bếp, chiếc tạp dề buộc chặt miễn cưỡng mới có thể che đi phần thân trước nổi cộm, mỹ nhân ngước mắt nhìn lên, Vương Nhất Bác thì ngạo nghễ từ trêи cao nhìn xuống, tình cảnh này khỏi nói tràn ngập mùi xuân dược thế nào. Nhất là đang giữa cuộc vui chưa biết hồi kết, nhất là trêи tay ai đó còn cầm cả đống đồ chơi đủ kiểu loại hình dáng như kia.
Chiến Chiến nghe tới Vương tổng nói muốn ăn mình, lập tức bày ra dáng vẻ sợ hãi hốt hoảng, bối rối ngậm cắn môi dưới, tự mình ʍút̼ chặt lấy nó, ɭϊếʍ thêm chút ít chờm lên nốt ruồi nho nhỏ, rồi thì nhẹ giọng ngâm nga. “Ưm… chỉ là mặc một chút đồ, cũng không muốn bị ăn sạch đâu a~”
Vương Nhất Bác đáp lại lời khiêu gợi của Tiêu Chiến bằng hành động sỗ sàng, hắn vứt hết đống rườm rà đang ôm lấy sang một bên, thẳng tay lật ngược khiến ai kia phải nằm úp sấp. Để lộ bờ ʍôиɠ mẩy căng ê hề lên phía trêи.
Tạp dề vốn dĩ chỉ là một mảnh vải che tạm bợ phía trước, đằng sau thì không có gì, Tiêu Chiến lúc này chịu cảnh lõa lồ toàn bộ những đường cong dụ hoặc, đã thế còn có thêm yếu tố để kϊƈɦ thích dã thú trong sâu thẳm của ông chủ hung bạo nữa.
Vương Nhất Bác nhìn tới sợi dây mảnh dài thít chặt lấy vòng eo diễm lệ của Chiến Chiến thì như nổi xung lên, đưa tay ra, bàn tay to khỏe cũng chỉ chạm nhẹ là có thể nắm chắc một vòng, sau đó liền nhấc bổng ʍôиɠ cong tới trước mặt… cắn ngập vào trong.
“Aaaa… ưm… chó sói kia, làm gì… làm gì thế?”
“Còn cần phải nói sao, cắn em.”
“Nhưng đauuuu.”
“Ăn em, nhâm nhi nhấm nháp… ngon… Chiến Chiến là một con thỏ vừa thơm vừa ngon.”
“Ư… a…”
Vương Nhất Bác banh mạnh hai cánh ʍôиɠ của Tiêu Chiến ra, lấy một ngón tay móc tới, nhanh như cắt đổi dụng cụ từ tự nhiên sang nhân tạo, cầm lên, nhét thẳng vào lỗ hậu lấp ló hồng tươi.
“Ưm~~~…ha… Gì thế… gì thế?”
Da thịt đỏ hồng còn thứ kia cũng màu hồng…. thật là đồng bộ!
“Là gì được nữa… Em đã dám mua thì phải dám dùng, còn giả vờ….”
Là trứng rung!!!
“Đường đột như thế… ưm… không báo trước cho người ta gì cả…”
Vương Nhất Bác lại càng nhồi nhét thứ đó vào trong sâu hơn. Toàn bộ phần hình cầu thon tròn của món đồ chơi cũng mất dạng, không nhìn thấy nữa. Huyệt động đã giấu nó đi rồi.
“Tôi làm vậy Chiến Chiến cảm thấy thế nào, nói xem. Diễn tả cho tốt, tôi mới tiếp tục cho em dùng!”
Vương Nhất Bác lúc này lại trái khoáy vừa nói vừa cầm một đầu sợi dây nối liền với đuôi trứng kéo ra, một nửa ở trong, một nửa ở ngoài, mấp mé mời gọi. Màu hồng nhẵn bóng của vật ấy giờ đã dính nhớt trêи đó từng tầng trắng khiết, thứ nước ɖâʍ dại của em đầu bếp Bunny ɖâʍ đãng.
“Rung rung, tê tê, phê phê a~… nhưng… không muốn tiếp tục… bỏ ra được không? Ông chủ… ưm… của em?”
Nhưng mà ông chủ đời nào lại nghe lời xảo biện của đầy tớ, Chiến Chiến nói thế nào thì Vương tổng liền cứ làm trái ngược, hắn đẩy trứng rung tiến sâu trở về, lần này thâm nhập tuyệt đối, còn đưa ra ba ngón tay chụm lại, phối hợp làm điểm tựa để vật hồng tê dại có thể chôn sâu trong huyệt động hơn nữa.
Tiêu Chiến cảm thấy từng tầng xúc cảm cuộn sôi, từng đợt từng đợt rung động mê mẩn, sục sạo khắp mềm mượt vách tràng, mới lạ và hung hăng.
Đã thế… đã thế, Vương Nhất Bác ở phía trêи từ khi nào đã ghé sát xuống, kề phần yết hầu nổi cục vào phần ʍôиɠ bật nảy của anh, tương đương với đó, cái miệng bất cần đã đặt trúng khe hở hẹp.
Hắn thả trôi khuôn phép, để bản thân chìm trọn trong suối tình khát khao.
Hít hà… ngây ngất… Con thỏ thế nào mà lại thơm đến vậy. Từng tấc, từng tấc da thịt của em… Khiến tôi chỉ muốn cắn phập vào đó, lỗ nhỏ khiêu ɖâʍ thì chỉ làm tôi càng muốn xộc gần, khuấy đảo một vòng trọn vẹn, để nuốt trọn những kɧօáϊ lạc trời ban của thỏ tinh mị hoặc.
Nghĩ là làm, không chần chừ thêm nữa, Vương Nhất Bác thè lưỡi thưởng thức, nhắm trúng viền mép hồng hồng, nơi bo chặt lấy tao huyệt e thẹn, thứ luôn dịu dàng đáp ứng sự oanh tạc vần vũ của hắn.
“Ha~ Em… ngài… xin… đừng…” Chiến Chiến phê đến nỗi mà cắn ngập răng thỏ trong môi xinh, lời nói ʍôиɠ muội đến mức phát âm cũng không tròn vành rõ tiếng.
Đã đến lúc ông chủ này tỏ rõ lòng thành, chiều chuộng tao huyệt thanh khiết của em, cũng là chiều chuộng hết thảy thuộc về Bunny xinh đẹp một phen ra trò.
Giây phút thực sự chạm tới vùng trời dịu êm, Vương Nhất Bác không ngờ được là cảm xúc của mình lại bay bổng tới thế, không như tưởng tượng là sẽ ghê tởm hay khinh suất gì đó. Ngược lại đều thấy rất bâng khuâng, trân trọng, như ở đâu có một dòng nước thánh đổ tới, tưới ướt xung quanh, cơ thể lại vì thế mà bốc lên dòng máu nóng khổng lồ, tất cả trung hoà vào khiến cho chính hắn cũng không thể kiềm chế nổi niềm rạo rực đang lan toả rộng ra.
Choét… hừm… choét… chụt…
A… a… thật muốn ʍút̼ hết của em… ʍút̼ trọn của em… ʍút̼ chết con thỏ… thơm lành…
Vương Nhất Bác chìm nghỉm trong dòng sông mê đắm, ngóc đầu cũng không dậy nổi nữa, ngay cả chút ít vùng vẫy cũng từ chối không màng, thứ gì cũng không thèm quản, hắn nguyện chết chìm trong sóng nước mênh mang.
“Có thể nào… buông tha cho em không ông chủ à…”
Tiêu Chiến thích chết lên được nhưng thói quen nói ngược vẫn không chịu từ bỏ, đã bao lần phải chịu quả đắng từ những câu chữ đậm chất dối lòng này rồi mà chẳng chịu chừa…
“Em thật muốn tôi buông tha?”
Rút ra…
Vương Nhất Bác thật sự là rút hết ra…
Cả trứng rung đê mê và chiếc lưỡi lắt léo.
Thế mà Chiến Chiến lại cực kì luyến tiếc, quay ngoắt mặt về, ánh mắt long lanh đáng thương, van cầu muốn được ông chủ làm nhục. Cứ mãi bị vần vò lấp kín lâu rồi, giờ nhàn tản rảnh rang, tiểu Bunny chợt cảm thấy trống vắng lắm thay!!!
“Có thể ban cho một thứ nào đó để lấp đầy em được không? Van xin…”
“Đây… lấp đầy của em…”
Vương Nhất Bác nhét cho Tiêu Chiến một miếng lớn…
Ai kia còn tưởng là được toại nguyện nhanh chóng lắm cơ.
Ngờ đâu hách dịch ấy vẫn cứ oái oăm, cổ quái!!!
Hừm… lại là một miếng pizza!
“Ăn đi, lấp đầy cái miệng ham ăn, để em không phải bị đói.”
Vương Nhất Bác lấp cả lỗ nhỏ bên dưới bằng sextoy cong vòng đen bóng. Từ từ ướm thử rồi nhanh chóng đút gọn vào, tất cả cứ thể lọt dần kín kẽ. Hắn xoay nắn một vòng, thuần thục tìm điểm mẫn cảm của người bên dưới. Cấu tạo của chiếc sextoy này vốn đã rất tối ưu, thích hợp vô vàn để oanh tạc đến nơi cầu hoan ngây dại của đàn ông.
Bây giờ Vương Nhất Bác cũng chỉ cần kiếm tìm một chút. “Hả? Đút vào người em… thích không?”
“Ư… em… emmm… sướиɠ… ông chủ… dừng lại… không thể nữa…”
Tiêu Chiến sờ trực tiếp vào miệng khẩu của chính mình, định là sẽ mân mê mò mẫm, ai dè bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ lấy tay rảnh còn lại kiên quyết dứt ra, nắm chắc cổ tay thon gầy, để cho nó tránh xa nơi Chiến Chiến muốn với đến.
“Để tôi làm, em cứ việc nhắm mắt hưởng thụ, dùng lỗ ấy của em mà hưởng thụ, không cho chỗ khác sờ vào.”
Tiêu Chiến như quá sức, Bunny thở hổn hển không ra hơi, ngắt quãng thầm thì dịu ngọt, “Em… không chịu được… Ưm… hay trước hết bỏ trứng rung ra… hay bỏ thứ to cong kia ra… Em không thể chịu được cả hai… cùng lúc mà.”
Nếu ai đó đã muốn…
Ông chủ liền thành toàn cho em… Thẳng thừng cuồng điên bức chọc thêm vài nhịp nữa, để Bunny thụ hưởng thêm một chút mùi vị silicon…
Bây giờ mới là mùi vị của xác thịt con người! Trầm hùng nhưng hoang dại!
Là Vương Nhất Bác lần nữa lại mang chính mình thay thế, triệt để chèn ép tiểu huyệt bằng bề mặt màu hồng đầy gai ấp ám, là chiếc lưỡi của mình. Lần này mạnh bạo hơn còn nhấn vào thật sâu… thật sâu.
Hai tay hắn banh lớn mép huyệt, cứ thế đẩy lưỡi liên hồi, mô phỏng động tác làʍ ȶìиɦ cắm rút, Vương Nhất Bác thu nhỏ tiết diện của thứ vũ khí mềm ướt, chọc vào mê mải, cố nhét hết cỡ đến tận cùng. Nhổ toẹt đống lớn nước bọt, tuy rằng nơi đó đã rất nhớt nhát, nhưng vẫn không ngăn nổi hắn tiết thêm cả tá nước thải đầy vị ɖu͙ƈ vọng.
Vương Nhất Bác giờ như một tên đồ tề bạo tàn muốn mang vật cưng lên bàn mổ đồ sát, muốn lột trần tất thảy lớp vỏ bọc bên ngoài, chỉ để còn trơ trọi từng tấc dịu ngọt bên trong.
Tiêu Chiến dại mê chỉ biết bám víu vào cần cổ cương ngạnh, ôm chặt, vuốt ve nhẹ nhàng, còn sờ tới yết hầu đầy nam tính. Vờn quanh, mân mê dái tai ấm nồng, níu lấy từng hành động cuồng dã của người đàn ông quyến rũ tuyệt vời. Ấn sâu, muốn rằng ông chủ của anh phải vục hẳn vào nơi đó, không dứt ra được, chiều hư… chiều sướиɠ… thỏ tinh này…
Vương Nhất Bác không để ý đến hành vi quá phận kia, hắn vẫn miệt mài tiến hành công việc cần mẫn, chốc chốc nhét sextoy cong vòng vào, miệng há lớn ʍút̼ chụt lấy hai hòn ngọc căng tức, chốc chốc rút sextoy ra thì lại tự mình hì hục cày cấy không biết mệt mỏi…
Cứ mỗi lần Chiến Chiến tưởng như sắp bắn sướиɠ thì chợt bị ai đó kiềm hãm, cao trào tức tưởi không thể bung tỏa, bứt rứt khó chịu vô cùng. Cả người vừa rệu rã vừa hoang hoải, cảm xúc như muốn tan ra… hòa vào những giọt thủy ɖâʍ chảy dài lênh láng xuống mặt bếp đã nhơ nhớp đến không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng sau vô số con sóng xô bờ, gần sát rồi lại lùi xa, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không chịu nổi, cực hạn đã chạm tới…
Miếng pizza vẫn còn nghẹn trong họng không thể nào nuốt trôi, kϊƈɦ thích quá mê người khiến Chiến Chiến không tập trung được vào việc ăn uống nữa, cả người co giật đắm chìm trong hoan lạc được thỏa mãn. Vương tổng không ngờ lại biết cách chiều chuộng người tình quá đỗi. Khắp người Bunny tê rần, như có một luồng nhiệt lớn bốc cao, lỗ huyệt phập phồng nở ra hít vào, nước sướиɠ tràn trề trào đẫm.
Dòng tinh bắn thật xa, đáp thẳng xuống nền đá trắng tinh, nổi trêи đó là đặc quánh vẩn đục. Quy đầu mở thành một lỗ chưa thu lại được, vẫn còn dính nhớp đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trơn nhờn.
“Nói! Của tôi hơn, hay thứ này hơn?”
Vương tổng nhân lúc cơn sướиɠ của ái nhân còn chưa qua đi, tống luôn thứ đen nhẫy kϊƈɦ thích điểm nhỏ trong huyệt vào chính miệng Tiêu Chiến. Ép anh ngậm tới phồng mồm phồng má, khiến ai đó đang phiêu đãng phải nhíu mắt đắm say.
Sau thì thu lại thứ đó, Vương Nhất Bác vập vào môi ướt nút cắn, toàn miệng đều là mùi vị ngai ngái, lại chứa đầy mùi tà mị tự thân của ái nhân, một thứ vị cuốn hút không thể gọi tên…
Dã thú gầm lên trong cuồng vọng… môi vẫn chưa rời khỏi môi…
“Nói xem! Em thích thế nào hơn?”
Chiến Chiến mê muội trong bể ɖu͙ƈ tình… rêи ư ử không còn tự trọng…
Hết nghẹn ngào trong cổ họng rồi gào thét mê tơi…
“Sướиɠ… em chết mất… thèm… được ông chủ ɭϊếʍ… ưm… ɭϊếʍ… đít… thích nhất…”
“ɖâʍ đãng!!!”
“Em sướиɠ… sao em lại hạnh phúc thế này… được ông chủ ban phát ân huệ… ư… Em nhục nhã quá… sao có thể để ông chủ làm vậy được chứ…. Ư… ha… tại em… tại em… đòi hỏi…”
Vương Nhất Bác như một gã nghiện ngập, thấy hạ nhân của mình xuất tinh thì hắn cũng không ngồi yên, đang úp mặt vào khe ʍôиɠ mơn mởn, kéo lên vị trí hai hòn dái ɭϊếʍ láp, đợi ai kia bắn xong thì ʍút̼ luôn lấy tính khí còn chưa kịp xẹp xuống, toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại cũng vào tới hố miệng tham lam của hắn.
Vương Nhất Bác ɭϊếʍ hết, hắn điên cuồng muốn thử vị của tất cả, đầy tớ của hắn, mềm yếu tới nỗi chỉ ban phát cho một chút kϊƈɦ thích liền đã phun ra hết tinh túy.
Vương Nhất Bác giờ đây không còn thấy việc động chạm tới chỗ đó có gì nhơ nhớp bẩn thỉu nữa cả, hắn chỉ thấy cuồng dại ưa thích loại cảm giác được điều khiển cảm xúc thăng hoa của đối phương, khiến cho Tiêu Chiến vì mình mà không kiềm chế được rung động. Muốn cho anh dù có rệu rã thế nào cũng không thể dừng lại, chỉ cần là hắn vẫn thích.
“Ưm… em bắn rồi, kém cỏi quá, đáng lẽ Chiến Chiến phải là người làm việc đó cho ông chủ mới phải lẽ. Mạo phạm ha~”
“Để yên, tôi sẽ chủ động cưỡng bức em.”
“Ưm…”
Vương Nhất Bác hùng hổ ngả người Tiêu Chiến, để anh áp hẳn xuống đảo bếp rộng rãi trống trơn, cả người Bunny lớn rồi giờ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm đó như một sinh vật xinh đẹp chuẩn bị được mổ xẻ hết những yêu kiều lộng lẫy, để lại mỗi trần trụi ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy trong con người.
Vương Nhất Bác bật nhẹ là đã lên trêи cùng với Tiêu Chiến rồi, hai chân mở rộng sang hai bên ép đầu anh ở giữa, vừa mới cố định được vị trí, hắn liền đút thẳng khủng vật đang căng cứng như muốn bứt ra vào luôn miệng nhỏ có răng thỏ kia.
“Em làm đi!”
Hạ thân cuồng dã đẩy đưa, hông eo phối hợp nhấp từng cái từng cái một, thế nhưng không phải rời rạc, xao nhãng mà là động tác liền mạch không điểm dừng. Vương Nhất Bấc nhấp khỏe nhanh như cơn bão tràn bờ, khiến cho Chiến Chiến đến thở cũng không kịp. Giữa mỗi nhịp nghỉ ngắn ngủi thỏ xinh lại phải cố hớp chút không khí, khóe miệng chẳng thể khống chế đã chảy đầy nước dãi sung sướиɠ đê mê. Trông ɖâʍ mị lẳng lơ không chịu được.
“Ưm… chậm… chậm… một chút…”
“Tôi là không thể chậm… ai bảo em chẳng khác nào ɖâʍ phụ quyến rũ tôi, thứ gì trêи người của em, tôi cũng đều muốn ức hϊế͙p͙.”
“Ưm… em thích lắm…” Tiêu Chiến nghe lời hạ nhục chính mình thì sướиɠ phê đến tơi tả, miệng nhỏ càng thu vào nhỏ hơn, tiết ra thật nhiều nước miếng, thật muốn hết lòng phục vụ cho người ấy, rất thích rất thích. Mi mắt cũng tự động nhắm chặt, sướиɠ tới không thể mở ra, phê pha tới không biết trời trăng mây gió.
“Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn rõ xem, ƈôи ȶɦịt của tôi to khỏe thế nào, sau này sẽ đều dùng nó để hành hạ em.”
Tiêu Chiến chẳng mở mắt ra ngay, phần vì chưa kịp thích nghi, phần vì còn rất ngại ngùng, bắt anh đối mặt với nó sao? Anh chỉ muốn ôn nhu chiều chuộng nó thôi.
“Mở mắt ra ngay!”
“Ư… vâng.”
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời thì rút phựt tính khí đang to lớn bốc hỏa bên trong khuôn miệng anh ra, để sát ngay trước mắt khiến cho Chiến Chiến có thể nhìn sủng vật của hắn ở cự ly gần nhất. Không những thế ông chủ còn cầm lấy đập thẳng vào mặt đầy tớ nữa. Vương Nhất Bác đây là muốn cho Tiêu Chiến biết chỗ đó của hắn cứng rắn tới nhường nào.
Vậy thì ai kia cũng rất phối hợp tạo dựng không khí, ban đầu thì mở mắt to tròn, thể hiện đúng vẻ mặt như đang chăm chú thích thú ngắm nghía lắm vậy. Ngắm tới mê mẩn từng đường gân xanh tím đang nổi rõ, những cơ thịt vạm vỡ chỉ trực trào ra khỏi lớp da mỏng manh, đầu khấc thì dính đầy ɖâʍ dịch quyến rũ mị hoặc, phần bìu dái thì no tròn căng đủ, hẳn trong đó sẽ chứa đầy những ngọt lành man dại của người thương.
Sau đó, ánh mắt của Chiến Chiến như dại ra theo từng cái quét thẳng mặt của Vương Nhất Bác, đôi mắt xinh đẹp còn phải nhắm tịt lại vì bị đập thẳng vật cứng tới, cả người cong lên, khóe miệng khẽ mở. Bị bạo hành bằng côn thịt mà cũng bày ra được vẻ mặt phóng túng vậy sao? Chiến Chiến ɖâʍ đãng số một thì không ai có thể là số hai.
Đã thế Bunny với chiếc lưỡi hồng còn cố chấp lấy tay vít xuống ƈôи ȶɦịt hùng dũng kia, định là sẽ ngậm chặt lại vào mồm, rất thích mà, nếu không có nó thì miệng lưỡi trơn tru của Chiến Chiến đều sẽ thấy thèm khát lắm thay.
“Thích sao? Tiêu Chiến thích sao?”
“Vâng…. Vâng… ưm… chỉ cần là của ông chủ thì em đều thích… côn thịt càng thích hơn…”
“Lăng loàn!..”
“Không lăng loàn, chỉ thích của mỗi ông chủ thôi.”
“Bệnh hoạn, nói xem em còn thích chỗ nào của tôi nữa.”
“Em còn thích chỗ khác, còn muốn nhìn rõ lỗ đó, muốn ɭϊếʍ đít cho Vương tổng, đầy tớ muốn thọc sâu vào chỗ đó ɭϊếʍ như ông chủ đã làm cho em.”
“Hừm… em bυ” ʍút̼ tới quen miệng rồi sao, cái miệng đó cả ngày cũng chỉ nên ngậm ƈôи ȶɦịt của tôi thôi, đừng làm gì khác cả.”
“Ưm… vâng…vâng… em sẽ, em sẽ… tận tâm… phục vụ khiến cho ông chủ… thật là sung sướиɠ, nhưng vẫn muốn ɭϊếʍ đít cơ…”
“Đây là em lại van xin, nên tôi sẽ hạ cố mà ban phát, biết chưa?”
“Ưm… em muốn, van xin ông chủ… ngay bây giờ được không a?”