Để lại Vương Nhất Bác ngớ người ngồi đó, Tiêu Chiến cứ thế trực tiếp chạy đi để hiện thực hóa suy nghĩ của mình.
Lọ mọ một lúc, khi quay về Bunny lại cầm theo được mỗi một chiếc tai thỏ. Thứ này mà cũng được gọi là đồ chơi kϊƈɦ thích tình ɖu͙ƈ sao? Trông có khác nào đồ chơi của em bé dễ thương hay không?
“Tôi thực sự không muốn ấu ɖâʍ, em đeo bờm tai thỏ còn chẳng quyến rũ bằng em mặc áo yếm lao công hay yukata mỏng tang lúc trước nữa.”
Tiêu Chiến không đáp lời, ngại ngùng quay người lại thì thấy một nhúm mềm mềm, lông xù xù từ lúc nào đã ngự trị ở giữa khe ʍôиɠ sâu hun hút của anh. Có lẽ đây là lý do mà suốt từ lúc trở lại đến giờ tiểu Bunny cứ rón rén đối mắt nhìn nhưng không dám quay ngang quay ngửa. Hóa ra là đã thủ ở trong huyệt động một thứ vừa đáng yêu vừa gợi tình thế rồi.
“Ý em sao? Chiến Chiến nút chỗ đó vào rồi thì tôi sẽ chơi đùa kiểu gì đây? Em thế mà dám cự tuyệt tôi? Thế mà dám cự tuyệt tôi, không chỉ một lần trong đêm nay?”
Trong thời gian chờ đợi Tiêu Chiến đi tìm đồ, khủng vật thể hiện sức mạnh nam nhân của Vương Nhất Bác quả thật là có cúi đầu một chút, bây giờ trông thấy tình cảnh này, trông thấy Bunny lớn rồi ngạo kiều e thẹn đứng đó thì chỗ ấy chợt ngẩng phắt đầu dậy. Chĩa thẳng về phía kia, cứ như học bá trong trường đang chăm chú tiếp thu bài học mới vậy.
“Em thích, bịt vào để ông chủ lang sói chẳng thể móc tới mãi được, chọc nhiều như thế, em sướиɠ quá sẽ không chịu nổi biết không?”
Vương Nhất Bác nghe đến đây thì một tay bắt lấy eo mỏng, cường thế kéo Tiêu Chiến gần sát. Như sói đói mà cắn một cái vào cần cổ của con thỏ non mềm, để lại dấu vết đậm màu không thể che đi. Tiếp tới một tay vò lên mái tóc tơ mềm bóng mượt, hòa vào lớp lông mịn màng mới mọc ra trêи đầu ai đó, ngắt lấy tai thỏ giả trang, cũng ngắt luôn cả tai thỏ hàng thật lúc này đã đỏ hồng đỏ lựng, khiến cho Bunny lớn rồi phải kêu lên ai oán.
“A! Em có làm thỏ cũng không phải để cho cầm thú bắt nạt đâu mà.”
Vương Nhất Bác ở đối diện miệng không ngừng nhả ra lời bá đạo.
“Đây là cố tình khiêu khích tôi sao? Còn ɖâʍ đãng đeo đồ trắng tinh, Chiến Chiến có biết là như vậy sẽ chịu hậu quả thế nào không?”
“Cùng lắm thì làʍ ȶìиɦ suốt đêm! Chúng ta cũng không phải chưa từng!”
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến thoải mái nói ra chữ “làʍ ȶìиɦ” thì bàn tay đột nhiên bóp lấy bờ ʍôиɠ căng mẩy, nhào nặn như muốn bóp nát hết thảy, tiếp tới còn nhón lấy cả túm lông mướt mịn rồi chơi đùa, không đơn thuần chỉ chơi với chính vật thể mới lạ ấy mà còn dùng nó để trêu chọc ái nhân.
Vương Nhất Bác nắm trọn nút cắm bên ngoài mịn màng, bên trong cứng rắn, cứ thế mà đâm tới rút vào. Thỉnh thoảng mạnh tay còn kéo hẳn thứ đó ra, nhìn thấy được đầu nhọn trơn bóng bây giờ đã dính đầy ɖâʍ dịch rít nhờn thì sự cuồng ɖu͙ƈ trong hắn càng thổi bùng lớn hơn. Dưới thân đã muốn đâm giật đến lung lạc nát bét người kia, lời nói cũng mạnh bạo vô cùng.
“Nếu Chiến Chiến đã muốn thì sẽ làm em tới chết.”
Vương Nhất Bác mạnh mẽ ôm lấy phần cổ đã hằn đầy những dấu vết hoan ái, ghì chặt hơn, ép cho đối phương phải tiến sát gần mình, Chiến Chiến vì thế mà không thể nào cử động cùng chống đối, mặc sức cho hắn ʍút̼ cắn lấy đôi môi mọng mềm đến nhũn cả ra.
Pizza như cũ vẫn còn tràn đầy mùi vị trong khoang miệng của người đã kịp nhanh chóng nuốt trọn cả miếng lớn lúc nãy. Lúc này Tiêu Chiến đột nhiên cảm nhận thêm được một thứ vị mới bổ sung.
Khụ khụ! Chẳng ngờ nước sướиɠ ở chỗ đó không hoàn toàn tinh khiết, cũng rất mặn mòi, quan trọng là khi hòa cùng pizza sẽ cho ra một hỗn hợp không biết phải nói thế nào.
Tiêu Chiến không miêu tả được, chỉ biết nó kϊƈɦ thích sự thèm khát rất sâu, muốn được hưởng dụng nhiều hơn. Nhưng mải mê âu yếm nên quên mất, Chiến Chiến đích thực là chưa có được ăn bữa tối chính tông đâu, mới chỉ được ăn no nê bữa tối biến thể. Nhưng quả thật có thế thôi thì chưa thể đủ, anh còn muốn ăn thêm nhiều nhiều nữa.
“Em muốn ăn pizza, Bunny đói rồi, không được ăn no sẽ không thể lớn a~.”
Vương tổng là một ông chủ rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không chỉ biết tới mỗi bản thân, mình đã no đủ thì nhất định sẽ không để người bên cạnh phải đói khát. Cho dù đó chỉ là một đầy tớ chuyên phục vụ tình ɖu͙ƈ cho hắn thôi.
Vương Nhất Bác lần này không cần ai kia phải động tay, hắn tự mình làm, tự mình cầm lên miếng pizza đã nguội ngắt, đưa lên miệng cắn vào một nửa, nửa còn lại chừa ra cho Chiến Chiến ép anh phải ngậm vào. Sau đó hắn cứ thế nhai dần từng mảng bột mì, đến khi nó ngắn lại sát sít mới ngưng. Đôi môi hai người vì thế cũng chạm nhau rồi.
Vương tổng đê tiện nhai nhưng lại không nuốt, lúc này ngấu nghiến lấy chiếc lưỡi của tiểu Bunny, đẩy hết chỗ món ăn hót hòn họt ấy vào tận miệng người ta. Vương Nhất Bác không phải là muốn chơi dơ đến nghiện rồi sao. Ăn uống cũng không đảm bảo được quy cách ăn tối thiểu! Còn vừa hôn vừa ăn, nhai xong còn nhè ra cho người khác ăn thừa nữa. Còn tưởng là con người có trách nhiệm, không ngờ chỉ là một phú ông kẹt sỉ bóc lột sức lao động của nô bộc mà thôi.
Haizzz! Khổ thân Chiến Chiến!
Đây có phải là “cháo lưỡi” người ta vẫn hay gọi trong truyền thuyết? Nhưng trường hợp này có lẽ nên gọi là “cháo pizza”, đồ ăn vốn khô khốc không hề có một chút nước nào nhưng hiện tại đã chẳng kém phần ướt át giống món cháo nhiều nước đâu.
Hai khóe miệng giao hòa, sao lại nóng bỏng đến thế. Cứ như một chiếc lò vi sóng được bật ở mức max khiến cho phô mai trong món ăn phải tan chảy, trở nên rất chi là ngon lành thơm thơm.
“Vương tổng có biết như vậy là rất cổ hủ lạc hậu hay không? Thời đại nào rồi còn nhai thức ăn xong mớm cho người khác như thế. Rất mất vệ sinh! Hơn nữa ông chủ không phải mẫu thân của em, người ta cũng không phải là con nít mà ăn cái kiểu này.”
Chiến Chiến tức đến giãy nảy, chiếc ʍôиɠ cong vút rời khỏi đôi bàn tay nóng rực đang tận tình xoa nắn. Thế nhưng khuôn miệng lại rất tự giác nhai nhai thêm chút xíu rồi nuốt ực một cái, sạch sẽ gọn gàng.
Chuyện này không thể trách Quản lý Tiêu không có tiết tháo được, tại vì Bunny quá đói, thêm nữa tay nghề đứng bếp của anh siêu đỉnh. Pizza nguội rồi nhưng vẫn rất ngon. Nên Chiến Chiến mới có thể nuốt xuống nhanh đến vậy. Hết cách!
“Ăn nữa, ăn nữa nhé!” Vương tổng nhiệt tình hỏi ý kiến của Quản lý Tiêu, nhưng bây giờ thì hắn lười biếng không mó tay, miệng thì tự động há, thè lưỡi ra ý nói Chiến Chiến phải tự động đút cho mình ăn tiếp. Công việc của đầy tớ hẳn là phải chăm sóc cho ông chủ từ cái ăn đến miếng nước mới đúng.
Và vì còn cách nào khác được nữa, bởi tại tay Vương Nhất Bác đã bận làm việc khác mất rồi. Tay hắn cầm chặt lông thỏ, tay còn lại sóc lọ cho Bunny đến mê say. Rảnh rỗi đâu mà chạm vào thứ đồ ăn không có sức hút kia chứ.
Pizza có ngon đến mấy cũng không ngon bằng thịt thỏ được.
Vương Nhất Bác đắm chìm trong cảm giác no đủ nơi đốt ngón tay, cánh ʍôиɠ của Tiêu Chiến lúc nào mà không mẩy căng, bây giờ có thêm vật cosplay, phần nhìn đã thích, phần sờ lại càng thích hơn.
“Bunny bé nhỏ! Em lại chạy đi đâu đấy.”
Đang giữa hồi gay cấn thì Quản lý Tiêu tiếp tục nổi loạn mà quay đầu đi mất, Vương tổng có gọi thế nào anh cũng không trả lời, nhanh bước chân chạy dài vào căn phòng nhi đồng của mình, lúc đi ra đã thấy nhiều thêm mấy cọng lông vũ màu tím mộng mơ. Hóa ra là Tiêu Chiến đi lấy thêm dụng cụ, là que kϊƈɦ thích bằng lông.
“Thử thêm cái này, nhẹ nhàng thôi, trông đẹp không ông chủ?”
“Đang là lúc nào em còn có tâm trạng ngắm xem thứ đó có đẹp hay không. Tiêu Chiến, em tập trung vào chuyên môn cho tôi.”
“Thì đây, em đang làm mà.”
Quản lý Tiêu lần này tự mình ngồi lên trêи mặt bàn, hai chân mở lớn banh rộng, chèn ép nhúm lông dưới huyệt bẹp dí, đầu nhọn càng cắm sâu vào hơn, kϊƈɦ thích tuyệt luân vui sướиɠ. Tự tay nhịp nhàng xoa nắn đầu иɦũ ɦσα, bộ dạng ɖâʍ ɖu͙ƈ không để đâu cho hết.
“Ưm… giúp em… Ông chủ giúp em, Chiến Chiến muốn thử cái này.”
Vương Nhất Bác không để ái nhân phải nhục nhã van cầu thêm vì chính hắn cũng không đợi được nữa, lập tức sấn tới cướp luôn que nhỏ trêи tay Tiêu Chiến. Nắm thật chắc, đầu tiên quét qua bên ngoài phần miệng của con thỏ vừa nói lời kϊƈɦ ɖu͙ƈ, tiếp đến lướt qua nốt ruồi câu nhân.
Vương Nhất Bác nhón lấy một miếng pizza nữa, nhét nhẹ vào khuôn miệng nhỏ xinh, hắn muốn anh ăn, xem Tiêu Chiến còn có thể rêи rỉ kϊƈɦ tình bằng cách nào.
“Nhâm nhi đi, em nên biết điều nuốt hết để lấy sức, bởi vì đêm nay tôi sẽ không thả em ra sớm đâu.”
Vương Nhất Bác rất chủ động, hắn quét sợi lông vũ xuống tiếp xương quai xanh khiêu gợi, rồi lại kéo xuống đầu иɦũ ɦσα hồng hồng. Mặc sức vân vê, bằng dụng cụ ở một bên và bằng tay trần ở một bên.
“Ư… ha…. sướиɠ… đau… đau… mà sướиɠ quá…”
Vương Nhất Bác nắm phần tay cầm bằng gỗ hồng đào, vẩy nhẹ qua khắp khoang ngực nở nang, rồi dừng lại tập trung vào phần đầu nhũ, phe phẩy chơi đùa. Bên tay nhàn rỗi thì nhéo mạnh bên ngực còn lại, khiến nó đỏ rực dựng thẳng, chỗ đó càng thêm mê người, hắn thậm chí còn hạ thấp người ɭϊếʍ láp phiêu du.
“Thế em thích đau hay thích sướиɠ?”
Tiêu Chiến ban đầu cảm nhận được những cọng lông mềm nhẹ phe phẩy nơi đầu nhũ, vừa ngứa vừa tê, mơn trớn qua từng dây thần kinh mẫn cảm, chạy dọc khắp cơ thể, buồn buồn nhưng hưng phấn.
Sau đó được Vương Nhất Bác bồi thêm cảm giác đau nhói mê mang, lúc này thì xúc cảm trong thân mới thực sự bùng nổ, nhất là khi hắn ngậm chặt nụ hoa của anh, lưỡi xoay vòng mấy nhịp, sau đó liền lấy răng sói cắn ngập vào, day day ʍút̼ ʍút̼ đầy vẻ chiếm giữ nứиɠ tình! Vương Nhất Bác là đồ bá đạo!
Tiêu Chiến mới nhận về chút đớn đau mà đã không kiềm lòng được, cả người đều mê mẩn đến không phân rõ bản thân đang trong tình cảnh gì nữa. Cũng chẳng biết là lỗ sâu của mình đã chợt trống rỗng, Vương Nhất Bác từ lúc nào đã kéo người anh chấp chới phía ngoài mặt đá, rút nút cắm thỏ bông ra.
Banh mạnh đôi chân thon dài, để hở huyệt động đang mấp máy mời gọi, hắn phết một dọc vào hai phần đùi non của Tiêu Chiến, kinh nghiệm bản thân khiến Vương Nhất Bác biết thừa chỗ này cũng rất nhạy cảm, sau hồi ve vuốt qua lại thì cổ họng của Bunny đã không ngừng ngâm nga kiềm nén.
Đến bây giờ thì ông chủ uy quyền không thèm hỏi ý kiến của đầy tớ nữa mà di chuyển đầu que lông, phết lên thẳng lỗ đó. Nhiệt tình mê mải như bị thôi miên hút vào.
“Ưm… chỉ định trêи ngực, không định chỗ này…”
“Giả bộ ngây thơ cái gì?”
“Ư… ha… sướиɠ… Nhưng em nói thật mà… không muốn… a…”
Tiêu Chiến đã sướиɠ tới nhíu đít nhưng tâm nghĩ một kiểu mà miệng lại nói một kiểu khác. Cũng không hẳn là nói sai, bởi anh không chỉ muốn mỗi kϊƈɦ thích bên ngoài như hiện tại.
“Không muốn thì thôi!”
Rõ ràng thứ này chỉ dùng cho dạo đầu, kϊƈɦ thích chỉ được bề mặt bên ngoài, ai ai cũng hiểu rõ. Thế nên Vương Nhất Bác chuyển hướng vòng tay kéo lê dụng cụ ra sau lưng Tiêu Chiến, vuốt dọc một đường sống lưng khiến ái nhân toàn thân nổi lên lớp da gà tê dại. Mặt khác thì hắn không hề dừng lại, tự mình xuất kϊƈɦ thân chinh.
Vương Nhất Bác lấy đầu ngón tay sờ nhẹ xung quanh mật đạo của Chiến Chiến, cả bàn tay đều bịt kín lối nhỏ, xoa xoa nắn nắn khiến cho chính mình bị dính đầy gel bôi. Thỉnh thoảng đùa dai còn ấn ấn xung quanh những nếp gấp, tựa như đang thử độ đàn hồi của cơ thịt vậy.
“Sờ của em thật thích…”
Không dừng lại, Vương Nhất Bác mặc kệ sự chống trả khiên cưỡng của Tiêu Chiến, hắn bạo tình cắm luôn ba ngón tay của mình vào lọt thỏm, thuận tiện thọc hết cỡ vào tận gốc sâu đang nhả nước tan hoang. Móc vào dũng đạo, bôi quệt vách tràng, đến khi cảm nhận được bề mặt nhẵn thín mềm mại của nó mới thôi.
“Ư… em thích không? Còn thích nhẹ nhàng nữa không? Hay thích mạnh bạo, hửm? Thế nào tôi đều có thể chiều. Nói!”
“Em thích… ưm… thích cả hai, vừa thích đau, vừa thích sướиɠ…”
Tăng tốc nhịp độ, Vương Nhất Bác không nương tay mà chọc sâu hơn nữa, áp má vào một bên ngực Tiêu Chiến, ụp hẳn mặt vào ʍút̼ chùn chụt đỉnh nhọn ngạo kiều, bắt ép con thỏ phải quy phục.
“Cho em nói lại. Thích cái gì hơn? Thích nhất cái gì? Ghét em, không muốn em được sướиɠ.”
“Ưm… ha… Chiến Chiến ngốc quá, em hiểu rồi. Thật sự là em thích đau, thích bị ông chủ ɭϊếʍ sướиɠ, cắn đau, còn thích được dùng ngón tay chọc sướиɠ, một chút cũng không thích lông vũ kia.”
“Tưởng em thích nên mới mua mấy loại luôn, hết lông chim còn cả lông đà điểu nữa!”
“Em mua thử, nhưng dùng rồi thì không thấy thích chút gì cả.”
“Em thừa nhận không thích nhẹ nhàng? Thích mạnh bạo? Không thích sờ bên ngoài? Chỉ thích chọc bên trong?”
“Vâng… em thích… à không… cũng không hẳn như thế…”
“Thích mạnh bạo,… ừm… có phải Chiến Chiến thích chày cán bột của em thọc vào? Đâu, em để đâu rồi? Có phải ngày ngày khi tôi chưa tan làm đều tự sướиɠ thủ ɖâʍ với nó? Bệnh hoạn!”
“Không! Không đâu. Em không thích chày cán bột.” Tiêu Chiến phản ứng cực mạnh, lắc đầu quầy quậy, muốn chứng tỏ cho người kia biết là mình không phóng túng, ɖâʍ đãng đến vậy. Chiến Chiến thật sự là bị oan sai.
“Thừa nhận đi, với tôi mà em còn ngại ngùng gì nữa? Thích chày cán bột cứng rắn thì nói cho tôi biết, tôi sẽ thành toàn cho em được nó chọc sướиɠ.”
“Không! Không phải, không cho ông chủ trêu chọc em nữa, biết không?”
“Thế nói xem, em thích cái gì?”
“Ưm… biết rồi còn hỏi, thích mèo, thích vẽ, thích nghề nghiệp đang làm.”
“Nói lại!” Quản lý Tiêu vậy mà có thể nói ra lời cợt nhả, nên phải chịu hậu quả một vết cắn sâu vào môi đỏ là đúng rồi. Đùa Vương tổng sao? Hắn trừng phạt.
“Ưm… thích làm phục vụ, mỗi ngày đều quỳ lạy dưới chân ông chủ, mỗi ngày đều làm ấm giường, sở hữu lỗ nhỏ làm ông chủ sung sướиɠ, bắn tinh.”
“Ngoan!” Vương Nhất Bác nghe rất lọt tai những lời này, Tiêu Chiến quả thật là hiểu hắn, ban đầu khiêu khích, sau đó nịnh nọt, quy hàng.
“Không thích que lông vũ, thích ngón tay to dài của Vương tổng. Không thích chày cán bột, chỉ thích nhất côn thịt của ông chủ thôi, cứng rắn ấm êm. Mỗi lần ra vào đều làm em trụy lạc… Ưm… thật đó… ông chủ à…”
“Chiến Chiến hiểu chuyện nên thưởng cho em.”
Vương Nhất Bác tâm hồn rung rinh mê dại, hắn đứng thẳng chân, vừa khít tư thế có thể đốc tới, cự vật hùng dũng dập nhanh mạnh dại điên, quá mức trơn tru. Huyệt động được nong rộng bôi trơn nhưng vẫn se khít vô cùng. Ông chủ thỏa mãn gầm lên, chứng kiến Chiến Chiến dịu hòa quàng chặt hai tay, vùi đầu vào cổ mình rêи rỉ hít thở, hắn càng thấy ɖu͙ƈ vọng quấn thân bốc cao như lửa.
Bunny lớn rồi mà còn biết thẹn thùng, vừa sướиɠ rơn tận hưởng vừa ɭϊếʍ phớt lên ba chiếc nốt ruồi thẳng hàng sau gáy của báo hoang, cũng lướt tới yết hầu đang cực lực lên xuống. Vương Nhất Bác khí chất vương giả, tràn đầy sự nam tính chưa lúc nào bị xua đi. Tiêu Chiến hạnh phúc vô bờ, bị chọc tới mấp mô gập ghềnh, cả người như bị đầy ải bóc lột. Thật đáng thương!
Đến nỗi mới đó thôi mà dòng tinh túy trong cơ thể đã muốn phụt trào, bắn ra. Vương Nhất Bác bền sức, định lực cao, chưa hề có dấu hiệu muốn xuất tinh chút nào, vậy mà anh lại yếu ớt đến mức thua cuộc muốn thoát ly. Tiêu Chiến tự trách mình xiết bao, vừa cuống quýt vừa bồi hồi muốn cứu vãn tình thế, thủ thỉ mặc cả bên tai ông chủ kính yêu.
“Ưm… chưa muốn nhanh gọn như vậy bị chinh phục, em đã thử hết đồ đâu, mới mang ra được hai combo thôi mà. Van xin, van xin ông chủ tha cho em… Em còn muốn tiếp tục chơi đồ thêm nữa… Không muốn một đêm cứ phải xuất ra ba bốn năm bận…. Thật là mệt mỏi a~”
Quản lý Tiêu cắt đứt dòng kɧօáϊ cảm mới mong có cơ hội đông tranh tái khởi, mới mong có thể kiềm chế được bản thân.
“Sao Tiêu Chiến làm gì cũng nhục nhã thế hả? Có phải muốn bắn rồi không? Hèn kém. Sao? Em muốn thế nào? Hả? Bây giờ em muốn thế nào nữa?”
“Em muốn đi lấy thêm, Chiến Chiến đã mua rất nhiều, không muốn lãng phí, muốn sử dụng ngay bây giờ a~”
Ai đó miệng chưa nói xong mà thân thể đã tự ý hành động, Tiêu Chiến nhích ra tí chút, nới lỏng khoảng cách khỏi côn thịt rắn chắc, cả bàn tọa có ý định lùi về để lấp hết huyệt động sâu hun hút. Tiếp tới còn định hạ hai chân xuống, kéo người rời đi.
Đến lúc này Vương Nhất Bác đã không kiên nhẫn nổi nữa, con thỏ hôm nay thật là không biết điều, cứ kéo dài dây dưa, hắn cũng đã nứиɠ thân rất nhiều, muốn nhanh một chút được hưởng dụng ân ái, lại không nỡ lòng nào chặn đứng ước muốn của Tiêu Chiến, vậy nên cất lời.
“Chiến Chiến, em phục vụ không chuyên nghiệp, chạy ra chạy vào mãi vẫn chưa lấy đủ, rất mất thời gian, còn làm mất hứng. Ngồi yên, để tôi.”
Lần này tới lượt Vương Nhất Bác được lên mặt, hắn chủ động rút hẳn khủng vật ra, để lại một hũ sâu bị thấm ướt đang rỉ nước nhoe nhoét. Tiêu Chiến tuy là người đề xuất nhưng bây giờ lại tiếc nuối vô vàn, một mực ngóng theo thèm khát. “Ông chủ khi chạy nhanh, chỗ đó đong đưa thật dũng mãnh!”
Chẳng để Tiêu Chiến chờ đợi lâu, chỉ một lát sau, Vương Nhất Bác đã quay lại ôm một bó đồ trong tay, Tiêu Chiến chưa quen thuộc mọi thứ mới mua về, thực ra là còn không nhận hết mặt được những thứ ông chủ dụng tâm mang ra đâu. Đây là những thứ hai người sẽ tiếp tục áp dụng vào buổi hoan ái hôm nay đúng không?
“Lâu ngày không sử dụng, chẳng biết có còn suôn sẻ quen tay. Chiến Chiến chờ đó, đêm nay chắc chắn sẽ hành em không ngóc đầu dậy nổi thì thôi. Đầu này tính cả ở trêи là đầu có cái miệng ɖâʍ ɖâʍ, và tính cả đầu ở dưới, là đầu khấc bé bỏng xinh xinh của Bunny lớn rồi. Ngay bây giờ thôi, thỏ con à.”
Trong chuyện này, đúng là Vương Nhất Bác chuyên nghiệp hơn anh thật!
Tiêu Chiến sợ quá! Sợ sun cả vòi!
________________________________
Dạo này tôi lên chương chậm hơn thật đó, cũng một phần vì hóng chuyện em Bo, một phần vì sinh nhật anh Chiến nên viết thêm một đoản chúc mừng. Có điều dạo này bận rộn không thể một lần hoàn hết 5 chương. Cho nên cứ ra dần dần xen kẽ với fic này và Thiêu Thân thôi.
Cả nhà ai chưa biết sang ủng hộ tôi với nhé. Truyện thuộc chuỗi đoản văn dựa trêи những sự kiện có thật ngoài đời của hai anh em. Phần 1 là ĐÊM HÈ (đã hoàn), phần 2 là QUÝ CHÂU, hiện tại mới ra được chương đầu là chuyến bay chung đầu tiên thôi nhé.
Mọi người có thể ấn vào nick tôi, trong tường nhà sẽ thấy ngay nhaaaa.