Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 42: Lao công bạo nhất (H+BDSM+Cosplay) – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 42: Lao công bạo nhất (H+BDSM+Cosplay)

Chương truyện có nội dung cực kì nhạy cảm. Mọi người biết đấy, ở cạnh bồn cầu thì có chuyện gì thường xảy ra… ừm… rất mặn.

Chú thích thêm nhé, βɖʂʍ là từ ghép của ba dạng (Nô ɭệ và Trừng phạt, Thống Trị và Quy Phục, Khổ ɖâʍ và Bạo ɖâʍ). Chương này tôi theo hướng thứ hai.

Thống trị và quy phục: Một người nắm toàn bộ quyền lực và một người bị khuất phục hoàn toàn. Người thống trị nhiều khi hạ nhục đối phương bằng lời nói và hành động, người quy phục cũng rất tận hưởng điều đó.

Nên là vẫn cảnh báo OOC trước, chỉ là tưởng tượng của tác giả, không phải sự thật, không phải người thật, chuẩn bị tinh thần trước khi đọc nha cả nhà.

___________________________

Tiêu Chiến không nói là đồng ý hay không, nhưng mà hành động làm ra thì đã thay cho câu trả lời.

Quản lý Tiêu bắt tay vào nhiệm vụ mới, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc chổi cán dài mới toanh ở trong ngăn tủ dưới bồn rửa, sẵn có găng tay đã đeo từ trước tiếp tới chỉ cần quỳ rạp xuống dưới sàn, thật sự là đã có thể chuyển sang làm lao công ngay tức khắc.

Không sao, chuyện nhỏ! Bình thường mọi việc dọn dẹp trong nhà đều một tay Tiêu Chiến làm hết, hiện tại chỉ khác là làm việc đó trước mặt Vương Nhất Bác mà thôi, không có một chút cực nhọc gì cả. Cũng không sát cảnh tình ɖu͙ƈ, bồn cầu rất sạch, buổi chiều anh vừa chà qua một lần rồi. Sao dám để cho Vương tổng về nhà phải thấy cảnh bề bộn chướng mắt. Hành động đang diễn trò lúc này là vẽ rắn thêm chân, là màn trình diễn hoa mỹ, có người trả tiền yêu cầu thì sẽ có người nhận tiền phục vụ ngay.

Tiêu lao công tận tâm với nghề, từng ngóc ngách đều được cọ tới, chú tâm vào công việc, không để ý sự lạ bên kia. Nghĩ xem, nếu làm lao công của một địa điểm công cộng, ví như trung tâm thương mại, thường là sẽ trực tiếp dọn dẹp trong lúc khách hàng vẫn đang ghé thăm. Rất nhiều tình cảnh oái oăm, anh biết chứ, nhưng có lẽ những người ấy ban đầu đều ngại ngùng, rồi theo thời gian sẽ dần đạt trạng thái vô cảm chăng?

Tiêu Chiến thấm nhuần tư tưởng, úp nắp bồn cầu xuống, giật nước, thật là phí phạm, trống trơn nhưng mà cứ làm bộ giật nước vậy thôi.

Không rõ được Vương tổng đang làm gì, vì cả không gian đều tĩnh lặng, Tiêu Chiến quay lại thăm dò, đến khi nhìn thấy tình cảnh phía sau thì vội vàng kêu lớn.

“Có bệnh à?”

“Tập trung vào việc của mình, không nhiều lời.”

Tiêu Chiến – lao – công trăm suy ngàn nghĩ lại không thể ngờ được, dáng vẻ nhoài người làm thứ việc tủn mủn nhất trêи đời này của anh liền khơi gợi lên ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt sục sôi của vị khách họ Vương kia.

Ban đầu khi vừa quỳ xuống, rõ ràng Tiêu Chiến còn thấy Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh dựa vào tường đá đen bóng mát lạnh phía sau. Khoanh tay, vênh mặt, chính là một bộ dáng cao ngạo đứng xem trò hay.

Thế mà bây giờ… Cái kiểu gì đây? Bệnh hoạn!

Sự thật là tường đá hoa dù có lạnh tới độ nào đi chăng nữa thì cũng không thể lấn át ngọn lửa rực cháy đang dâng trào trong thân thể của Vương Nhất Bác. Hắn thực thích, thực hứng thú với loại sự phục tùng trước mắt.

“Vị khách này, tôi nghĩ ngài vào toilet thì chỉ nên giải quyết nhu cầu cá nhân thôi, chớ nên làm càn quá phận.”

Thứ kia của vị khách lạ mặt cương cứng, to thô, tất cả là nhờ vào hành động ɖâʍ đãng của lao công nào đó, còn cả vì sự nhiệt tình sục sạo của bàn tay chủ nhân nó nữa. Vương Nhất Bác tự mình sóc lọ, ánh mắt mải miết soi chiếu, nhìn chòng chọc vào thân người kiều diễm cong cong ở đằng trước như tên biến thái cuồng theo dõi.

“Tôi chính là đang giải quyết nhu cầu cá nhân!”

Đi toilét mục đích chính là để xả nước chứ không phải xả tinh. Vị khách lạ đời họ Vương lại muốn mở rộng sang chuyện tình ɖu͙ƈ thì đành mặc kệ hắn thôi.

Tiêu Chiến còn có thể làm gì, thực sự không có gì để làm hết, anh phớt lờ. Tiêu lao công tự động chuyển qua lau sàn nhà được chưa? Lấy thêm một chiếc khăn tắm trắng phau, hôm nay chơi lớn, lau xong sẽ vứt đi luôn, chứ chổi lau ở xa quá, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, không thể bỏ đi.

Tiêu lao công bò xuống dưới, hai đầu gối co thành hình vuông góc đỡ lấy cả bàn tọa nở nang, hai tay thì chống thẳng chà sàn tới nhiệt tình mê mải, lỗ huyệt đằng sau phập phồng giãn nở, tính khí dưới thân nhức nhối khó chịu. Bởi vì cảm giác tâm tình hứng khởi đang chực chờ trào ra, rất sướиɠ, rất mê, Tiêu Chiến vô cùng thích loại cảm thụ nhục hèn này.

Vương Nhất Bác dường như vừa lòng lắm, hắn tiến tới gần sát lao công ôn nhu yếu mềm đang chuyên tâm làm việc, rồi một tay tự mình mạnh bạo tuốt lộng, bàn tay nhàn rỗi còn lại thì chọc nhanh vào hậu huyệt hở ra ở mảng quần bị cắt nham nhở.

Không chỉ một ngón, là hai ngón, vị khách họ Vương cố ních thêm thành ba ngón, bám lấy mép mật đạo mà móc vào, rút ra, ɖâʍ thủy chảy tràn qua từng kẽ tay trơn láng. Kϊƈɦ thích cho đầu khấc của hắn rỉ thêm từng đợt trắng đục mờ nhòa. Cả thân thể trắng sứ nổi bật trêи nền đen phía sau, càng làm lộ rõ những hành động cuồng vọng của Vương Nhất Bác hơn.

“Không… được! Không… muốn! Ưm…”

“Vậy sao ngươi đi dọn vệ sinh lại ăn mặc hở hang đến thế, đồ rách cực kì đúng chỗ để người ta có thể chọc vào.”

“Vì nhà nghèo, bình thường cũng không có ai để ý, tôi chỉ là một lao công hèn kém, cơ cực…, ưm… tha… cho tôi.” Giải thích hay lắm, phối hợp chuẩn xác, nhắm mắt cho qua lý do thật sự của việc rách rưới này sao, Tiêu lao công?

Tiêu Chiến co kéo chỗ toang, nhưng vì lúc trước Vương Nhất Bác cắt rất triệt để, vết rách quá to, dù có cố gắng tới đâu anh cũng không cứu vãn nổi tình hình, kín bên trái thì hở bên phải, kín bên trêи thì hở bên dưới, cách nào cũng không thể kín đáo vẹn toàn. Đành dùng đôi tay để che đậy kĩ càng, nhưng đương nhiên vài ngón tay bé xinh ấy làm sao có thể giấu đi được đào tròn căng mọng cùng một huyệt động hồng hào bên trong kia.

Tiêu Chiến, biểu cảm hốt hoảng thơ ngây, ngoái đầu mắt mở to lóng lánh, đối diện với Vương Nhất Bác, sắc thái bề thế kiêu ngạo, không coi người trước mắt có chút phân lượng sát thương nào. Xem ra Tiêu lao công thật là yếu thế so với vị khách đường đột họ Vương. Thế trận vốn không cân bằng, một người chắc thắng, một người chắc thua, còn ai thắng ai thua, hẳn là không cần phải nói vào thêm nữa.

Tiêu Chiến định là sẽ bị Vương Nhất Bác làm nhục, bị giày vò. Không thể sai! Nhưng mà… anh vẫn cứ sướиɠ, sướиɠ tới mê tơi!

Lao công này thật ngốc, làm chuyện thừa, đáng lẽ chỉ cần ngồi thằng dậy, áp ʍôиɠ xuống sàn, như thế chẳng phải đã có thể che kín hoàn toàn rồi sao? Đây thì ngược lại, Tiêu Chiến cứ cong người lên, nhất định là phải bày ra ê hề bờ ʍôиɠ với một trạng thái bứt rứt khi bị áp bức mà không dám chống cự.

Phong tình vạn chủng! Hiểu, ái nhân rất hiểu việc mình đang làm, là đang kϊƈɦ ɖu͙ƈ, để cho ông chủ có thể nứиɠ tới phê pha.

Tiêu lao công hức hức lên vài tiếng nức nở, quay lại để cho vị khách họ Vương nhìn rõ vẻ mặt của mình hơn, tay thì làm bộ làm tịch chống cự đẩy xa, nhưng hông eo vẫn rất tự giác võng xuống, để cho hai cánh ʍôиɠ chổng lên, tơn tớn lồ lộ hết cả. Tựa như càng đẩy mấy ngón tay kia ra, huyệt động lại càng mở rộng thêm, bứt căng thông thoáng, các nếp gấp theo đó cũng tơi xốp, dịu mềm, mời gọi sủng vật khổng lồ phía ấy thúc tới thám hiểm khám phá.

Bị Chiến Chiến gợi tình một cách rất có kỹ thuật mà lại hồn nhiên, ngây dại, như từ trong bản năng của hồ ly quyến rũ vốn đã có, Vương Nhất Bác chạm đến cực hạn chịu đựng của bản thân, lập tức sáp gần, chủ động đút thẳng ɖu͙ƈ hỏa đang hồi căng tím vào trong, là một côn thịt gân cuộn ngoằn ngoèo, trướng phồng bật nảy.

Giây phút được bao chặt bởi non mềm ấm áp, khách hàng họ Vương liền không chịu nổi mà gầm lên một tiếng hoang dại, sướиɠ điên lên rồi, hắn vốn có cảm hứng đặc biệt với tư thế làʍ ȶìиɦ từ phía sau, giờ đây còn thưởng thức màn trình diễn e lệ ngoạn mục của ái nhân, tất thảy đều cảm thấy mỹ mãn không thôi. Tuyệt hảo! Vương Nhất Bác rất thích làm kẻ bề trêи thống trị, lấn át tuyệt đối kẻ yếu thế quy hàng.

“Không thể… ưm… Tôi còn chưa… lau xong… cũng chưa dọn xong… sợ là sẽ không kịp mất… tối rồi… sắp …ưm… tan sở, còn rất nhiều hạng mục phải làm nữa … nữa… đi… không thể… aa… ngừng lại.”

“Ý em là tôi không thể ngừng lại việc này?”

Vương Nhất Bác tất nhiên là không bỏ qua lỗ hổng trong lời nói của Chiến Chiến, nhanh mạnh thúc vào thật sâu, đâm rút thẳng thừng không ngừng không nghỉ. Mà có chắc là Tiêu Chiến muốn nói tới công việc không, lao công ɖâʍ đãng, sự thật là muốn nói tới chuyện hắn đang làm dở thì đúng hơn.

“Không… không phải… không mà… Chiến Chiến… aaa… không muốn.”

“Không thể ngừng lại việc làm nhục Tiêu Chiến?”

“Ưm… không muốn… tôi là một lao công chính trực… chỉ làm việc đường hoàng… nghèo nhưng không hèn…”

“Hay là không thể ngừng lại việc tôi chơi em? Sướиɠ không? Tiêu lao công chính là vừa nghèo vừa hèn. Thừa nhận đi.”

Khách hàng họ Vương luật động điên cuồng… bạch… bạch… bạch… tạo ra tiếng nhóp nhép liên hồi, tràn đầy cuồng vọng mờ ám.

“Ư… sướиɠ… đừng dựa vào việc bản thân có chút kỹ năng mà trở nên quá quắt… tôi đây ngày ngày tự mình đâm rút còn sướиɠ hơn.”

“Thật không?”

Tức thì Vương Nhất Bác chọc vào càng sâu, sâu tới nút cán, cứ như đã chạm đến tận cùng của hoan lạc, vách tràng hút vào, bao chặt gọn ghẽ từng cục máu nóng ẩn dưới lớp da mỏng đầy gân.

“Ưm… thật, bị chơi rồi, không quá sướиɠ… nên vẫn có thể làm việc đấy thôi… Ngài xem… xem này…”

Tiêu lao công nói là làm, anh bám vào thành bồn đứng lên, không nỡ rời xa vật cứng nóng bỏng phía sau nên chỉ nhẹ nhàng lựa thế mà thướt tha tiến thêm chút chút. Vị khách họ Vương cũng rất phối hợp đẩy vào, thành ra cả cặp giao hoan đã xê dịch vị trí mà vẫn giao hợp khăng khít, thậm chí sức lực cường đại của hắn còn khiến cho anh eo bụng đều dính sát vật cản trước mặt.

Tiêu Chiến đằng sau thì bị thúc tới, đằng trước thì bị giới hạn, đưa tay kéo ra khoảng cách, muốn cho cánh hông với khung xương chắc khỏe của Vương Nhất Bác phải lùi hẳn ra sau. Đừng tiến nữa mà, gò bó bịn rịn quá, còn gần nữa là sẽ chẳng thể nào xa. Nhà vệ sinh này… còn cần Tiêu lao công cọ rửa.

“A… a… cầu xin, cho tôi một chút tự do được không? Kìm hãm bá đạo thế… tôi thật sự không chịu nổi.”

“Cho em nói lại…”

“Thật sự không chịu nổi kϊƈɦ thích quá nhiều mà… tha cho tôi… nếu sung sướиɠ quá thì cả tối sẽ không có tinh thần làm việc mất.”

“Như ý em muốn.”

Tiêu Chiến giọng điệu ɖâʍ loạn như vậy, chỉ định nhõng nhẽo tạo tình thú một chút thôi, nhưng chẳng ngờ được là, Vương Nhất Bác hắn ta có thể dứt khoát không luyến tiếc mà rút ra. Tiêu lao công thấy thế thì tiếc nuối vô cùng, cảm giác đang hưởng sự lấp đầy no đủ, đột nhiên tiểu huyệt lại bị hở ra một khoảng lớn theo đúng chuẩn kϊƈɦ cỡ “cậu bé” của ai kia, trống rỗng, mơ hồ. Nói sao vẫn thật lưu luyến!

“Ưm… thật sự là dừng đấy? Chê thân thể lao công này bẩn thỉu nên không muốn nữa rồi?”

“Tưởng em muốn làm việc, vừa rồi còn làm bộ làm tịch chống cự, sao bây giờ lại lạy lục van xin? Sao? Thích tôi làm nhục lắm đúng không? Nhưng Tiêu lao công không đáng, đừng mơ. Không đáng! Trừ phi em có thể khơi gợi ɖu͙ƈ vọng của tôi thêm một lần nữa.”

“Ai nói, ai nói chứ? Khẳng định là tôi có thể tiếp tục làm việc, không muốn tiếp tục bị chơi, vị khách bất lịch sự này, muốn làm gì rồi đi làm đi. Không thì yêu cầu anh rời khỏi, tôi đã nhận lương tháng, nhiệm vụ là phải làm cho chốn này sạch bong sáng bóng, không thể lười biếng ngó lơ.”

Vương Nhất Bác nhếch mép cười khẩy. Ừ! Vẫn còn có thể diễn cho được, giỏi lắm Tiêu Chiến! Hắn không nói không rằng, cầm lên thứ to lớn phổng phao chưa lúc nào xẹp xuống, đầu lỗ sáo hướng về phía lao công tủi hổ…

“Này, này, ngài làm vậy là ý làm sao? Không thể! Không chọc nữa, hóa ra là vì ý định này a? Biến thái!”

Hừm… Cũng không định làm càn, thật đó, chỉ là định giải quyết nhu cầu cá nhân mà thôi, ai bảo đối phương trùng hợp lại cứ ôm rịt lấy cái bồn cầu mà cọ nhiệt. Khách hàng họ Vương thời khắc này đích xác là muốn đi tiểu.

“Tiếp tục làm việc của em, tôi chỉ đang làm việc của tôi.”

“…”

“Nếu em còn nhìn tôi với ánh mắt kϊƈɦ ɖu͙ƈ trần trụi như thế thì hết cả buổi tối công chuyện cũng chưa xong đâu. Cùng là đàn ông với nhau, Tiêu lao công hiểu mà.”

Ai làm gì chứ? Tiêu Chiến chỉ ngả ngớn ngồi đó thôi.

Đúng thật là ƈôи ȶɦịt đang trong tình trạng cương cứng, từng mạch máu được lấp đầy, vậy nên kết cục bí tiểu là phải rồi. Tiêu Chiến không biết vô tình hay cố ý cứ làm ra biểu cảm quyến rũ là vậy, thử hỏi Vương Nhất Bác sao có thể tự nhiên thoải mái mà xả lũ đây. Nói đi cũng phải nói lại, là hắn ta tự mình muốn thế, tự mình muốn ngắt quãng sự hưng phấn ra vào ấy lại, còn có thể trách ai.

Trách Tiêu Chiến sao? Chiến Chiến chỉ là ngước mắt nhìn lên mà thôi, là một ánh mắt ngơ ngác, chột dạ, đáy mắt ôn nhu, tâm tình hết mực thu liễm không dám xen vào, như thể là công việc của mình chỉ có thế, vô tình gặp vị khách ghé qua, đừng nên để ý, đừng nên nhiều chuyện thì hơn.

“Ngoan lắm. Lao công mới vào nghề đã rất hiểu chuyện.”

Tiêu Chiến ngồi xổm, cúi đầu chà qua xát lại mặt ngồi của bồn cầu, khiến cho nó từ lúc lạnh băng vì trời đông trở nên ấm nồng vì nhiệt hỏa. Nếu đây mà là một hòn đá thời tiền sử, chắc chắn nơi đó đã tóe lên ánh lửa từ lâu, nóng bỏng, bức người. Lao công ngoại hình đẹp đẽ tinh khiết, bên trong trái tim đã đập chộn rộn không ngừng, lòng hồi hộp mong ước… hai người đang vần vò nhau ở chỗ nhạy cảm cực kì, Vương Nhất Bác… liệu rằng… có thể…?

Rào rào rào…

Đây là…

“Ưm…”

“Ngẩng mặt lên, há ra…”

Nghe thấy hiệu lệnh, và cũng đã cảm nhận được thứ kia, đúng là thứ mà anh vừa nghĩ tới… ừm… cái này không thể nói thẳng ra…,  thực sự rất bệnh hoạn, nhưng mà bản thân cực thích thì chối từ làm sao… Tiêu Chiến ngẩng phắt mặt lên, miệng há ra hết cỡ, mục đích là không muốn để rơi rớt bất cứ một giọt nào. Không nhanh nữa thì ông chủ sẽ xong việc mất, qua thời khắc đó rồi sẽ phí hoài xiết bao!

“Nhục, nhục chưa? Tưởng ngày xưa em khóc, tưởng ngày xưa em mỉa mai thứ này quá trân quý không dám động tới, sao bây giờ lại tự nguyện há miệng hứng trọn tất thảy? Thích à? Chiến Chiến, em có thích không?”

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ là phản ứng của thân thể đã đủ đưa ra một đáp án thích đáng nhất. Đầu gật gật lia lịa, lại điều chỉnh tiêu cự không rời xa quỹ đạo của chiếc vòi phun mưa kia, dòng nước vẫn chẳng chệch đi đâu hết, toàn bộ đều rơi xuống sắc diện khả ái đoan trang, gương mặt đê mê, phiêu đãng.

“Hả? Nói đi, Chiến Chiến… em thích đúng không? Em thích tôi phun nước đầy mồm đúng không? Tiêu Chiến sao lại nhục nhã thế hả!”

Đôi bàn tay bé xinh bám chặt vào bắp đùi rắn chắc của người đối diện, lưỡi nhỏ đỏ hồng thè dài hết cỡ, cuộn chặt lại từng giọt nước trong… Những sợi dây thần kinh cảm giác ở đầu lưỡi hoạt động hết công suất, không tránh né truyền đến đại não từng xung động cuộn trào, là từng mùi vị mặn mòi của ái tình ɖu͙ƈ vọng.

“Um… a… chút… chút…”

Âm thanh vang vọng khắp không gian của phòng tắm ướt át, tự bao giờ khi Vương Nhất Bác ngừng lại hoạt động giải phóng cơ thể, Tiêu Chiến ngay lập tức đã ngậm lấy giao long uy mãnh, ngậm lấy con quái vật của thế gian, ôm trọn trong sâu là những tinh túy của đất trời.

Hút chặt lấy nó, bυ” ʍút̼ cuồng si! Thèm, thèm quá, côn thịt sao thật là ngon! Cả miệng vẫn còn một dư vị mằn mặn nhưng trong tâm ai đấy lại cảm thấy ngọt ngào vô bờ bến, khác hẳn với những chống đối vờ vĩnh lúc ban đầu mới quen. Thân thuộc gần gũi rồi, tất nhiên là phải dẹp hết chút mầm mống kiêu ngạo sang một bên chứ.

Hồi ấy, quả thật là Tiêu Chiến cũng không hề chống đối hay cảm thấy khó chấp nhận hành động càn rỡ này, nguyên do của hành động cứng rắn khi đó chỉ vì muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng của bản thân. Anh bị đầy nước tiểu tưới vào người, còn bày đặt bạo hành lại “bạn nhỏ” của người ta, bị tát vào má hằn vết thì lấy tâm tình hồ hởi thắng cuộc vì được nằm trêи để bưng bít lại.

Sau đó thực tế là một giọng nói gào thét bóc trần: “Sướиɠ lắm, thực sự là sướиɠ lắm”. Bản thân bị tát mà không hề thấy đau, chỉ thấy luồng kɧօáϊ cảm cực lớn phụt lên cao ngất, khiến cho cơ mặt không điều tiết được liền hớn hở cười vui. Đành nói vọng sang: “Vương tổng thua cuộc rồi nhé!”

Nhớ về giây phút ấy, Tiêu Chiến lúc này xấu hổ tới da mặt đỏ phừng phừng, vẫn chẳng nhận thấy tình cảnh hiện tại mới cần xấu hổ hơn, làm sao có thể không phản kháng, ngược lại còn cực kì hưởng thụ, hứng trọn tất cả thứ kia… tiếp tới đáp ứng ông chủ mà ɭϊếʍ láp không thôi. Khoảnh khắc ngắt được mạch phung ra nuốt vào bất tận thì lời nói lại toàn là dịu dàng lấy lòng như thế này đây.

“Ưm… lần trước hành động nhẹ nhàng, dòng chảy kia mới chỉ chạm vào mặt vào cổ, em mới khẩu giao một chút thôi, còn cả bao nhiêu chống đối, ông chủ đã bắn rồi, hiện tại phun vào tận trong sâu, Chiến Chiến cũng đã thừa nhận là rất thích, vậy sao ngài vẫn vô cảm lạnh băng như thế? Có phải bây giờ em làm không tốt, yếu kém tới mức không thể khiến cho ông chủ sung sướиɠ mà lên đỉnh được không? Kỹ năng ngày càng đi xuống, Chiến Chiến thật là hổ thẹn với lòng.”

“Tôi kiềm lại vì muốn em cũng được sung sướиɠ. Chiến Chiến ngoan nên sẽ được thưởng.”

Vương Nhất Bác thêm một lần xốc lên ɖâʍ ɖu͙ƈ, đốc thẳng vào cúc huyệt chứa đầy thủy ɖâʍ, dập vào lia lịa không ngắt nghỉ, hắn sung sướиɠ dại điên, cả gốc thân ƈôи ȶɦịt cùng đầu khấc cứ tê tê giật giật, thúc đẩy hạ thân nứиɠ tình đến mức chọc thẳng vào tận cùng không nương nhẹ.

Đôi cánh tay nắm lấy thế cục lồng lên mê dại, kéo vùng eo thon thả kiều diễm rồi cả vùng ʍôиɠ ngồn ngộn đứng lên, để cho Tiêu lao công dựa người vào bồn rửa tay, cho tầm nhìn đối thẳng với tấm gương trong suốt soi rõ. Vương Nhất Bác từ đằng sau vẫn hăng say miệt mài cày xới, miệng thì nhả ra toàn lời tục tĩu, sỗ sàng.

“Chiến Chiến, em nhìn đi, nhìn dáng vẻ chính mình bị *!* nát, nhục nhã mà cũng chỉ biết lẳng lơ mời gọi, ɖâʍ loạn rêи rỉ. Lau đi, lau hết sự ti tiện trêи mặt của em, lao công giỏi giang như thế sao không tự làm sạch chính mình. Lỗ hậu cũng bị tra đầy dầu, từ lâu đã không khô ráo sạch sẽ, phải không? Ngoan ngoãn mà thừa nhận đi.”

Tiêu Chiến hướng mắt tới, trong gương là hai thân hình quấn quýt không rời, động tác của người đằng sau cuồng dã hoang tàn, đầu mặt đều chôn chặt bên cần cổ thon thon. Tiêu Chiến nhìn thấy một diện mạo không thể nào quen thuộc hơn, trong hai mươi tám năm qua, mỗi sáng anh đều đã ngắm tới rõ ràng từng cái nốt ruồi, từng lỗ chân lông một.

Là khuôn mặt của chính mình, nhưng lúc này sao lại lẳng lơ mê đắm, nhân diện toàn bộ đều chìm sâu trong nhục ɖu͙ƈ cực điểm, da dẻ mướt mát ửng hồng, hai má hây hây rực lửa, khóe miệng ɖâʍ mỹ hé mở, để lộ răng thỏ, chốc chốc sướиɠ mê liền tự cắn lấy đôi môi đỏ mọng. Chiến Chiến ngại ngùng cụp mắt xuống, nhẹ rủ rèm mi. Tay nhỏ nắm chặt khăn tắm trắng tinh, lau lau bề mặt trong tầm tay đến rít sáng khô cong.

“Có phải mỗi ngày lúc làm việc đều bị khách hàng chơi qua? Mỗi tên đi tiểu xong đều sẽ chơi em một lượt? Mỗi lần như thế đều để người ta xuất tinh đầy mồm, tưới tắm cả người ướt sũng, phải không? Tôi nói có đúng không lao công ɖâʍ đãng?”

“Không phải… “

“Nói đi, em thích thế, em thích bị cả thiên hạ làm nhục đúng chưa? Thích sướиɠ sao không dám thừa nhận, hửm?”

“Ưm… không… chỉ để mình ông chủ của em làm vậy thôi. Ngài có quyền năng tối cao quyết định cuộc đời em mà, muốn làm gì cũng được… Thật… Chiến Chiến nói thật… van xin ông chủ tin em.”

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác gầm lên cố chấp, dấu hiệu ghen tuông vô cớ đã rõ ràng lắm thay, vậy mà Tiêu Chiến nhìn thấy lại cứ một mực bỏ qua. Để đến khi Vương Nhất Bác từ trạng thái ɭϊếʍ láp vờn quanh, đột nhiên găm chặt răng nanh vào cổ, phũ phàng cắn anh đau tợn, rốt cuộc bản thân cũng phải nhả ra một lời chửi bới chống chế.

“Cầm thú.”

Một từ nói ra càng kϊƈɦ thích cảm giác muốn điểu khiển, muốn thâm nhập tổn thương vô cùng vô tận của Vương Nhất Bác.

“Tiếp tục làm, vừa lau vừa rêи, không được dừng lại.”

Quá mức hách dịch!

“Vâng… việc ông chủ giao phó, em đều sẽ làm!” Là một lao công chính hiệu hàng thật giá thật, Chiến Chiến không cho phép bản thân mình coi nhẹ lời ra lệnh kia.

“*!* em tới nát bét, cũng cắn em tới nát bét.”

“Em đều thích… mà… ưm… ông chủ không cảm thấy mùi vị gì trêи người em à. Cắn người ta lại không nhớ ra bản thân vừa làm gì trêи đó sao? Vương tổng vừa tưới đầy người em

đấy.”

“Không biết! Chỉ thấy mùi con thỏ thật thơm. Muốn ăn sạch.”

“Biến thái.”

Lại thêm một trận húc tới, cả người Tiêu Chiến đu lên, nhoài ra mặt đá nhẵn mịn sát bên. Rủ rỉ rầm rì mà nghe tiếng bạch… bạch… hưng phấn.

Đang giữa lúc lao động nặng nhọc hăng say thì…

Rột rột rột!

Rất không hợp cảnh! Đây là âm thanh phát ra từ Tiêu Chiến, là báo hiệu của sự đói bụng. Ai bảo cả chiều hứng khởi cứ chạy qua chạy lại, nghịch qua nghịch lại không ngừng cơ.

“Lao công cần mẫn chăm chỉ. Em đói rồi sao?”

“Ưm… Mau mau còn ra ngoài ông chủ nha.”

“Chưa xong việc mà đã muốn ăn cơm. Tôi rút lại lời nói lúc trước. Tiêu Chiến là đồ lười biếng, trốn việc.”

“Ưm… thật sự là muốn ăn cơm mà, rất đói, ông chủ đừng bóc lột sức lao động của lao công nghèo khổ thế chứ.”

“Hậu quả của việc lười biếng còn gân cổ lên cãi của em là chỉ có thứ này lấp đầy ổ bụng thôi. Được không?”

“Vâng… Em thích lắm.”

Vương Nhất Bác xoa xoa bên ngoài đường biên giới nơi hai người đang hợp thể, ra dấu ra hiệu, Tiêu Chiến tất nhiên là hiểu, hắn muốn bắn thẳng vào bên trong. Bình thường Chiến Chiến cũng rất thưởng thức chuyện này, cảm nhận từng giọt tinh phun chảy bơm đầy, rất sướиɠ, rất phê, cho dù sau đó sẽ phải tẩy rửa rất cực, đôi khi cả đêm thứ đó cứ tí tách nhỏ giọt không ngừng, có chút phiền phức.

Nhưng sau một lần Tiêu Chiến chẳng may bị đau bụng thì ông chủ kính mến cũng tự động kiềm chế lại, có lần bắn ra ngoài, và thường thì bắn vào mồm vào mặt anh, hắn bảo rằng “Thích xuất vào mặt em, gương mặt khả ái mỹ miều cũng chỉ để hứng lấy chất thải của tôi thôi.”

Lâu lâu mới có một lần phá phép, chẳng qua là vì nhục ɖu͙ƈ lên cao, không kiềm chế nổi, giờ đây Vương Nhất Bác còn tinh tế bình tĩnh hỏi cả ý kiến của anh.

“Em bằng lòng mà, lúc nào cũng được, chỉ cần ông chủ muốn.”

“Vậy sau này mỗi ngày sẽ đều phụt vào trong để em có thai nhé, chơi đến khi em có thai to bụng thì ngừng biết không?”

Vương Nhất Bác nói xong rồi thì nhịp nhàng nhéo lấy vùng eo bằng phẳng.

“Vớ vẩn thật chứ, em đâu thể có thai, Vương tổng cho dù có bắn cả ngàn cả vạn lần vào trong, có bắn cả tạ cả tấn tinh trùng thì cũng không thể làm Chiến Chiến to bụng đâu mà.”

“Em có, em có thể… Chiến Chiến có thai con của tôi.”

“Ưm… vâng… ông chủ nói gì cũng đều đúng hết.”

Vương Nhất Bác đốc tới, tăng tốc luật động, chăm sóc mọi phương diện nông sâu, góc trêи góc dưới của người tình, rất nuông chiều, lại rất hoang dại. Hắn hung tợn xé nát đằng trước khuôn ngực, đằng sau bờ ʍôиɠ… Bộ đồ Jean bung bét rách toạc, thuận lợi cho việc kịch liệt biết bao.

Tiêu Chiến nhìn thấy đôi bàn tay to lớn bao trọn lấy ɖu͙ƈ hỏa trước thân, tận tình sóc nảy thỏa mãn cho mình, xúc cảm nhói tê trêи cần cổ, cao trào nơi phồng căng mạch máu, hoan lạc nơi lỗ sâu, một tích tắc sau đã bắn ra ngay tức khắc. Để cho lòng bàn tay kia hứng hết, ông chủ của anh thật là vất vả quá!

“Ngoan!”

Vương Nhất Bác trút ra dòng thác trong cơ thể, toàn bộ để cho lỗ sâu mê người hút trọn, si mê nhiệt huyết đều trao ra. Đậm đặc, nồng nàn không thể kể xiết.

“Chiến Chiến…, cùng với em thích lắm. Tôi bắn rồi, liền cho em ăn no… ăn no.”

“Rất no, cả bụng đầy tràn một đống, Chiến Chiến cực kì sung sướиɠ no nê, ông chủ à.”

________________________________

Tôi đã nói là chương này nhạy cảm mà, rất nhạy cảm đúng không? Nhưng cá nhân tôi mà nói thì thấy kϊƈɦ thích vê lù. Lúc viết cũng thích mà lúc đọc lại cũng thích. Mất hết mịa nó tiết tháo.

Đọc cho vui thôi cả nhà, tôi thật không dám kêu gọi vote vì nội dung quá mức đen tối. Vui thì vote, không vui thì vote nhó. 😛

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.