Vương Nhất Bác làm chuyện mất mặt xong lại trở về trạng thái tâm kiêu khí ngạo, cao quý lãnh diễm như chưa hề xảy ra chuyện gì, bỏ lại bên này một Tiêu Chiến trông khó coi khôn cùng. Toàn bộ chiếc quần âu đen thẳng thớm phẳng phiu lúc trước giờ đã trở nên lộn xộn không thể tả.
Vốn là người khiết phích, ưa sạch sẽ, quản lý Tiêu chợt thận trọng cởi chiếc quần ngoài ra, may mà hôm nay anh mặc quần sịp kiểu boxer, có ống dài ngang đùi chứ không ngắn sát vào bẹn, cộng thêm áo sơ mi công sở dài buông xuống qua ʍôиɠ, nên là cũng không phải quá ngại ngùng. Lại nữa, nhà Vương tổng giàu như vậy, tủ quần áo sẽ không thiếu một cái quần cho anh mặc tạm chứ?
(Quần đây! Ối xời ơi!)
Tiêu Chiến vội vứt chiếc quần đã bẩn đến không nhìn nổi vào thùng rác đen tuyền dưới gầm bàn bên cạnh. Vậy mà nó có thể nhẹ nhàng êm ái, không một tiếng động hút xuống đồ vật, tự động đóng chặt, mùi ban đầu một chút cũng không hề thoát ra ngoài được.
Woa! Thùng rác cũng cao cấp vậy luôn?! Nhà giàu thật biết tiêu tiền nha!
Mà khoan! Quên, xong lấy ra kiểu gì? Mất luôn quần của Tiêu Chiến rồi!
“Quản lý Tiêu nghịch đủ chưa? Nhơ nhớp quá, tôi muốn đi tắm!”
“Liên quan gì đến tôi? Vương tổng xem, ngài đã làm gì? Tự mình uống cho cố rồi ói hết lên người khác. Tôi mới là người cần phải đi tắm đây.”
“Đừng nhiều lời! Mười triệu! Có đủ để quản lý Tiêu động tay không?”
“A! Cái này nhanh thôi, tôi có thể làm được.”
Tiêu Chiến ôi sao có thể vì tiếng gọi của kim tiền mà đánh rơi tiết tháo như vậy.
Nhưng mà nếu đã đồng ý làm việc gì, thì quản lý Tiêu lại vô cùng tận tâm. Anh tất bật ngó nghiêng rồi chạy vào trong khám phá nhà tắm rộng bất ngờ. Toàn bộ bốn bức tường được lát đá hoa cương một màu đen sắc lạnh, bóng loáng. Mặt trần thậm chí còn được khảm gương không thiếu một tấc, lung linh phản chiếu ánh đèn trải khắp.
Mới nhìn đến đây thôi, Tiêu Chiến đã phải tự nhủ thốt lên “Vương Nhất Bác là tên siêu cuồng luyến!” Tưởng tượng mà xem, cuối ngày, vào giờ phút hiếm hoi được thả lỏng tinh thần cùng thể xác, Vương tổng sẽ nằm đó, tận hưởng làn nước ấm, cùng mùi sữa tắm thơm. Thả người lưng chừng dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt vào, ngửa cổ lên, mở mắt ra liền nhìn thấy bản mặt đẹp trai tự mãn của chính mình.
Ôi chu choa! Thật là mỹ cảnh trần gian!
Trí tưởng tượng quá phong phú bay bổng, Tiêu Chiến suy nghĩ có hơi đi chệch quỹ đạo. Quay trở lại việc đang làm, nhắc đến sữa tắm quản lý Tiêu mới nhớ, bây giờ phải dùng loại nào đây. Bởi vì ở bên táp lô cạnh thành bồn, có vô thiên lủng các loại chai lọ nhiều màu, đủ kiểu dáng. Đọc qua mấy dòng chữ tiếng Anh, tiếng Pháp loằng ngoằng thì có đủ cả sữa tắm, tinh dầu, sữa dưỡng thể, dầu gội, dầu xả, kem mát xa mặt v.v… Mỗi thứ lại có đến mấy loại.
Xem tới hoa mắt chóng mặt, Tiêu Chiến cuối cùng theo cảm tính chọn một chai sữa tắm mà hình dáng anh thấy thích nhất. Tiện tay như ở nhà, quản lý Tiêu bóp một cái thử xem, chẳng may đã lan tràn cả lòng bàn tay, đành thả sữa tắm vào nước trong bồn mới lưng chừng một phần ba. Không ngờ rằng, có thế mà bọt đã dập dềnh, phồng to đến không kiểm soát nổi.
Mặc kệ lớp bong bóng xà phòng đang phô trương thanh thế sang một bên, trong lúc đợi xả nước đầy bồn, quản lý Tiêu mới quan sát một vòng phòng tắm. Bên cạnh bàn đá đặt bồn rửa mặt, nơi đó trang bị đầy đủ các vật dụng, tiện nghi sang trọng nhất có thể. Nào là máy cạo râu tự động tay cầm, máy sấy tóc gọn nhẹ được gắn chặt vào tường. Nước rửa tay cùng bánh xà phòng không biết của thương hiệu gì, chỉ thấy rất chi là cao cấp. Đến giấy ăn còn được đựng trong một hộp vuông màu vàng trông rất nghiêm cẩn, cũng chẳng biết hộp này được làm bằng chất liệu gì nữa.
Độc đáo nhất là chiếc bồn cầu trong góc kia, đây là loại tự động xả nước các chế độ, có một bảng điều khiển gồm vô cùng nhiều nút bấm ở một bên. Trước đây khi Tiêu Chiến đi du học Nhật Bản, anh đã quá quen với kiểu bồn cầu được sử dụng rộng rãi ở đất nước bạn này rồi. Chỉ là nhìn thấy bao nhiêu lần cũng chưa từng thấy cái nào đẹp và hiện đại như thế. Ở lâu bên đó, anh biết nước Nhật có sở thích cực kì biến thái lại tốn kém như thế mà. Có những người sắm bồn cầu thôi mà cũng tốn tới mấy trăm triệu lận. Nhưng ở Trung thì cũng hiếm thấy kiểu này thật.
Cảm thán rồi lại nhìn về gần bồn tắm. Ở một chiếc kệ chếch trái thì có một chồng khăn tắm trắng tinh được gấp ngay ngắn, các loại to nhỏ. Chếch phải thì là một chiếc điện thoại bàn gắn chắc chắn trêи bức tường ốp đá, thuận tay với sang liền có thể nhấc máy gọi điện nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp. Hẳn là bấm số một cái là có thể nối máy ra các phòng trong nhà, hay quầy lễ tân, quầy bảo vệ khu biệt thự ngay. Tất cả tiện nghi trong này, có khác nào phòng tắm của một khách sạn năm sao hạng nhất không, thậm chí còn đẳng cấp hơn nữa kìa!
Nhưng mà, quản lý Tiêu mới là người đang rơi vào tình trạng khẩn cấp đây, mải nhìn ngắm thế nào mà nước sớm đã đầy tràn mà không biết, lớp bọt xà phòng tinh quái thì đang nhảy múa khắp nơi, ngập trong lòng bồn tắm cùng dưới sàn nhà. Tiêu Chiến đành đợi một lát để nước chảy đi theo đường thoát nước dưới nền. Có điều xà bông dính trêи sàn, đi lại sẽ hơi trơn trượt một chút, phải chịu thôi! Ôi sao bảo là tận tâm mà đột nhiên quản lý Tiêu lại lóng ngóng thế chứ!
“Chuẩn bị xong rồi! Vương tổng có vào luôn không?”
Tiêu Chiến thấy mọi thứ đã tương đối sẵn sàng, thì mới với ra gọi Vương Nhất Bác.
Vương tổng lúc bấy giờ mới ngật ngưỡng đi tới, lại không vội tiến đến bồn tắm ngay mà đứng khoanh tay dựa vào cửa soi xét, cằm hất ngược ra vẻ bề trêи.
“Quản lý Tiêu chạy nhanh như thế, đang say nhìn qua còn làm người ta say thêm. Chóng mặt quá! Đã thế lại còn ăn mặc mốt giấu quần cái kiểu gì kia, trông quê mùa hết sức.”
“Vương tổng lời nói sao lúc nào cũng khó nghe thế?”
“Quản lý Tiêu đừng tức giận. Vậy bây giờ tôi khen anh được chưa?”
Miệng thì nói nghe có vẻ hòa hoãn chịu trận nhưng tay Vương tổng thì lại không hề thế, ngược lại còn ngang ngược cởi phăng quần ngoài của mình ra, thẳng tay vứt xuống dưới đất. “Chân quản lý Tiêu cũng dài đấy!”
Ai biết được hiếm khi Vương tổng nhả ra một câu khen như thế, nhưng Tiêu Chiến lại không có tâm trạng nghĩ về nó nữa. Tại vì bây giờ anh đã trông thấy thân dưới của Vương Nhất Bác phô bày toàn bộ không sót một mảnh nào. Tạo vật của đối phương mới cương có một nửa mà đã sừng sững kiêu hãnh đứng đó rồi. Khiến quản lý Tiêu nhớ tới buổi tối bị vũ nhục nào đó, tưởng là đã quên, nhưng khi một lần nữa trông thấy, lại chẳng làm cách nào xóa đi được. Suy nghĩ kỳ quái lại len lỏi trong đầu quản lý Tiêu “Xấu tính! Vương tổng có sở thích thả rông sao? Có khi nào chịu mặc bảo hộ hay không!”
Rốt cuộc Tiêu Chiến vẫn không giấu nổi cảm xúc, tức khắc mặt đỏ hồng lên, miệng lại ấp úng “A! Vương tổng cứ tự nhiên, tôi ra trước.” Chẳng biết bằng sức mạnh nào mà quản lý Tiêu lại có thể nhanh chân chạy ra được hướng cửa phòng tắm.
Có điều thỏ thì sao nhanh bằng con báo săn mồi thuần thục kia, chỉ bằng một tay, Vương Nhất Bác đã chặn được đối phương lại. Cánh tay dài hữu lực với những đường dây điện nổi chằng chịt đang bám chắc vào bản lề cửa, chặn ngang chiếc eo mỏng như tờ giấy làm Tiêu Chiến chẳng thế thoát ra được nữa.
“Đừng vội! Ở lại trong này đã!”
Vẫn là tác phong nhanh mạnh đó, Vương Nhất Bác lại dùng một tay còn lại, giứt phựt áo sơ mi đen đang mặc trêи người ra, hàng cúc theo đó mà bung tỏa không níu lại được. Chiếc áo lại cùng số phận với chiếc quần khi nãy, yên vị nằm dưới sàn nhà lạnh băng.
Ngơ ngẩn một lúc lâu vì quản lý Tiêu đang mải ngắm đường cong rắn chắc thân trêи của Vương tổng. Hai lần rồi anh lại ngược đời đều chỉ nhìn thấy hạ thân người ta trước, cách tiếp cận cũng quá sỗ sàng mạnh bạo đi. Chỉ đến bây giờ khi nhìn thấy những múi cơ săn chắc phân chia rõ ràng, Tiêu Chiến mới phải thầm thốt lên cảm thán, thật là đẹp! Đã thế nước da ai đó lại cực kì trắng, lần đầu tiên quản lý Tiêu tận mắt trông thấy cơ bụng cuồn cuộn nằm trêи một thân thể phát sáng như vậy, nhưng sao vẫn cảm thấy nam tính quyến rũ biết chừng nào.
Chẳng bù cho bản thân anh, tự nhìn lại mà xem, ngoài vòng eo cũng khá thon nhỏ ra thì da vừa đen hơn, bụng lại phẳng lì, tập tành kiểu gì cũng không lên cơ nổi. Chẳng trách mà mọi người ở Hội quán gặp quản lý Tiêu lúc nào cũng thốt lên “Đại mỹ nhân!” Còn nếu mà cho họ quyền thốt lên khi gặp Vương tổng, chắc chắn sẽ là “Đại mỹ nam!”
Tiêu Chiến có suy nghĩ so sánh là vậy nhưng lời nói ra thì ngược lại hoàn toàn.
“Tôi cũng không muốn ở lại trong này so xem chân ai dài hơn đâu.”
“Bảo ở lại thì ở lại. Chúng ta đều là nam nhân! Quản lý Tiêu còn sợ gì chứ!”
Tiêu Chiến hiếm khi ngông nghênh, lúc này lại ngửa cổ hất cằm, mắt thì liếc xuống phía dưới nhắm thẳng vào ɖu͙ƈ hỏa của người đối diện. Không nói một lời, để mặc ai kia tự nhột. Rõ ràng không phải tình trạng nguyên thủy, là bán cương aaa. Cái này thấy rồi, là nam nhân đều hiểu cả đấy.
Có điều ai kia cũng chẳng hề thấy nhột gì đâu. “Tôi uống rượu vào lúc nào chả vậy. Nghiêm túc này, quản lý Tiêu có muốn biết mình thiếu sót gì không?”
Quên béng đi trọng tâm câu chuyện, quản lý Tiêu ham học hỏi liền đáp ngay. “Là gì?”
“Vào đây!” Vương Nhất Bác nói rồi kéo tay Tiêu Chiến tới thẳng bồn tắm, chỉ vào chiếc kệ trống trơn gần đó.
“Đây vốn là nơi đặt quần áo sạch để mặc sau khi tắm. Đồ đâu? Tắm xong, tôi phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra sao?”
“A! Xin lỗi! Tôi đâu thể vào phòng ngủ của Vương tổng để ngòm nhó lục lọi lung tung tủ quần áo được đúng không?”
“Lần sau có thể xin phép trước!”
“Được rồi, nếu còn có lần sau. @@”
Quản lý Tiêu qua ải nhưng không hiểu vì sao Vương tổng lại cầm lấy một cái trong những chai lọ vô vàn, là chiếc lọ pha lê lóng lánh trong suốt, chất lỏng vàng nhạt đậm đặc sóng sánh qua lại theo động tác lắc tay của người sở hữu nó.
“Biết đây là gì không?”
“Vương tổng xin chỉ giáo!”
“Tinh dầu thơm nước Pháp, quý hiếm chắt lọc tinh hoa, mười ba triệu một lọ 200ml. Mùi thơm tinh tế vô cùng, ngâm mình trong nó còn có thể thư giãn tinh thần. Không phải lúc nào cũng bọt đầy tràn cả bồn tắm là hay đâu. Thật không biết thưởng thức.”
Tiêu Chiến nghe một cả đoạn dài như thế nhưng không để sót chữ nào, cuối cùng lại chỉ có thể lắc đầu thở dài, tự giấu hổ thẹn vào trong suy nghĩ. “Tôi cũng đâu phải quý tộc mà biết! Nhà giàu thật biết hưởng thụ nha!”
“Hơn nữa, nước quá nóng!”
“A!!! Vậy sao?”
Tiêu Chiến nghe thế liền sốt sắng quỳ rạp xuống dưới sàn nhà lát đá mát rượi, lập tức với tay vào trong bồn tắm. Quá mải chú tâm vào việc kiểm tra nhiệt độ nước, quản lý Tiêu sơ ý để lộ ra bờ ʍôиɠ căng tròn ẩn hiện qua lớp áo giờ đã bị kéo lên một nửa, lại còn trong suốt dính sát vào hông eo nhỏ nhắn kia.
Không biết nước trong đây thế nào, nhưng lúc này Tiêu Chiến quả thực thấy có chút nóng rực bức người. Hơi nước bốc lên mờ ảo vấn vít quanh thân, quản lý Tiêu đổ mồ hôi ròng ròng. Từng giọt nước lấp lánh bám dính lấy làn da mềm mịn gợi cảm, thành dòng nhỏ xuống cần cổ thon thon có những đường gân nổi rõ. Nếu ai nhìn thấy quản lý Tiêu hiện tại, có lẽ đều phải thốt lên hai từ “Tuyệt mỹ!”. Cả người Tiêu Chiến phát ra ánh sáng yêu nghiệt, câu nhân!
“Vương tổng, không hề nóng đâu nha.”
Tiêu Chiến vừa nói vừa ngước lên viền mắt to tròn, chớp chớp mấy cái vì nhòa nước, đôi đồng tử đen nháy lúng liếng tỏ rõ thành ý.
Vương Nhất Bác không hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng này liền không kiềm chế nổi bản thân, thô bạo trực tiếp đưa ɖu͙ƈ hỏa vốn đang ở sát đó vào khuôn miệng cong cong nhu hòa, lại vừa mới phát ra âm thanh mềm nhũn quyến rũ lòng người kia.
– Nước quá nóng vì quản lý Tiêu “so hot”.
Thói quen chết tiệt! Tại sao lại quỳ xuống làm ra tư thế thuận tiện cho cái tên kia được thể giở trò đồi bại thế chứ?
“Ưm…Ưm.”
Bị đặt vào thế bị động, quản lý Tiêu không tiến không lùi, mặc cho Vương tổng cuồng bạo kéo sát đầu mình vào tính khí của hắn, ra vào trôi chảy như không gì có thể ngăn cản. Vương Nhất Bác hiện đang chìm trong ɖu͙ƈ tình ái muội, mắt lại chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lả lơi dưới thân. Lúc này ánh nước đã đang đầy khóe mắt ai kia, khuôn miệng vốn nho nhỏ xinh xinh bây giờ đã há to hết cỡ để thỏa mãn cự vật có kϊƈɦ cỡ khổng lồ của hắn. Bờ môi vốn nói lời êm dịu lọt tai giờ đây cũng chuyển sang ngân nga rêи rỉ gợi tình. Người này làm Vương Nhất Bác mới hứng thú làm sao!
Một hồi kϊƈɦ động như thế vẫn tiếp diễn, dường như không ai trong hai người muốn thoát ra. Lúc bấy giờ quản lý Tiêu mới thức tỉnh chợt nghĩ, đây là nơi chỉ có hai người thôi, lần này Tiêu Chiến quyết không để cho Vương Nhất Bác càn rỡ được nữa, anh quả thật không phải là người yếu đuối đâu.
Nghĩ thế, Tiêu Chiến nhanh chóng làm ra hành động chống cự, tay thì bám vào đùi Vương Nhất Bác làm điểm tựa, đầu thì ngửa ra sau hết cỡ, cố kéo ra khoảng cách để ɖu͙ƈ hỏa kia không xâm nhập vào được vành môi mình nữa. Rốt cuộc cũng giằng ra được một khoảng nhỏ, dòng nước miếng như sợi chỉ bạc mảnh nhẹ theo đó nối giữa hai nơi vừa thân mật tiếp giáp, nhìn thế nào cũng không hết mờ ám.
Khó khăn lắm mới có cơ hội này, quản lý Tiêu mới hắng giọng một cái, cố lấy lại tôn nghiêm.
“Không được!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!”
“Ý quản lý Tiêu là Không Được Dừng Lại?”
“Ngang ngược! Là dừng lại đi, không được làm thế, Vương tổng nếu còn liêm sỉ thì chắc chắn sẽ hiểu!”
“Được thôi, vậy dừng lại. Tôi đi tắm.” Nói xong Vương Nhất Bác ngang nhiên buông tay ra để cho ai kia tự sinh tự diệt, khiến quản lý Tiêu mất điểm tựa ngã ngửa ra sàn.
Tiêu Chiến hẫng ra mất một nhịp thầm nghĩ. “Nói một câu xúc phạm liêm sỉ, Vương tổng liền buông tha mình rồi? Dễ dàng như vậy sao?”
Cuối cùng cũng đành chống tay đứng dậy.
“Vậy tôi ra ngoài trước.”
Rồi quay lưng định bước đi.
Nhưng mà …
Vương Nhất Bác đột nhiên một tay từ sau lưng ôm trọn Tiêu Chiến, tay còn lại cưỡng ép lột luôn chiếc quần nửa kín nửa hở. Tỏ vẻ thanh cao gì chứ, cũng đã cương lớn tới vậy rồi. Vương tổng không ngần ngại đưa tay nắm chặt vật nọ, thuần thục xoa nắn cùng xóc lọ giúp ai kia. Hành động này đàn ông nào chẳng đã từng làm, Vương Nhất Bác hẳn là kĩ thuật không tồi đâu.
Vậy mà ngoài ý muốn Tiêu Chiến vẫn có thể đưa ra lời phản kháng.
“Ưm… Dừng lại!”
“Không thể!”
Càng nói càng sai, Tiêu Chiến đã không nói thì thôi, nói rồi càng khơi gợi ɖu͙ƈ vọng muốn chinh phục của đối phương. Vương Nhất Bác kéo ngang hông Tiêu Chiến, khiến anh rơi tõm vào trong bồn tắm, nước văng tứ tung bốn phía. Nhanh như cắt, Vương tổng dùng hết khí lực, không biết bằng phép siêu nhiên nào mà tìm tới tiểu huyệt có tiết diện rất nhỏ kia, sau đó CHỌC vào!
Tưởng là lâu nhưng tất cả lại chỉ xảy ra trong khoảnh khắc!
“AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!”
Mặc kệ tiếng thét chói tai của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác từ đằng sau áp sát vào cổ gáy tạo vật xinh đẹp phía trước mà thì thầm.
“Rất thơm!”
Thật là biến thái!
Bị tập kϊƈɦ bất ngờ, Tiêu Chiến cực kì tức giận, tức khắc liền xoay ngược người lại, không kiềm chế nổi nữa, tát mạnh vào má cái người vô pháp vô thiên, vừa mới sỗ sàng đi quá giới hạn kia. Chỉ là vì tư thế ra tay không thuận tiện, lực không đủ mạnh nên có lẽ người chịu trận cũng không quá đau.
Vương Nhất Bác thế mà như trừng phạt trút giận, vừa nói vừa cắn một cái vào sâu nơi cần cổ trắng ngần đang dâng tận miệng kia.
“Mới cắm nhẹ một cái, quản lý Tiêu sao phải phản ứng khoa trương thế!”
“Đau.”
“Chỗ đó sao?”
“Giờ thì cả trêи cổ nữa.”
“Tôi cũng đang rát mặt này. Đừng làm bộ làm tịch!”
“Vương Nhất Bác! Loại sự tình này, không phải chưa nói đã có thể làm! Phải được đối phương chấp nhận có biết chưa?”
“Vậy bây giờ tôi hỏi! Tiêu Chiến, có được không?”
“Đã bảo rồi, tôi không phải người trong giới!”
“Đã bảo rồi, khi say rượu tôi sẽ làm càn!”
“Mặc kệ ngươi.”
“Nhưng mà “nó” đã nằm trong “nó” rồi, phải giải quyết thế nào đây”
“Rút ra mau!”
“Quản lý Tiêu! Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi!”
Nói là làm, không chờ đối phương phản ứng, Vương Nhất Bác đưa đôi bàn tay với những ngón tay dài cứng chắc nhấc bổng cả người Tiêu Chiến lên, lại khống chế lực thả trôi xuống theo quán tính. Lên xuống hết sức có nhịp điệu. Kết hợp với đó Vương Nhất Bác cũng tự đẩy hông eo của mình hướng tới tiểu huyệt chặt khít kia, cơ thể *nắc* tới dẻo dai không tưởng. Làʍ ȶìиɦ trong nước cũng giúp kìm hãm lại lực đạo cuồng dã vốn có của loại hoạt động không thể kiểm soát nổi bản thân này. Nhưng mà Vương Nhất Bác, quả thật đã như lời hứa mà thực sự làm rất nhẹ nhàng, đắm mình chôn vùi ɖu͙ƈ vọng theo làn nước chảy trôi dập dềnh.
“Ưm…hư…ha”
Lớp sữa tắm cao cấp bây giờ mới phát huy tác dụng vô cùng tốt, trơn nhớt lại không ngừng tạo bọt, làm cho hành động đâm chọc đỏ mặt kia diễn ra suôn sẻ cùng xuôi chèo mát mái. Lúc này Tiêu Chiến cũng có vẻ quen thuộc, thoải mái hơn, bắt đầu không biết hổ thẹn mà tự mình nhún xuống. Cảm nhận chân thực cự vật đang chôn trong cúc hoa của mình đã cương cứng đến cực đại. Người phía sau còn chiều chuộng mà tuốt lộng tới lui lên xuống ɖu͙ƈ hỏa cũng đã trương phồng tới đỉnh điểm của quản lý Tiêu.
Nước trong bồn bây giờ chỉ còn một phần ba thôi. Hai người đàn ông chen chúc trong một bồn tắm lớn. Cũng không đến mức sóng sánh hết cả ra ngoài vậy chứ. Chỉ có thể giải thích rằng quá kịch liệt đi.
Không kịch liệt sao được khi màn cuồng hoan ái tình giờ đã đến từ hai phía. Tiêu Chiến đã bắt nhịp được rồi. Quản lý Tiêu còn thực tâm nhận thấy tư thế này cực kì ưu việt, rút cắm thật sâu, tự mình lại có thể điều chỉnh góc độ sao cho thỏa mãn nhất. Suy nghĩ ɖâʍ loạn, lăng loàn là thế chỉ mình quản lý Tiêu có thể biết thôi, không thể để cho Vương tổng biết được. Nhưng mà tiếng rêи phóng đãng suốt quá trình thì sao có thể giấu nổi đây? Tiêu Chiến cuối cùng cũng trải nghiệm được hạnh phúc cực hạn, âm vang kêu lớn.
“Chiến Chiến không chịu nổi nữa.”
“Vậy quản lý Tiêu bắn ra đi.” Vương tổng dùng sát chiêu ɭϊếʍ vào điểm nhạy cảm bên tai, ướt át này làm cho Tiêu Chiến tan rã hoàn toàn, bắn ra một đống lớn, nhuộm đầy bồn tắm xa hoa.
Quản lý Tiêu đã đi tới bước cuối cùng, có điều… Buổi tối này, chắc chắn là chưa kết thúc đâu!!!
_______________________
Ban đầu khi viết Thiêu thân cháy sáng, thấy 1500 từ một chương là ổn rồi, sau tăng lên 2000, 2500. Sau thấy 3000 từ là bắt đầu dài rồi đấy, thế mà bây giờ viết một mạch 4000 từ một chương mà vẫn thấy chưa đủ ý. Vậy nên kết thúc ở 4000 từ này, H còn lại phải vắt sang chương tiếp. Ôi mọi người tiếp tục phải chờ dài cổ hai ngày nữa rồi.
Mọi người xem tạm thêm âm thanh hình ảnh này cho sinh động.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]