Hôm sau, Quản lý Tiêu buổi chiều rảnh rỗi ở Hội quán liền không kiềm được mơ mộng nghĩ suy.
May quá! Hôm qua may là Vương tổng chạy vào chặn đứng việc thanh toán của anh lại, nếu không thì vẫn cứ phải gọi là gay go.
Tiêu Chiến nhớ lúc đó chọn một lượt từ trêи xuống dưới theo kiểu giao hàng hỏa tốc. Nghĩa là từ khi hoàn thành thủ tục đặt hàng đến khi nhận được hàng chỉ vỏn vẹn có 2h đồng hồ. Lúc ấy Chiến Chiến còn sốt ruột đến độ chọn luôn shop nằm chung một quận với biệt thự của Vương tổng nữa chứ. Như thế hẳn là sẽ không bị chậm trễ chút nào đi.
Bây giờ nghĩ lại mới chợt thấy “Đúng là nứиɠ quá hóa thần kinh!”
9 giờ tối! Khuya lắc khuya lơ còn mua đồ chơi tình ɖu͙ƈ bắt người ta ship đến. Nếu thực sự trót lọt thì Chiến Chiến gặp shipper sẽ ngại ngần đến không ngấc mặt lên nổi mất thôi. Shipper ngoài mặt có thể cười nói nhưng trong thâm tâm hẳn sẽ nghĩ, đây chính là một khách hàng biến thái bệnh hoạn cuồng ɖu͙ƈ hoang ɖâʍ level max.
Hứng tình đến mức không chịu nổi thêm được một đêm để sớm sửa hôm sau mới gọi đồ, nửa đêm bắt người ta tay xách nách mang giao đến một đống thứ chưa nhìn cụ thể đã biết là đặc biệt đen tối. Đã thế còn rất nhiều, vô cùng nhiều. Ở biệt thự cao sang như vậy tưởng giàu có, bình thường phải tốn thời gian đi kiếm tiền lắm chứ, không ngờ vẫn còn thừa vô vàn tinh lực để chơi đồ như vậy.
Quản lý Tiêu cứ tự mình đặt tâm trạng vào người lạ suốt đấy, không những thế, còn đặt cả tâm trạng vào người quen nữa cơ. Đó là ông chủ của anh, nếu mà hôm qua, lúc 11h khuya, có một đống hàng lớn được chở tới nhà, Vương tổng chắc chắn sẽ độc đoán bắt anh mở hết tất cả để hắn kiểm tra.
Vậy thì bí mật mờ ám vốn không thể show ra cũng bại lộ hết cả rồi. Và sau đó chắc chắn là một màn unbox mở hộp, thử hàng, dùng hàng không hồi kết, đặc biệt hoành tráng. Hàng hôi hổi vừa về tay, ngay phút mốt đã không còn nguyên vẹn, 100% là dùng đến tan nát ngay.
Nguy hiểm! Nguy hiểm quá!
Chiến Chiến còn lạ gì tính cách Vương tổng, đã ăn sâu vào máu chẳng thể thay đổi, hắn không bao giờ đợi được quá lâu để dùng đồ mới, quần áo giày dép cũng vậy, xe cộ phụ kiện cũng vậy, mà ngay đến cả đồ ăn cũng thế. Vừa có trong tay là phải sử dụng luôn, còn phải khoe ra là vật sở hữu của mình rất rất tốt nữa.
Nhưng mà mấy món đồ chơi tình ɖu͙ƈ này mua về sẽ còn phải khử trùng tỉ mỉ, Chiến Chiến cẩn thận tự dặn lòng, dù sao cũng là thứ lặn sâu vào người, chậm chạp nghiền ngẫm vẫn hơn. Không thể nhanh vội như tính cách của ông chủ được.
Chiến Chiến ơi! Anh nói thế có thấy tự nhột không? Ai là người ôm má chống cằm từ nãy đến giờ check điện thoại không yên. Mới qua có nửa ngày, tự bản thân không kiềm chế được rón rén lên mạng thanh toán xong xuôi. Rồi thì vẫn chọn giao hàng hỏa tốc.
Bây giờ còn ngồi ra hẳn cửa Hội quán để ngóng trông, sao Quản lý Tiêu không ra hẳn chỗ đỗ xe, đứng trước đầu Camry cho tiện cất đồ luôn đi.
…
“Cho dù ngày ấy có u buồn…”
Thậm chí là còn chưa để nhạc chuông hát hết một câu, Tiêu Chiến đã bật thẳng lưng ngồi dậy ấn vào nút nghe của điện thoại.
[Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của “Bunny lớn rồi” không ạ?]
[À… vâng… Vâng! Bạn đến giao đồ đúng không nhỉ!] Chiến Chiến thật muốn lắc đầu bảo “không phải” quá, biết thế lúc trước đừng nên đặt cái tên nghe trớt quớt như vậy.
[Vâng, tôi đến giao hàng mã đơn BJYXSZD, từ shop Tình Yêu Màu Hồng trêи Taobao. Tôi đang đứng ở địa chỉ của quý khách là trước cửa Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi đây ạ.]
Oh wow! Chiến Chiến hôm qua quá mải mê xem hàng nên cũng chẳng để ý tên của shop nữa. Không ngờ một chỗ bán đồ ám muội vậy mà cũng đặt được ra cái tên mộng mơ mơ mộng như thế đấy. Ý là khi quan hệ tình ɖu͙ƈ thì hường phấn bay bay sao?
[À vâng, đúng rồi. Đợi tôi một chút.]
Quản lý Tiêu chạy vội ra bên ngoài, trước đó vẫn không quên kéo ra chiếc khẩu trang y tế đã đeo sẵn ở cổ tay tự bao giờ, soạt một cái trùm kín hết mũi miệng chỉ để hé ra mỗi đôi mắt thôi. Anh đã nghĩ kĩ rồi, loại mua sắm mất mặt này vẫn không nên để người ta nhìn rõ mình là ai thì hơn. Chiến Chiến da mặt mỏng tim đập rộn ràng hồi hộp, bước đi hiên ngang ra ngoài nhận hàng hot.
(Ôi ôi, tưởng tượng Chiến Chiến đeo khẩu trang thế này nè, xinh xẻo quá đi. Không là M hơi phí). :”>
Từ xa đã nhìn thấy shipper rất nổi bật kia, vì anh ta đang mặc trêи người chiếc áo vàng sặc sỡ rồi đứng ngay chính giữa cửa hội quán, tay thì nhanh thoăn thoắt dỡ mối nối dây ra khỏi chiếc xe mô tô nhỏ bé đáng thương, lúc này đã được chất mấy thùng hàng vuông cao ngất như núi.
Ồ! Đây chính xác là đồ chơi tình ɖu͙ƈ của Bunny lớn rồi chứ chệch thế nào được nữa. Mua sắm khủng bố như vậy, hiện tại quanh đây cũng chỉ có mỗi mình Quản lý Tiêu tình nhân “nghèo khó” là có khả năng nhất mà thôi.
“A! Bạn ơi, tôi Bunny đây, bạn vừa gọi cho tôi đúng không? Phiền bạn tiến xe lên một chút, để tôi chuyển thẳng đồ vào cốp ô tô sẽ thuận tiện hơn.”
Shipper nghe thấy tiếng nói phát ra từ đằng sau thì quay ngoắt lại nhìn tới, thấy một nam nhân dáng người cao ngất, mặc suit đen đồng bộ của cấp quản lý, miệng thì đeo khẩu trang, che toàn bộ mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, nhưng vẫn nhìn ra được đôi mắt đó rất lấp lánh, rất đẹp, thêm cả một sống mũi cao thẳng đằng sau đó nữa.
Quả thật chỉ ló ra chút chút thôi mà cũng biết là mỹ nam rồi. Nếu cả khuôn mặt được phơi ra thì không biết diện mạo sẽ thế nào, khẳng định là vẫn rất rất đẹp trai.
Có điều… gắn với cái tên Bunny có hơi…
Bunny thỏ thỏ là để gọi một người đàn ông thân cao hơn mét tám sao? À thì đằng sau còn có chữ “lớn rồi” nhỉ, nhưng mà cũng không khỏi quá lớn đi. Ý nói ngoại hình cao lớn mà đời sống tình ɖu͙ƈ cũng quá là người lớn nữa đúng không?
Shipper trong giây phút diện kiến vị khách xông xênh vào một buổi chiều đông lạnh, lại không ngờ được là mình đã ngẩn người suy diễn ngắm nhìn người ta lâu tới thế. Đợi cho đến khi Bunny đối diện cảm thấy quá ngại ngùng liền lên tiếng tiếp lời thì anh ta mới giật mình tỉnh ra.
“A! Xin lỗi, tôi bị cảm lạnh nên phải đeo khẩu trang, bạn đừng để ý nha. Kia, bạn tiến lên chỗ chiếc Camry đen kìa.”
Chứ không phải là Bunny xấu hổ không dám đối diện sao, mua nhiều đồ của Tình Yêu Màu Hồng như thế mà. Anh chàng trẻ măng chính là một shipper ruột của shop này, trực tiếp tới đó nhận đồ, thỉnh thoảng gấp rút quá còn bắt một tay vào đóng gói hộ chủ shop nữa, đương nhiên sẽ biết khách hàng nơi đây đã order những thứ gì rồi.
Anh trai Bunny… có đôi mắt thật ngây thơ, nhưng mà tâm hồn thì có lẽ không ngây thơ chút nào!
Bởi vì nhìn vào ba thùng hàng cao to vật vã chất đống, cộng thêm một giá trị hóa đơn không thể nào tin nổi, shipper cảm thấy khủng hoảng vô cùng!
38 triệu, hơn ba mươi tám triệu – chỉ là tiền mua mỗi đồ chơi tình ɖu͙ƈ thôi.
Thực sự là trong đây nhiều món cũng không quá đắt, có món chỉ vài trăm nghìn. Thế mà chọn chọn lựa lựa thế nào, Chiến Chiến mua sắm đến tận mấy chục triệu tiền thứ đồ mờ ám.
Quá sa đọa! Quá hoang ɖâʍ! Quản lý Tiêu tuyệt đối đừng để cho ai biết. Người ta sẽ đánh giá cho đấy. Đây mà là sinh viên gương mẫu xuất sắc giành học bổng toàn phần của Đại học tốt nhất châu Á – Đại học Tokyo sao?
Tất nhiên là đúng chuẩn chỉnh không có gì cần bàn cãi! Chiến Chiến chính là xuất sắc như thế đó, nhưng quên mất là anh học ngành gì rồi sao? Quản trị nhà hàng – khách sạn. Ngành này rất liên quan tới dịch vụ phục vụ khách hàng, bí mật nằm ở từ “khách sạn” ấy, tìm hiểu một chút đồ chơi để trau dồi kiến thức thôi mà. Đây đơn thuần là học thuật, học thuật, học thuật, không hề thô tục chút nào. Quản lý Tiêu tự nhủ như vậy!
Rất hợp tình… lại hợp lý!
Mặc dù…
Thế nào cũng không tránh khỏi bối rối!
Quản lý Tiêu vội lấy từ trong chiếc túi đeo chéo Gucci mini một xấp tiền đỏ chói mệnh giá cao nhất. Không đếm lại mà đưa tất cả cho shipper.
“Bạn đếm đi, nếu thừa thì cứ giữ hết lại.”
“Vâng, Bunny ơi anh có cần kiểm tra hàng không. Em có dao dọc giấy đây, mình mở luôn ra xem đã đầy đủ đồ chưa ấy ạ.”
“A! Không! Không cần, tôi rất tin tưởng vào review trêи mạng của shop. Vả lại bản thân đang rất bận, thật sự không có thời gian kiểm hàng đâu. Cảm ơn bạn nhé.”
Gì chứ, đống đó… mở toang ra giữa thanh thiên bạch nhật thì cho dù có đeo khẩu trang cũng không thể nào che được nổi ám muội. Nào là dụng cụ kϊƈɦ thích tuyến tiền liệt, trứng rung, thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, nút hậu môn, vòng đeo ƈôи ȶɦịt, dụng cụ thổi kèn, bao cao su đặc biệt, xích cổ, dây trói, bộ kẹp иɦũ ɦσα, đồ bịt mắt bịt miệng, roi da bạo ɖâʍ, dụng cụ khóa ƈôи ȶɦịt… một loạt, một loạt từ trêи xuống dưới có cái nào nghe bình thường hay là có hình dạng bình thường không?
Không! Không! Không thể nào mở ra, dù chỉ một góc nhỏ của hộp được!
Oimeoi, Chiến Chiến nhớ lại những thứ vừa đọc lướt qua trong hóa đơn, đột nhiên thấy rùng mình toát mồ hôi hột. Hôm qua Quản lý Tiêu manh động thế!
Sau đó anh liền không nói thêm một lời hấp tấp chúi đầu vào cốp xe mà sắp xếp lại vị trí đồ đạc, thực ra là đã quá mức rát mặt nên phải tránh hẳn đi. Quản lý Tiêu đương nhiên biết trước tổng tiền thanh toán, cũng không muốn chuyển khoản qua ngân hàng vì sợ lộ thông tin cá nhân, hoặc giả là sau này Vương tổng soi tới thì chết. Nên anh đã rút từ trước 40 triệu tiền mặt, đặt sẵn vào trong túi, để làm sao mà lấy ra được nhanh nhất, khiến cho thời gian đối diện với người ta ít nhất có thể thì thôi.
“Anh Bunny ơi thừa tận hai triệu ạ.”
“Bạn cầm đi, mình vào trước, công việc vẫn đang chờ. Chào nhé.” Mẹ nó, cậu đừng ngọt ngào gọi tôi bằng cái tên mất mặt như vậy nữa, cũng đừng nói với tôi một lời nào nữa được không? Tôi chỉ muốn chui vào hang thỏ của mình ngay lập tức, bên ngoài thực sự quá sóng gió!
Quản lý Tiêu đóng sập cốp, khóa chặt xe, nhanh chân vụt chạy đi không quay đầu lại, cứ như là tránh thứ giặc gì gian ác lắm.
Đây mới giống Bunny này. Chiến Chiến chạy nhanh như thỏ! Thỏ đế! Trông vậy mà gan thỏ đế. Về sau phải luyện nhiều thêm nhé. Nhờ Vương tổng vô sỉ luyện cho ấy.
…
Phù! Đúng đắn quá! May là hẹn gặp ở đây. Không để ông chủ nhìn thấy, chứ nếu giao hàng đến nhà thì sao mà giấu cho được với cả đống thứ linh tinh to tướng thế này. Ba thùng, mỗi thùng cao tới nửa mét, đủ một vòng ôm chật vật của Quản lý Tiêu.
Cả thời gian sau đó của buổi chiều, anh đều bứt rứt không yên mà tính toán tiền nhầm đến mấy bận, đến nỗi rốt cuộc phải xin về sớm, lấy lý do là mệt mỏi hoa mắt chóng mặt không kiểm soát nổi hành động của bản thân.
Mà đúng là không kiểm soát nổi thật, nhưng thực ra là không kiểm soát nổi tâm tình kϊƈɦ động muốn khám phá thì đúng hơn.
Quản lý Tiêu tan làm, có cơ hội thì đều phóng như bay nhanh hơn hẳn ngày thường, thậm chí có lúc còn trách rằng đường về sao quá xa, biệt thự của Vương tổng sao lại ở chốn hẻo lánh trêи đồi để đi cho cực đến vậy chứ.
Thế mà về tới nhà rồi, Chiến Chiến ngược lại lại trì hoãn chậm chạp hơn hẳn. Còn vì sao được nữa, vì là anh còn phải cẩn thận đề phòng. Phòng ông chủ như phòng kẻ thù không đội trời chung, ai bảo chính mình trót làm ra việc mờ ám tới thế, hư… hư…, tất cả là tại bản tính tò mò trời sinh, cái này không thể trách cứ tiểu Bunny ngây thơ, dịu dàng được.
Chiến Chiến… mặc dù biết là gara vẫn thiếu chiếc Bentley sáng nay Vương tổng dùng để đi làm nhưng mà vẫn chạy vào nhà nhòm ngó một vòng, đến khi chắc chắn ông chủ còn chưa về thì mới yên tâm đi ba chuyến chuyển hàng khỏi xe.
Quản lý Tiêu sốt sắng xin về sớm như vậy, bây giờ mới là 5h chiều, gỡ đồ rồi lau rửa xong xuôi chắc vẫn thoải mái thời gian. Vương tổng chắc chắn sẽ không có cơ hội đột kϊƈɦ anh như hôm trước nữa đâu.
Sau đó, chỉ cần, tìm một chỗ giấu cực kì kín đáo, cực kì khó tìm, nhét tất cả vào. Vậy là xong!
Chiến Chiến lặn lội khắp nhà, chạy bên này, ngó bên kia, thậm chí còn mở ra cửa tủ bếp rộng toang, rốt cuộc đành lắc đầu, không thể để ở đây được, ẩm mốc, rồi sẽ ám mùi thức ăn mất thôi.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất! Nghĩ ra rồi!
Tiêu Chiến xếp đồ chơi vào thành từng xấp từng xấp gọn gàng, lấy đạo cụ có sẵn ngập tràn xung quanh che đậy lên, không để hở ra một tí nào. Nhìn qua nhìn lại, thật sự là không phát hiện ra bất thường.
Tuyệt! Với bộ óc nảy số siêu đẳng của Quản lý Tiêu thì đây chính là chỗ giấu kín nhất trong toàn bộ không gian của ngôi biệt thự này. Tuy đó là một nơi anh cùng Vương tổng rất hay ra vào nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ săm soi mà mở ra. Đảm bảo chẳng bao giờ lộ tẩy được – nếu như đầy tớ này không tự muốn tiết lộ. Ông chủ à, có lẽ cả cuộc đời sau đây, ngài cũng không bao giờ biết được bí mật động trời của em đâu.
Hahaha!
…
Quả thật là cố định xong mọi thứ, Tiêu Chiến còn thừa thời gian nấu một bàn thức ăn thịnh soạn nữa thì Vương Nhất Bác mới về đến nhà.
“Nhanh! Ông chủ về rồi thì vào bên phòng em tắm đi, vòi nước bên phòng ông chủ không ổn lắm, tạm thời không sử dụng được.”
Vương tổng nhìn thấy đáy mắt sáng trưng vui vẻ của Quản lý Tiêu thì ừ hữ mà bước chân theo. Dẫu sao cũng không có vấn đề gì, còn được ái nhân chuẩn bị nước ấm rồi khăn mặt, áo choàng sẵn cho thì tắm ở đâu mà chẳng thế.
Được, nghe em hết, đều nghe em hết. Chiến Chiến vui là được.
Chỉ có hơi thắc mắc một chút là sao hôm nay đầy tớ của ông chủ lại hớn hở hơn hẳn mọi ngày! Rất khó hiểu.
Tắm nhanh thôi, xa con thỏ cả ngày rồi, không thể rời xa thêm lâu hơn nữa, Vương Nhất Bác mặc áo bông mềm đến đầu gối, phần eo thắt dây hờ hững khiến cho khuôn ngực rắn chắc nam tính lấp ló hở ra. Mái tóc ướt nhòa rũ xuống trước mắt càng thêm quyến rũ mê hoặc khôn nguôi.
Người đàn ông phong tình đào hoa nghe thấy âm thanh lách cách chuẩn bị bàn ăn bên ngoài thì trong lòng cũng mềm mại tựa nước. Lại nhìn bao quát căn phòng đầy gấu bông hồn nhiên bay bổng, thật giống phòng ngủ của tiểu hài tử lắm thay. Không khí này… như là một tổ ấm thực thụ vậy.
Đang chìm trong tâm tưởng si mê ấm áp, Vương Nhất Bác bỗng nhìn thấy một tập giấy trắng chi chít toàn chữ nấp sau chú Spongebob bằng bông trêи giường, không kìm được thắc mắc liền đi tới cầm lên đọc thử.
Kϊƈɦ thích hậu môn đầu móc: 1
Kϊƈɦ thích hậu môn hạt tròn: 1
Kϊƈɦ thích hậu môn hình chữ L: 1
Trứng rung cho hậu môn: 3
…
Xích cổ bạo ɖâʍ: 1
Dây trói: 2
Khóa ƈôи ȶɦịt Bằng Kim Loại: 1
Dụng Cụ SM Khóa ƈôи ȶɦịt Trong Suốt: 1
Khóa ƈôи ȶɦịt Phích Cắm Xung Điện: 1
…
TRỜI ĐẤT THIÊN ĐỊA ƠI! CÁI QUÁI QUỶ GÌ ĐÂY???????
NHIỀU! NHIỀU VÔ THIÊN LỦNG!
…
Tổng hóa đơn: 38.223.000 !
Khách hàng: Bunny lớn rồi
Giao hàng hỏa tốc 2h-3h
Shop đồ chơi người lớn: Tình Yêu Màu Hồng
Địa chỉ nhận hàng: Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi
SĐT: XXXXXXXXXXX
.
.
.
“CHIẾN CHIẾN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Em đây, em đây, có chuyện gì thế? Nước không đủ ấm sao?” Tiêu Chiến ngây thơ như một chú thỏ, ngoan ngoãn nghe lời chạy vào, miệng đang cười tươi rói, đến khi nhìn rõ thứ Vương Nhất Bác cầm trêи tay thì cơ hàm cứng lại không biết nên khóc hay cười.
Mặt biến sắc xám ngoét, Quản lý Tiêu tự trách chính mình mải mê giấu đồ mà thứ quan trọng chẳng kém là cái hóa đơn thì quên béng đi mất, sao mà có thể vứt vạ vật tới vậy để Vương tổng phát hiện ra được chứ.
…
Chiến Chiến đột nhiên lao tới hốt hết tất cả thứ ngại mặt kia bỏ thẳng vào mồm, ngậm ngậm nhai nhai.
AAAAAAAAAA! Thủ tiêu chứng cứ!
“Nhổ đi, em điên sao Chiến Chiến? Khỏi lo, tôi chưa đọc được gì! Toàn bộ chỗ đồ dài dằng dặc hơn ba mươi tám triệu tôi chưa hề đọc được một chữ nào cả. Nhổ đi, bẩn lắm!” Vương tổng vừa nói vừa bóp miệng Bunny lớn rồi ép anh phun ra gần hết đống lộn xộn trong miệng. Lộ thì cũng đã lộ rồi, Quản lý Tiêu cần gì phải phản ứng cực đoan như thế.
Lời nói và hành động của Vương Nhất Bác… không những không xoa dịu được nỗi lòng đối phương, ngược lại còn làm Tiêu Chiến càng kϊƈɦ động hơn nhiều, vùng vẫy loạn xạ, nước mắt rơm rớm suýt thì chảy ra, mặt mày đỏ ửng đến tận mang tai. Trông tội nghiệp quá đi.
“Thôi! Chúng ta còn gì không biết của nhau nữa đâu mà em phải ngại. Chuyện em làm quang minh chính đại như vậy thì có gì mà phải giấu giếm.”
“Vâng!” Chiến Chiến gật đầu quả quyết. Đúng! Người lớn cả, có gì mà phải ngại ngùng đây, đã lăn giường cùng nhau bao lâu, Bunny lớn rồi không hề ngại.
“Nhưng mà Chiến Chiến tư tưởng thật là thoáng rộng, phóng túng, lẳng lơ.”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Giấy nhổ ra rồi thì có nên nhét ngược vào miệng không!
Thôi! Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên tha cho đống giấy ấy, hơn nữa như vậy còn rất mất vệ sinh.
Chiến Chiến cầm lên Hải Miên Bảo Bảo to đùng, áp mặt vào bạn nhỏ, lí nhí nói vọng ra.
“Không phải của em! Em chỉ mua hộ Hội quán. Thật sự là không phải của em, em thật sự không có mang về nhà dùng mà.”
“Bây giờ còn biết đổ tội, Hội quán của Chiến Chiến tưởng em bảo là “sạch”? Từ khi nào mà chuyển sang kinh doanh “bẩn” thế, còn có cả dịch vụ khiêu ɖâʍ?”
“Không phải! Không phải! Nhưng tóm lại là em mua hộ đấy, không phải của em đâu.”
Nghe xong câu này, tức thì… Vương Nhất Bác bước một thành hai hùng hổ mở soạt cánh cửa gần đó, vội vàng không chờ được mà lột tẩy hết sự ɖâʍ đãng của Chiến Chiến ra khỏi bóng tối. Một kϊƈɦ tất trúng, hắn lật hết toàn bộ đống vải vóc ngụy trang sơ sài ở trêи vứt thẳng xuống nền nhà, lôi lôi kéo kéo hòm đồ từ chiếc tủ quần áo cao sát trần của ai đó. Mở ra thì đúng là những món đồ ở trong hóa đơn.
Đây có gọi là giấu kín không? Cái giấu kín của Quản lý Tiêu đúng là “kín” thật! Tìm phát ra ngay!
“Ôi ôi! Sao ông chủ tìm được vậy, ngại chết em rồi. @@”
“Thì thú vật có đồ tốt đồ ngon bao giờ chẳng tha về ổ.”
“Này!!!!!!!!!!!! Ai là thú vật, ai là thú vật hả?????????? Ai chứ không phải Chiến Chiến nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Tưởng em là thỏ, không thì là hồ ly.” Vương Nhất Bác cầm lên hai chiếc nút cắm hình thỏ và cáo, cộng thêm cả tai đeo nữa. Nghĩ sao cũng thấy lời nói của hắn đặc biệt có lý.
“KHÔNG!” Chiến Chiến phản bác bằng câu trả lời một âm tiết to vang rõ ràng dứt khoát, ấy vậy mà gương mặt phản chủ thì đỏ bừng bừng đến không thể nào giấu được cái sự “ngượng” đã lên đến đỉnh điểm kia.
“Hay là cún cưng?” Lần này là chiếc gạc bịt miệng hình khúc xương… ông chủ hiện tại rất phách lối mà dí tận mặt Chiến Chiến.
“…” Ôi ngại quá!
“Quản lý Tiêu, vốn nghĩ em là kiểu người truyền thống, nền nã dịu dàng, khả ái ôn nhu. Không ngờ cũng có một mặt phóng đãng cuồng nhiệt như vậy. Khổ sở cho tôi bấy lâu nay kiềm chế, nhưng nếu thực tế đã được phơi bày. Lộ ra là Chiến Chiến bệnh hoạn thích kiểu bị nhục nhã bạo hành đến thế thì tôi cũng hoàn toàn có thể chiều lòng em.”
“Này này, Vương tổng đừng làm em sợ. Cái này là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.”
“Giấy trắng mực đen, bằng chứng cũng đã đầy đủ, còn có thể hiểu nhầm sao? Đừng có tiếp tục lấy cái cớ là em mua hộ ai, hay nhân cách thứ hai của em mua nữa. Không thuyết phục chút nào.”
“Ừ thì đúng là em mua cho em, nhưng chỉ định xem xét thôi. Chiến Chiến đâu có định dùng.”
“Không dùng? Không dùng mà em mua hết mấy chục triệu tiền Sextoy? Tiêu xài hoang phí.”
“Ư… Nhiều thứ tốn tiền hơn thì ông chủ chẳng nói gì, sao đến thứ này lại…”
“Em tiết kiệm chút đi, nhìn xem, ba mươi tám triệu hai trăm ba mươi ba nghìn, Chiến Chiến sắp tiêu hết sạch tiền của tôi rồi. Đã mua thì sẽ không bắt em trả lại, nhưng mà không cho phép phung phí vứt đi! DÙNG!”
“…”
.
.
.
Ting!
Điện thoại báo tin nhắn!
Tiêu Chiến nhìn xuống chiếc điện thoại vốn vẫn được nắm chặt trong đôi bàn tay đã trở nên trắng bệch, là tin nhắn thông báo của ngân hàng.
[Bạn được cộng thêm 88.000.000 vào tài khoản. Nội dung chuyển tiền: CHUYEN TINH PHI CHO CHIEN CHIEN MUA SEXTOY]
“ĐỒ THẦN KINH KIAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Đừng ngại! Của em tất đấy.”
Thôi! Lần này Quản lý Tiêu thật sự là giãy ra không có nổi.
Chuyện gì đang chờ đón Chiến Chiến ở phía trước đây.
Vừa nghe xong đã cảm thấy cực kì cực kì mỏi eo rồi!
“Ai… ai cần tiền của Vương tổng chứ? Hơn nữa, thừa rồi, thừa nhiều rồi.”
“Trong hợp đồng, Điều 2: Chế độ làm việc: Được cấp phát những dụng cụ làm việc gồm: Cơ bản bắt buộc sẽ có Gel bôi trơn, ngoài ra, tùy ý Tiêu Chiến thích và bổ sung, chi phí mua đồ, người lao động báo giá ông chủ sẽ chi trả toàn bộ. Tôi rất nhớ mọi thứ liên quan đến công việc và không phải là người nói ra rồi sẽ nuốt lời đâu. Vả lại, em tự nguyện ngoan ngoãn phục tùng làm vừa lòng tôi như thế, lý nào mà tôi không trả công em hậu hĩnh chứ. Cho em tiêu thoải mái xông xênh, ngày mai mua thêm, mua hết số tiền tôi vừa chuyển cũng được, hết rồi thì tôi lại chuyển tiếp. Tiền chỉ là chuyện nhỏ, cái này mới là chuyện lớn cơ.”
Vương Nhất Bác nói xong liền vỗ thẳng vào ʍôиɠ Tiêu Chiến. Hành động có ngốc mới không hiểu ý nghĩa là gì, ám hiệu riêng, vô vàn lần anh bị nhắc nhở cong ʍôиɠ lên cho hắn chọc như vậy rồi. Quá mức vô liêm sỉ!
“Này! Vương tổng đừng có càn rỡ! Vòi nước trong phòng tắm hỏng rồi đấy nhé!”
“Thì…?”
“Thì s.εメ xong em không có cái để lau rửa đâu, lúc nào ông chủ cũng bắn nhơ nhớp bắn ê hề vào khắp người khắp mặt em. Thật không có lý lẽ.”
“Tôi chẳng thấy liên quan gì hết. Hỏng bên phòng tôi chứ gì? Mai sửa. Còn bây giờ thì trong phòng em luôn đi. Rất tiện dụng, rất kϊƈɦ thích. Không cần phải mất công bê đống đồ kia sang. Được chưa, hửm?”
“Aaaaaa! Đồ đê tiện bỉ ổi.”
“Còn em là đồ lẳng lơ ɖâʍ đãng.”
Vương Nhất Bác cầm lên chiếc sextoy móc cong kϊƈɦ thích tuyến tiền liệt hình chữ U to sụ và thêm một lần dí vào tận mặt ái nhân.
“…”
“Nói gì đi chứ!”
“Còn chưa ăn cơm, ông chủ à!”
“Ăn cơm gì giờ này nữa… ăn em!”
…
Chẳng Bao Giờ bị lộ tẩy!
Vâng! Chẳng Bao Giờ chính xác là một giờ sau.. thì bí mật đã bị phơi bày ra ánh sáng!
Quá mức mất mặt nhục nhã rồi Chiến Chiến ơi!
…
________________________
Chiến Chiến rất cute!
Vì cái sự cute này nên các chị em phải vote thật nhiệt tình nhá!