Thời gian sau đó, chuyện khiến Quản lý Tiêu tốn nơ ron thần kinh để suy nghĩ nhất chính là … làm thế nào với đống tiền ngồn ngộn Vương tổng đập thẳng vào mặt anh kia.
Có những thứ thì không phải đắn đo cho lắm, Tiêu Chiến chỉ việc mở rộng túi quần mà nhận thôi.
Ví như những bức tranh mang phong cách thời Phục hưng. Đây là Vương Nhất Bác tranh thủ lần đi sang Ý công tác, tuy không phải là những bức họa quá lâu đời hay quá mức quý hiếm nhưng hẳn là ông chủ cũng có lòng nhớ đến Chiến Chiến nên khi đi xa về còn tặng quà nữa chứ.
“A! Em cảm ơn ông chủ nhiều lắm, chắc là ngài đã rất vất vả và tốn sức thì mới mua được nhiều đồ tốt như vậy ha!”
“Tiện tay!”
OK! Tiện tay! Quản lý Tiêu nhìn là biết, mấy cái này rất có tư vị, phải đến đúng nơi thì mới mua nổi, nào có phải như Vương tổng nói, tiện tay… tranh Phục hưng mà cũng có thể tiện tay mua như mấy đồ lưu niệm ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay sao?
“Tsundere! Giả bộ cái gì chứ, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp. Em biết thừa.”
“…”
…
Ví như set túi trong bộ sưu tập mới của Gucci, gồm ví, ví cầm tay, ba lô, túi đeo chéo, túi loại mini, túi xách cỡ trung bình, còn cả loại túi to đùng dùng làm túi du lịch nữa. Nguyên cả một lô như thế, cùng màu cùng họa tiết, chỉ khác mỗi kϊƈɦ cỡ thôi. Thùng thùng hộp hộp đầy cả cốp xe, ai cũng không hiểu nổi Vương Nhất Bác mà.
“Đừng lãng phí, mua nhiều sẽ rất tốn tiền của ông chủ, em rất xót ra có biết không? Nhưng mà Vương tổng đã mua rồi thì em xin nhận hết nha. Sau này khung cảnh phù hợp thì sẽ lấy ra dùng. Cảm ơn nhiều nhiều nhiều. Moa! Moa! Moa!”
“Tôi không biết Chiến Chiến thích cái nào, không có nhiều thời gian nên mua cả bộ đỡ phải chọn lựa.”
OK! Không có nhiều thời gian! Thử tượng tượng xem… Vương tổng bước vào Store hàng hiệu, hất hàm hỏi nhân viên “Bộ sưu tập nào mới ra gần đây nhất?” Nhân viên vừa dẫn khách hàng đến nơi, đang định thuyết minh giới thiệu thì Vương tổng quét tay một dọc, miệng thì dõng dạc nói lớn “Gói tất cả vào! Tôi mua hết! Thẻ đây! Thanh toán nhanh nhanh, tôi đang vội”. Ôi chu choa! Hảo soái! Hảo ngầu! Đúng là ông chủ của anh có khác.
“Lần sau nhớ dẫn em đi cùng. Hoặc là để em chọn đồ cho đúng sở thích, hoặc nếu vẫn mua nguyên bộ thì để Tiêu Chiến này có thể nở mày nở mặt với người ta! Vênh vênh vang vang! Theo kiểu mua đồ không cần nhìn giá ấy! Nhớ đó. Ông chủ lần sau nhớ mang em theo đó.”
“…”
…
Ví như cả đống thần dược dưỡng nhan gì gì đấy với vô số các loại thuốc bổ. Đến chính Quản lý Tiêu còn chẳng hiểu hết công dụng với cách sử dụng là gì, vậy mà chẳng hiểu cái người vốn không hiểu phong tình, chẳng biết nghe ai tư vấn hay đi đâu mua được. Về tới nhà liền ném thẳng vào mặt Chiến Chiến, anh vừa mới nói lời cảm ơn chưa kịp ngậm miệng thì đã bị hắn đáp trả theo một giọng điệu vô cùng thiếu đánh như thế này đây.
“Ơ! Suốt ngày mua quà cho em! Cảm ơn ông chủ…”
“Không cần cảm ơn! Chiến Chiến em già rồi, không còn trẻ nữa, cần phải biết trùng tu nhan sắc, củng cố hông eo, nếu để cho bản thân già nua xấu xí thì sau này tôi sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới em đâu.”
Quá bực mình mà, mọi người ai cũng khen Tiêu Chiến đặc biệt trẻ trung, so với tuổi thì trẻ hơn rất nhiều. Chỉ có Vương Nhất Bác là nói ngược lại. Hay bây giờ anh thực sự đã già rồi, còn chẳng phải đều tại ai đó giày vò tối ngày sao.
Chiến Chiến vừa chạy vội đến chiếc gương cạnh giường soi soi xét xét. May quá, vẫn trẻ, vẫn đẹp. Chỉ tại Vương tổng độc mồm độc miệng, làm anh hú hồn một phen. Trừng phạt, phải trừng phạt hắn.
“Vốn là không cần! Em không cần ai ngó ngàng hết. Vương tổng đừng động nữa là em sẽ tươi tràn sức sống ngay. Bắt đầu từ tối nay cho đến hết tuần, Quản lý Tiêu này sẽ đóng cửa tu hành, không gần tửu sắc, nhé! Bye!”
“…”
Bịch bịch bịch!
Chiến Chiến dỗi rồi liền chạy sang căn phòng nhi đồng toàn thú bông của mình tránh mặt, đóng sập cửa lại, khóa chặt vào.
Chỉ có điều… Vương Nhất Bác đương nhiên là có chìa khóa của từng ngóc ngách trong căn biệt thự này. Tiêu Chiến định cấm cung mà được à, hắn đột nhập vào được rồi, ngay lập tức đè Chiến Chiến ra hϊế͙p͙, thật khiến ai kia không thể chống cự, cũng không thể nào giận dỗi được nữa.
“Chiến Chiến, em chui vào đây là vẽ đường cho hươu chạy.”
Quá tiện, một công đôi việc. Dỗ Chiến Chiến bằng việc cho em ăn no côn thịt… là chuẩn bài rồi đấy. Sẽ có cơ hội để sử dụng đống đồ dưỡng nhan kia. ^^
…
Thế đó, tình nhân được bao dưỡng, được ông chủ tặng quà mà đối thoại cũng là không bình thường như thế đó.
Cho nên Quản lý Tiêu hưởng dụng tiền bạc và các phúc lợi được Vương tổng trao cho theo cách vô cùng kì lạ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Đầu tiên là chuyện cả dàn xe trong gara kia. Ông chủ đã trao quyền cho Chiến Chiến toàn bộ, thường thì một chiếc ô tô có hai chìa khóa, một cái chính thì hắn sử dụng, cái dự phòng thì hắn bảo dành cho anh.
Vương Nhất Bác để tất cả trong một cái hộp gỗ bọc nhung đen, bề ngoài trông rất sang trọng quý phái. Chỉ là hộp đựng chìa khóa thôi sao mà cũng làm màu tới thế, chiều rộng của nó phải tới cả nửa mét, bên trong chia thành các ô vuông nhỏ, cứ hai chìa của một xe thì được đặt lọt trong một ô đó.
Chiếc hộp to đến vậy nhưng toàn bộ diện tích cũng đã được lấp đầy gần hết. Với độ chịu chơi chịu chi tiêu tiền phung phí của Vương tổng, Quản lý Tiêu ước rằng chẳng mấy chốc sẽ phải mua thêm một hộp đựng chìa khóa to ngang ngửa cái cũ nữa mất thôi.
Mà Vương Nhất Bác hắn chỉ có một thân người, làm sao có thể cùng một lúc đi được mấy cái xe, cho nên phần lớn ô tô đều chỉ ở nhà đắp chiếu. Phí phạm quá đi!
Nhưng Tiêu Chiến lại cũng ca thán như thế, đến khi thực sự được cấp cho đặc quyền cùng sử dụng thì chính anh còn khiến cho nó phí phạm chẳng kém.
Là chẳng hề động vào, dù chỉ một chiếc!
Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn ra vào quanh quất bên mỗi em Camry yêu dấu mà thôi. Mỗi lần Vương Nhất Bác hỏi đến, anh đều đưa ra các lý lẽ hết sức hợp lý để từ chối sự xa hoa kia.
“Mấy chiếc siêu xe kiểu Aston Martin, Bugatti Veyron, Lamborghini hay Ferrari của Vương tổng, em không thể đi đâu. Động cơ quá nhiều mã lực, khả năng bứt tốc kinh khủng, nhấn ga một cái, nó liền vút đi đến bay người em rồi. Ông chủ biết Chiến Chiến rất dễ giật mình mà, lại có tuổi rồi, sẽ không chịu nổi kϊƈɦ thích. Quá nhanh, quá nguy hiểm. Em không phải là người đam mê tốc độ như ngài. Không muốn dùng!”
“Tùy em! Thế không đi siêu xe thì đi mấy chiếc siêu sang vậy.”
Giọng điệu của Vương tổng nghe cứ như là đang nói “Chiến Chiến à, em thích chiếc xe đồ chơi nào, chỉ cần em thích, anh sẽ nhường cho em hết”. Dung túng chiều chuộng đến thế là cùng.
“Thôi thôi! Em xin khiếu! Xe của Vương tổng toàn hàng khủng. Em vẫn chưa muốn lạm quyền, khiến người khác coi mình là kẻ hợm hĩnh. Coi như em thật sự là tình nhân bị bao nuôi, nhưng mà vẫn không muốn lộ liễu cố tình lên mặt cho người ta biết vậy đâu. Rằng Quản lý Tiêu ở bộ phận Quản lý nhân sự, tiền kiếm chẳng được bao nhiêu mà còn đi xe xịn hơn cả ông chủ của Hội quán, ông ta cũng chỉ nội hàm đi có Mer S thôi đấy. Đã thế phận làm nhân viên còn mỗi ngày lại đổi một xe. Không ổn! Rất không ổn!”
Tiêu Chiến vừa nói vừa rụt cổ, tựa như đang cực lực tỏ ra khiêm tốn trước mặt người ngoài rồi vậy. Làm cho Vương Nhất Bác ở phía đối diện nhìn thấy không khỏi cười chiều, đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh, đen mượt. Giọng nói thì phát ra thanh âm sủng nịnh rõ ràng.
“Trong gara còn mấy chiếc xe cổ nữa, không hiện đại, thời thượng, nhưng luận về tốc độ, thì mấy đứa ấy là chuẩn rùa bò. Chiến Chiến dù có muốn đi nhanh cũng đi không nổi.”
“Em không có tiền sửa xe, mấy chiếc xe cổ đó, em chê, chê, chê. Đang đi giữa đường nó lăn ra hỏng thì tính sao. Thôi nhé, Vương tổng không cần gợi ý nữa. Vẫn là Camry của em tốt nhất. Bao giờ thay đổi sở thích thì em tự tiện dùng, sẽ không để ông chủ phải nhắc nhé.”
“Mồm miệng trơn tru, miệng lưỡi dẻo quẹo. Thế nào lúc khẩu giao lại khiến tôi phê pha tới thế.”
“Aaaaaaaaa! Nói chuyện có thể nào bớt bẻ lái đi được không? Nói cho mà biết, Quản lý Tiêu này chê xe nhưng thực sự là không chê tiền. Chiếc thẻ đen bóng ánh vàng Platinum của ông chủ, sẽ chuẩn bị phải trở nên thân tàn ma dại bây giờ đây. Em sắp càn quét khắp các cửa hàng tại Bắc Kinh, tiêu thật nhiều tiền cho ngài biết mặt. Báo trước thế để mấy ngày nữa Vương tổng khỏi bất ngờ, sẽ không thích ứng kịp nha.”
“Được! Tôi đợi xem em có thể tiêu xài sa đọa đến mức nào. Cùng lắm tiêu nhiều quá thì tôi bán xe, hết cả cái gara kia thì tôi sẽ bán luôn cả nhà cho Chiến Chiến phá gia chi tử đi shopping. Thế nào! Được không?”
Vương tổng hứa hẹn hoành tráng vậy không biết là thật hay đùa, nhưng hắn cũng đã thành công dọa sợ Quản lý Tiêu rồi, khiến anh vừa lí nhí vừa lắp bắp đáp lại.
“Không… không đến mức đó đâu.”
Chiến Chiến cảm thấy dường như câu trả lời vẫn chưa rõ ràng thì bồi thêm một câu nữa, khuôn mặt thì bày ra điệu cười giả lả lấy lòng hết sức.
“Không đến mức hết nguyên một cái gara, rồi làm cho ngài bán luôn biệt thự đâu. Em chỉ tiêu một ít, một ít, cùng lắm là cho bay màu cái Lamborghini hai chục tỷ của ông chủ, thế thôi, rất rất ít, yên tâm đi. Hahaha!”
.
.
.
Và đây! Thời khắc Quản lý Tiêu lên sàn đã tới.
Hừm… thực ra, Chiến Chiến vẫn luôn coi ông chủ của mình là nhất. Thế nên, đầu tiên vẫn là nên mua đồ cho Vương tổng trước.
Mà đồ đi tặng thì không thể dùng chính tiền của người được tặng để mua đâu. Anh là móc tiền túi ra trả tất cả đấy.
Tiêu Chiến thời gian rảnh đều dạo chơi ở các trung tâm mua sắm to lớn nhất của Bắc Kinh. Ngày trước tuy Quản lý Tiêu không phải chưa từng tiếp xúc với cuộc sống thượng lưu, vì khách hàng ở Hội quán cũng toàn là người có địa vị, nhưng chung quy lại anh vẫn chỉ là một người ngoại đạo ở bên ngoài ngó vào bậc thềm cao cao ước ao mà thôi. Còn bây giờ thì anh đích thực đã trở thành một người sống hẳn trong lầu son gác tía, đã trở thành một ông hoàng trong thế giới của Vương tổng tạo dựng cho.
Kết quả của việc năng đến những nơi cao cấp thăm thú và mua bán mậu dịch, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng đã thuần thục và quen thuộc các thương hiệu xa xỉ như đang ghé vào các gian hàng trêи Taobao luôn rồi, đã chẳng còn bỡ ngỡ như ngày đầu biết đến chúng nữa.
Nhất là các thương hiệu về trang phục và phụ kiện cho nam. Bởi vì anh đã sắm thêm biết bao nhiêu bộ âu phục, giày da và vật dụng trang trí nho nhỏ cho Vương tổng mà.
Này nhé, về vest nam thì có bấy nhiêu các nhãn hàng nổi bật này thôi. Đến giờ thì anh cũng đã nhẵn mặt cả.
Canali thì thiết kế tinh tế, được cắt may từ các loại vải sợi tự nhiên tuyệt hảo.
Brioni thì được kiểm soát chất lượng cực kì chặt chẽ, các bộ vest được làm từ những thợ thủ công tay nghề siêu hạng của Ý, cổ điển, lịch lãm.
Rồi còn Zegna thì nổi tiếng vì sự thời thượng, thanh thoát lại chuyên nghiệp hiện đại.
Hickey Freeman thì có bí quyết ẩn sâu trong cách thiết kế và chất lượng cao cấp, các bộ vest của thương hiệu này thường tối đa hóa được các đường cắt tôn dáng và các nét đẹp hình thể của người mặc.
Hugo Boss là những thiết kế thanh lịch ấn tượng, các bộ vest dường như sống mãi với thời gian…
Rất nhiều. Quản lý Tiêu giờ đã am hiểu về âu phục chẳng khác nào những người bán hàng sành sỏi trong sắp các tuyến phố mua sắm của Sanlitun hoa lệ này.
Nói chung mỗi nhãn hàng đều có một đặc trưng và tổng thể riêng không thể lẫn được với các brand khác, nhưng tóm gọn lại, chúng vẫn có điểm chung. Và điểm chung duy nhất chính là, tất cả không hề rẻ, mà phải nói là siêu siêu đắt. Một bộ suit gồm áo, quần, sơ mi sương sương đã lên đến mấy ngàn đô, quy ra tiền nội địa cũng cỡ mấy chục triệu là ít.
Tiêu Chiến ban đầu rút ví ra mua quả thật là xót tiền lắm chứ, nhưng về sau quen dần, rốt cuộc đã luyện đến độ nhờn, mất tiền trong tích tắc mà anh còn chẳng thèm trao ra một cái chớp mắt nữa kìa.
Mà chốt lại vấn đề. Nói thẳng ra thương hiệu nào cũng đẹp cả, nhưng cũng quan trọng là người mặc nó lên trêи người kìa. Nói không ngoa chứ Vương Nhất Bác có mặc rẻ rách lên người thì vẫn toát ra khí chất như đang mặc hàng cao cấp thôi. Chuyện mua vest này, quả thật chỉ như vẽ rắn thêm chân.
Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn không thể nào qua quýt cho nổi, trước khi một mình đến store đặt đồ, anh đã rất cẩn thận, tỉ mỉ đo từng loại số đo một trêи người Vương tổng. Nào là vòng qua cổ, chạm nhẹ tới phần yết hầu nhô lên. Đo lồng ngực vạm vỡ nở nang, Chiến Chiến tiện thể xoa nắn một vòng. Đo vai đo eo, đo bụng, tất nhiên vẫn phải sờ vào phần cơ, phần múi săn chắc kia rồi.
Đo chiều dài chân của Vương tổng, Quản lý Tiêu quỳ xuống, kéo lê một đường thẳng tắp. Đo vòng hông thì, ôi ôi, anh thốt lên “thứ này vẫn thường làm anh sung sướиɠ hàng đêm đây sao, mạnh mẽ quá”. Đã thế còn ôm chặt vòng đùi, áp mặt vào hạ thân ông chủ để xem số đo nữa, không trách được, tại Chiến Chiến bị cận nên mới thế.. Thật là tỉ mỉ, Tiêu Chiến tận tụy đến nỗi vuốt cho chỗ nào đó của ai đó phải phồng lên cơ mà.
Vương Nhất Bác chính là cả người ngứa ngáy tê cứng, miễn cưỡng phải quay ra ức hϊế͙p͙ anh một phen mới thỏa. Công cuộc đo đạc quần áo diễn ra thật dài, mãi rồi mới xong, mất cả đêm luôn.
Sờ soạng kĩ càng đến bị ăn sạch thì cũng đành chịu. Con người đảm đang nó thế! Bản chất cắm sâu vào máu rồi, Chiến Chiến không thể thay đổi được.
…
Còn cả một thứ đồ phụ kiện, nhỏ bé xinh xinh thôi nhưng chẳng biết từ bao giờ, Tiêu Chiến đã chết mê chết mệt ngắm nghía, tăm tia, lựa chọn không ngừng nghỉ ngày này qua tháng nọ rồi mới quyết định mua về.
Đó là khuy măng-sét.
Là vật gắn trêи cổ tay áo sơ mi, nếu là người bình thường ắt hẳn sẽ không để ý thứ này, nhưng trong giới thượng lưu, trêи bàn kí hợp đồng trọng đại hay trong những bữa tiệc lộng lẫy xa hoa, người ta không khỏi phải chăm chút đến những chi tiết nhỏ nhất. Khuy măng-sét là thứ thể hiện sự tinh tế đẳng cấp của chủ nhân, để mọi người xung quanh biết rằng, chủ nhân của nó không phải là những trọc phú mới nổi, mà là những quý ông lịch thiệp có nội hàm, có gia thế, rất am hiểu quy tắc trong giới.
Khuy măng-sét cũng có một số thương hiệu đình đám, hầu hết đều rất lâu đời, thậm chí có loại còn chẳng có chi nhánh ở Bắc Kinh, Tiêu Chiến đã phải chờ đợi hàng từ bên kia đầu bán cầu gửi về bao nhiêu thời gian mãi mới được diện kiến.
Nhưng mà sự chờ đợi ấy quả là xứng đáng.
Thương hiệu Dunhill từ Anh quốc ra đời 1900 có logo theo kiểu chữ viết lồng vào nhau, mang lại những chiếc khuy bằng đồng mạ paladi và mặt tráng men màu đen thanh lịch cổ điển.
Victor Mayer 1890 thì tạo ra xu thế với những chiếc khuy hình mặt trời, sóng, vòng tròn xuyên tâm bóng đẹp, quyến rũ được kết hợp làm nên từ vàng 18k và vàng trắng, bạc tinh khiết hay tuamalin đen.
Trianon thì nổi bật với các chất liệu độc đáo tạo ra nó. Những chiếc khuy của thương hiệu này được tạo ra từ những viên đá quý bóng loáng như hoàng ngọc, kim cương, và ngọc bích. Ngoài ra bề mặt còn được phủ bởi vàng 18k, được đánh số và đóng dấu rất riêng biệt.
Brand mà Tiêu Chiến ưng ý nhất, vẫn phải kể đến Theo Fennell, toàn bộ đồ ở đây đều được làm thủ công bằng tay, hoàn hảo về thẩm mỹ, là sự kết hợp khéo léo của sự tuyệt hảo và các nét vẽ sáng tạo, phá cách.
Quản lý Tiêu đã mua đến mấy món thuộc thương hiệu này. Anh sớm đã biết sinh nhật của Vương tổng anh rất chấp niệm, mua đồ rất cần hợp cảnh.
Tiêu Chiến đã tốn bao nhiêu thời gian để lùng ra được chiếc khuy hình đầu sư tử được chạm khắc từ vàng 18k, phủ lên một lớp men đen, rồi đính lên đó kim cương lấp lánh, đây đích thị là thứ sinh ra để dành cho Vương Nhất Bác, thứ này là quà anh tặng cho ông chủ.
Tiếp tới là bộ con ong vàng, đây là Tiêu Chiến mua để tặng chính mình, không quá đắt tiền nhưng những chi tiết trêи đó anh thấy rất đẹp, cũng rất rất thích, nên liền mua luôn.
“Tôi là sư tử thì hiểu được rồi, cớ sao em tự mua cho mình mấy con ong kia, quê mùa, xấu quắc.”
“Vương tổng có thôi đi không? Động đến thứ gì cũng chê. Em thích là được, đồ của em, em dùng chứ đâu bắt ông chủ dùng đâu.”
“Nhưng trông rất ngốc! Nhìn ong bướm lượn lờ xung quanh, tôi thấy rất chướng mắt.”
“Em dùng, em cứ dùng đó. Lý do là, Chiến Chiến ngày ngày đều hút cạn kiệt hũ mật thon dài của ông chủ. Nên nhìn vật nhớ người, rất đồng cảm. Em muốn làm con ong được chưa, được chưa hả?”
“Coi như em giỏi. Tạm thời cho em tiếp tục dùng.”
Chỉ vì thích thứ đồ phụ kiện này quá đỗi, mà Tiêu Chiến lại bán rẻ tiết tháo của mình thế sao? Quá là mất mặt.
…
Vương tổng có chê thậm tệ đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không thể gạt bỏ một sự thật, đó là giá tiền của tất cả các brand kể trêи đều không hề mềm chút nào. Có cả những thứ giá trị lên đến 5 con số Mỹ kim, tính ra đã mấy trăm triệu một chiếc khuy chỉ bé bằng mấy cái móng tay mà thôi.
Cụ thể là bộ đôi Sư tử và Kỳ lân Tiêu Chiến mới mua thêm vào, là các bức họa màu sắc được vẽ lên tỉ mỉ, tinh xảo, số tiền phải trả để rước về tròn trĩnh tới 200 triệu lận. Mà không sao, Quản lý Tiêu bây giờ rất giàu, dù cho có dùng tài khoản của mình thanh toán thì anh vẫn hoàn toàn có thể chịu nổi nhiệt. Chỉ cần phù hợp với ông chủ mà thôi…
“Cái này mua về làm gì, tôi không thích cho lắm, trông cọc cạch chết được. Em dùng cái hình sư tử, để tôi dùng cái hình kỳ lân, thế nào?”
“Nhiệt tình mua cho Vương tổng mà ngài lại chê, được rồi, thích thế nào thì em cũng chiều được tất. Mà lần sau sẽ chẳng sắm sửa gì cho ông chủ nữa hết.”
Nhưng không! Lần sau Quản lý Tiêu lại vẫn mua nữa mới chết!
Tự vả! Tự vả đậm sâu!
…
Ngoài những quà tặng kể trêи và cơ số thứ khác Quản lý Tiêu hứng trí tự bỏ tiền túi ra mua, thì toàn bộ tiêu dùng còn lại của anh, đương nhiên, như hẹn ước sẽ lấy từ tiền túi của Vương tổng rồi.
Tiêu Chiến rất rạch ròi! Anh phân chia đồ nào thì dùng tiền của anh mua, đồ nào thì dùng tiền của Vương Nhất Bác mua.
Chỉ các mẫu túi, ví, ba lô… và các đồ trang sức đắt tiền thì anh mới dùng đến chiếc thẻ đen kia. Quẹt một cái đi tong mấy chục triệu, mấy trăm triệu, có khi cả tỷ.
Ví như đồ của Louis Vuitton, Burrerry, Chanel, Gucci, Dior, Prada… anh đã đều quẹt qua máy tính tiền của cửa hiệu người ta đến thuận tay rồi. Riêng Hermes, brand nổi bật nhất trong các thương hiệu túi xách, Quản lý Tiêu đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đến độ Hermes Birkin Himalayan, chiếc túi được làm từ da cá sấu bạch tạng và khóa kéo được nạm đầy kim cương, khi hàng vừa có mặt tại store là nhân viên liền alo ngay báo cho anh một tiếng. Thứ này vốn là không dễ dàng mua được, ngoài chuyện giá nguyên gốc đã lên tới hơn một tỷ thì việc khó khăn nhất để sở hữu chính là, ngay cả bạn có tiền cũng đã chưa chắc hàng đã về nổi tay.
Chiếc túi cực kỳ hiếm, Hermes vốn là một thương hiệu rất kén khách hàng, đối với chiếc túi da cá sấu này, bạn phải là một khách hàng thân thiết, đã từng chi ra một số tiền tại chi nhánh đó đủ nhiều và hơn hết phải là một người có gu thì mới được cầm trêи tay thứ hiếm có này về nhà.
Đổi lại bạn sẽ có một thứ hàng độc nhất vô nhị, thứ sẽ không thể kiếm nổi trêи thị trường, theo thời gian theo mức giá trao tay giữa người dùng, thậm chí Hermes còn đắt lên gấp bội bởi những quý cô quý bà muốn săn hàng hiệu quý hiếm mà chẳng thể có được vì hàng đã dừng sản xuất.
…
Ngoài ra, Tiêu Chiến còn dùng thẻ Platinum để mua trang sức.
Trang sức thì cũng vô thiên lủng các thương hiệu xịn xò luôn. Nào là Cartier, Bvlgari, Chopard, Piaget, Tiffany & Co. vân vân vân vân, có kể đến đêm cũng không hết.
Nhưng trong số đó thì Tiêu Chiến vẫn chuộng Cartier hơn cả. Bởi hình ảnh đại diện của thương hiệu này là chú báo đốm tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực. Anh cảm thấy hình tượng này rất giống Vương Nhất Bác. Vì thế đã kịp sắm nguyên bộ họa tiết đầu báo gồm nhẫn, dây chuyền và thêm cả khuyên tai cho thêm tí cá tính. Quên mất, thứ này tặng cho ông chủ, vẫn là dùng tiền của anh.
<img
data-original-width=”475″ data-original-height=”479″ src=”https://img.wattpad.com/1fafa413208e6f82b3fb2e8b1b128a89ed9d54b8/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6230514a395156486e53696f49673d3d2d3935313834333738382e313633343162303133643837343135373832383833323435343130392e706e67″>
Còn mấy thứ khác mua cho bản thân, như nhẫn, vòng, lắc … thì Quản lý Tiêu mới lấy thẻ của Vương tổng quẹt cơ. Chứ nhiều tiền quá, gộp lại thanh toán một lượt, ví anh cũng sắp rỗng đến nơi.
Tiêu Chiến sung sướиɠ thỏa mãn mua về đã lâu, một hôm nào đó, Vương tổng rảnh rỗi mới chợt để ý đến đống trang sức này của anh. Thế mà vừa nhìn tới đã lại phang xuống mấy lời như là bổ đao, chặt chém siêu quá đáng. Muối cả mặt Chiến Chiến rồi.
“Tôi tưởng mấy thứ này đều là đồ cặp, em đeo rồi, thế chiếc còn lại đâu? Hay lén giấu mang đi cho tình nhân bên ngoài. Tôi nuôi em, em lại đi nuôi người khác. Mèo mả gà đồng, giỏi lắm Chiến Chiến.”
“…”
“Nói trúng tim đen rồi à? Bình thường em nói nhiều lắm cơ mà, sao hôm nay im thế.”
“Em để ở hộp đựng trang sức kìa. Thấy đẹp thì mua cả đôi, là vì người ta không bán rời thôi nhé.”
Vương Nhất Bác nghe thấy thế thì đến trước bàn trang điểm lục lọi một hồi, lấy thử một chiếc lắc tay và một chiếc nhẫn cùng bộ chất liệu bạch kim thanh nhã. Bất ngờ là đeo lên lại vừa như in.
“Em đo tay tôi rồi mới đi mua đúng không?”
“Không! Hoang tưởng!”
“Vậy tôi không đeo nữa, có phải yêu đương đâu mà đeo đồ cặp.”
Nói xong Vương Nhất Bác không đoái hoài mà mạnh tay vứt chỏng chơ về chỗ cũ. Để lại sau lưng một đôi mắt chơ vơ đến lạ.
Đúng rồi! Vương Nhất Bác chính là tên vô cảm.
Hắn vốn đâu hiểu phong tình!
______________________________
Thu xếp việc nhà ổn rồi, liền ngoi lên đăng fic. Nói thế không mọi người lại bảo tôi lươn lẹo. Bảo nghỉ vài ngày không đăng chương mới, nhưng thực ra là mới nghỉ 1 ngày. 😀
Hôm nay vote vì sự hớn hở của Chiến Chiến khi bước được một chân vào giới thượng lưu nhé.