Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 34: Ngày đối lập nhất – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 34: Ngày đối lập nhất

Bỏ qua những tâm tư giấu kín, Tiêu Chiến đã có việc khác phải chú tâm vào.

Một người đàn ông bế một người đàn ông đi tới khoa thẩm mỹ có phải là một chuyện bình thường không?

Đương nhiên không! Quá ư là kì dị!

Bệnh viện quốc tế đắt tiền nhưng không phải là thưa thớt không có một bóng người, khoa này cực kì hot, sẽ không thiếu các quý cô quý bà đến làm đẹp hay trùng tu nhan sắc. Mà độ hóng hớt của chị em phụ nữ đích thực là vô cùng cao, chuyện hay ho như vậy, thực sự là không góp mặt không được.

Tiêu Chiến hai má đỏ hồng, người nóng ran, lý do không phải vì vết thương lại đau nhức, mà chính bởi những ánh mắt cậy đông mà không ngượng ngùng tăm tia thẳng mặt rồi rủ nhau cười đúng chuẩn sắc nữ kia.

May là anh sẽ không phải ở lại bên ngoài phòng chờ quá lâu, chẳng hiểu vì sao, bằng một cách nào đó, Vương Nhất Bác đến sau nhưng luôn không phải chờ đợi. Mới đó mà đã set được phòng để Tiêu Chiến vào xử lý vết bỏng rồi.

“Em cứ yên tâm khám, khám ra xong thì nhắn tin cho tôi, tôi rời đi một chút.”

“Ông chủ, ngài đi đâu?”

Là ánh mắt đáng thương lấp lánh, Tiêu Chiến từ dưới ngước lên giữ chặt tay Vương Nhất Bác lại.

“Tiêu Chiến! Em lại diễn cái gì? Vào phòng khám luôn đi, tôi là vẫn ở trong tòa nhà này, không bỏ đi để em phải tự thanh toán tiền khám bệnh đâu mà sợ. Bị hâm!”

Nói thế thôi nhưng mà vẫn cúi xuống hôn chụt Quản lý Tiêu một cái, rõ ràng đâu đây đã nghe thấy tiếng hít thở không thông của tất cả nữ giới xung quanh.

“Ông chủ nhớ đi nhanh về nhanh, em hết tiền rồi, trong túi không còn một đồng nào cả, sẽ ngồi đây chờ ngài về thanh toán viện phí.” Quản lý Tiêu cũng nhây lắm chứ.

“Được rồi, nhanh lên, không dài dòng nữa.”

Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn đỡ Tiêu Chiến vào đến tận cửa phòng bệnh rồi mới yên tâm rời đi. Chuyện còn lại đành phải nhờ vào bác sĩ rồi, bệnh viện này, hắn tất nhiên là có lý do để tin tưởng.

Nhưng dù là có tin tưởng đến mức nào, Vương tổng cũng không thể bỏ mặc Quản lý Tiêu mà đi mãi không về thế chứ. Tiêu Chiến vào trong, được bác sĩ từng bước một xử lý vết thương, bôi thuốc, quấn băng… bao nhiêu thao tác, xong xuôi mới nhắn cho hắn một tin.

“Em xong rồi, vẫn ngồi chỗ cũ, ông chủ hứa rồi, ngài sẽ quay lại ngay chứ?”

Một lúc sau vẫn chưa hồi âm.

Đến cả khi y tá tận tình mang đơn thuốc đi lấy về một đống lớn đầy đủ mọi loại, kem giảm sưng tấy, kem chống nhiễm trùng, kem trị sẹo nhập ngoại rồi mà Tiêu Chiến vẫn chẳng thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu, anh hiện tại đã sốt ruột lắm lắm. Ai đó không dưng khăng khăng dẫn người ta đến đây sau đó tự nhiên lại mất hút.

“Lâu quá, em về trước.”

Nếu Vương tổng còn không trở lại, Quản lý Tiêu sẽ về thật đấy. Tính cách ngạo kiều khi giận dỗi là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nữa đâu.

“Ngồi im đấy đợi.”

Thì tuân lệnh, Quản lý Tiêu đành tuân lệnh thôi chứ làm gì được, anh thật sự là cần Vương tổng về trả tiền khám tiền thuốc, rất đắt đỏ đó biết không?

Nhưng mà nhắn có mấy từ thế thôi, mãi sau Tiêu Chiến mới thấy Vương Nhất Bác hùng dũng quay trở lại, mặt phơi phới hứng khởi tiến lại gần.

Đến nơi hắn liền không đợi được mà cầm lấy tay Quản lý Tiêu, xòe tay anh ra, đặt vào đó mấy tờ giấy trắng tinh.

Tiêu Chiến xem qua một chút. Không giấu nổi nụ cười mà ngước mắt lên hỏi.

“Ông chủ đưa cho em mấy cái này làm gì?”

“Để cho em sáng mắt ra, tôi chẳng khi nào lừa em đâu.”

“Nhưng Vương tổng đã lừa em rồi, bảo sẽ quay lại ngay mà người ta nhắn tin thì không trả lời. Hóa ra đây là lý do sao? Nhưng kể là có đi lấy máu làm xét nghiệm thì vẫn có thể liên lạc lại chứ, cớ sao ông chủ không hồi âm, hả? Chê em quá phiền phức hay sao, hả? Nói đi.”

“Đúng! Chê em quá phiền. Lúc đó không phải là đang lấy máu, mà là đang lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙. Đúng lúc đang tự mình sóc lọ để xuất ra, lấy điện thoại xem clip của em đó, bình thường quan hệ với Chiến Chiến thời gian bao nhiêu, em biết rồi. Đây còn không phải người thật nên càng vất vả hơn, đầu thì tập trung hết sức liên tưởng, tay thì hoạt động hết công suất rất lâu rất lâu mới có thể bắn tinh. Thử hỏi tay đâu để nhắn tin lại cho em? Chiến Chiến, có phải em muốn chúng ta s.εメ phone rồi cùng nhau thủ ɖâʍ? Bệnh hoạn! Lẳng lơ!”

“Không không! Ý em không phải thế! Xin lỗi đã làm phiền!”

A! May quá!

Lúc ấy Quản lý Tiêu còn đủ kiên nhẫn nên không gọi điện hối thúc, nếu lúc đó mà gọi thì…

A! Ngại quá!

Cắt ngang dòng suy nghĩ không thể nào tẩy trắng cho nổi của Tiêu Chiến là lời thú nhận thật tâm của Vương Nhất Bác.

“Thực ra là muốn cho em sự công bằng. Chiến Chiến làm rồi, tôi cũng sẽ làm và cho em xem kết quả.”

“Hơ, lại nói công bằng, có cần em đi xét nghiệm lại HIV không, vừa tròn thời hạn, lúc trước người ta hẹn ba tháng sau đến làm lại để có kết quả chính xác nhất đấy.”

“Thôi không cần, Chiến Chiến Liễu Hạ Huệ hai mươi tám tuổi chưa có người yêu, hai mươi tám tuổi còn chưa bị phá trinh ass thì còn có thể mắc phải bệnh lây qua đường tình ɖu͙ƈ kiểu gì?”

Tiêu Chiến quên luôn cả vết bỏng mới quấn băng, nhảy cẫng lên bịt miệng Vương Nhất Bác lại.

Ây dô! Chuyện thầm kín này nói ở quán bar gay đã rất nhạy cảm rồi, chứ còn nói giữa khoa thẩm mỹ của bệnh viện nơi đông đảo toàn chị em này, để người ta nghe thấy, khỏi nói là Quản lý Tiêu đầy phép tắc muốn độn thổ tới cỡ nào.

“Đi thôi! Xong tất cả rồi, trêи đường về chúng ta nói tiếp được không ông chủ ơi? Sợ quá!”

Hóa ra, nãy giờ thứ hai người đàn ông đang nói đến là mấy cái phiếu xét nghiệm. Ra về, Tiêu Chiến vừa nằm gọn trong lòng thoải mái cho Vương Nhất Bác tiếp tục bế lên vừa xem kĩ hơn nội dung trong tờ giấy kia hơn.

Đầu tiên là phiếu trả kết quả xét nghiệm các bệnh lây qua đường tình ɖu͙ƈ, âm tính hết, Vương Nhất Bác chẳng vướng vào bất cứ bệnh gì cả. Cái này đối với những người không có các mối quan hệ phức tạp thì là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với một người sa đọa, ăn chơi thác loạn như Vương tổng, nói đi nói lại cũng là một kết quả trêи cả sự mong đợi rồi.Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 34: Ngày đối lập nhất

(Trong thực tế thì các bệnh này sẽ xét nghiệm các chỉ số có tên khoa học riêng rất khó hiểu, trong này tôi cứ quy ra tên bệnh cho dễ hiểu nha.)

“Em bảo, cái này tin được không? Vương tổng đút lót làm giả giấy tờ đúng chưa? Hay là ngày trước mắc bệnh nhưng đã chữa khỏi hết rồi? Kết quả sạch bong như vậy kiểu gì cũng là không sao tin nổi.”

“Nói linh tinh cái gì đó? Tôi sợ hãi lây bệnh thế nào em còn không biết sao?”

“Không biết, chỉ biết Vương tổng đã từng quan hệ tình ɖu͙ƈ rất bừa bãi, trai gái đều chơi, mắc bệnh là bình thường, không mắc bệnh mới lạ lùng.”

“Được, em giỏi! Cứ cho là cả người tôi dính đầy bệnh hoa liễu đi, thế ai là người lúc trước ngày ngày đều gào thét ao ước muốn hôn tôi, ngày ngày đều kêu khóc muốn tôi chơi trần không bao? Biết trước tôi bị bệnh rồi còn thế, Chiến Chiến à, em là thánh mẫu sao? Thật là hi sinh cao thượng quá.”

“Không… không phải vậy… “

“Không em thì ai? Đừng chối.”

“Không phải em.”

“Hay đơn giản vì muốn sung sướиɠ? ɖâʍ đãng, lẳng lơ!”

“KHÔNG!!!!!!! Em bị động… à không, em vì tiền nên hi sinh được chưa ???????????????”

Lý do nào thuyết phục cho Chiến Chiến của chúng ta, thà anh cứ nói đại là thực ra mình đã biết Vương tổng sạch sẽ không bị bệnh còn có lý hơn nhiều.

Còn hơn là để hắn ta ụp cái nồi ɖâʍ đãng, lẳng lơ vào đầu, còn may là Vương Nhất Bác không ép anh nhận là vì yêu nên hi sinh cống hiến đấy.

Mau! Mau chuyển chủ đề. Thật là nói không lại mà.

“A! Đây, em xem phiếu xét nghiệm tϊиɦ ɖϊƈh͙ đồ của ông chủ rồi, ngài lợi hại quá.”

“Đương nhiên.”Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 34: Ngày đối lập nhất

(Ở ngoài còn nhiều chỉ số hơn, nhưng trong đây tôi cắt những thứ ko liên quan nhé. Tóm lại tôi bốc phét tí, mọi thứ của Vương tổng đều tốt, là trêи cả TUYỆT VỜI. ^^) 

Kiêng giao hợp: Nghĩa là lần xuất gần đây nhất là lúc nào. Thể tích: Xuất nhiều hay ít, kiểu như 1 chai nước suối 500ml ý, thì đây 4,3ml. Mật độ TT: 1ml thì có bao nhiêu con tinh trùng. Tổng số TT: Tổng số con TT trong lần xét nghiệm. Di động: Là tỷ lệ các con TT có chạy được hay không. Tỷ lệ sống: Trong bao nhiêu triệu con ấy, số con sống là 95%. Hình thái bình thường: Nghĩa là không bị dị dạng, thiếu đầu thiếu đuôi. Tạm giải nghĩa vậy nhé. ^^)

“So về kϊƈɦ thước của ƈôи ȶɦịt, em thua rồi, còn so về chất lượng của tinh trùng em cũng thua nốt. Vương tổng vừa xuất hôm qua, vậy mà số lượng vẫn rất nhiều, thảo nào bình thường được ông chủ xuất vào, em đều thấy ngập ngụa đầy cả miệng, đầy cả huyệt. Hơn nữa, nhìn mấy số liệu đằng sau kìa, các tiểu bảo bối hầu hết đều khỏe mạnh lành lặn. Thích quá đi.”

Ồ! Chiến Chiến nói cái gì vậy đây? Ý anh là thích vế trước hay thích vế sau? Thích ngập ngụa hay là thích bảo bối? Lời nói thật là gợi ɖu͙ƈ.

Damdang quá đi.

“Chiến Chiến nói chuyện càng ngày càng trần trụi, học ai thế? Nhưng mà em nói vô cùng chuẩn. Đấy là tôi còn không đợi bảy ngày rồi đến xét nghiệm, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu tiểu tinh linh lên sàn đâu, nhỉ!”

“Yes! Lợi hại, siêu lợi hại.”

Kẻ tung người hứng buồn cười thế đấy. Vương tổng và Quản lý Tiêu có còn nhớ rằng nãy giờ đã vào trong xe, ở đây không chỉ có riêng tư mỗi hai người thôi đâu.

Có người thứ ba, là tài xế.

Nhớ! Nhớ chứ! Nhưng mặc kệ nội dung của câu chuyện đang nói quá mức dung tục, không thể để người khác nghe thấy, vì lúc này cả hai đang cao hứng nên vẫn cứ thao thao bất tuyệt luận bàn về công cuộc xuất chinh vĩ đại của mấy trăm triệu anh em tinh binh kia.

“Lợi hại, tất cả lợi hại này cho em hết.”

“Gì hả? Em dù sao cũng có đẻ được đâu mà cho em.”

“Cho em nuốt…”

“Aaaaaa.”

Lần thứ hai trong ngày Tiêu Chiến phải rướn người lên bịt miệng Vương Nhất Bác, nếu còn để hắn nói nữa, chắc chắn là câu chuyện sẽ đi về miền xa lắm, sẽ trở thành s.εメ talk mất thôi.

Ừm… nhưng mà Chiến Chiến …rất thích, chỉ là phải đợi về nhà cơ.

Lính chiến này bị thương tật rồi, nên chỉ có thể dùng miệng để thỏa mãn nhu cầu cho ai kia.

Ưm… Đúng rồi đấy, miệng thì có thể làm gì nào? Vừa có thể nói ɖâʍ tục… vừa có thể… E hèm… không nói thẳng ra đâu.

Lúc này vẫn chưa về tới nhà, mà lại gấp rút phải lấp khoảng trống của thời gian, Tiêu Chiến liền tự động gợi ra chủ đề mới.

“À này, em hai mươi tám tuổi chưa có người yêu không phải vì khô khan cứng nhắc hay không có ai yêu đâu, mà là vì chưa tìm được người phù hợp thôi.”

“Còn không phải Chiến Chiến là gay kín nhưng không chịu thừa nhận bản thân à?”

“Đương nhiên không! Thất thân còn không phải vì cái người nào đó sao? Cưỡng bức bạo hành. Đến thời khắc này em vẫn không phải là gay đâu. Không hề! Vẫn có thể được với phụ nữ.”

“Là em tạo điều kiện cho tôi cưỡng bức. Chiến Chiến, trời định là em phải nhục nhã bị tôi chơi suốt đời, đã bảo rồi, chấp nhận đi, đừng vùng vẫy nữa. Còn nếu em không gay, vậy thì tôi cũng thế, chỉ là hai người đàn ông ở bên nhau, được chưa?”

Hai người cứ anh một câu, em một câu đấu khẩu như thế mà về tới tận nhà, tài xế cũng đã quen dần, nhưng sau mỗi câu nghe thấy đều phải nhịn cười lắc đầu không thôi.

Ôi thiên a! Hai nam nhân mặt dày ở bên nhau theo cái kiểu thật là ấu trĩ!

May là tài xế được giải thoát, vì anh đã vững tay lái mà đưa cặp tình nhân về nhà an toàn. Chuyện sau đó thế nào, để mặc họ giải quyết với nhau, anh sẽ chạy đi ngay lập tức, vững như bàn thạch cũng không thể chịu nổi nữa rồi.

Nhưng mà Vương tổng và Quản lý Tiêu nào có quản chuyện tài xế rời đi lúc nào, vì cả hai đang còn bận chim chuột nhau kia kìa.

“Ơ, Vương tổng con người cuồng công việc không đi làm nữa à? Sao vị tổng tài siêu siêu tài ba lại trốn sở thế này? Sao? Thế nào? Dính lấy em không sợ sẽ làm hỏng công sự của khách hàng nữa hả?”

Biết trước kết quả còn cố tình hỏi. Chiến Chiến vẫn cứ mặt không đổi sắc nằm yên để người ta bế, nói tới đây thì lấy tay ấn ấn vào ngực của người đang bao trọn lấy mình, cao siêu mà bắt chính xác được hai hạt đậu nhỏ của Vương tổng rồi.

“Em đừng nghịch ngợm.”

Vương Nhất Bác rất hiền nên hắn chỉ lấy tay dí vào đầu mũi ái nhân khiến nó ửng đỏ lên thôi.

Vương Nhất Bác rất vụng về nên hắn chỉ biết lột thẳng áo của ái nhân khiến anh rất lạnh mà thôi.

Quên ɖu͙ƈ vọng đi, người ta là đang xem lại vết thương cho Chiến Chiến.

“Sau này mỗi ngày đều để tôi giám sát em bôi thuốc, chăm chỉ vào không được quên, nhớ chưa.”

“Không nhắc thì em cũng tự biết làm, việc ảnh hưởng lâu dài đến cơ thể trân quý này là không đùa được đâu, em không muốn vết bỏng sẽ để lại sẹo.”

“Quản lý Tiêu cũng biết sợ rồi sao? Thật sự sợ tôi sẽ không sủng ái em nữa?”

“Thần kinh hoang tưởng.”

“Tôi thần kinh hoang tưởng nên mới dung túng cho em.”

“Ai cần.”

“Tốt rồi, nằm yên đây.”

Vương Nhất Bác không chấp nhặt con thỏ xù lông nữa, xem xong vết thương rồi thì đứng lên đi ấy áo choàng tắm, về đến nơi rồi thì chỉ khoác hờ vào người Chiến Chiến chứ không cả buộc dây. Còn chẳng phải sợ sẽ cọ vào vết thương làm ái nhân đau xót sao?

Tiêu Chiến giữ nguyên tư thế gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác cả buổi chiều nằm đó cùng hắn xem phim, chốc chốc lại nói đến mấy chuyện vụn vặt mà hai người đều hứng thú.

Có nhiều chuyện Vương Nhất Bác hứng thú, nhưng sau cơ số lời đẩy đưa thì bây giờ hắn bỗng nhiên nhớ ra và chỉ hứng thú muốn biết mỗi cái này.

“Lúc nãy trước khi vào bệnh viện em định hỏi gì, liên quan đến ông người Nhật ấy.”

“Có gì đâu, em quên rồi.”

“Nói!”

“À em định nói là Vương tổng ở bên ngoài giỏi giang lắm sao? Ông người Nhật lúc ấy khen ngài tới tấp nào là vừa đẹp trai, vừa tài cán, một tay làm nên sự nghiệp blabla. Làm em buồn nôn tới mức nổi hết cả da gà, run rẩy tới xảy tay luôn đó.”

“Ừ. Tôi giỏi nhưng không phải giỏi nhất, vẫn có cái phải bất lực mà chịu đựng.”

Bầu không khí lặng đi vài phần, Vương tổng hiếm khi trầm tĩnh tự nhận mình thua kém như thế này.

“Bất lực, Vương tổng quá bất lực nhưng lại có thể tình ɖu͙ƈ cuồng dã, thay người tình như thay áo sao? Mỗi lần em gặp là người đi theo ngài lại có một diện mạo khác, nhưng tất cả đều trông rất ổn rất ổn, ông chủ săn người giỏi giang quá.”

Đánh trống lảng! Đây đích thị là đánh trống lảng, Tiêu Chiến vừa đánh trống lảng sự gặng hỏi của Vương Nhất Bác với mình, vừa khuấy động tinh thần cho đối phương, anh không muốn khi ở cạnh anh, hắn phải có một chút nào thê lương hay ủ dột.

“Ai? Em nói ai? Tôi có sao?” Vương tổng nghe xong lời áp đặt kia thì ngơ luôn.

“Đây nhé, lần đầu là một trợ lý kiêm phiên dịch trông trưởng thành chín chắn, lần thứ hai là một người không biết giữ chức vụ gì, cái người mang cháo cho em ấy, trông rất học thức uyên bác, lần thứ ba, hôm nay, một phiên dịch kiêm trợ lý trông đặc biệt non tơ trai tráng. Ây dô! Tổng tài bây giờ ai cũng có gu sở thích thay đổi xoành xoạch vậy sao? Nhưng tóm lại là Vương Nhất Bác ăn tạp, Vương Nhất Bác sở khanh, lăng nhăng, không chung thủy, Vương Nhất Bác đê tiện bỉ ổi, bệnh hoạn biến thái.”

Ôi, nói hăng say quá, Quản lý Tiêu vô tình mà chìm sâu vào cái gì vừa chua vừa nồng rồi sao. Còn liên tục nhấn mạnh gọi ra cả họ cả tên của ông chủ, đây là trạng thái không còn dễ dỗ nữa đâu.

“Lại nói vớ vẩn gì thế? Người thứ nhất là trợ lý của ba mẹ cử đến, tôi mới về, đâu có quen thuộc Bắc Kinh. Người thứ hai là Giám đốc nhân sự, vì hôm đó trợ lý đang ở Hàn cùng đi công tác với tôi nên không thể đến. Còn người thứ ba là trợ lý đắc lực tôi tự tuyển chọn, cũng đã đến lúc Vương Nhất Bác này phải xây dựng vây cánh cho mình rồi. Minh bạch chưa, em nghe rõ rồi chứ?”

“A! Vâng, vâng. Xin lỗi đã làm phiền.” Ngại mặt Quản lý Tiêu chết đi được.

Vương Nhất Bác đột nhiên giải thích cặn kẽ những chuyện trong vùng trời vốn thuộc về riêng mình, nhưng cũng không quên vặn hỏi lại Tiêu Chiến, bởi vì hắn đã bắt được thóp của anh rồi.

“Quản lý Tiêu vậy mà có thể ghen với cả đàn ông?”

“Vương tổng nghĩ lại đi, chúng ta đang trong một mối quan hệ gay s.εメ, em không ghen với đàn ông, chẳng lẽ ghen với phụ nữ?” Lúc trước ai còn một mực phủ nhận, giờ đây đã tự vả chan chát mà khẳng định rồi đấy.

“Đúng! Sau này em không chỉ phải ghen với đàn ông, mà còn phải ghen với cả phụ nữ.”

Tiêu Chiến lại đang cười nửa chừng, miệng tức thì không biết nên khép hay nên mở, Vương Nhất Bác hắn nói vậy là ý gì… tiểu thư họ Triệu nào đó kia…

Anh đã cố không nghĩ cũng không nhắc đến rồi vậy mà…

Từ cái ngày hôm sinh nhật ấy, được bạn thân hắn cảnh báo, biết đến sự có mặt của một ai đó đấy, nhưng cứ thế phớt lờ đi, cho rằng coi như không nhớ thì sẽ không tồn tại, giờ đây lộ ra một chi tiết… là tiểu thư họ Triệu, Triệu tiểu thư? Rồi Tiêu Chiến sẽ phải mường tượng ra tình cảnh thế nào đây?

Anh hẳn là người đến sau đúng không? Sẽ bị gọi lên bằng danh xưng tiểu tam?

“Tiểu tam” … là để gọi một người đàn ông vốn vô cùng đường hoàng và quang minh chính đại như anh ư?

Không!

Từ hồi quen Vương Nhất Bác, anh đâu còn là Quản lý Tiêu của ngày xưa nữa, từ lâu đã trở thành một người đàn ông hèn mọn và chui rúc cúi luồn rồi.

Không có gì bi hài hơn là một người đàn ông lại đi tranh giành một người đàn ông với một người phụ nữ.

Haha! Vậy mà hiện tại Tiêu Chiến ngươi đang rơi vào hoàn cảnh đó đấy.

Không!

Anh sẽ chẳng thèm tranh cướp. Của mình thì sẽ là của mình thôi, nếu không thì cứ để nó nương theo gió cuốn mây bay đi xa mãi mãi.

“KHOAN!”

Vương Nhất Bác đang âu yếm vuốt lấy mái tóc của Chiến Chiến, tận hưởng xúc cảm mềm mượt trong tay, dường như chợt nghĩ tới điều gì mà bứt mạnh tóc khiến anh phải ngửa cổ hẳn ra sau.

“Bệnh thần kinh!” Thực sự là Quản lý Tiêu đang so deep mà bị Vương tổng tấu hài thì cũng hết phải buồn luôn.

“Vậy là Chiến Chiến thừa nhận em ghen rồi sao, yêu rồi sao? Tôi có nên gọi em bằng cái tên Slave?”

À vâng, không là “tiểu tam” nữa, giờ thì Quản lý Tiêu đã vinh dự được Vương tổng ban cho danh xưng nghe cực kì Âu Mỹ “SLAVE”, hoa mỹ làm chi, nói tiếng bản địa đi, nói thẳng ra thì hắn định gọi anh là nô ɭệ. Lại cái điều khoản trong hợp đồng chết tiệt kia.

“Đừng có hoang tưởng nữa, không bao giờ yêu, không bao giờ nhận là bại tướng, không bao giờ nhận thua, dù là nô ɭệ hay slave thì cũng không phải, biết chưa, ông chủ BIẾT CHƯA?”

“Đừng gọi ông chủ nữa, gọi MASTER đi.”

“Lại bị thần kinh. Vương tổng bị lậm hoạt cảnh Âu Mỹ rồi sao, ngài xem porn s.εメ, còn là loại cuồng nhiệt bạo tàn, em thì chỉ thích JAV nhẹ nhàng đưa đẩy thôi.”

“Hay ngay bây giờ chúng ta xem cả hai, rồi cùng thử cả hai? Thế nào?”

“Bỏ đi! Sao chuyện gì Vương tổng cũng đánh lái sang màu vàng được thế, ngài là Pikachu sao?

“Quản lý Tiêu gợi ý trước.”

“Vương tổng gợi ý trước.”

“Em!”

“Ngài!”

“Dám cãi tôi?”

“Thôi được rồi, nghiêm túc đi, em đang què quặt đây.”

Tưởng là Vương Nhất Bác sẽ tiếp tục cợt nhả trêu ghẹo không dừng được, nhưng ngoài ý muốn, hắn lại nghe theo Tiêu Chiến mà thật sự nghiêm túc, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị cứ như sau đây sẽ nói ra một chuyện đại sự gì lớn lao lắm không bằng.

“Nghiêm túc này, Chiến Chiến, em nghỉ việc đi! Vương Nhất Bác này cũng không thiếu tiền mà phải để cho người của mình mỗi ngày đều quỳ dưới chân phục vụ hết người này đến người khác!” Ừm, chuyện khá là đại sự đấy.

“Ông chủ nào đó vừa nói em ghen, bây giờ thì ai mới là người ghen đây?”

“Ừ tôi ghen, tựa như đồ vật của mình bị người khác chơi bẩn thì sẽ cuồng ghen lên mà giữ lấy nó. Tiêu Chiến, em là vật mà tôi sở hữu. Em qua tay nhiều người sử dụng thì tôi sẽ ghen.”

“Nói vậy nghe mà được à?”

“Nghỉ việc cũng không phải là vấn đề lớn lao gì! Có điều cả ngày không có việc gì làm, Chiến Chiến sợ là sẽ bám dính lấy Vương tổng mất thôi. Không rời một bước hoặc bom

cuộc gọi và tin nhắn không ngừng nghỉ. Ông chủ bận rộn như vậy, có chịu được không?”

.

.

.

Vương Nhất Bác lặng im…!

.

.

.

“Ý Vương tổng sao?”

Trong giây phút lưỡng lự, suy nghĩ miên man, Vương Nhất Bác quyết định không trả lời lại Tiêu Chiến. Tiền! Hắn có thể cho, nhưng thời gian và tình yêu thì KHÔNG thể!

Chỉ là Vương Nhất Bác cũng không nỡ nói ra lời trong lòng này cho Tiêu Chiến nghe được. Anh nếu như biết được suy nghĩ này của hắn rồi, liệu sẽ buồn không?

“Nếu là tình nhân, thì tôi chỉ có mình em thôi! Nhưng chúng ta chỉ có thể như hiện tại, giao thoa giữa chúng ta chỉ bắt đầu khi đêm xuống. Chiến Chiến biết không, em là thiên thần trong bóng tối. Thiên thần nhưng chẳng thế xuất hiện ngoài ánh sáng được đâu. Nhớ lấy lời tôi!”

Tiêu Chiến tâm tình đang hớn hở bông lơn, đột nhiên trở nên gượng gạo khôn cùng.

Hôm nay là một ngày đối với Tiêu Chiến không biết phải nói là tuyệt vời hay tồi tệ nữa.

Lúc thì nhận lấy ngọt ngào, lúc nhận lấy đắng cay. Trong một buổi sáng vừa bị chửi bới nặng lời, vừa được chiều chuộng nâng niu. Buổi chiều Tiêu Chiến nhận được một tờ giấy xét nghiệm như là một minh chứng cho việc ai đó thực sự muốn nghiêm túc, buổi tối thì nhận được một khoảng lặng vô tận như là một cú đánh vào ảo vọng viển vông của anh.

Mọi sự việc dường như đối lập nhau mà làm ra hai thái cực băng – lửa!

Quan trọng là… câu nói môn đăng hộ đối kia, tiểu thư nhà họ Triệu nào đấy, cột mốc ngày thành hôn nào đấy. Câu nói của người dưng thôi, nhưng đã gieo vào người Tiêu Chiến một bóng đen không thể nào xóa mờ, từng chữ từng chữ cứ len lỏi treo trêи đầu không thể nào gạt bỏ.

ʍôиɠ lung! Mơ hồ! Phải nghĩ thế nào về mối quan hệ này đây?

Trong lòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tồn tại theo hình thái gì? Hắn có chút nào coi trọng anh không, có lẽ chỉ hắn mới biết.

Bỏ đi. Không phiền lòng nữa. Tiêu Chiến tự nhủ, anh đâu có là cây dây leo mà phải ỷ lại quấn thân lấy vật chủ, không có thân cây to thì nó sẽ oặt ẹo gục gã. Anh là một Quản lý Tiêu dương quang xán lạn cơ mà.

Vì Tiền được chưa? Nếu thiếu Vương tổng, anh cùng lắm chỉ nghèo đi một chút, sẽ không chết vì khổ cực đau thương được đâu.

Thế nhé!

Về chuyện Vương Nhất Bác yêu cầu Tiêu Chiến nghỉ hẳn việc ở Hội quán, cuối cùng anh ra giá thì hắn lại dùng dằng không dứt khoát.

Vương tổng, hắn tưởng hắn giỏi giang tài cán lắm sao, việc nhỏ nhoi như vậy cũng không làm chủ nổi, vậy thì cùng lắm cũng chỉ là một tên nhu nhược mà thôi.

Hiểu rồi!

Nếu Vương tổng không quyết định được, thì để Quản lý Tiêu quyết định. Đáng lẽ không cần hỏi tới, anh đáng lẽ ra phải là người có quyền quyết định lớn nhất với cuộc đời và công việc của bản thân, không phải sao?

Vậy nên, Tiêu Chiến đã suy nghĩ kĩ, người ta không thương anh, thì anh sẽ tự thương lấy mình, anh sẽ tự mình chọn lựa.

Tự mình chọn lựa phương án …

Vậy có lẽ là tối ưu nhất rồi đi.

_________________________________

Thôi, chương này vừa ngược vừa ngọt đan xen.

Lướt qua cmt thấy các cô mỗi người mỗi ý, người thích ngược người thích ngọt. Vậy nên cuối cùng là JAV viết theo ý tôi =)) Theo dàn ý đã định sẵn nhé. :))

P/s: Cả nhà vote cho JAV đi, và vote vì dòng đầu tiên sau nét gạch đó. 😀 <3 (Phong cách chủ đạo của truyện trong thời gian sắp tới.)

Và sáng nay vội đăng chương nên quên mất tiêu luôn, cảm ơn cả nhà đã cổ vũ, nên giờ tôi mới hứng khởi ngập tràn, đăng chương rất sớm nè.

Ai đó đã nói, các reader chăm tương tác cmt nhiều, vote nhiều đều là thiên thần, còn đối với tôi  …ai ngồi trước màn hình đang đọc dòng này thì cũng đều là angel rồi đó. ^^ <3<3<3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.