Buổi tối mờ ám hôm đó, Tiêu Chiến đã thực sự lo xa quá rồi, vì một tháng trôi qua, vị khách Vương Nhất Bác kì quái kia không hề gọi đến một cuộc điện thoại nào. Cũng không hề đến Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi thêm lần nào nữa.
Mất tăm mất tích như chưa từng xuất hiện!
Có câu “Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.”
Nếu mà thời gian đó, Vương Nhất Bác lại cố tình thường xuyên đến làm phiền, chắc hẳn Tiêu Chiến sẽ trốn chạy, sẽ lẩn tránh. Nhưng cách ra một khoảng thời gian, tới tận một tháng, những cuồng nhiệt, sốc nảy khi ấy mờ nhạt dần, tất cả sẽ dễ dàng được hòa hoãn hơn chăng?
Tiêu Chiến đã thôi nghĩ về và ám ảnh bởi buổi tối ngỡ ngàng kia, chỉ là, nó để lại trong tim anh một khoảng nhỏ, thỉnh thoảng sẽ vu vơ nhớ tới mà tâm tình xốn xao!
…….
Nhạc chuông tiếng Nhật vang lên giữa yên tĩnh của chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày.
Quản lý Tiêu đang gà gật tranh thủ nghỉ ngơi phút chốc, lúc này bị đánh thức có chút giật mình, chợt bừng tỉnh dụi mắt thì thấy dòng chữ hiện lên trêи màn hình.
“”Khách hàng Vương Nhất Bác” đang gọi tới…..!”
Thảng thốt! Tim đập thuỳnh thuỳnh! Hẳn là do vì mới ngủ dậy đi.
Thời gian trước mỗi ngày quản lý Tiêu đều tự nhủ “Nếu Vương Nhất Bác gọi đến, mình chắc chắn sẽ không nghe, cho hắn ăn phải bơ mới được!”
Vậy mà lúc này, trông thấy dòng chữ trêи điện thoại, không nén nổi nôn nóng cùng tò mò, mới qua được hai câu hát, Tiêu Chiến đã gạt màn hình Iphone sang phải, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói ʍôиɠ lung trầm khàn.
“Quán bar Mộng Tưởng, số 123, phố Sanlitun. ĐẾN!”
Chuyến tàu điện ngầm yên tĩnh là thế, công dụng lớn nhất bây giờ là dùng để lắng nghe tiếng “Chát! Chát!”, chính là nội tâm quản lý Tiêu đang tự vả.
Chỉ còn hai bến nữa là đến căn hộ ở ven thành phố của Tiêu Chiến, vậy mà anh lại xuống luôn bến đó, vội chạy ngược lên trêи mặt đất để bắt taxi lúc nửa đêm, đón chuyến xe quay ngược lại hành trình anh vừa rời khỏi – phố xá chốn trung tâm…
Chỉ vì … nghe ra được, người đó đang say!
Một câu rất quen thuộc, trường hợp này có thể biến tấu thành.
“Tôi ngược đường, ngược phố, đến bên anh!”
Không phải sao?
Sanlitun ngoài là phố đi bộ nơi tụ họp trai xinh gái đẹp, có các trung tâm mua sắm sang chảnh thì từ lâu đã được mệnh danh là thiên đường giải trí về đêm. Bởi nơi đây khắp mọi nơi san sát các nhà hàng quán bar, từ mặt phố đến các con ngõ nhỏ, dân Kinh thành hay kể cả khách du lịch nếu ban đêm muốn vui vẻ thoải mái, hẳn đều sẽ tìm đến Sanlitun. Tiêu Chiến ở Bắc Kinh đã gần mười năm, đương nhiên biết tới chốn này, chỉ là anh rất hiếm khi ghé qua, có lẽ bởi thấy không phù hợp với phong cách nền nã của chính mình.
Đã qua khoảng thời gian mấy năm, hôm nay vì bất đắc dĩ lại tới đây, đúng là mọi sự vẫn không hề đổi khác, có chăng là khung cảnh càng sôi động. náo nhiệt hơn thôi. Phố bar gần mười hai giờ đêm mới bắt đầu bước vào giờ cao điểm, người xe qua lại tấp nập, tiếng nhạc âm vang huyên náo hút người. Tiêu Chiến nhìn qua cửa xe, từng biển hiệu xanh đỏ nối tiếp lướt qua mờ ảo, bao giờ mới thấy dòng chữ “Mộng Tưởng” đây.
Chẳng dễ vụt qua đâu vì Mộng Tưởng là một quán bar nằm ở nơi trung tâm con phố, mặt tiền to rộng trải dài, hàng chữ vàng cam cũng đặc biệt nổi bật. Khái quát thì chính là hai từ “Hoàng tráng”, ấy vậy mà lại rất có phong vị riêng.
Quán bar ngạo nghễ ngự trị ở đây, như là vị vua giữa chốn xa xỉ, chỉ là lựa chọn nơi uống rượu thôi mà sao phong cách cũng hợp với cái người gọi anh đến thế không biết.
Đèn led xa hoa, phác lên nét chữ thảo của tên gọi ảo mộng, từng đường nét trang trí cũng hết sức tỉ mỉ, chi tiết. Phục vụ đứng ở hai bên cửa không ngờ lại mặc rất khác biệt theo kiểu hoài cổ. Người nam kính cẩn nghiêm trang thì mặc áo dài đen chiết eo tay bó, ống quần cũng bám sát theo thân, vừa tạo được hiệu quả thị giác mà vẫn thực dụng, dễ dàng cho cử động. Người nữ tươi như hoa thì mặc sườn xám cổ cao không tay, bên dưới thì xẻ cao lên tận đùi, trông vừa đoan trang lại vừa quyến rũ.
Được chào mừng niềm nở, chưa bước chân vào quán, Tiêu Chiến đã nghe thấy âm thanh lọt qua khe cửa, là một loại âm nhạc kết hợp giữa nhạc điện tử hiện đại với nhạc dân tộc cổ xưa, rất độc đáo.
Vào đây một mình, trêи người lại mặc đồ công sở là sơ mi trắng và quần âu, đeo túi đeo chéo, Tiêu Chiến quả thật trông có chút lạc lõng, mà anh đâu có thời gian để ý ngoại hình của mình cùng khung cảnh xung quanh. Bởi sự chú ý của quản lý Tiêu đều đang dồn vào tìm kiếm thân ảnh mới gặp hai lần nhưng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí anh rồi.
Cũng không phải dò dẫm lâu, Tiêu Chiến đánh mắt sang phải liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi bên quầy bar, dáng hình cao ngạo, cả người toát ra khí chất “người lạ xin chớ đến gần.” Thỉnh thoảng Vương tổng lại chao đảo lắc lư, trong tay chỉ có một ly rượu duy nhất, nhưng xem chừng là đã uống đến say mèm, có lẽ cứ uống cạn lại giơ tay ra hiệu bartender rót đầy chăng. Thật là bất chấp quá!
Tìm thấy rồi, Tiêu Chiến không còn rảo bước nhanh nữa, anh đi chậm lại, đến gần bên Vương Nhất Bác, lặng lẽ ngồi xuống. An vị đến cả phút vị Vương tổng xa cách lạnh lùng mới thèm liếc mắt nhìn sang.
“Ai đây? Còn tưởng là người lạ. Gọi bừa một người! Cuối cùng lại trúng quản lý Tiêu, quản lý Tiêu đến rồi đó à?”
Tiêu Chiến nhủ thầm “Hắn nghĩ hắn là ai? Thật tức chết tôi rồi.” Ngoài miệng lại cố kéo hai cánh môi sang bên, nở nụ cười gượng gạo khó coi lên tiếng.
“Cũng đang ở gần đây, tiện đường ghé sang! Ai đó gọi tôi gấp gáp như vậy, tưởng là cháy nhà chứ, người có lòng tốt như tôi cũng không thể đem con bỏ chợ được, đúng không?”
Đáp lại cả đoạn giải thích dài như sớ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại chỉ lười biếng cho ra một cái nhếch miệng cười nhạt, không nói không rằng nhấc tay uống hết chỗ chất lỏng đỏ nhạt trong ly.
“Thái độ của Vương tổng như vậy là sao? Nếu đã không cần, vậy tôi xin phép về trước.”
Tiêu Chiến kiên quyết nhấc ʍôиɠ lên khỏi ghế ngồi còn chưa ấm chỗ. Có điều tốc độ của anh lại không nhanh bằng người đối diện, trước khi để anh kịp rời đi, hai cánh tay cứng như sắt thép, đôi bàn tay gọng kiềm của ai kia đã kịp nắm chính xác lấy vòng eo thon nhỏ, mềm mại ấn quản lý Tiêu trở lại ghế rồi.
“Thích tôi nên mới đến, hửm?”
“Hoang tưởng!!!”
“Ha ha, đúng là tôi hoang tưởng. Nào, đến, uống đi!”
Vương Nhất Bác không lấy từng ly một nữa mà chuyển sang gọi hẳn cả chai rượu, tay liền không ngừng tự mình rót cho đầy tràn.
“Xin thứ lỗi, quá mười giờ khuya, tôi sẽ không dùng chất kϊƈɦ thích! Đừng uống nữa, uống một mình không phải nhàm chán lắm sao!”
“Giả dối! Tất cả các người đều giả dối!”
“Tùy Vương tổng nghĩ thôi!”
“Tùy tôi? Ai cũng bảo là tùy ý tôi, vậy tại sao còn bắt ép tôi?”
“Vương tổng nói gì, tôi không hiểu! Có phải nhầm đối tượng rồi không?”
“Ngột ngạt, cái Bắc Kinh này quá ngột ngạt!”
Mặc kệ đối phương nói gì, hai bên cứ ông nói gà bà nói vịt là vậy một hồi như con nít cãi nhau. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng chỉ đành lắc đầu cười khổ.
“Vương tổng, ngài say rồi!”
“Tôi không say, chỉ là người giỏi giang tài ba như tôi cũng có ngày phải uống rượu quên đi sự đời thôi!”
“Ngông cuồng!” Tiêu Chiến nói nhỏ trong miệng vậy nhưng đối phương vẫn nghe ra mà tiếp lời.
“Không giỏi giang tài ba thì sao mới hơn hai mươi tuổi đã một mình gây dựng sự nghiệp được ở nơi đất khách quê người, quản lý Tiêu có biết mở công ty ở Hàn Quốc vất vả thế nào không? Vậy mà về Bắc Kinh, mọi công lao bị phủi sạch, đường đi nước bước cũng phải nghe theo cha mẹ như con rối gỗ. Ai có thể hiểu đây? Không ai có thể hiểu cả.”
Ra đây là lý do mà mạng lưới thông tin rộng khắp của quản lý Tiêu ở Kinh thành cũng không tra ra cụ thể người này. Mới về Bắc Kinh không lâu nên bí ẩn là vậy. Nhưng ba mẹ Vương Nhất Bác nghe ra cũng không phải tầm thường, có lẽ là anh đã biết tới mà lướt qua rồi chăng. Chỉ là, hiện giờ Tiêu Chiến cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy.
“Có tôi, tôi sẽ ngồi nghe Vương tổng nói, nhưng đừng uống nữa được không?”
“Anh là ai? Anh thì có thể làm được gì, tại sao cứ hôm nào có chuyện, trùng hợp lại đến gặp anh? Tại sao?”
Chai rượu nặng trêи bàn cũng đã vơi đi một phần ba, còn là sức uống chỉ của một người, Tiêu Chiến lúc này nhìn vào chợt thấy xót xa, dù sao cũng là người dưng nước lã, nhưng chẳng thể hiểu được, quản lý Tiêu lại không thể nén nổi thương cảm với người này.
Cứ nói không ngừng, khi say có vẻ Vương Nhất Bác nói nhiều hơn hẳn ngày thường, không đề phòng người bên cạnh gần như chuyện gì cũng có thể nói ra. Tiêu Chiến vẫn không thể cản được đối phương tiếp tục uống rượu, bởi lời nói của anh đâu có sức nặng với người xa lạ thế này. Chỉ đành ngồi nhìn Vương tổng uống rượu xả hận mà thôi. Nhưng từng hành động nhỏ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng đều mở to mắt mà canh chừng, như lúc này đây, Vương tổng đang day day trán, đột nhiên lại gục mặt xuống bàn.
Game over! Còn cứng miệng! Uống đến không trụ nổi rồi phải không?
Không hề báo trước, tự dưng nằm một cục ra đó! Vương Nhất Bác! Anh bảo tôi phải làm thế nào đây!
Nhìn đống rượu trêи bàn cùng đồ ăn kèm thượng hạng, tất cả hóa đơn sẽ phải thanh toán tại nơi xa hoa này, Tiêu Chiến thầm kêu gào trong lòng “Lõm rồi, khoản tip của Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ bị mất đi, còn sẽ âm vào nữa.” Tặc lưỡi cho qua, ai bảo anh là người tốt, làm phúc thì làm phúc cho trót, anh sẽ thanh toán ngay cho Vương Nhất Bác đây.
Tiêu Chiến một bên đỡ Vương Nhất Bác, một bên quay mặt sang nói với lễ tân ở quầy.
“Cho tôi thanh toán giùm vị khách này!”
“Vương tổng có thẻ hội viên VIP, hóa đơn sẽ trực tiếp trừ vào thẻ Debit, ngài không cần bận tâm, cảm ơn quý khách ạ!”
“Ah… Cảm ơn!”
Ra là thế!
Bề ngoài trông ngoại hình của Vương Nhất Bác không quá cơ bắp, thậm chí còn có thể nói là cao gầy, nhưng Tiêu Chiến không ngờ hắn ta cũng nặng đến thế, lúc này toàn bộ trọng lượng cơ thể đối phương đều tựa toàn bộ lên người anh. Vì vậy đứng đợi taxi, còn phải dìu Vương Nhất Bác lên xe, bộ dạng Tiêu Chiến có chút chật vật.
Anh còn đang nhủ thầm “Cái tên trợ lý của Vương Nhất Bác đâu, trốn ở chỗ nào, sao lại để người lạ như anh vất vả một mình thế này aaa.” Tiêu Chiến lại đâu biết rằng, Vương tổng kiêu ngạo là thế, đời nào để người thân cận thấy được tình cảnh này của bản thân.
Lên được xe, để Vương Nhất Bác ngồi dựa ngay ngắn ở ghế sau bên cạnh mình rồi, Tiêu Chiến mới chợt nhớ ra vấn đề nan giải nhất hiện nay, là sẽ đưa cái tên Vương tổng say mèm này về đâu? Nhà Vương Nhất Bác thì không thể rồi vì anh vốn đâu có biết địa chỉ nhà hắn. Bây giờ đưa về khách sạn thì cũng không yên tâm, sao lại có thể để một tên say đến mềm nhũn ở một mình nơi cô quạnh được, lương tâm không cho phép Tiêu Chiến làm thế. Nhưng mà đưa về nhà anh thì lại càng không yên tâm hơn, tên này đã có tiền sử cưỡng người đoạt sắc, không biết nửa đêm hắn lại có thể làm ra được loại hành động nào nữa đây.
Chợt lúc này trong đầu Tiêu Chiến vang lên một giọng nói mềm như nước rằng, đã thương thì thương cho trót, lo cho Vương Nhất Bác xong, để hắn ngủ ở sô pha rồi mình sẽ đóng sập cửa lại đi ngủ, hắn ta còn có thể làm được gì. Cái tên giàu nứt đố đổ vách đó, nửa đêm ở ngoài còn có thể vác đồ nhà anh đi bán lấy tiền được sao. Không thể!
Nội tâm đang hồi tranh đấu dữ dội, lại thêm tài xế quay lại nhìn với ánh mắt thúc giục, Tiêu Chiến đành buột miệng nói ra địa chỉ nhà mình. Sự đã rồi, đành phải chiều theo ý trời thôi. Mà sao quản lý Tiêu tự thấy, suy nghĩ của mình quả thật là không bình thường, mới đó mà đã nghĩ tới tận đâu đâu. Người say không dậy nổi, còn có thể làm gì? Bản thân mình lúc này không phải còn khỏe hơn hắn gấp vạn hay sao?
Nhưng mà Vương tổng lại làm quản lý Tiêu phải ê mặt rồi!
“Tôi không ở nhà người lạ. Anh lái đến địa chỉ 328 đường Hoa Anh Đào, khu biệt thự Phong Quang Thịnh Thế cho tôi.”
Thẳng thắn và dứt khoát, lời nói như xoáy thẳng vào tim gan!
Ai có thể nói cho quản lý Tiêu biết, sức mạnh nào mà Vương tổng bật dậy đọc số nhà một cách rõ ràng thế, nói xong lại nghiêng đầu tựa vào vai anh rồi tiếp tục bất tỉnh hay không? Có khả năng nào Vương Nhất Bác đã đọc nhầm số nhà của chính mình rồi chứ? Anh không muốn lại phải vác hắn ta qua lại tìm kiếm suốt đêm đâu.
Kì thực, Tiêu Chiến biết khu biệt thự này. Có lần một chị khách quen của Hội quán để quên túi xách đắt tiền, trong đó có nhiều đồ vật giấy tờ quan trọng, không hiểu sao không quay trở về quán tìm mà buổi tối lại gọi quản lý Tiêu tới tận nơi trả đồ. Vật hoàn cố chủ, không thiếu một thứ gì, chị ta cảm ơn rối rít, không những thế còn định tặng bức tranh có giá trị cho anh nữa. Tiêu Chiến cũng chỉ cười xòa một mực từ chối còn phải không ngừng lặp lại “Đây là chức trách của tôi mà, đây là chức trách của tôi mà.”
Lần đó, chỉ có thế, nhưng ấn tượng sâu đậm nhất với quản lý Tiêu là nơi đây cực khó bắt xe. Khu biệt thự nằm riêng biệt trêи một quả đồi, cảnh sắc tuyệt luân, có bãi cỏ xanh ngắt, có hồ nước cực lớn, thậm chí tiện ích nội khu còn có cả bãi đỗ trực thăng và sân gofl để luyện tập. Tất cả gia chủ ở đây chắc chắn phải thuộc giới siêu giàu, bất cứ nhà nào cũng có xe và tài xế riêng, tài xế taxi đều không muốn đón khách vì sẽ không tiện đường, xa mà đi một chiều sẽ không kiếm được tối ưu như khi lòng vòng trong thành phố, còn lại phương tiện công cộng cũng chỉ hoạt động đến chiều tối là dừng. Vì thế buổi tối sẽ đặc biệt khó bắt xe.
Cảm ơn qua lại ở trong nhà, tài xế không nói trước lại đi mất, cuối cùng, chị khách đành phải gọi tài xế riêng đi vào trong thành phố cho anh quá giang. Ngại ngùng khôn cùng!
Nên là lần này, quản lý Tiêu phải triệt để rút kinh nghiệm, sẽ không thể bị lỡ chuyến xe quay lại được nữa.
“Anh chờ ngoài này, tôi chắc chắn sẽ trở ra, nhớ đó!”
“Tôi chỉ chờ anh mười phút thôi, còn quay lại Sanlitun chở khách nữa, bây giờ mới là giờ cao điểm ra về của quán bar đó. Nơi này xa như vậy, biết trước thì đã không chở. anh nhớ ra nhanh.”
“Ok, Ok, cảm ơn anh!”
Căn biệt thự rộng lớn vĩ đại, đi qua khoảng sân dài, dễ đến cả phút mới vào tới nơi, vậy mà vừa vào cửa, cái tên tổng tài Vương Nhất Bác hết đòi cởi đồ lại đòi uống nước, sai khiến quen miệng cứ như đây là Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi không bằng. Nếu còn dây dưa, anh sẽ lại chậm xe mất. Đang lúc Tiêu Chiến gấp rút lo toan cho Vương Nhất Bác để có thể trở ra thì …
Trọng điểm tới!
Vương Nhất Bác đột nhiên ói ra! Còn phun toàn bộ lên người Tiêu Chiến.
Không xong rồi!
Quá nhếch nhác!
Thêm một lần lỡ làng!
Thật oái oăm!
__________________
Chương này khá dài, viết khá mỏi. Còn mọi người ai mà ủng hộ một màn ướt át ở chương sau thì bình chọn điểm danh cái nào! Đáng mong chờ nha nha nha!!!