Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 28: Minh tinh mới nhất 1 (H+Cosplay) – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 28: Minh tinh mới nhất 1 (H+Cosplay)

Sắp tới là một đoạn hội thoại rất dài rất dài, nói mãi mà không biết đâu là trọng điểm chính. Thực ra trọng điểm duy nhất chính là: Đêm nay sẽ bắt đầu cho chuỗi dài Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị nghiện Cosplay rồi. Chẳng là Vương tổng và Quản lý Tiêu nữa. Hai người cứ thích diễn trò thành đủ mọi loại người thế có được không? Diễn sâu quá mức, sau này thỉnh thoảng lại phát huy, thỉnh thoảng lại thử sức trêи cương vị mới, không gì tình thú có thể sánh bằng.

Bắt đầu đây!

“Nói vậy thôi chứ, thật sự là Vương tổng không muốn làm việc đại sự, mà chỉ muốn xem em diễn kịch?”

“Ừ… Chính em nói muốn debut làm minh tinh, bước chân vào showbiz. Đây là tôi chiều theo ý em mà!”

“Thế Vương tổng không muốn ra thao trường bắn súng luôn sao? Ngài thế nào còn có thời gian rình rang dạo đầu như vậy? Hay chúng ta làm một nháy đã rồi hãy diễn trò sau cũng được, nha!”

“Gấp đến độ thế? Nhưng bây giờ tôi không muốn chơi em nữa, chỉ muốn xem em vui đùa.”

“Thôi! Em muốn hợp thể luôn chứ không muốn rườm rà làm minh tinh gì gì đó nữa đâu.”

“Hay là Quản lý Tiêu ngại?”

“Ai nói…?”

“Chính thế! Em đang ngại.”

“A! Vâng.” Haizzz. Thiếu nghị lực như thế đấy.

“Chỉ có tôi mà Quản lý Tiêu còn ngại, nói em vô dụng quả không sai!”

“Em làm, em làm được chưa? Vậy bây giờ phải bắt đầu thế nào đây?”

“Em thích thế nào thì bắt đầu thế đó.”

“Em á? Em thích ca hát, thích diễn xuất. Hay Vương tổng cùng diễn với em cho em bớt ngại, nha?!”

“Tôi không phải trò hề của em. Không diễn.”

“Vậy thế nào mới được cơ? Cái này khó quá, hay thôi bỏ qua đi.”

“Không cho phép! Bắt đầu luôn đi.”

“Nhưng Vương tổng phải hứa là diễn cùng em cơ.”

“Vẫn còn si tâm vọng tưởng?”

“A! Không, cũng không có gì. Coi như Vương tổng là chủ tịch một công ty giải trí đi. Em diễn nhiều như thế cũng phải có người chấm điểm xem đã đạt hay chưa chứ! Có debut được hay không cũng phải có một tiếng nói xác nhận có thể ký hợp đồng, Vương tổng thấy có đúng không?”

“Được thôi, đây là em van xin.”

Vương Nhất Bác cao cao tại thượng ngồi trêи sofa rộng êm, nhếch đôi mắt hẹp dài như ánh trăng ngày đầu tháng, soi chiếu trêи từng tấc da thịt của ngôi sao sáng chói trước mắt. Hừm, được rồi, tôi xem em định sẽ tỏa sáng kiểu gì đây.

“Ok, ok, đợi một chút. Đầu tiên em sẽ thử hát xem sao.”

“Thôi được tùy em, bắt đầu đi. Quá lâu! Em còn không bắt đầu thì tôi sẽ đánh trượt, nhường lại cơ hội cho thí sinh tiếp theo.”

“A! Vương tổng so deep vậy sao? Đây, em cũng sẽ bắt đầu ngay thôi.”

Nhưng mà Thực tập sinh Tiêu lại chưa hề bắt đầu ngay, anh chạy đến dàn âm ly loa đài hiện đại đẳng cấp bên dưới kệ tủ trước mắt, kết nối hệ thống smart cab của ti vi. Dàn âm thanh này từ khi Quản lý Tiêu về ở, chưa khi nào anh thấy nó được sử dụng, đồ dùng xịn xò như thế, lại chỉ để không giống như làm cảnh, thật sự là quá phí phạm. May mà hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội trưng dụng rồi.

Thực tập sinh Tiêu bắt tay vào gõ chữ, định bật mở lên phần beat của ca khúc mình chuẩn bị hát. Thuần thục, nhanh thoăn thoắt, Tiêu Chiến vừa làm vừa nói.

“Ở đây không có nhân viên hậu trường, em kiêm luôn cũng được.”

“Một điểm cộng cho sự nhiệt tình.”

Chẳng mấy chốc, một giai điệu trầm hùng, hào sảng vang lên tràn ngập khắp không gian bao la nơi phòng khách của ngôi biệt thự trêи đồi.

Phía trêи đá đỏ, hoa mai nở

Bước chân giẫm xuống ngàn vạn sương giá

Đông chí lạnh lẽo, nào sợ chi

Một tấm lòng son hướng về ánh dương, mặt trời khai mở

Hoa mai đỏ đang nở. Từng bông hoa khoe sắc rực rỡ

Ngẩng đầu lên muôn vạn đóa hoa đang nở rộ

Hương hoa bay xa vạn dặm mây trời

Tỉnh dậy trăm hoa đều đã nở

Khúc ca khải hoàn chào đón mùa xuân mới ghé thăm.

(Chương này tất cả vid minh họa tôi sẽ để hết xuống cuối nhé.)

Thực tập sinh Tiêu ưỡn ngực tự hào, đứng đó hát lên những lời ca hào hùng vang vọng của ca khúc Hồng Mai Tán. @@

Âm nhạc kết thúc, ca sĩ không chuyên hướng mắt về phía ngọn đèn chùm cao vợi, nhiệt huyết lý tưởng rực cháy trong tim. Thực tập sinh Tiêu dường như còn đang đắm chìm trong khúc nhạc bi tráng chẳng thể thoát ra. Nháy mắt lại nhìn xuống vị trí người đang đường hoàng, đĩnh đạc ngồi đó, như chờ đợi một lời nhận xét thật tâm cùng lời ngợi khen xứng đáng.

“Khá khen cho tấm lòng trung trinh ấy, em xem, em trung thành với tôi như vậy, tôi thật là cảm động suýt khóc.”

“Cái gì? Cái gì? Vương tổng ngài có nhầm lẫn gì ở đây không? Đây là bài hát về Đảng, em là trung với Đảng, hiếu với dân.”

“Đảng của em là gì? Đảng của em là tôi, phải tôn thờ tuyệt đối ông chủ này biết chưa?”

“Người ta cũng đã trở thành nô ɭệ của Vương tổng đâu mà ngài hách dịch thế.”

“Chưa phải nô ɭệ, nhưng em đã là phận tôi tớ, biết điều đi.”

“Quá quắt. Điên rồ.”

“Thêm nữa! Trang phục không ổn. Hát bài này áo sơ mi trắng là chuẩn rồi. Thế nhưng phía dưới quả thật không ổn. Hát bài về Đảng là không được cởi truồng như thế đâu, thực tập sinh Tiêu Tiêu ạ.”

“Aaaaaaaaaaaa!” Thực tập sinh Tiêu tốc độ như điện xẹt chạy nhanh vào trong phòng ngủ của cả hai, lấy ra chiếc quần đen rộng. Kéo soạt một cái lên. Xong! Đã rất nghiêm chỉnh đứng đắn. Khi nãy mải băn khoăn mặc cả tiết mục trình diễn quá, Thực tập sinh Tiêu quên mất không mặc quần, cứ thế tồng ngồng đứng đó nghiêm túc hát. Để tên Chủ tịch Vương kia bắt lỗi, thật quá mất mặt.

“Được chưa, được chưa? Em đã vô cùng, vô cùng kín đáo. Chủ tịch Vương chớ có nổi ý niệm tà ɖâʍ.”

“Được rồi, quay lại với buổi chấm khảo hôm nay. Tôi phê: Em hát khá hay đấy, nhưng chọn bài quá bolero. Không duyệt! Không phù hợp với đường hướng hoạt động của công ty. Nếu em muốn thì tôi sẽ cho em thêm cơ hội. Đổi bài khác đi.”

“Là tôi muốn chọn bài đó để phô ra chất giọng đặc biệt mỹ miều ạ. Nhưng nếu Chủ tịch Vương đã không thấy phù hợp thì tôi là con người cầu thị, sẽ ngay lập tức đổi sang bài khác. Cảm ơn Chủ tịch đã tạo điều kiện để tôi có thể thể hiện bản thân mình.” Quản lý Tiêu diễn Thực tập sinh Tiêu đến nghiện rồi, lời nói ra trôi chảy tự nhiên cứ như ngày mai sẽ debut luôn không chừng.

“Dài dòng quá! Tôi không có nhiều thời gian. Còn rất nhiều người đằng sau đang đợi thử sức.” Đương nhiên là Vương tổng cũng không vừa mà đáp lại ngay.

“A! Dạ, tôi nghe nói Chủ tịch Vương có một phần xuất thân từ Hàn Quốc, vậy bây giờ tôi xin trình diễn thêm một bài, đây là bài hát rất nổi tiếng của KPOP – Là Ddu-Du Ddu-Du của Blackpink ạ.”

“Hừm… Thử xem.”

Âm nhạc thịnh hành, trống dồn đầy nhịp điệu, Thực tập sinh Tiêu thật sự có thể hát ra thứ ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, cũng không phải ngôn ngữ nơi anh đã từng có thời gian tiếp xúc lâu dài là tiếng Nhật. Tiếng Hàn Quốc của anh nghe khá thuần thục rõ lời.

Chủ tịch Vương đã nghe quen tiếng Hàn khẩu âm của người Trung, lúc này thưởng thức âm nhạc đương nhiên sẽ hiểu, hắn ngồi đó chăm chú lắng nghe.

Có một gương mặt đẹp nhưng thái độ thì ngược lại

Có một cơ thể mảnh mai nhưng sức công phá thì không đùa được đâu

Chẳng mảy may đoái hoài đến ánh mắt người khác

Khi mang sắc đen sẽ tỏa ra ánh hồng

Nét hoang dại xinh đẹp chính là em đây

Bất cứ khi nào em muốn. Em có thể làm mọi thứ chỉ với một con dao

Đôi bàn tay đầy do dự kia. Nếu tò mò thì hãy kiểm tra thực tế đi nào

Tuyết rơi trêи đỉnh núi. Cá lặn dưới nước

Em là độc dược nên sẽ gây hại

Còn ngài lại bị mê hoặc bởi vẻ hồ ly của em đây

Hãy suy nghĩ lại đi. Em không thể giả vờ tốt đẹp như bao người khác được

Đừng có nhầm lẫn. Đối với em nở 1 nụ cười là rất dễ dàng đấy

Cho đến bây giờ em vẫn không thể hiểu được

Nhưng nếu ngài muốn kiểm tra em.

Thì hãy đốt cháy mọi thứ nếu ngài có thể đi

Nếu ngài không thể làm được . Oh vậy thì hãy chờ xem những gì em sắp làm đây

Hit you with that ddu du ddu du du

Ah yeah….Hit you with that ddu du ddu du du….Ah Yeah

“STOP! Dừng!”

“Tại sao? Bây giờ mới bắt đầu vào cao trào mà Chủ tịch Vương.”

“Lời bài hát phù hợp. Nhưng giọng Hàn của em quá ngây ngô. Không duyệt!”

“Cái gì cái gì chứ hả? Để em hát thêm bài nữa.”

“Thôi được rồi, phí thì giờ. Lại đây.”

Chủ tịch Vương ngoắc tay một cái, cao ngạo lạnh lùng, bày ra xa cách muôn trượng.

Ở bên đối diện, Quản lý Tiêu đã trở thành Thực tập sinh Tiêu, nhưng mà thói quen nghe lời Vương tổng đã ăn sâu vào máu, nhất thời chưa bỏ được, lúc này đã hớn hở chạy tới bên chủ tịch nào đó rồi.

Chủ tịch Vương cường thế kéo con mồi non tơ lại gần sát sít.

“Gương mặt đẹp, cơ thể rất mảnh mai. Nụ cười rực rỡ. Người mang đầy sắc đen, nhưng vẫn tỏa ra ánh hồng. Vừa xinh đẹp, vừa hoang dại. Quả thật là độc dược, cũng đúng là hồ ly tinh. Em không phải giả vờ, vì em thực sự tốt đẹp. Tất cả mọi thứ của em, tôi đều muốn kiểm tra. Đương nhiên tôi làm được, kể cả việc cầm dao chọc người, đó không bao giờ là việc của em, nếu muốn cũng là để tôi chọc. Hơn nữa tôi muốn em lên đỉnh núi, còn tôi sẽ lặn sâu vào người em. Đôi bàn tay này có thể khuấy đảo mà đốt cháy khắp cơ thể em, kể cả nơi đây nữa.”

Chủ tịch Vương dứt lời thì liền ɭϊếʍ láp tỉ mỉ toàn vẹn lên khắp gương mặt xinh đẹp ấy, cuối cùng dừng lại ở khóe môi, để lưỡi xộc thẳng vào. Đôi tay không chịu an phận xốc lên áo trắng cấm ɖu͙ƈ mỏng manh, mân mê đôi nhũ hồng mẫn cảm khiến nó trở nên dựng đứng. Không những thế còn vuốt xuống một đường, đích đến là ɖu͙ƈ hỏa trước người của Thực tập sinh Tiêu. Động tác tiếp theo, chính là xoa nắn kϊƈɦ thích, khơi gợi lên ngọn lửa chỉ chực bùng cháy của đối phương.

Một loạt sự vô sỉ nối tiếp, Chủ tịch Vương lời nói ra lại thành thục như đã diễn tới cả trăm lần. Là em câu dẫn, không phải tại tôi!

“Thế nào? Lời bài hát! Đây là những thứ Thực tập sinh Tiêu muốn nói. Tôi đã để em mãn nguyện rồi. Chỉ còn một bước du-du nữa thôi, nhưng là lúc này tôi chưa muốn. Thực tập sinh Tiêu quá chủ động, nên biết kiềm chế lại một chút.”

“Ưm… a…a…a. Ngang ngược! Tôi vốn tưởng đây là một buổi thử giọng nghiêm túc. Không ngờ Chủ tịch Vương lại là con người không đứng đắn như thế. Tôi xin phép giữ khoảng cách. Nếu ngài muốn tìm kiểu người thế này, mạn phép thứ lỗi, đó không phải tôi. Phiền ngài tìm người khác.”

“Tôi mới thử Thực tập sinh Tiêu một chút, em đã xù gai. Thật là không có tố chất.”

“Tôi về. Không hẹn gặp lại.”

Quản lý Tiêu còn làm ra bộ dạng mở cửa bước ra, đầu không ngoảnh lại. Nhìn sao cũng thật giống đa nhân cách mà, đây là nhà ông chủ Vương, Quản lý Tiêu còn muốn đi đâu nữa. Quá sức buồn cười.

“Này! Chiến Chiến, em đứng lại, là giả là giả, đừng nhập tâm quá! Quay lại đây, ra bên ngoài sẽ lạnh.”

“Tôi tưởng chúng ta không còn gì để nói nữa. Tự thấy môi trường ở công ty bề thế của Chủ tịch Vương thực sự không phù hợp với bản thân. Tôi có phẩm giá của riêng mình.”

“Stop! Chiến Chiến em quay lại làm Quản lý Tiêu cho tôi nhờ.”

“A! Ông chủ à, em đây, Quản lý Tiêu quay lại rồi đây. Thấy ok không? Kính nghiệp thì phải diễn cho đến cùng chứ.”

“Tóm lại, hát là em trượt rồi. Tôi không muốn nghe em hát nữa, bây giờ chỉ muốn xem em nhảy, giống như mấy vũ công nam trêи sân khấu của bar Thất Sắc đêm nay.”

“Vương tổng là thích cái loại cảm thụ này? Thích mấy tên khiêu ɖâʍ trơ trẽn? Thích xem nhảy gợi ɖu͙ƈ sexy? Thích người khác ăn mặc hở hang đĩ thỏa? Ôi thiên a! Tất cả ra đây mà xem ông chủ của tôi từ lúc nào không đứng đắn như vậy? Là yêu râu xanh đê tiện bỉ ổi. Ôi thiên a!”

“Chiến Chiến em tấu hài xong chưa?”

“Chưa đâu! Thật sự là thấy Vương tổng rất biến thái.”

“Muốn em quỳ lạy nhục nhã thì em không nói tôi biến thái, muốn em nhảy một chút như bao người ngoài kia thì em lại nói tôi đê tiện bỉ ổi. Chiến Chiến! Chính em mới là bệnh hoạn nhất!”

“Không phải, không phải thế. Là ai lúc đầu muốn em thuần khiết trắng trong, bây giờ không ngờ mới lòi ra là Vương tổng thích kiểu người đổ đốn như thế đấy.”

“Tôi thích kiểu người đổ đốn sexy thì làm sao? Em ghen?”

“Mắc bệnh hoang tưởng!”

“Thực ra không phải thích người lăng loàn, chỉ là thích người bên ngoài đảm đang bên trong ɖâʍ đãng… như Quản lý Tiêu ấy. Chửi em mọi ngôn từ tục tĩu vì thích em nên mới chửi biết không?”

“Em… em không phải dạng đó. Kiểu thích của Vương tổng cũng thật là đặc biệt. Chẳng dám nhận đặc ân của ngài, em sẽ tổn thọ mất.”

Tiêu Chiến mặt đã đỏ rực như sắp bốc lửa. Đây có lẽ tính là một lời khen, một sự ghi nhận xứng đáng trêи cương vị là một người phục vụ xuất sắc rồi đi. Có điều cách sủng ái kia có hơi đặc biệt, thích nên chửi? Oimeoi.

“Hay em không muốn đảm đang, muốn là mình lúc nào cũng ɖâʍ đãng? Thật là bệnh hoạn!”

“Aaaaa! Không phải thế!!!!!!!”

“Thôi được rồi, em đừng đánh trống lảng nữa, bắt đầu nhảy đi. Tất cả những thứ này là em tự chuốc lấy. Tôi đâu có ép.”

Vậy nhưng người trước mặt lại nhanh chóng biến đi đâu mất, chạy một vòng vào căn phòng thiếu nhi của mình, tìm tìm kiếm kiếm, chẳng biết định làm gì, lúc chạy ra trêи tay đã cầm thêm một chiếc áo kiểu Nhật Bản.

Theo như Quản lý Tiêu thuyết minh thì đây là áo Yukata, vải mỏng lại nhẹ, thường để mặc vào mùa hè hoặc sau khi tắm xong. Anh đã mua cả tá rồi mặc hồi đi du học, nhưng về Bắc Kinh không có cơ hội mặc nữa liền cất vào một chỗ, nên giờ mới phải sang phòng cũ tìm, chứ bình thường quần áo thông dụng của Quản lý Tiêu cũng đều di tản sang hết bên phòng Vương tổng rồi còn đâu.

“Chiến Chiến em cầm cái đó làm gì thế?”

“Đạo cụ, em mặc cái này mới phù hợp với phần trình diễn sắp tới chứ.”

“Tôi hết mực chờ mong. Thực tập sinh Tiêu, em lại bắt đầu đi.”

(Anh Chiến nhảy Cực lạc tịnh thổ, thực ra là nhảy dựa trêи nền một bài hát tiếng Nhật có tên Gokuraku Jodo (của nhóm Garnidelia). Ai đã nghe đều biết rồi nhé, đây là một bài hát sôi động, nổi tiếng tại Nhật. Đây cũng là điệu nhảy được nhiều otaku ở nhiều đất nước cover lại.)

Ai đó tiếp tục tất bật đi mở nhạc. Lần này cả không gian đầy ắp âm vang của một giai điệu nhanh mạnh, sôi động, vui tươi. Lời hát cất lên là tiếng Nhật, hóa ra lý do Thực tập sinh Tiêu chọn Yukata khoác ngoài là đây.

Sau một vài giây phút bỡ ngỡ ban đầu, Thực tập sinh Tiêu lập tức nhập tâm vào công việc của mình. Miệng nở nụ cười tươi tắn, tiếp đó nhảy ra những động tác thuần thục trông cực kỳ khả ái dễ thương. Không biết phải nói thế nào, Chủ tịch Vương chỉ có thể thốt lên hai từ “Cute Boy”. Vậy nhưng, cute boy trước mặt này, khiến cho hắn thực sự chỉ muốn đè ra hϊế͙p͙ ngay bây giờ.

Tuy đôi mắt đã trở nên sáng quắc, thèm khát như sói đói, nhưng cố giữ lại chút nhã chính cuối cùng, Chủ tịch Vương thế mà có thể kiềm nén được tâm tình cực điểm kϊƈɦ động, để cho Thực tập sinh Tiêu nhảy đến hết bài. Còn nói ra được mấy lời bỉ bôi chê bai, đúng là định lực của Vương tổng quay trở lại rồi, cao tay ấn đấy.

“Nhảy nghiệp dư như trẻ con. Không phù hợp, vẫn là không phù hợp. Công ty của tôi muốn minh tinh dưới tay đi theo con đường trưởng thành khiêu gợi. Không phải ở bản thông cáo tuyển sinh chúng tôi đã nói rõ rồi sao. Không hiểu nhân viên thế nào lại có thể để lọt vào một thực tập sinh non nớt, yếu kém như vậy. Còn nghe nói em đã có thời gian dài thực tập bên Nhật, tất cả những thứ em được đào tạo, chỉ có thế này thôi sao? Thực tập sinh Tiêu đã gây ra thất vọng rất lớn cho tôi.”

Chủ tịch Vương khi bắt tay vào công việc, không còn bông lơn vui đùa, quả thật là nghiêm khắc, đáng sợ vô cùng.

“Bởi vì tôi nghe nói rằng Chủ tịch Vương thích kiểu ngây thơ, thuần khiết, nên mới cố ý chuẩn bị lễ vật này cho ngài. Nhưng nếu ngài đã nói thế, đã muốn sexy gợi ɖu͙ƈ thì tôi cũng không thiếu. Bài lúc trước là Tokyo dạy tôi nhảy, còn bài bây giờ là Bắc Kinh dạy tôi nhảy. Mời Chủ tịch Vương chiêm ngưỡng.”

Thực tập sinh Tiêu với lấy chiếc ghế cao ở góc phòng, cởi ra áo Yukata vướng víu, tiện thể còn tháo ra gần hết hàng cúc trêи áo sơ mi bên trong. Đến trước mặt Chủ tịch Vương, giành lấy chiếc cà vạt đang yên vị trêи cổ đối phương, nở một nụ cười yêu nghiệt, thầm thì xa xăm.

“Đây cũng là đạo cụ. Chủ tịch Vương phiền ngài cho tôi mượn!”

Lần này thì Thực tập sinh Tiêu không chần chừ một phút giây nào nữa, động tác dứt khoát trực tiếp phô bày những đường cong hút mắt mê hồn. Ánh mắt tà mị dụ hoặc, cứ thế mà xuyên thẳng vào đam mê cháy bỏng của Chủ tịch Vương hà khắc. Đôi lúc vì động tác quá mạnh bạo cống hiến, Thực tập sinh Tiêu vô tình để lộ ra khuôn ngực kiều diễm căng đầy, đôi nhũ hoa không còn gì che chắn theo đó cũng nở rộ thôi miên.

Ghế cao kia không phải để không, Thực tập sinh Tiêu đột ngột nhảy xuống ngồi đó như cưỡi trêи bay bổng thăng hoa, bộ dáng ướt át mời gọi, vừa như khiêu khích vừa như câu dẫn quyến rũ cả thế gian.

Chủ tịch Vương giờ khắc này cũng không thể nằm ngoài vòng xoáy nhân sinh đó, thật sự là đã nứиɠ không chịu nổi, kéo tuột khóa quần, để hở ra đầu khấc rỉ nước, lấp ló trong kia là một cự vật cũng đã cương cứng đến không dám nhìn thẳng. Hắn còn ngang nhiên vừa xem trình diễn vừa đưa tay vuốt dọc từ trêи xuống dưới, mân mê sóc nảy, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.

Đây được gọi là gì? Đây chính xác được gọi là thủ ɖâʍ.

Trước mặt là đối tượng have s.εメ, vậy mà còn có thể ngang nhiên thủ ɖâʍ. Muốn thì nhào vô trực tiếp “làm” đi, Vương Nhất Bác còn ngồi đó tự sóc lọ. Là coi thường hay là coi trọng Tiêu Chiến đây?

“Không được! Chủ tịch Vương làm giám khảo sao lại mang theo khủng long. Đã thế còn thả hẳn ra, ngài như thế sẽ làm thí sinh sợ biết không? Dọa tôi hết hồn.”

“Em chỉ biết khiêu ɖâʍ là giỏi, chứ thực lực thì không có gì. Tuyển vào một minh tinh như Thực tập sinh Tiêu, công ty tôi sẽ sớm phá sản mất. Thà rằng để tôi tự lên sân khấu còn hơn để em ra mắt làm mất mặt tất cả.”

“A! Cái này mà cũng được sao? Chủ tịch Vương đã nói thế thì thử lên đi xem ngài làm được gì nào? Hứ.”

Thực tập sinh Tiêu không tin, không tin là ai kia có thể làm được, ngày thường bận rộn làm tổng tài, kinh doanh, buôn bán, còn quản lý nhân viên. Không tin là hắn còn biết nhảy nhót hát hò. Con người toàn diện sao?

“Từ khi nào thí sinh lại có quyền lên mặt thách thức giám khảo? Nhưng mà được thôi, hạ cố thị phạm cho Thực tập sinh Tiêu, để em thấy rõ rồi sáng mắt ra, sẽ biết là em yếu kém đến độ nào.”

“Mắt em đang nhắm, chờ đợi nhìn Vương tổng xong, sẽ mở to ra. Nào, Chủ tịch Vương thần thánh, ngài lên đi.”

“Em muốn tôi làm gì trước, cho em chọn.”

“Hát, theo thứ tự giống em. Chủ tịch Vương hát trước đi.”

“Lại đây, muốn em ngồi lên đùi, ngồi lên đùi rồi tôi hát.”

“Em là Thực tập sinh Tiêu, đang đi casting mà, thí sinh ngồi lên đùi ban giám khảo mà cũng được sao?”

“Cho phép em, Thực tập sinh Tiêu là ngoại lệ. Nhanh!”

Quản lý Tiêu giả bộ cái gì, chẳng sướиɠ mê tơi lên ấy. Anh chạy nhanh, phi thẳng lên sofa, trèo lên người Vương tổng ngồi gọn. Hai tay quàng qua cổ Chủ tịch nào đó, môi cũng thơm chụt một cái lấy lòng.

“Xong rồi, Chủ tịch Vương hát đi, Thực tập sinh Tiêu xin rửa tai lắng nghe.”

Đến đây, Quản lý Tiêu thực sự là vô cùng hồi hộp muốn khám phá ra những khía cạnh trước nay anh chưa hề biết tới của Vương tổng. Hắn đã dám tự tin lên giọng như thế, hẳn là sẽ không phải hạng xoàng. Quả thật là đáng để mong chờ lắm thay!

Còn Tiêu Chiến, chính anh vẫn còn găm lại cho mình một thế mạnh chưa kịp bung tỏa. Tin là khả năng này thể hiện ra, Chủ tịch Vương nhất định sẽ không thể lớn tiếng chê bai sỉ nhục được nữa đâu.

Cụ thể thế nào, hồi sau sẽ rõ. Đêm thực sự còn rất dài mà.

________________________________

Tạm thời thế đã! Nối sang chương sau. Vẫn phải vote sao vì màn trình diễn đầu tiên của Thực tập sinh Tiêu đó nhé các nàng. Yêu!

*** Minh họa ***

1. Hồng Mai Tán – Bài anh Chiến hát để ủng hộ chống dịch Covid.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

2. Lấy tạm cái vid hậu trường này minh họa cho màn hát của Tiêu minh tinh nhé. ^^

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

3. Hẳn là nhiều người đã xem mòn mắt vid này, nhưng tôi vẫn phải

quote lại một lần để minh họa cho chương này nha. <3

Chiến Chiến nhảy Cực lạc tịnh thổ và nhảy sexy với áo sơ mi trắng. Mà sao anh ấy nhảy theo kiểu dễ thương mà tôi vẫn thấy quyến rũ là sao ta. Ngoài đời mà anh Chiến nhảy kiểu này trong phòng ngủ thì chết Yibo rồi. Em chạy làm sao thoát khỏi tay tôi. :))

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.