Vương Nhất Bác muốn tổ chức một buổi sinh nhật cho Tiêu Chiến theo cách thật náo nhiệt.
Mà nơi náo nhiệt, không đâu khác là tại quán bar.
Bar Passion nằm ở trung tâm sầm uất. Náo nhiệt đó nhưng lại không xô bồ.
(Dành cho ai chưa biết, Passion có nghĩa là đam mê, Passion Fruit có nghĩa là quả chanh dây. Quán bar này là tưởng tượng, tên do tôi đặt, cũng liên quan đến BJYX đó chứ.)
Passion mang phong cách một lounge bar, là sự kết hợp tinh tế giữa sự sôi động của những quán bar và sự trầm tĩnh, nhẹ nhàng của các nhà hàng sang trọng.
Là một bar dành cho giới thượng lưu. Phí vào cửa và phí phục vụ thực sự rất đắt. Các vị khách ghé thăm cũng đều hết mực đẳng cấp xa hoa, bởi tại không khí toát ra của chốn này vốn mang cho người ta cảm giác quý tộc, không hề có chút hơi thở bình dân nào.
Không gian của Passion được biết tới như một tác phẩm nghệ thuật, rất có tư vị riêng . Trêи các bức tường, trêи mọi cánh cửa đâu đâu cũng đều được treo đầy các bức họa với hình ảnh trừu tượng mơ hồ. Đồ dùng cùng vật dụng là những thứ tỉ mỉ tinh xảo được thửa riêng. Chỗ ngồi chia ra các khu rộng rãi và riêng tư, với ghế sofa bọc da đen nhánh bóng lộn, trông sao cũng thật bí ẩn, kì bí khôn cùng.
Âm nhạc ở Passion đặc biệt, là loại nhạc kết hợp nhiều âm thanh điện tử với nhau, đôi khi sân khấu không cần tới cả ca sĩ mà vẫn khiến cho người ta liên tưởng tới một điều gì mơ mộng, bâng khuâng. Tựa như bạn đang ở thành phố tấp nập bon chen, đột nhiên bay đến một vùng biển xanh hay đứng trêи một ngọn núi cao mênh ʍôиɠ, rộng lớn vậy. Thể loại nhạc thường là Jazz, Electronic, đôi khi có cả EDM mang hơi thở hiện đại như Future House, tất cả đều được mở với âm lượng vừa đủ để các vị khách cao quý vừa có thể đắm chìm thưởng thức lại vừa có thể trò chuyện với người song hành.
Đã là bar xuất sắc thì sẽ toàn diện về mọi mặt, đồ ăn đồ uống ở đây ngoài việc đa dạng gồm tất cả mọi thứ từ trà, cà phê, cocktail, rượu vang, champagne… snack, finger food, canapé, beef steak, tiệc nướng, thì độc đáo nhất vẫn phải kể đến những ly cocktail đầy màu sắc, có hương vị hảo hạng. Nơi đây cocktail tự pha chế được mệnh danh là sáng tạo nhất Bắc Kinh. Một trong những thức uống đặc trưng có tên là Mala Mule*, mang đến vị cay kiểu Tứ Xuyên. Tác phẩm này cũng đã giành được vô số giải thưởng, gần đây nhất là giải thưởng “Cocktails ngon nhất của năm” do các chuyên gia ẩm thực uy tín đánh giá.
(Mala Mule: một loại cocktail có thật tại bar Mao Mao Chong, Bắc Kinh.)
Thế mới thấy, Vương Nhất Bác đã dụng tâm đến thế nào, mang tình nhân của mình đến một nơi để chúc mừng sinh nhật, còn cố tình chọn nơi có các bức họa tràn ngập xung quanh. Bên nhau một thời gian, Vương tổng đã biết đam mê của người tình nhỏ chính là hội họa, hơn nữa còn rất có thiên phú trong việc này. Hắn đã xem qua tranh của Quản lý Tiêu rồi, dù là vẽ tay hay vẽ bằng các phần mềm thiết kế chuyên biệt, bức nào cũng đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt đẹp, đẹp tới tuyệt vời, đẹp tới lung linh.
Không rõ có phải vì “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” hay không, dù cho Vương Nhất Bác không có con mắt cảm thụ sâu sắc về môn nghệ thuật này chút nào, nhưng những bức vẽ của Tiêu Chiến kia, mỗi khi nhìn vào, hắn vẫn luôn thấy rung động tâm can. Nhìn vật lại như thấy người, còn bắt Quản lý Tiêu phải đưa mấy bức mà hắn cho là đẹp nhất để treo ở biệt thự trêи đồi nữa.
Còn cả loại thức uống rất hoành tráng Mala Mule, được bầu chọn rồi khen ngợi ngon lành là vậy, nhưng nghe miêu tả sao vẫn thấy thật kì dị. Sở dĩ đến đây, Vương Nhất Bác cứ khăng khăng gọi nguyên cả một bàn toàn Mala Mule – vị cay Tứ Xuyên, cho mỗi người bắt buộc phải thử một ly, rồi ai muốn gọi thêm thứ gì mình thích khác thì gọi.
Thực chất ra, mũi tên vốn chỉ muốn bắn tới một con chim, đó chính là chú chim nhỏ xinh Chiến Chiến. Ai bảo người ta lại thích ăn cay tới thế, dân Trùng Khánh Tứ Xuyên chính hiệu, đã đến đây, đương nhiên là phải thử thứ dữ dội độc đáo này rồi.
Vương Nhất Bác kiên quyết giữa bao nhiêu quán bar sang trọng của cái Bắc Kinh này, cuối cùng vẫn là chọn Passion, chẳng phải vì đổi lấy nụ cười của mỹ nhân hay sao.
“Cay quá! Rượu sao lại có thể cay kiểu lẩu Trùng Khánh thế này. Tưởng tổng tài nào đó trước đây không ăn được cay. Vương Nhất Bác dạo này đã đổi gu hoàn toàn, đến rượu cũng gọi loại thật là biến thái.” Đẹp Trai cất lời.
“Rượu có là gì, chỉ là chuyện nhỏ. Gu ái tình của Vương tổng cũng đổi triệt để luôn rồi kìa, bây giờ công khai dẫn tới một nam nhân như Quản lý Tiêu đây, ai biết được trước đây chỉ toàn thích thanh xuân, thuần khiết, phải nhất định là …” Chơi Giỏi bồi thêm, đang định bô lô ba la nhiều chuyện thì bị Vương Nhất Bác ngang ngược cắt lời.
“Biết Điều! Dừng! Tại! Đây!”
“…” Chơi Giỏi thật sự là bị khóa miệng không dám nói thêm một câu.
“Con người ta từ khi sinh ra, ngoài một số đặc trưng tính cách riêng biệt thì mọi thứ đều dựa trêи quá trình thích nghi, thay đổi và phát triển. Vương Nhất Bác đột nhiên đam mê mấy thứ cay cay, thích xem tranh họa, quyến luyến nam nhân, hẳn là vì đầu óc đã bị một tiếng sét đánh trúng, XẸT…, liền mất ký ức trở thành người khác, một tổng tài si tình theo kiểu vô cùng kì quái.” Học Siêu dài ngoằng một lèo phân tích.
“Im! Tất cả im hết cho tôi. Biết nhân vật chính của hôm nay là ai không?”
“Chính là Quản lý Tiêu tài hoa mỹ mạo đang ngồi sát bên Vương tổng cao cao tại thượng đấy thôi. Chúng ta không phải vừa mới làm quen rồi sao?” Đẹp Trai tiếp lời.
“Đúng vậy. Quên mất, nên là để nhân vật chính của buổi tiệc lên tiếng, còn lạm quyền nữa là Vương tổng sẽ nổi điên mà giết mọi người mất. Chúng tôi là người thừa, được chưa?” Đây là Chơi Giỏi nói.
“A! Mọi người cứ tự nhiên, tôi cũng chỉ là bị động, để người chủ trì kiêm chủ chi lên tiếng đi ha.” Tiêu Chiến bắn tới những người còn lại một nụ cười chói lòa ngất ngây, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe cực kì.
Khi quay sang người bên cạnh lại xen thêm một tia tinh nghịch.
“Vương tổng thấy Chiến Chiến nói đúng không? Em mới gặp mọi người nên phải dựa vào cây cao bóng cả này thôi.”
“Theo một nghiên cứu khoa học dựa trêи hàng vạn người trêи khắp thế giới thì… ăn cẩu lương nhiều sẽ bị nghẹn. Vậy mong hai người về nhà hãy thể hiện, bớt cho con dân phải uống nước liên tục đi.” Học Siêu chêm vào, thực ra có mình anh khổ sở đến đây một mình, người ta đều có đôi có lứa đấy nhé.
Lúc Vương Nhất Bác dẫn theo Tiêu Chiến tới địa điểm đặt trước này, mọi người đã tụ họp gần như đông đủ cả, nói ra thì cũng không có quá nhiều người. Từ những mối quan hệ qua loa ban đầu bên Hàn Quốc, sau mấy năm chơi cùng, những người còn lại đều đã trở thành chiến hữu thân thuộc với hắn rồi.
Hôm nay Vương Nhất Bác cũng chỉ gọi tới ba người, gồm Đẹp Trai, Chơi Giỏi, Học Siêu đã kể lúc trước. Đẹp Trai mang theo người yêu bánh bèo xinh đẹp. Chơi Giỏi vẫn luôn không có gì giấu diếm mà mang theo người yêu đồng giới. Còn Học Siêu hiện giờ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi nên chỉ đơn độc mà vác thân đến, tủi hổ lắm thay! Thêm cả hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nữa, đếm ra cũng chỉ có 7 người.
Thực ra ngay từ khi Vương tổng dẫn theo Quản lý Tiêu bẽn lẽn e thẹn ngồi xuống khu VIP, mọi người đều đã vui vẻ làm quen với nhau từ giây phút đầu. Sơ lược công việc, nghề nghiệp nói qua một lượt, cũng chẳng người nào còn phải bỡ ngỡ nữa.
Có một điều vẫn phải nói tới, tuy người mà Đẹp Trai và Chơi Giỏi mang theo đã rất xuất chúng rồi, nhưng quả thật sắc đẹp của Quản lý Tiêu không phải tầm thường đâu, là độc nhất, sớm đã làm lu mờ tất cả cảnh vật xung quanh. Để khi nhìn vào, người ta sẽ chẳng thắc mắc điều gì, như việc Vương Nhất Bác sao lại đặc biệt tổ chức buổi tiệc này, dành cho một người vừa quen biết không lâu, tình cảm chưa hề sâu đậm, đến nhóm bạn thân đến trước hôm nay cũng mới lần đầu được nhắc cho biết.
Ngũ quan hoàn hảo, nhưng để hỏi thứ gì của Tiêu Chiến làm người đối diện ấn tượng tới không thể rời mắt? Chính là nụ cười, mỹ nhân vừa hé môi một chút, không ai còn nói được câu nào nữa, là ngỡ ngàng, ngỡ ngàng ngồi xuống.
Thế nên bây giờ có dịp thì mọi người mới sảng kɧօáϊ mà trêu ghẹo cặp tình nhân quấn quýt như này đây. Phấn khởi đến vui mồm rồi, Vương tổng hiếm khi bối rối tới vậy, thật là cơ hội ngàn năm có một, vẫn nên là tranh thủ đùa bỡn nhiều nhiều đi.
Thoải mái như vậy, đồ ăn, đồ uống, tráng miệng đến ngay cả rượu nặng, xì gà, nước ngọt, sữa chua cũng đều có cả. Cuối cùng mọi người cũng có thể yên vị nhấm nháp thưởng thức được rồi.
Quan trọng nữa là, như được sắp đặt trước, lúc này dường như mọi việc đã đều hoàn tất, đèn quán bar chợt tắt.
Âm nhạc tiếng Nhật vang vọng từng ngóc ngách, Tiêu Chiến sao không nhận ra được, đây chính là nhạc chuông anh đã để bao nhiêu năm nay. Vương Nhất Bác vẫn luôn bảo không để ý, không biết đó là bài gì. Ấy vậy mà giờ có thể chính xác yêu cầu phục vụ bật lên. Vương tổng toàn lừa gạt Chiến Chiến thôi.
Thêm nữa màn hình led cỡ đại ngay chính giữa sân khấu, phát lên một đoạn video, hợp từ vô số hình ảnh anh đã đăng trêи Weibo, lại thêm những đoạn clip ngắn rõ ràng chỉ Vương Nhất Bác mới có, chính là các khoảnh khắc khi hai người bên nhau. Ghép với đoạn nhạc ưa thích của Tiêu Chiến mang đến cho người ta một cảm giác thanh thuần, đẹp đẽ. Tất cả âm vang xao động trong lòng người có tình.
Đến chính người tạo nên thước phim đó, Vương Nhất Bác hiện giờ xem lại cũng thấy lòng chợt chộn rộn, cả người nóng bức như có một dòng nước ấm chảy xuôi khắp cơ thể. Còn người mà gương mặt rạng rỡ đang hiện rõ trêи màn hình lớn cho bao người nơi đây chiêm ngưỡng kia, đã thẹn đến không dám nhìn thẳng, mặt thật sự đã nóng ran. Vương Nhất Bác đáng trách! Cái này cũng không nói trước một câu để anh còn chuẩn bị tinh thần.
Để đến khi đoạn điệp khúc của bài Lemon vang lên, chữ đỏ trêи màn hình cũng bắt đầu chạy ngang chói mắt “Chiến Chiến sinh nhật tuổi 28, chúc em sẽ luôn ngây thơ như tuổi 2,8”, Tiêu Chiến thế mà lại có thể chảy nước mắt. Chốn đông người không nên thất thố chỉ đành vội vàng lau hết đi.
Tất cả, tất cả là tại …lyrics của bài hát nghe mới cảm động làm sao!
Cho dù ngày ấy có u buồn, dù cho ngày ấy có khổ đau.
Anh vẫn yêu tất cả những khoảnh khắc có em bên cạnh.
Không chịu rời bỏ lồng ngực này, là hương chanh với dư vị tình yêu đắng nồng.
Anh không thể quay về, cho đến khi cơn mưa kia ngừng rơi.
Và cho đến bây giờ, em vẫn luôn là ánh sáng của cuộc đời anh.
Bánh sinh nhật cùng rượu sâm banh được mang tới tận bàn. Tiêu Chiến ước nguyện, thổi nến, rồi lấy dao cắt bánh, Vương Nhất Bác đứng bên bật mở hộ sâm banh. Hòa hợp như một bức tranh đương đại mỹ miều nhất.
Chẳng biết giây phút nhắm mắt đó, ai kia đã cầu mong điều gì, có chút nào liên quan tới ông chủ mới bước vào đời mình hay không. Chỉ biết bây giờ, khi đôi mắt tuyệt đẹp ấy mở ra, lấp lánh như sao trời, lại tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướиɠ…
Thủ tục suôn sẻ qua đi, không khí giữa những người anh em thân thiết vốn đã hào sảng, hôm nay thêm cả mấy người mới cũng không vì thế mà gượng gạo chút nào. Mỗi người một câu, rôm rả vô cùng. Còn cứ luôn trêu Quản lý Tiêu rằng, nhờ phúc của anh nên cả đám mới được hưởng sái bữa tiệc thịnh soạn này, Vương tổng giàu có là thế nhưng bình thường rất nghiêm chỉnh luôn keo kiệt, không gọi nước hoa quả, chỉ gọi rượu nặng, không gọi snack khoai tây, chỉ gọi xì gà,… Quả thật là một ngày đặc biệt!
Thêm cả những người mới quen cũng không ngại ngần trao đổi liên thu bất tận, mọi vấn đề trêи đời.
“Quản lý Tiêu làm thế nào giữ được nhiệt huyết thanh xuân, nhuận sắc như vậy, 28 tuổi nói 26 cũng có người tin, làm tôi nhìn tới cũng tự thấy mình già nua xấu xí.” Bạn gái bánh bèo của Đẹp Trai chớp chớp mắt nhìn sang phía Tiêu Chiến.
“A! Quá khen! Quá khen! Thật không dám mà.”
Bạn trai của Chơi Giỏi cũng không kém hoạt bát mà chen miệng.
“Đúng vậy, Quản lý Tiêu đừng khiêm tốn, với đừng giấu diếm cho riêng mình, bày cho tôi chút tuyệt chiêu làm anh quyến rũ như vậy, để tôi về thực hành với lão công.”
“Mọi người còn chê chưa đủ náo nhiệt sao. Chiến Chiến da mặt mỏng, tha cho em ấy.”
Sinh nhật vui vẻ, không tránh khỏi phải có chén rượu chúc mừng, qua lại một lúc, Vương Nhất Bác đã uống kha khá thay cho Tiêu Chiến. Ấy vậy chỉ để lọt một ly trôi xuống họng thôi đã làm ái nhân của hắn mặt đỏ bừng.
Nhìn bằng mắt thường không đủ, Vương Nhất Bác còn áp hẳn tay vào má người tình. Cảm thụ dưới lớp da mỏng đã trở nên nóng rực.
Mới uống có một chút, khả ái của hắn đã say đến độ này.
Thể nào mà khi mới quen, Quản lý Tiêu lại từ chối lời mời đối ẩm của Vương tổng.
Hừm… Xem chừng là có chút biết giữ mình đấy.
Vương Nhất Bác hài lòng cười nhẹ một tiếng, quay sang ghé sát người bên cạnh mà rót mật vào tai.
“Chiến Chiến, em đừng uống nữa.”
“Chiến Chiến không uống rượu, Vương tổng cũng không được hút xì gà.” Lời nói còn ngon ngọt hơn cả bánh kem sinh nhật trêи bàn.
Bình thường Tiêu Chiến ở cùng Vương Nhất Bác rất nhiều, lại chưa từng thấy hắn hút xì gà hay thuốc lá. Nghe nói xì gà có hàm lượng nicotine nhiều gấp 10 lần thuốc lá, độc hại muôn phần. Mà kể cả là thuốc lá hay xì gà thì đều không tốt cho sức khỏe. Anh không muốn hắn phải dính vào mấy thứ này chút nào.
Được quan tâm, Vương Nhất Bác thỏa lòng, cũng nghe theo lời Tiêu Chiến dụi tắt điếu thuốc, miệng không khép lại được mà hướng tới nhộn nhịp xung quanh cất lời.
“Tình nhân nhỏ của tôi say rồi, đừng ép em ấy uống. Để Vương Nhất Bác này uống thay tiếp.”
“Ọe! Sao chưa say rượu mà đã buồn nôn thế này.”
“Vương tổng hơn người ta bao nhiêu tuổi mà gọi người ta là em nhỏ ngọt xớt.”
“Im miệng!”
“Không im thì sao nào? Quản lý Tiêu hôm nay sinh nhật tuổi 28 đúng không? Có biết Vương Nhất Bác mới tổ chức sinh nhật bao nhiêu tuổi cách đây không lâu không?”
“Im miệng! Chuyện của tôi.”
“Được thôi, không nói thì không nói.”
“Có gì bí mật ở đây sao?”
“Tôi cũng không dám tiết lộ, Quản lý Tiêu hỏi Vương tổng đi nha.”
“Được thôi, để lúc riêng tư tôi sẽ hỏi. Ở đây không tiện, được chưa? Haha.”
Sau cuộc hội thoại đó, Tiêu Chiến lịch sự rút vào toalet để rửa lại mặt một chút. Chỗ phong lưu, nơi phục vụ cho nhu cầu cá nhân cũng thiết kế theo kiểu đặc biệt.
Ngay ngoài sảnh sẽ là một khu chờ, khách hàng có thể ngồi đó nằm nghỉ trêи sofa rộng rãi, còn có gương lớn để chỉnh trang lại trang phục cùng tóc tai. Bên cạnh còn có những nhánh hoa lan thơm ngát ngâm trong bát thủy tinh trong suốt, hương nhẹ nhàng tinh tế không biết đến từ hoa hay đến từ sáp thơm cao cấp của nhãn hiệu nào, tóm lại đều làm người ta cảm thấy thật thư giãn.
Tiêu Chiến sau khi thỏa mãn nỗi niềm cá nhân xong xuôi, lúc ra đến sảnh chờ, không ngờ lại gặp Chơi Giỏi cùng Học Siêu đứng đó. Ai kia bỏ mặc người yêu còn có tâm trạng đứng chỗ này tâm sự với bạn cùng giới, cẩn thận không làm người yêu hiểu lầm rồi ghen nha.
Theo phép lịch sự, Quản lý Tiêu cũng nán lại một chút cười chào hai người, nói một hai câu xã giao lịch thiệp định trở về chỗ ngồi với Vương tổng thì không ngờ lại nghe thấy tiếng Chơi Giỏi lên tiếng.
“Tôi đã từng come out, thật sự cần nhiều dũng khí.”
“Ha! Hiểu lầm gì chăng, tôi đối với hai chữ này còn xa vời lắm.” Tiêu Chiến cũng chỉ có thể khách sáo đáp lời mà không đào sâu vào tình cảnh của mình.
“Vậy Quản lý Tiêu với Vương Nhất Bác là mối quan hệ gì?” Lại là Chơi Giỏi.
“Bạn. Như Vương tổng đã nói, là bạn, còn cụ thể hơn tôi có thể tiết lộ, chính xác là bạn tình.”
“Ra vậy, tôi không biết rõ. Dẫu sao đã làm ra mối quan hệ này, hai người còn muốn trốn tránh sao?” Chơi Giỏi thử sức ở rất nhiều lĩnh vực, đến cả nói cũng thử trao đổi nhiều tới vậy.
“Cũng chưa có ý định nghiêm túc.” Đây hẳn là sự thật mà Vương tổng luôn tiêm nhiễm vào đầu Quản lý Tiêu từ trước đến nay, anh chỉ có thể thú nhận thật thôi.
“Chúng tôi ở đây cũng vì muốn tốt cho Quản lý Tiêu, nói cho anh biết một điều, Vương Nhất Bác xuất sắc, đi theo con đường này, anh chắc chắn không dễ bước. Trước mắt đã có đối thủ. Bảo trọng!”
“Cảm ơn anh quan tâm nhắc nhở!”
Học Siêu đến giờ mới mở lời nói câu đầu tiên cũng là duy nhất, sau đó bèn ra ngoài trước. Chẳng biết có phải ý tốt hay không, chỉ thấy gương mặt thực sự nghiêm túc mà nói đạo lý, tình cảm ít thấy xen vào chút nào.
Tiêu Chiến không phản ứng gì nhiều, trong lòng vẫn không trốn tránh mà thầm cảm ơn một tiếng, con đường này, dù có bước vào theo cách hời hợt, quả nhiên vẫn cần chuẩn bị tinh thần cho sau này một chút.
Chơi Giỏi đến đây cười nhẹ, kì thực, hắn ta mang một vẻ mặt hiền lành, thuần hậu, cũng không phải kiểu người nhìn một cái liền có cảm giác chơi bời, thậm chí so với Vương Nhất Bác trông còn đứng đắn hơn gấp bội.
“Kì vọng vào Quản lý Tiêu có thể trói buộc được sói hoang Vương Nhất Bác. Cũng như người yêu tôi trói buộc được tôi vậy. Tôi với em ấy là tạm thời, nhưng tôi tin Quản lý Tiêu thế này, đối với Vương tổng có thể là vô thời hạn, có điều quãng đường đi hơi trắc trở một chút. Chúc may mắn.”
“Anh cũng thế! Ý tôi là cũng may mắn. Hi.”
Tiêu Chiến đáp lại bằng một nụ cười mỉm, lại thành công làm cho ai kia đứng hình chút ít. Chẳng biết có phải vì nụ cười này mà Chơi Giỏi trước khi quyết định bước đi, ngập ngừng nhả ra một thông tin quý báu như châu ngọc.
“Không biết Chiến Chiến bé nhỏ … đã nghe tới hai từ Niên Hạ?”
“Không biết,… tôi cái gì cũng chẳng quan tâm.”
Tiếng nói nhỏ nhí phát ra, cũng là lúc người kia đi khuất, liệu có nghe rõ được những lời vừa xong?
Tiêu Chiến nghĩ thầm, mấy người không hề biết sự tồn tại của bản hợp đồng biến thái kia nên mới sốt sắng đến thế. Con đường tình ái của tôi, không chỉ là trắc trở một chút, thực tế toàn là hố tử thần, ổ voi ổ chó ổ gà, không cẩn thận bước hụt một cái, là có thể xong đời rồi, mấy người biết không?
Có một câu nói “Ngu si hưởng thái bình”. Quản lý Tiêu nếu đã không cẩn thận được, thì dứt khoát giả ngu mà bước tiếp vậy thôi.
Lắc đầu cảm thán, ngơ ngẩn suy nghĩ ngẩn ngơ, cười ngốc nghếch, Quản lý Tiêu bất chợt giật mình vì ánh mắt đe dọa hằm hằm đăm đăm nơi góc cửa.
“Ây da! Sao Vương tổng lại dọa người như thế, làm Chiến Chiến sợ hết hồn ấy.”
“Quản lý Tiêu đi đâu sao cũng lâu như vậy. Bọn nó vào sau còn ra trước em rồi kìa. Còn tưởng em ở trong này bị tên nào cưỡng hϊế͙p͙ rồi chứ?”
“Aaaaaa! Vương Nhất Bác! Lời nói ra sao lại tàn nhẫn như thế. Tôi là không có ý định bị sỉ nhục cưỡng hϊế͙p͙ trong ngày sinh nhật đâu.”
“Chiến Chiến, em chú ý xưng hô.”
“A! “Vì tiền nên nhượng bộ.” …Tôi…à không… Chiến Chiến luôn biết tự bảo hộ thân thể. Là một người đàn ông hai mươi tám tuổi trưởng thành cao lớn một mét tám ba phẩy sáu, không hề là đứa trẻ 2,8 tuổi nhỏ bé yếu ớt như Vương tổng đinh ninh đâu nhé.”
“Em cứ chờ đó, mấy nơi này thật nhiều yêu râu xanh.” Vương Nhất Bác nói tới đây tiến tới ghì chặt Tiêu Chiến lại, cắn mạnh một cái vào cần cổ nõn nà láng mịn của ái nhân, để lại trêи đó một dấu vết lồ lộ. Đây rõ ràng là đánh dấu lãnh thổ.
“Vương tổng mới chính là yêu râu xanh đáng sợ nhất.” Chiến Chiến đáng thương ai oán thốt ra lời này, đúng là sinh nhật còn bị đối xử quá đáng tới vậy sao. Khổ thân ghê!
“Mấy đứa đã nói gì với em.”
“Ai? Nói gì? Ở đâu?”
“Quản lý Tiêu đừng giả bộ!”
“Tên có người yêu thì khen Chiến Chiến thật đẹp, đẹp hơn cả người yêu hắn bội phần. Còn tên chưa có người yêu thì mong ước sau này sẽ có người yêu đẹp bằng một góc nhỏ em thôi. Sao, người ta nói vậy đó, Vương tổng hài lòng chưa?”
“Nói thật đi, có chuyện gì thì nhất định phải cho tôi biết.”
“Chiến Chiến với mấy người mới gặp lần đầu còn có thể nói gì được chứ, chỉ là vài câu xã giao khách sáo thôi. Vương tổng đừng lo.”
“Tiêu Chiến cứ cẩn thận. Để tôi biết được em xí xớn điều gì, hậu quả sẽ là nát ʍôиɠ.”
“Chiến Chiến không dám đâu, phục vụ mỗi một ông chủ cũng là mệt bở hơi tai rồi a, tâm tưởng đâu tơ vương đến thứ khác.”
“Được rồi, xem mặt em kìa, vẫn còn ửng đỏ lem nhem như mèo nhỏ, ra ngoài, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn Nhất Bác ca đã lo lắng.” Lời nói kèm thêm một cái hôn kêu chụt thật to.
Cả hai cứ thế thân mật ôm eo trở về chỗ ngồi.
Tiệc dần tan, ai cũng ôm tâm tư kín đáo của mình, buổi tối sắp hết, mỗi người trong đây đều có chuyện phải làm. Đặc biệt là chủ nhân cùng chủ trì của bữa tiệc này, thực sự là còn nhiều chuyện quan trọng phải làm trong phòng ngủ nơi riêng tư hai người lắm.
Mọi người cũng vì thế chào tạm biệt nhau mà ra về. Đoàn xe khí thế toàn siêu xe gầm rú cùng lúc rời khỏi, thu hút
toàn bộ ánh nhìn của thế gian.
…
______________________________
Tôi rất lười đặt tên, thêm nữa những nhân vật trong truyện tôi hầu hết đều đến đi như một cơn gió. Câu chuyện chủ yếu tập trung vào hai anh em thôi, nên thấy không nhất thiết phải có tên. Mọi người thông cảm. Dù sao lấy đặc điểm gọi ra cũng dễ nhớ ha.
______________________
Xem Vid Chiến Chiến cười nè. <3<3<3
https://youtu.be/DbWeknkYLz4
Bài Lemon.
https://youtu.be/SX_ViT4Ra7k