Quản lý Tiêu vẫn luôn là người chu đáo tận tình. Sau khi những điều khoản cuối cùng của bản hợp đồng lao động hoàn tất và cả hai đều dứt khoát đặt bút ký xuống không nghĩ suy, anh lại vẫn luôn hoài nghi về tính hợp pháp của sự việc này.
“Vương tổng nói xem, chúng ta có cần mang Hợp đồng đến Văn phòng luật để công chứng không? Tôi sợ chỉ thỏa thuận giữa hai ta như vậy sẽ không có giá trị pháp luật!”
Vương Nhất Bác đã phải đứng trơ ở đó nhìn Tiêu Chiến một hồi mà không có phản ứng.
Suy nghĩ táo bạo đấy!
“Quản lý Tiêu tự mà mang đi công chứng. Tôi không muốn phải đội quần.”
Cái này mà cũng có thể cho người khác biết được sao!
Bí mật, bí mật! Mấy cái điều khoản vô liêm sỉ cùng trật đường ray quá mức như vậy, chỉ nên để cặp tình nhân hóa thú biết với nhau là được rồi. Chớ nên cho ai tiếp cận tới, người ta biết được rồi thì chắc chắn Vương tổng và Quản lý Tiêu sẽ bị chửi là điên!
À thì ra người nào đó vẫn còn giữ lại được chút liêm sỉ, vẫn chưa bị mất sạch hoàn toàn. Cũng còn biết ngại mặt cơ đấy!
Thế nên người còn lại phải đành chữa ngượng kiểu này đây.
“A ha ha! Tôi đùa thôi.”
Hú hồn!
Tưởng rằng Quản lý Tiêu sắp bị giết còn có tâm trạng dâng đao tận tay cho người ta chém mình nữa.
Tiêu Chiến từ lúc Vương Nhất Bác đưa ra đề xuất về bản hợp đồng lao động, biết là quái gở, vô lý, ma quỷ, ép người quá đáng, vẫn ký xuống. Sở dĩ vậy là vì ngẫm lại tình trạng lúc trước của hai người cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Cứ vật vờ vất vơ thật không phải cách hay. Cầm tiền mà trao mình cho kẻ khác, còn trả theo từng shot, thì có khác gì bán thân.
Được cái là không có bó buộc gì nhiều. Còn cái hợp đồng nhiều điều khoản ràng buộc như hiện giờ, có đáng là chi! Nếu không muốn tiếp tục nữa, Quản lý Tiêu này hoàn toàn có thể tự ý chấm dứt hợp đồng, như anh đã từng nói, cùng lắm thì trả lại tiền, biến đi thật xa. Để xem đến lúc đó Vương tổng có thể cưỡng ép kiểu gì.
Vương Nhất Bác tưởng cả đời này có thể trói buộc Tiêu Chiến bằng bản hợp đồng mỏng manh đó chắc. Xé đi một cái là xong!
Bản của mình Quản lý Tiêu đương nhiên là xé quá dễ dàng rồi, còn của Vương tổng, sau này thiếu gì cơ hội!
Mà còn chưa biết ai là người trói buộc ai đâu, bây giờ ít ra Quản lý Tiêu vẫn khá thoải mái, còn Vương tổng đến đầu tháng lại lòng đau như cắt, tự phải nhắc mình chi ra một khoản lên tới 400 triệu, vẫn là không nhỏ đâu. Vương tổng cho hỏi ngài có xót xa không, có xót xa không?
Haha! Haha!
Tiêu Chiến thật sự là cứ ngây thơ ngốc nghếch suy tính ʍôиɠ lung mà cho rằng mình thật là thông minh thế đấy.
Âu thì bản hợp đồng này cũng là một bước tiến. Có danh phận rồi, danh phận còn được viết rõ ràng rành mạch ra: TÌNH NHÂN. Người ta yêu nhau còn chưa chắc có cái cam đoan giấy trắng mực đen như thế này đâu.
Đôi khi Tiêu Chiến vẫn là có cảm thụ khác người thế đấy.
Và cả đây nữa!
Dựa vào các điều khoản hợp đồng, Quản lý Tiêu mới bán mình kia liền bắt tay vào công cuộc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ làm phục vụ viên cho ông chủ Vương Nhất Bác.
Đầu tiên, Quản lý Tiêu làm một bản Excel, trong đó là toàn bộ giờ giấc làm việc ở Hội quán rồi giờ giấc ăn ngủ nghỉ ngơi của bản thân, chi tiết vô cùng, gửi sang cho Vương tổng.
Đi làm nghiêm túc, cũng phải có lịch trình đàng hoàng chứ!
Biết rồi đó, 11 giờ trưa vào làm, cho đến tận 11 giờ khuya mới tan sở. 12 tiếng đồng hồ liền, Quản lý Tiêu từ xưa đến nay vẫn làm việc trâu bò cực kì, không biết suốt bảy năm qua lao lực kiếm được bao nhiêu tiền, có nhiều không. Được cái làm việc nhiều mà Quản lý Tiêu hiện giờ trông vẫn nhuận sắc lắm, vậy mới quyến rũ được cái vị Vương tổng kiêu ngạo kia chứ.
Đương nhiên cũng không hẳn là làm việc mỗi ngày 12 tiếng trong 7 năm đều đặn không nghỉ. Thực ra khoảng thời gian giữa buổi chiều không có khách khá nhàn rỗi, bình thường Quản lý Tiêu còn có thể vụng trộm nằm ghế ngủ vùi.
Hiện giờ gắn với Vương tổng rồi, trống vắng mấy tiếng lúc chiều này, hoàn toàn có thể tranh thủ ái tình vụng trộm nếu hắn ta cũng không bận chôn chân ở công ty. Mà thường thì Vương tổng còn bận rộn hơn cả Quản lý Tiêu nữa, công việc toàn về bất động sản, chứng khoán, sắt thép gì đó thật là đau đầu.
Thế nên cả hai cùng lắm cũng chỉ nhắn tin chat voice một chút thôi, nhưng không nhắn thì sẽ không chịu được. Nếu người ngoài không biết hai người đơn thuần chỉ là tình nhân, sẽ tưởng là cặp tình lữ tri kỉ gắn bó ấy chứ.
Không gặp một chút, liền nhớ rồi, Quản lý Tiêu gần ba mươi tuổi, khi quen thân còn biết làm nũng. Vương tổng cao lãnh thì cũng biết chiều lòng mỹ nhân mà đáp lễ. Thật là làm người khác bất ngờ thay!
Lại nói đến bản lịch trình kia, Quản lý Tiêu còn cẩn thận chụp màn hình rồi nhắn tin tới điện thoại của Vương tổng để ai đó có thể tiện giở ra theo dõi nữa.
Thực ra, do Quản lý Tiêu quá cầu toàn thôi, chứ thời gian thử việc cả tháng qua, Vương tổng thực chất đã nắm nằm lòng lịch trình của anh. Bao giờ thay đổi rồi mới cập nhật thì hợp lý hơn.
Nhưng kệ, Tiêu Chiến cứ muốn thế thì sao? Vương tổng biết hay không không quan trọng.
Quan trọng là mấy cái ghi chú hết sức xàm xí ở sau đây này.
Ngoài những khung giờ trong các ngày đi làm kể trêи, thời gian còn lại, Quản lý Tiêu tất cả đều rảnh, Vương tổng có thể gọi bất kì lúc nào tùy ý muốn.
GHI CHÚ:
~ Trong thời gian Quản lý Tiêu làm việc ở Hội quán, Vương tổng gọi đến có lúc tôi bận việc không thể nghe được. Ưu tiên nhắn tin, khi rảnh tôi sẽ lập tức nhắn lại ngay.
~ Giữa chiều từ 14h đến 17h Quản lý Tiêu có thể rảnh rỗi mà trốn việc, Vương tổng nếu hứng lên mà muốn rủ tôi đi làm vài nháy, tôi cũng có thể đáp ứng. ^^
~ 4 ngày nghỉ trong tháng, Quản lý Tiêu tự do bay nhảy, chúng ta có thể lăn giường từ sáng đến khuya, Vương tổng có thể thoải mái cưng chiều sủng nịnh tôi bao nhiêu lần cũng được, đương nhiên là nếu ngài còn xí quách. :)))
~ Nếu vừa ý với tác phong phục vụ của Quản lý Tiêu này, Vương tổng có thể đề xuất chúng ta đi dã ngoại play, trêи núi, hay bãi cỏ gì cũng được, tôi sẽ thật nghiêm túc mà suy xét. (Dã ngoại này trong sáng thôi nhé.)
Tạm hết! Sau này nghĩ ra nữa sẽ ghi thêm.
Quản lý Tiêu khi bị bó buộc thật sự vẫn còn lạc quan đến nỗi có thể nghĩ ra mấy thứ châm chọc người ta tới nhường này. Định lực đúng thật là cao!
Định lực cao cho nên bây giờ đã bắt đầu xưng Chiến Chiến, Tiêu Tiêu, đôi lúc là Tiểu Tán, gọi Bác ca ngọt xớt như lời ai kia đề xuất mà không biết ngượng mồm. Giọng điệu còn nhu thuận dịu dàng nữa.
Làm ông chủ nào đó thường xuyên nhũn cả tim. Ngả nghiêng cười ngượng. Nếu là hai tháng trước, ngày gặp đầu tiên, người ta nói cho Quản lý Tiêu biết rằng Vương tổng có thể cười ngượng ngùng như thế, thì anh sẽ chắc chắn không bao giờ tin, nhưng hiện giờ đó đã trở thành chuyện bình thường, hết sức bình thường thôi.
Còn Vương tổng vốn ban đầu quen với việc đấu khẩu không quay đầu của Quản lý Tiêu, về sau lúc đối phương nũng nịu cũng đành phải chấp nhận làm quen. Đến mức mà, có khi Tiêu Chiến giở giọng khách sáo như ngày trước, liền biết được là mỹ nhân đã nổi giận rồi.
“Vương tổng, ngài tài giỏi mạnh mẽ như vậy, tôi nào dám so.”
“Quản lý Tiêu em lại giận dỗi.”
“Tôi chỉ là con kiến con muỗi trong nhân gian, sao dám giận hoàng đế bệ hạ họ Vương hống hách.
“Lại đây tôi thương, sẽ làm em hết giận.”
“Ai sai người đó tự mà bước tới.”
“Thôi được rồi, nhường em, tôi tới là được chứ gì.”
Mà có gì đâu, lý do hờn giận đơn giản là vì, Vương tổng lần nào đó đi tiếp khách uống say rượu đến mờ mịt, về nhà tức thì lại hóa thú. Mạnh bạo quá mức, làm Quản lý Tiêu bị tổn thương, bị đau đít ^^. Như vậy đã đáng hờn chưa, như vậy đã đáng giận chưa? Khổ thân Quản lý Tiêu lắm!
Nhưng được cái, hai người vẫn luôn có phép tắc theo kiểu truyền thống của người phương Đông nha, chưa có hứng tình lên mà đi ra ngoài công cộng làm càn, cái điều khoản là làm việc nơi công cộng đó vẫn đóng kén, chưa có sử dụng đến đâu.
Vương tổng cũng chưa có bạo ngược mà làm gì quá đáng như chơi đồ này kia, còn may cho Quản lý Tiêu lắm! So với việc lâu lắc lâu lơ mới bị đau đít một lần thì còn hơn chán việc nghiện mấy thứ nhục hình kỳ quái, không chỉ đau hạ bộ, nhiều khi còn chuyển qua đau khắp cơ thể nữa ấy. Tiêu Chiến chưa thử, nên là vẫn còn rụt rè và sợ hãi lắm thay.
Bỏ qua mấy điều ngại ngùng đó đi! Tiếp theo, Quản lý Tiêu liệt kê hết các công việc cần làm, cũng không nhiều nhặn và khác biệt lúc trước gì cho cam.
Vương Nhất Bác viết toàn điều khoản dọa người thế nhưng thực ra lại chẳng có yêu cầu khắt khe.
Have s.εメ các kiểu bình yên trôi qua như cũ. Còn việc pha nước tắm hay cởi giầy tháo tất gì đó thì không phải lúc nào cũng cần làm. Dẫu sao Quản lý Tiêu mười một giờ đêm tan sở mới lóc cóc đến nhà Vương tổng, cực khổ xiết bao. May là hiện tại xe cộ chủ động được rồi, Quản lý Tiêu khỏi cần phụ thuộc vào mấy tài xế taxi như trước nữa.
Vương tổng không phải đã bảo cho anh chọn một chiếc ô tô tùy thương hiệu đó sao. Quản lý Tiêu bèn chọn Camry, loại cao cấp nhất của thương hiệu xe Toyota Nhật Bản, giá thì tỷ mấy đó, anh cũng không chú ý lắm.
Thực ra xe Nhật này không đắt cũng không sang trọng bằng mấy xe phân khúc cao hơn của Đức như Mer hay BMW, được cái giá cả phải chăng, quan trọng là chi phí bảo dưỡng thấp, còn bền nữa, sẽ không phải mang xe ra tiệm sửa thường xuyên, xăng cũng không tốn là bao so với mấy loại kia.
Ngày nào cũng phải đi đi lại lại cả quãng đường dài từ Hội quán đến nhà Vương tổng, tốn hơi bị nhiều xăng đó nha. Tiêu Chiến vốn là tiết kiệm lắm biết không? Ai đó mua xe cho anh nhưng người nuôi xe thì lại chính là bản thân mình chứ còn ai vào đây nữa. Nên xe Nhật là muôn năm, ai bảo anh đi du học Nhật, bây giờ cũng thích luôn nước bạn đến thế. Đương nhiên lý do quan trọng nhất vẫn là: Tiết kiệm là thượng sách.
Tóm lại, có xế yêu rồi, Quản lý Tiêu một đường thẳng tiến đến biệt thự trêи đỉnh đồi gió hú không hề có trở ngại gì. Có thể trót lọt mà bấm khóa cửa Vương tổng trao cho anh để đáp xe vào gara.
Nhưng mà, Quản lý Tiêu đến sớm hơn ngày trước, lại không làm được những thứ rườm rà khác phục vụ Vương tổng, thì chính là vì điều này đây.
Lúc nào cũng thế, cứ vừa mở cửa ra, nếu Vương tổng đã ở nhà, hắn ta sẽ luôn vồ vập Tiêu Chiến mà trần trụi làʍ ȶìиɦ, thời gian đâu để anh có làm được bất cứ thứ gì được nữa.
Tựu chung lại vẫn là do gu s.εメ cực kỳ cực kỳ hợp nhau, Quản lý Tiêu bị tập kϊƈɦ suốt ngày nhưng không thấy chút nào là khổ tình quằn quại hết.
Cũng giống như, có một điều, từ trước khi quyết định đặt bút ký, Quản lý Tiêu luôn băn khoăn về việc Vương tổng không cho mình tự do yêu đương lập gia đình, thì cho tới giờ phút này, lại chưa xảy ra điều nặng nề gì cả. Thế sự chưa đổi ngôi, Quản lý Tiêu chưa có nhu cầu xây tổ ấm.
Anh chỉ thấy cảm thán rằng. Ngược lại với suy nghĩ ban đầu, Vương tổng mới chính là người bị Quản lý Tiêu quản đó nha.
Có lần lúc nửa đêm, Tiêu Chiến an vị trong biệt thự của Vương Nhất Bác cả mấy tiếng rồi hắn mới say khướt mò mẫm về tới. Cả người nồng nặc mùi rượu, son phấn ngập tràn, nước hoa bốc nồng lên tới nhức óc. Anh thực sự là không thích ngửi mấy cái mùi hỗn tạp này mà bài xích đến mức buồn nôn.
Muốn trách cứ một chút, nhìn tới ai kia gục đầu xuống vai mình mà liên tục nấc nghẹn thì Tiêu Chiến cũng mủi lòng. Nấu canh giải rượu, ép Vương tổng uống hết, còn lấy nước ấm lau người từ trêи xuống dưới, cẩn thận tỉ mỉ lau tới không thiếu chỗ nào. Để hắn ta có thể yên tâm say ngủ suốt một đêm không mộng mị.
Chuyên nghiệp! Quản lý Tiêu lúc nào cũng là một phục vụ vô cùng chuyên nghiệp!
Vậy mà chuyên nghiệp tới mức nào không biết, sáng sớm hôm sau, mỹ nhân nhu tình lại không nhịn được mà hạch hỏi đay nghiến.
“Vương tổng hôm qua đi thác loạn ở đâu, quan hệ tình ɖu͙ƈ tập thể cả gái cả trai hay sao mà mùi gì cũng có. Thật là thấy ghê, tôi không ngửi nổi.”
Xưng tôi với Vương tổng thế này là ngửi thấy giấm tràn không khí rồi này.
“Đi tiếp khách, chỗ hôm qua có hơi xô bồ không kiềm được, bị dính mùi.”
Vương tổng lại thẳng thắn mà giải thích như vậy. Quản lý Tiêu cũng chỉ đành yếu ớt mà phản ứng thôi.
“Vì tiền nên nhượng bộ, lần sau như vậy tôi sẽ không lại gần, bao giờ bay hết mùi thì mới bắt đầu thực hiện chức trách trong hợp đồng kia.”
“Tùy em! Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Đến đây, Tiêu Chiến chợt giật mình thảng thốt, nhìn lại bản thân có khác nào bà vợ đành hanh cạnh khóe ông chồng đi ăn chơi sa đọa bên ngoài đâu chứ, từ lúc nào lại có suy nghĩ này ngấm dần dần vào máu.
Rùng mình một cái, phải sửa thôi. Tương lai sẽ quyết không quản nữa, không thèm quản nữa.
A! Ngẫm lại dù gì thì Vương tổng cũng phải vất mà đi kiếm tiền về trả 400 triệu một tháng cho Quản lý Tiêu. Anh giờ có câu cửa miệng là “Vì tiền nên nhượng bộ.” Cứ mỗi lần Vương tổng làm gì quá quắt là lại lôi ra nói một lần, như thần chú linh nghiệm gạt hết đi khí tức đang sôi máu của bản thân để cố gắng chiều chuộng hắn ta vậy.
Tức một chút không sao, chứ kϊƈɦ động để mất khoản 400 triệu kia mới là có vấn đề lớn.
Cũng giống như việc, Quản lý Tiêu thật là cao siêu, là siêu đại cao thủ trong việc không để lỡ điện thoại. Bao lần Vương tổng réo gọi đã qua, anh lại có thể trăm lần như một mà không để lỡ bất kì một cuộc nào, thậm chí không quá ba chuông đã nhấc máy. Còn khi tin nhắn tới, Vương tổng thực sự là chưa kịp đút điện thoại lại vào túi thì Quản lý Tiêu đã kịp nhắn lại rồi.
Thử hỏi như vậy có thần thánh không, có thần thánh không?
Quá là phải bái phục đi!
Còn bái phục cả sức chịu đựng của Quản lý Tiêu nữa. Bản thân nhắn tin nhanh tới vậy, tên Vương tổng chết giẫm kia, không biết làm gì lại luôn luôn chậm chạp hồi âm. Làm anh phải sốt ruột vô cùng, “vì tiền nên nhượng bộ” quen rồi, chỉ đành chờ đợi mà thôi.
Nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, còn một điều nữa, Vương tổng kiên quyết không cho Quản lý Tiêu dọn tới nhà mình ở hẳn, thế mà ngày nào cũng gọi anh tới.
Tiêu Chiến lõm rồi!
Tiêu Chiến bó tay rồi!
Lúc này ban ngày đều ở Hội quán làm việc.
Ban đêm đều ở tại biệt thự của Vương Nhất Bác làm việc, đều là thường xuyên ngủ lại chỗ này.
Hiện tại thời gian ở lại chính ngôi nhà của mình còn ít đến thảm thương so với thời gian ở bên ngoài.
Đã nhận ra điều gì cần nhấn mạnh ở đây chưa? Đó chính là ban đêm Tiêu Chiến đều thường xuyên tới biệt thự của ông chủ làm việc đấy.
Bị lạm dụng đến thiệt thòi, cái đà này, lúc trước đáng lẽ Quản lý Tiêu phải đòi một tỷ một tháng mới hợp lẽ.
Vương Nhất Bác là tên lừa đảo! Lừa được người ta về rồi liền tận dụng hết công suất, không cho Quản lý Tiêu đáng thương nghỉ ngơi. Say mê như là khám phá ra thế giới mới vậy.
Nhưng mà… anh bây giờ lại vô cùng hưởng thụ tần suất mỗi ngày là mỗi ngày mới đáng chết!
Nếu một ngày Vương Nhất Bác không gọi, Tiêu Chiến sẽ rất bứt rứt chân tay, không những thế còn mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau ôm mắt gấu trúc mà đến chỗ làm.
Đến tối thì cố tình hộc tốc đến nhà người nào đó thật sớm, dạo quanh một vòng từng ngóc ngách, cố gắng phát hiện xem có bất thường gì không, thậm chí còn đưa quần áo hôm trước của Vương tổng lên mà ngửi thật kĩ, soi thật sát. Đến khi nào không thấy sự lạ thì mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng đêm đó vẫn không kìm được mà cố tình quyến rũ khiêu gợi hơn hẳn thường ngày. Khuấy lên triệt để ham muốn kịch liệt của Vương Nhất Bác. Không chỉ một lần mà là hai lần, ba lần. Thử vắt kiệt một chút, xem hắn sức lực còn đến đâu.
Hùng hổ như báo gấm, vậy là ổn rồi, đêm hôm trước có vẻ như chưa xảy ra chuyện gì quá đáng.
Chứ còn uể oải rệu rã là có vấn đề lớn rồi nha. Thanh niên trai tráng mà không chiều nổi bạn tình được một vài hiệp, rõ ràng là đã đi chiều chuộng bạn tình khác trước đó. Cái này cần theo dõi sát sao. Không thể để sót.
Tiết tháo để đâu? Tiết tháo mất rồi!
Có thể ngụy biện rằng, Quản lý Tiêu muốn làm thám tử cho chính mình để chắc chắn rằng đối tác làm ăn không phản bội anh, đi lang chạ bên ngoài. Nếu tích cực một chút, phát hiện ra sớm không phải sẽ sớm phòng tránh được bệnh tật hơn sao.
Tuyệt!
Cứ cho là thế đi.
Còn một điều nữa, tiếp xúc thêm nhiều thời gian thế này, Tiêu Chiến bỗng nhận ra, Vương Nhất Bác không phải là rất xa cách cùng đề phòng anh đâu. Đã bắt đầu ôm eo Quản lý Tiêu trêи giường, gối đầu vào vai anh mà làm việc bằng laptop. Để mặc cho anh nhìn vào bản báo cáo đầy chữ số nhảy nhót mà không cảnh giác chút nào.
Tuy còn điện thoại là Vương tổng vẫn giấu kín như bưng, tin nhắn hay bất cứ ứng dụng nào kể cả cuộc gọi đến, hắn đều cài chế độ không hiển thị nội dung. Ví như Wechat, Weibo, Tin nhắn v.v. đều sẽ chỉ hiện lên màn hình là “Bạn có thông báo mới” mà thôi. Tuyệt mật vô cùng, đâu có như Quản lý Tiêu cái gì cũng không giấu diếm. Bởi bản thân anh minh bạch, thật sự là trong sạch lắm thay.
Điện thoại của Vương tổng kia, chỉ để lộ thông tin đúng một lúc là khi có người gọi đến, sẽ hiển thị trực tiếp số điện thoại nếu chưa lưu, còn số đã lưu thì sẽ hiện tên trong danh bạ. Ai dùng Iphone chắc đều biết cái này, Quản lý Tiêu đương nhiên cũng vậy.
Thế nên, bị Vương tổng che đi liên lạc trêи điện thoại, Tiêu Chiến lại thấy chẳng hề gì, vì một điều quan trọng mà từ đầu anh vẫn luôn thắc mắc, hôm nay cuối cùng cũng đã có đáp án.
Vương Nhất Bác vẫn để Tiêu Chiến động vào đồ riêng đấy chứ, nên anh mới biết đến chi tiết đó đấy thôi.
Là thế này.
Đêm nay chẳng biết Vương tổng đãng trí kiểu gì mà để linh tinh điện thoại, tìm hoài cũng không thấy.
Lúc này mới đành phải nhờ Quản lý Tiêu cứu cánh, gọi hộ vào điện thoại hắn để chuông reo lên may ra mới có thể tìm được.
Ô! Rốt cuộc là điện thoại nằm dưới khe hở của đệm và thành giường, Quản lý Tiêu lại ịn ʍôиɠ lên ngay đó, thể nào mà chẳng thấy tăm tích nó đâu, bị một chiếc bàn tọa màu mỡ như vậy đè xuống, thật là tội nghiệp cho điện thoại quá đi.
“Ô! Ra đây mà xem Vương tổng lưu tên Chiến Chiến trong danh bạ là gì này!”
“Vừa Gặp Đã… Có gì lạ sao?”
“Vừa Gặp Đã Yêu? Vương tổng nhất kiến chung tình với Chiến Chiến hả?”
“Hoang tưởng!”
“Ừm… Vậy thì Vừa Gặp Đã Hôn? Em nghĩ mãi cũng chỉ có một đáp án này là hợp lý nhất thôi đó.”
“Sai! Vừa Gặp Đã … Cương. Tôi chính là vừa gặp em liền đã cương. Nghĩ sao mà tôi phá lệ làm thành mối quan hệ phiền phức với Quản lý Tiêu? Còn chẳng phải vì em có sức hút khiến tôi không thể cưỡng lại được sao? Tiểu hồ ly!”
“Nói dối! Lừa đảo!”
Trở thành thói quen rồi, Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác, tần suất đỏ mặt ngày càng tăng.
Còn Vương Nhất Bác ở bên Tiêu Chiến, tần suất ngang ngược vô liêm sỉ cũng ngày càng dày.
Để xứng với câu “Vừa Gặp Đã … Cương” kia.
Đêm đó, Vương tổng đã cùng làm việc với Quản lý Tiêu suốt đêm. Miệt mài không nghỉ.
Chẹp … hổ thẹn quá. Sau bao ngày mà khi nghĩ tới ngày gặp đầu tiên với ai kia, Vương Nhất Bác cảm xúc vẫn là chưa vơi chút nào!