Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 17: Hợp đồng lạ nhất 2 – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 17: Hợp đồng lạ nhất 2

Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ hay sao mà nghĩ ra được cả đống những thứ quỷ dị này.

Trò đùa! Đây chính là trò đùa buồn cười nhất mà Quản lý Tiêu từng thấy. Vậy mà anh lại đang ngồi đây cùng thảo luận về bản Hợp đồng điên khùng này với cái tên Vương tổng khùng điên kia. Giao thoa đã lâu, đầu anh chắc chắn là có vấn đề theo người nào đó rồi.

Nhưng mà… Có lẽ Tiêu Chiến vẫn sẽ ký!

Chỉ là … phải chỉnh sửa … một chút xíu gì đó thôi.

Cũng không thể cứ thế mà ký, anh không thể mất giá được aaaaaaaaaa!

“Tạm ổn rồi đó. Quản lý Tiêu ký luôn đi.”

Nói dứt lời, Vương tổng đã hăm hở ký tên rồi đóng dấu vào đó cái cộp. Làm việc thì phải đàng hoàng nhanh chóng, vậy thì năng suất mới cao được chứ.

“Khoan đã! Vương tổng nghĩ thế là hợp lý sao? Tôi thì không thấy có gì là ổn thỏa cả.”

“Không ổn chỗ nào? Tôi thấy tất cả từ trêи xuống dưới đều tuyệt vời! Đằng nào em cũng phải ký thôi.”

“KHÔNG! Nếu không thỏa thuận lại thì tôi sẽ không ký!”

“Được rồi! Có gì thắc mắc, Quản lý Tiêu hỏi một lượt, tôi sẽ giải đáp. Đến cuối cùng em cũng phải đồng ý hết thôi.”

“Rồi xem! Đầu tiên, cái hợp đồng này sao không có mục Vương tổng phải khai ngày sinh?”

“Biết sao được, mẫu hợp đồng tiêu chuẩn nó thế. Không phải tại tôi!”

“Được, cái này cũng coi như là do người ta đi! Nhưng đến tuổi tác là vấn đề cơ bản nhất, ngài cũng không định tiết lộ mà đã định ràng buộc tôi rồi sao?

“Tuổi tác và hợp đồng này đâu có gì liên quan.”

“Có! Lỡ như Vương tổng là cậu bạn nhỏ lại muốn người khác xưng em với mình thì sao, nếu là vậy thật thì quá nực cười rồi, ví như kém một hai tuổi thì ok, Vương tổng liệu có kém tôi luôn cả giáp không đây.”

“Hoang tưởng! Sẽ không kém em cả giáp! Nghĩ sao tôi thế này mà mới có 16 tuổi? Tôi vẫn là chưa thần thánh đến độ biết cải lão hoàn đồng. Vả lại tuổi tác chưa bao giờ là thứ quan trọng, đừng mong tôi tiết lộ. Quản lý Tiêu cứ ngoan ngoãn xưng em, còn không, hoàn toàn có thể xưng tên, Chiến Chiến, Tiêu Tiêu hay Tiểu Tán gì cũng được, tôi cũng không thấy phiền.”

Vương Nhất Bác thừa nhận mình không kém ai kia cả giáp nhưng cụ thể có kém không, mà kém thì kém bao nhiêu tuổi, hắn lại chẳng dám nói ra. Làm lơ đi, nếu điều này để hở ra cho Tiêu Chiến biết rõ, hẳn là Vương tổng sẽ mất đi vị thế, người ta chắc chắn sẽ lên mặt mà chẳng chịu lép vế nữa đâu.

“Vương tổng không muốn nói cũng được thôi. Thể nào sau này tôi chẳng biết tuổi của ngài, không cần vội. Hiện giờ cứ xưng Chiến Chiến và gọi Nhất Bác, vậy là cũng không vi phạm hợp đồng đâu ha.”

“Nghĩa là Quản lý Tiêu đồng ý ký rồi? Sốt ruột quá hay sao mà thân thiết xưng tên gọi họ luôn như vậy?”

“A! Chưa đâu, đây là tôi đang ví dụ biết không? Còn nếu sau này, tôi phát hiện ngài kém tuổi tôi, liệu Vương tổng có nên gọi tôi một câu Chiến ca?

“Mơ tưởng! Cả đời này cũng không! Hơn nữa, gọi Nhất Bác tuyệt đối không được, dám gọi thẳng tên húy của tôi thế à? Nếu muốn gọi tên, Quản lý Tiêu phải gọi là Bác ca. “

“Gì chứ? Nghĩ sao gọi nghe buồn nôn như vậy, thà tôi gọi hẳn là ông chủ còn hơn.”

“Tùy em, cái danh xưng này tôi đương nhiên nhận, nếu Quản lý Tiêu thích thì xưng mình là nô ɭệ luôn càng tốt.”

“Mơ tưởng, Vương tổng mới là người mơ tưởng. Bỏ qua cái này biết không? Đừng trêu tôi nữa.”

“Haha. Đã bảo tùy em.”

“Bỏ qua, bỏ qua. Tiếp! Trong này cả quê quán, tên công ty sao cũng không có. Như vậy là lĩnh vực kinh doanh, gia thế gia cảnh của Vương tổng thế nào tôi không hề biết gì cả, thử hỏi làm sao tôi có thể yên tâm giao mình cho ngài mà ký tên được đây?”

“Tôi hoàn toàn không có gì mờ ám hết, em có thể yên tâm!”

“Nhưng lỡ như Vương tổng là mafia buôn ma túy, buôn lậu, rửa tiền thì sao? Tôi theo ngài, sau này có chuyện gì sẽ trở thành đồng phạm mà phải vào tù cùng chắc? Ngài không định tiết lộ cho tôi bất cứ một chút gì về những thứ tôi thắc mắc ở trêи ư?”

“Trí tưởng tượng của Quản lý Tiêu thật là phong phú, nhưng mà không sao, tôi sẽ đặc cách giải đáp chút ít cho em. Gia thế và công việc của tôi nói ra rất dài, em không cần quan tâm. Tóm lại sẽ không để Quản lý Tiêu phải vào tù, hơn nữa nếu em ra đường say rượu có gây tai nạn chết người đi chăng nữa, tôi cũng có thể cứu em ra ngay chỉ trong một đêm. Quyền lực này tôi có, Quản lý Tiêu yên tâm, sẽ không để em phải chịu thiệt.”

“Vương tổng tập trung nói đến hợp đồng thôi, không phải rủa tôi say rượu đâm chết người! Độc mồm độc miệng. Cũng mong đợi được đứng dưới ô dù của ngài mà lộng quyền lắm, dù sao tôi chỉ là con muỗi con kiến, không quản được tầng lớp thượng lưu như Vương tổng. Điều này coi như cho qua, chúng ta tiếp tục điều tiếp theo.”

Địa điểm làm việc: Biệt thự của Vương Nhất Bác, sau này có thể thay đổi tùy theo ý muốn của ông chủ (trong khách sạn, xe hơi hay nơi công cộng… tùy thích? ^^)

“Trí tưởng tượng của Vương tổng mới thật là phong phú thì có! Tôi là con người truyền thống biết không. Khẳng định là chỉ thích hoạt động trong nhà, không có nhu cầu phô ɖâʍ trước bàn dân thiên hạ. Nếu Vương tổng thích, có thể tự phô một mình.”

“Có đọc được chữ tùy thích hay chưa? Quản lý Tiêu đừng khẳng định vội, biết đâu sau này em mới là người đề xuất đổi địa điểm giao hợp cho nó tình thú thì sao?”

“Không bao giờ!!!!!!!!!!!!”

“Cái này vẫn là để sau này hẵn nói thì hơn, Quản lý Tiêu truyền thống ạ!”

“Vương tổng không phải lo hộ chuyện người khác nha, chúng ta tiếp tục.”

Chức vụ: Tình Nhân. (Trong tình ɖu͙ƈ có thể được gọi là nô ɭệ?)

Công việc phải làm: Phục vụ ông chủ Vương Nhất Bác….

Cảm ơn Vương tổng đã thăng cấp cho tôi từ Tình Một Đêm thành Tình Nhân, nhưng vụ chủ nhân cùng nô ɭệ này là sao? Tôi cũng không phải là M bị khổ ɖâʍ, phải chăng ngài là S bạo ɖâʍ nên mới đề xuất cái loại danh xưng này?”

“Thích gọi thế! Còn bạo ɖâʍ hay không tôi sẽ để Quản lý Tiêu tình nguyện, không ép buộc.”

“Được thôi, ngài nhớ giữ lời. Tiếp theo!”

– Công việc phải làm: Phục vụ ông chủ Vương Nhất Bác từ A đến Z, ví như từ việc cởi giầy cho đến pha nước tắm, từ việc khẩu giao đến việc chơi qua cúc huyệt ^^. Khuyến khích tự học hỏi và có đổi mới. Tự giác là trêи hết, ông chủ không có quá nhiều thời gian “đốc thúc” cùng “dạy dỗ” em.

“Tôi mới là không cần học hỏi, không cần Vương tổng đốc thúc dạy dỗ gì hết cả, chúng ta cứ bình đạm trải qua mối quan hệ này thôi. Chuyện phục vụ kia cũng không phải quá khó, tôi có thể miễn cưỡng mà làm được. Chỉ là, Vương tổng có cần phải ghi hẳn giấy trắng mực đen ra thế này không? Không biết xấu hổ!”

“Ngoan lắm, sau này sẽ đều đợi em chăm sóc, chỉ cần em cam đoan sẽ phục vụ tôi thật tốt, thì chút ngại mặt này có đáng là bao. Phải viết vào cho em biết mà thực hiện, cũng để đề phòng về sau Quản lý Tiêu lười biếng mà chối bay chối biến không làm.”

Vương Nhất Bác vừa nói vừa xoa đầu Tiêu Chiến như là xoa đầu cún nhỏ, như thể ai kia là thú cưng hết sức nghe lời cùng tận tâm với chủ vậy.

Quản lý Tiêu đáng thương biết sao được, chỉ đành dứt khoát gạt thẳng bàn tay đang ôm trọn lấy mái tóc của mình ra.

“Tôi vẫn chưa ký đâu, Vương tổng đừng càn rỡ.”

“Quản lý Tiêu đừng nói chút thưởng thức của người phục vụ như là pha nước tắm, chuẩn bị quần áo, mấy mục chăm sóc khách hàng đơn giản này em cũng không làm được nhé. Thật là hổ thẹn với danh hiệu “Nghiệp vụ nhà hàng, khách sạn xuất sắc nhất” mà Quản lý Tiêu mới đạt được.

“Tôi làm! Đã bảo là tôi làm hết. Sẽ làm thật tốt được chưa? Mau mau chuyển qua mục khác.”

– Thời gian làm việc: Bất cứ khi nào Vương Nhất Bác cần. Thường là buổi tối, nửa đêm về sáng, lúc mà ông chủ hay xuất hiện tình trạng nứиɠ nhất. Đương nhiên không nhất thiết cố định, ban ngày nếu hứng lên, cũng có thể!

“Từ “nứиɠ” này cũng dám viết ra. Tôi mong sau này Vương tổng làm việc quá độ sẽ liệt dương không cương nổi, như vậy mỗi ngày tôi có thể nằm an nhàn mà vẫn được hưởng lương.”

“Tôi không cương nổi cũng không có vấn đề gì, chỉ lo là chỗ này của em sẽ buồn thôi.”

Vương tổng đọ độ chai mặt thì có khi nào chịu thua Quản lý Tiêu nhã nhặn đâu, vừa nói còn vừa sờ soạng bóp ʍôиɠ người ta. Không những thế, hắn đã bắt đầu chẳng thể tĩnh tâm nổi mà nhấc bổng Tiêu Chiến lên, chiếm lấy ghế ngồi trước máy tính, đặt ai kia lên đùi mình mà ôm trọn. Cằm cũng tựa vào vai người trước mặt, thần thái tỉnh bơ tiếp tục nghiên cứu hợp đồng như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Tiêu Chiến sáng ra bị đánh thức bất chợt mới kịp mặc vội chiếc quần sịp, sau đó bị kéo đi soạn thảo hợp đồng, cả người luôn trơ trọi không được bọc cái gì thêm, Vương Nhất Bác thì vẫn vô liêm sỉ là thế, ở nhà chẳng bao giờ chịu mặc quần áo hẳn hoi. Lúc này kề sát tới vậy, da thịt tiếp xúc trực tiếp, còn bị hắn ta phả hơi đầy người, từ vai gáy tới mặt cổ, người da mặt mỏng kia đã bị chọc cho tất cả đều đỏ hồng đỏ lựng cả lên. Vương tổng này, có định để Quản lý Tiêu tập trung vào chuyên môn không đây.

Đương nhiên là Vương Nhất Bác có ý tốt đó nha, tiếp xúc thân cận thế là để Tiêu Chiến có thể đắm chìm trong tình ái mà nhập vai thật chuẩn. Bởi vì điều khoản tiếp tới của hợp đồng sẽ thảo luận sâu hơn nữa vào mấy cái vấn đề tình ɖu͙ƈ tế nhị này.

Cơ bản bắt buộc sẽ có Gel bôi trơn, ngoài ra, tùy ý Tiêu Chiến thích và bổ sung, chi phí mua đồ, người lao động báo giá, ông chủ sẽ chi trả toàn bộ.

“Vương tổng sao lúc nào cũng đen tối như thế, tôi chẳng có ý định chơi s.εメ toy hay dụng cụ nhục hình gì cả, xin ngài đừng áp đặt.”

“Là em tự nói ra, đừng nói trước bước không qua. Hơn nữa, Quản lý Tiêu không muốn chơi, cũng không thể ngăn tôi không mang chúng ra chơi em đúng không?”

“Biến thái! Không phải Vương tổng thực sự định chơi SM? Cái này có phải quá bệnh hoạn rồi không?”

“Đề phòng vậy thôi! Tôi cũng là chưa từng, Quản lý Tiêu tin không? Nếu em muốn, hai chúng ta cùng thử. Ví như bước đầu sẽ là bịt mắt, trói vào rồi thao em từ đằng sau như tối qua vậy. Sau này có thể nâng cấp lên chăng?”

“Vô sỉ! Tôi sẽ không!!!!!!!!!!!!” Nói đến đây mặt Quản lý Tiêu đã lại thêm một tầng đỏ, đành bỏ chạy lướt nhanh qua mục tiếp theo.

Nhưng mà mục tiếp theo này lại cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Cái hợp đồng này thực sự là sốc hàng không chịu nổi.

Cam đoan an toàn, sẽ không bạo hành, nhưng người lao động nguyện ý thì ông chủ sẽ chiều.

“Đã bảo không SM. Tôi không phải M được chưa? Tôi cũng không điên dở mà cứ nhất nhất muốn phải chịu khổ ải đâu.”

“Biết đâu Quản lý Tiêu còn thích hơn cả tôi, từ đầu đến giờ chơi em, làm nhục, rồi cả tát cũng chưa thấy em phản ứng quá khích. Dù gì vẫn là không định gượng ép bạo hành em, đừng lo.”

“Không phải.. không phải…, kia là bất đắc dĩ. Vương tổng yên tâm, tôi sẽ không phải loại đó, nếu đúng thế, tôi sẽ nguyện để ngài cường thế, đánh mắng mà không phản kháng, được chưa?”

“Chiều em! Cái này cũng không mất gì.”

Vệ sinh đương nhiên sạch sẽ, Vương tổng rất khiết phích, còn nếu người lao động muốn làm ra loại hành động bẩn thỉu nào, phải xin phép trước, ông chủ duyệt rồi thì mới được tiếp tục làm.”

“Tôi không bẩn thỉu, Vương tổng đừng sỉ nhục!!!!!!!!! Ai thèm!”

“Ví như ɭϊếʍ ***, nhấm nháp nước tiểu? Hôm qua Quản lý Tiêu đã thử hỏi qua tôi chưa?”

“Aaaaaaaaaaaaaaaa!” Được rồi, coi như Vương tổng giỏi.

Bỏ qua, bỏ qua nhanhhhhhhh!

“Hahaha.”

“Còn cái này, đương nhiên hợp đồng với ai thì sẽ phục vụ người đó, chứ tôi đâu có rảnh đi làʍ ȶìиɦ với cả thiên hạ như Vương tổng ngài. Hơ, nhưng mà nghe theo tuyệt đối là sao? Tôi không thể phản kháng?

Hoàn thành công việc DUY NHẤT: Phục vụ ông chủ. Trong đó có rất nhiều hạng mục cần làm, cái này tùy mỗi lần làʍ ȶìиɦ sẽ có yêu cầu riêng. Người lao động cần phải nghe theo tuyệt đối.

“Phản kháng theo kiểu tình thú thì được, còn nghiêm túc thì không, nói rồi tôi sẽ không làm gì quá đáng.”

“Ok, tạm tin. Tiếp! Vụ xuất hiện công khai cùng nhau coi như không quen biết, cách xưng hô và bản thân không có mối quan hệ thể xác với người khác thì tôi đồng ý, còn chuyện này là sao? Tôi cũng sắp ba mươi rồi, không thể bay nhảy mãi được, nếu khi tôi thấy cần thiết phải có người yêu, báo cho ngài biết thì cũng thôi đi, còn cần phải được cho phép sao? Xin hỏi Vương tổng là gì của tôi mà có quyền đấy? Ngài cũng không phải người yêu hay chồng!”

* Nếu có ý định yêu đương hay lập gia đình, người lao động phải báo trước, ông chủ đồng ý thì mới được tiếp tục.

“Có thấy kim chủ đi bao nuôi tình nhân nào mà tự dưng phải trở thành tiểu tam không? Tôi là không muốn tự ngược đãi mình để bị bạn gái bạn trai của Quản lý Tiêu đánh ghen. Khi nào tôi thu xếp chu toàn được mối quan hệ của chúng ta rồi thì mới cho phép em đi khỏi. Tôi chẳng muốn bị bêu rếu trêи mạng xã hội. Vừa mất tiền mà còn vừa phải đi giải quyết rắc rối cho Quản lý Tiêu chắc?”

“Nghe cũng có lý, lúc đó tôi sẽ báo cho Vương tổng biết, cùng lắm nếu ngài không đồng ý, tôi liền cứ thế bỏ đi, xem ai làm gì được ai nào!”

“Được thôi, em còn gì thắc mắc nữa không?”

“A! Còn, còn chứ, còn nhiều!”

* Không được can sự vào bất cứ mối quan hệ nào của ông chủ. Kể cả là gia đình, bạn bè, tình yêu nam nữ hay tình ɖu͙ƈ thể xác gái trai khác.

* Không được sờ mó săm soi bất cứ đồ đạc riêng tư hay công việc bên ngoài nào của ông chủ. Ví như: Điện thoại, máy tính, chuyện ở công ty…

“Hai điều này tôi gần như đồng ý hết, nhưng có câu tình ɖu͙ƈ thể xác gái trai khác. Vương tổng ngài đích thị tra nam! Bắt tôi phải sạch trong khi mình bừa bãi vậy sao? Thật là không công bằng!”

“Ông chủ mà phải xin phép nhân viên cho mình đi chơi hả? Yên tâm, nếu có tôi cũng sẽ giữ an toàn như việc từ trước đến giờ đều không hôn và chơi trần với Quản lý Tiêu vậy đó. Sẽ không ảnh hưởng đến em.”

“Được rồi, tạm thời cũng nhượng bộ Vương tổng. Tiếp! Cái này là hết sức hết sức vô lý. Tôi đi tắm, đi vệ sinh, đang mải làm việc ở Hội quán v.v Nếu theo Hợp đồng chắc kết quả cuối cùng chính là tôi đều làm việc không công cho Vương tổng mất a.”

* Ông chủ liên lạc đến không được để lỡ, khuyến khích gọi điện phải nghe ngay trong ba chuông, nhắn tin thì phải đáp lại trong ba phút. Nếu ba lần liên tiếp không đáp ứng được sẽ trừ lương một tháng. Nếu tần suất vi phạm quá dày, sẽ xem xét đuổi việc và phải bồi thường hợp đồng.

“Tùy em, đi đến đâu cũng phải mang điện thoại, đặt chuông riêng…, muốn làm thế nào thì làm, không làm được thì 400 triệu một tháng sẽ bay mất. Thế thôi.”

“Ngang ngược! Tôi sẽ cố gắng được chưa?”

“Mong đợi Quản lý Tiêu sẽ làm đúng như đã hứa để giữ được 400 triệu. Hahaha.”

“Xin ngài đừng mỉa mai nữa. Tiếp, tới điều tiếp theo.”

– Không được phép tự ý tạm hoãn hay chấm dứt hợp đồng, nếu vi phạm sẽ phải trả lại toàn bộ tiền lương thưởng, ngoài ra phải bồi thường hoàn toàn theo ý muốn của ông chủ.

“Thật sự là với mấy điều khoản hà khắc này của Vương tổng, tôi lo là, không chỉ không giữ được 400 triệu của một tháng nào đó mà cả số tiền từ đầu đến khi kết thúc, một đồng chắc là cũng không có được. Vậy mà quyền hạn của tôi lại chỉ có một điều duy nhất này sao? “

– Có quyền đề xuất hay khiếu nại nếu bị hành hạ nhục nhã quá đáng (là điều khoản đề phòng, ông chủ sẽ không thèm làm ra mấy cái loại hành vi đê tiện này).

“Ngoài quyền hạn, em còn có cả đống quyền lợi ở dưới nữa mà.”

“Được rồi. Dù sao thì nếu bị hành hạ nhục nhã thậm tệ quá, tôi sẽ chạy, ai chứ Vương tổng cũng có dễ làm ra hành vi đê tiện lắm cơ. Đến lúc đó, nếu phải trả lại tiền thì tôi nguyện sẽ trả. Bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách, Vương tổng nói có đúng không?”

“Em cứ theo hợp đồng là được rồi, nhưng mà tôi không tin Quản lý Tiêu yêu tiền hơn sinh mạng lại có thể bỏ đi như thế đâu.”

“Rồi xem!”

– Tiền bao dưỡng: 400 triệu/tháng.

– Được hưởng các phúc lợi: Ông chủ sẽ “yêu” em hết mình.

Điều 4 : Nghĩa vụ, quyền hạn của ông chủ:

1 – Nghĩa vụ:

Ông chủ sẽ trả đủ tiền cho em, không thiếu nợ.

2 – Quyền hạn:

Tất cả những điều ông chủ muốn, em đều phải làm!

“Về quyền lợi của tôi có phải Vương tổng thiếu sót điều gì chăng? 400 triệu và cái “yêu” kia có to tát lắm không mà tôi phải đánh đổi cả thanh xuân để làm theo Tất cả những điều ông chủ muốn. Vương tổng nhìn xem, yêu cầu của tôi dài như vậy mà của ngài chỉ có một dòng là sẽ trả đủ tiền, quyền hạn đòi về cũng chỉ có một dòng nhưng lại vô cùng vô tận. Như vậy chẳng phải là không công bằng cho tôi sao?”

“Cái này tôi quên chưa bảo em ghi vào đầy đủ. Ngoài số tiền 400 triệu/tháng cố định và các khoản thưởng tùy hứng thì sẽ có thêm các phúc lợi khác. Đó là cho Quản lý Tiêu đổi sang nhà mới và tặng một chiếc oto cho em sở hữu. Thế nào đã được chưa?”

“Chỉ có thế thôi sao?” Tiêu Chiến tự dưng nghẹn ngào nói lớn, như là bức xúc điều gì lắm thay, vậy nhưng dường như Vương tổng lại vô tâm không thể hiểu.

“Ừ! Quản lý Tiêu còn muốn gì nữa? Tôi thế là đã cho em quá nhiều, tiền bạc như vậy không phải là ít đâu.”

Tiêu Chiến bên đối diện miệng cứ há ra rồi lại ngậm vào như không biết phải nói gì tiếp theo. Cuối cùng lúc cất lời lại là thế này.

“Thực sự là hợp đồng công việc, chỉ có tiền bạc! Được, coi như vậy đi, tôi ký thứ này chính là vì tiền bạc. Yên tâm sau này tôi sẽ không yêu Vương Nhất Bác, vĩnh viễn sẽ không chấp nhận làm bại tướng để phải làm nô ɭệ cho ngài suốt đời đâu. Vương tổng cũng nên cẩn thận cho chính bản thân mình thì hơn.”

Không được phép yêu đối phương! Ai yêu trước người đó là bại tướng. Sẽ làm nô ɭệ không công cho người còn lại suốt đời.

“Tôi cũng sẽ không yêu! Nếu thật sự có yêu, thì làm nô ɭệ cho Quản lý Tiêu cả đời, cái giá phải trả này chẳng phải rất đáng sao? Có điều… em đừng mơ tưởng! Thứ đó… sẽ không xảy ra!”

“Tôi tin, tôi tin Vương tổng máu lạnh. Dù gì cũng là bèo nước gặp nhau, lúc trống vắng, chúng ta tạm thời ở bên. Hiện tại cứ vậy đi, ngày chấm dứt hợp đồng sẽ nhanh xác định được thôi.”

Hợp đồng từ ngày 29/07/2019 đến ngày chấm dứt (chưa được xác định).

“Quản lý Tiêu ngày đầu tiên bắt đầu sao đã nói tới ngày kết thúc rồi? Nếu không muốn có thể không ký mà!”

“Ký vì tôi thích tiền, ở đây kiếm chút tiền của Vương tổng, đủ nhiều, đủ giàu rồi sẽ cao chạy xa bay với người tình bé nhỏ tôi yêu sau này, đã được chưa?”

“Tùy Quản lý Tiêu! Nếu em muốn!”

“Lại nói tới tiền, 400 triệu kia có phải vẫn rẻ hay không? Chỉ sợ ký xong rồi, ngày nào Vương tổng cũng sẽ réo gọi tôi, như bây giờ 40 triệu một đêm, chẳng phải là sẽ được một tỷ hai một tháng sao? Bây giờ vẫn hơn!”

“Tháng vừa rồi Quản lý Tiêu hoạt động hết công suất, một tuần hai buổi vậy là cả tháng cũng chỉ được có 320 triệu. Sau này chắc gì tôi đã đều đặn sủng ái em được tới 8 buổi như vậy, 320 triệu kia cũng không chắc là sẽ có đủ được đâu. Giá 400 triệu này theo tôi là rất hời! Quản lý Tiêu tính lại đi.”

“Ngài giỏi. Tính tiền thì tư bản như Vương tổng đương nhiên là giỏi nhất.”

“Bình thường thôi! Vả lại, cũng giống như thuê nơi ở vậy, nếu em đi khách sạn chỉ thuê ngắn hạn theo ngày, giá sẽ rất đắt, bởi vì khách hàng nay thuê chỗ này, mai thuê chỗ khác không cố định, khách sạn sẽ phải bù lỗ cho những ngày có phòng trống và công sức phục vụ dọn phòng chu đáo. Ngược lại nếu thuê hẳn một căn hộ lâu dài, giá tiền đương nhiên sẽ rẻ hơn, vì người sử dụng xác định, ngày nào cũng chỉ được ở mỗi một nơi, nhiều khi thân thuộc lại còn phải nhượng bộ mà tự mình chăm sóc căn phòng ấy. Trong kinh tế, cái này gọi là chi phí vi mô và vĩ mô, Quản lý Tiêu biết không?”

“Được rồi, hiều rồi, Vương tổng nói nhiều như vậy thật là nhức đầu a.”

“Cả điều này nữa, chẳng lẽ tôi dư thừa tinh lực hay sao mà ngày nào cũng đều chơi em được mà em sợ vất vả? Kể cả có dư thừa, thì chơi nhiều sẽ chán biết không? Nếu chán có thể đan xen chơi người khác. Quản lý Tiêu đừng lo xa.”

“VƯƠNG NHẤT BÁC! … Dụ người về còn nói được những lời đó sao?”

“Tôi bảo rồi, tôi chơi bời, sẽ không giấu diếm, nếu em ký vào hợp đồng này thì nên biết trước mà chuẩn bị tinh thần… cũng không có gì, nếu tôi ở bên em, lại song song cùng người khác, có phải cúc hoa của em sẽ được nghỉ ngơi! Quản lý Tiêu sẽ được nhàn tản, không sướиɠ sao. Việc nhẹ lương cao. Ở xã hội này, thật là khó kiếm.”

“Được thôi, Vương tổng luôn đúng. Vậy tôi nhận, 400 triệu một tháng tôi nhận!”

“Ghi thêm vào mục quyền lợi của em cả khoản được ở nhà của tôi miễn phí, không mất tiền thuê nhà, đương nhiên không phải biệt thự này, mà là một căn hộ gần đây. Thêm cả một ô tô phân khúc cao cấp, chỉ cần không phải siêu xe phiên bản giới

hạn, còn thương hiệu gì thì cho em chọn.”

“Tôi nói rồi, chỉ lấy 400 triệu. Vẫn là không nên phụ thuộc vào Vương tổng quá nhiều. Xe cũng thế mà nhà cũng thế. Ở nhà của ngài, nếu sau này ngài nổi giận, lúc nào cũng có thể đuổi tôi ra, vậy biết phải làm sao? Chơi vơi là thế, lại chỉ được ở một căn hộ bình bình, không đáng để đánh đổi. Nếu ngài cho phép tôi ở biệt thự này, may ra tôi còn suy xét.”

“Quản lý Tiêu lại mơ giữa ban ngày? Công khai để em ở đây, lúc tôi muốn dẫn người tới nhà, vậy là phải báo trước, em đồng ý chạy đi thì tôi mới được về? Quản lý Tiêu cũng không phải đã có hôn thú với tôi mà đòi quản tôi, biết chưa?”

“Không quản, tôi là không thèm quản, nói đùa một câu Vương tổng lại tưởng thật, thế nên mới không đồng ý nhận xe và nhà. Tôi vẫn chưa đến độ hạ mình đến nhường ấy.”

“Nhà thì tùy em, nhưng nếu đã chọn ở lại nơi khỉ ho cò gáy lúc trước, Quản lý Tiêu phải nhận xe. Tôi không muốn lúc gọi em tới, cả tiếng cũng không thấy mặt đâu. Tôi không có kiên nhẫn.”

“Được thôi, nếu Vương tổng đã nài nỉ đến vậy, tôi xin nhận xe. Dẫu sao cũng gần ba mươi tuổi, sẽ hưởng thụ mà sở hữu chiếc xe riêng của mình. Cảm ơn Vương tổng rộng lượng, cho tôi thật “nhiều” quyền lợi và quyền hạn chỉ có trong mơ.”

“Vậy Quản lý Tiêu có ký không? Chúng ta hợp nhau như thế, em vẫn nên ký thì hơn.”

Vương Nhất Bác nói tới đây lại tiếp tục đẩy đưa ɭϊếʍ láp, ʍút̼ tới cần cổ ngạo kiều kia, không ngần ngại cắn xuống một cái. Như đế vương xưng bá đã kiêu hùng mà đánh dấu lãnh thổ. Tất cả những thứ khó tin này, như là dệt ra để trùm kín vừa khít vào người mỹ nhân kia.

Rốt cuộc là chưa chỉnh sửa bất cứ một điều khoản nào theo ý Quản lý Tiêu. Có chăng chỉ thêm vào một điều khoản duy nhất là chiếc xe do Vương tổng đề xuất phía trêи.

Vương Nhất Bác đã nói rồi, Tiêu Chiến thế nào cũng sẽ phải chấp nhận hết thôi.

Và bây giờ… đúng là thế thật! Không sai một ly!

Nhẹ nhàng cầm lên bút mực xa xỉ còn vương đầy khí tức cường hãn, ngón tay búp măng xinh đẹp tinh tế chẳng hề chần chừ, liền cứ thế mà đặt bút ký vào mục: Người lao động – Tiêu Chiến!

Đôi bàn tay tuyệt trần ấy, như thể định sẵn sẽ không thoát khỏi số kiếp trở thành thứ để phục vụ cho: Người sử dụng lao động – Vương Nhất Bác kia rồi! 

_________________________________

Khộ thân Quản lý Tiêu đã ký vào khế ước bán thân! Vote để an ủi cho anh nhà và cũng để cổ vũ cho cô au viết chương truyện 5000 từ nào. <3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.