Mọi thứ cứ tiếp diễn, mối quan hệ không biết nên gọi là gì này cứ tồn tại. Theo thời gian, nhiều thêm những lần hẹn.
Lại rất có chu kỳ, có kế hoạch. Một tuần hai lần, giữa tuần một, cuối tuần một, đến bây giờ cũng đã trôi qua được một tháng.
Hôm nay là thứ bảy, có hôm Tiêu Chiến sẽ được nghỉ cả ngày mà thoải mái vui chơi lăn lộn. Nhưng hôm nay thì không. Hơn nữa còn phải đi dự một sự kiện quan trọng cho sự nghiệp của anh.
Sự kiện về du lịch Bắc Kinh, trong đó có hạng mục trao giải “Nghiệp vụ nhà hàng, khách sạn xuất sắc nhất”. Bởi vì ban tổ chức đã đánh tiếng trước để Quản lý Tiêu có mặt, hẳn là sẽ đạt giải đi.
Tối nay Tiêu Chiến mặc một bộ vest đuôi tôm màu đen quy chuẩn. Kiểu của các quản gia Anh quốc lịch lãm, quý phái. Trong cùng là sơ mi trắng mỏng cài nút sát cổ, kèm theo một cà vạt đen dày. Tiếp tới là một lớp ghi lê sát nách làm nền, cuối cùng mới là áo vest đuôi tôm khoác ngoài dài ngang chân lịch sự.
Nơi những chủ nhân đẳng cấp hội tụ, những anh kiệt trong ngành góp mặt, Quản lý Tiêu quả thật không thể xuề xóa, giao thiệp không thể qua loa. Cẩn trọng mà tạo một chút mối quan hệ, sau này sẽ có ích cho bước lập thân. Đương nhiên tất cả cũng nên dừng lại ở mức xã giao, bởi vì trêи mức đó, thân mật nhiều chút, Quản lý Tiêu phải mỗi tuần đối phó với Vương tổng cũng là đủ mệt lắm rồi. Không hơi sức đâu mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt thêm nữa.
Thường thì thứ bảy, Vương tổng và Quản lý Tiêu sẽ gặp nhau, Tiêu Chiến đi sự kiện đến giờ này, nghĩ một hồi lại vẫn không báo cho người nào đó, tính chất trang trọng của buổi tiệc kiểu vậy sẽ ngăn cho người ta giao bôi, đong đưa rượu thịt. Hẳn là anh vẫn sẽ về trước mười một giờ như đã định mà thôi. Không cần thiết phải trao đổi dông dài, bởi vì Vương Nhất Bác hắn không có nhu cầu tâm sự, cũng sẽ không quan tâm rồi trả lời đâu.
Vậy mà ngoài ý muốn, lúc sự kiện đã bắt đầu được một lúc, Quản lý Tiêu lại vô tình nhìn thấy dáng hình quen thuộc của ai kia.
Ôi thiên a! Không phải thế chứ, quỷ bám người. Sao mà đi đến đâu cũng gặp hắn, quấn nhau ở nhà còn chưa đủ, hiện tại lại có thể ở sự kiện đông người, to lớn cỡ này mà đối mặt.
Nhìn ra thì, Vương tổng ngồi ở hàng VIP, là chỗ ngồi của hạng mục tài trợ. Là những chủ đầu tư bất động sản nhà hàng, resort, quán bar, khu đô thị lớn tại thành phố Bắc Kinh này. Đến là để thẩm định những dự án mới, những nhân tố mới trong ngành.
Vương Nhất Bác trẻ thế, lại có thể ngồi đó. Xem ra nhập làm một bản thể với Vương tổng cả tháng trời, Quản lý Tiêu lại chưa biết gì về hắn cả. Có chăng, chỉ biết hắn có gia thế không tầm thường, tiền tiêu mỏi tay không phải nghĩ và một tính cách cực đoan, điên khùng, lạnh lẽo… Vậy thôi. À còn cái đó, cái đó, cũng rất tuyệt nữa. E hèm!
Kể ra thì cũng kha khá đó chứ, sau này vẫn là muốn khám phá thêm.
Tiêu Chiến không khỏi cứ chốc chốc quay sang ngắm vị tổng tài trầm tĩnh đang ngồi một chỗ nhưng rất mực tỏa sáng.
Vương Nhất Bác tối nay không hẹn mà gặp cũng mặc một bộ suit màu đen tuyền. Khác ở chỗ đây là kiểu áo ngang hông cổ điển. Không kèm theo nơ cổ mà tùy ý dùng một chiếc cà vạt mỏng hẹp bên trong. Lại thêm sơ mi đen, giày đen, từ đầu đến chân không một màu sắc khác. Mặc như vậy càng tôn lên nước da trắng bóc cùng khí chất băng lãnh vốn có. Nhìn kiểu gì cũng không thấy cứng nhắc mà thay vào đó là vẻ trẻ trung, bí hiểm khôn cùng.
Không chỉ mấy tiểu thư cùng người mẫu, PG nhìn không chớp mắt, đến ngay cả Quản lý Tiêu đã từng nhìn rõ người này ở cự ly gần đến thấy từng lỗ chân lông cũng không thể rời mắt được. Sự thu hút từ xa này của Vương tổng tự nhiên, mãnh liệt, không dễ gì mà có thể gặp được ở một người khác.
Say sưa đắm chìm đến nỗi, phải đến khi âm thanh vang vọng khắp hội trường, Quản lý Tiêu Chiến như dự kiến lên nhận giải, anh mới chợt thoát ra mà đường hoàng bước tới.
Giải thưởng “Nghiệp Vụ Nhà Hàng Khách Sạn Xuất Sắc Nhất” như là một bảo chứng nghề nghiệp cho Quản lý Tiêu. Cái danh “Đệ nhất phục vụ” sẽ không còn là hư danh mà đã được chứng thực bằng một danh hiệu xịn xò có thật.
Xem lần này cái tên Vương tổng đáng ghét kia còn có thể mỉa mai anh thế nào. Cái này hoàn toàn là bằng thực lực, đâu dễ để mua giải nổi được, sẽ phải mua chuộc biết bao nhiêu người, anh dù sao cũng chỉ là một Quản lý thân cô thế cô mà thôi.
Quản lý Tiêu bước lên bục nhận giải vẫn còn có tâm trạng bắt nét tia chính xác xuống chỗ ngồi của Vương tổng, anh cười rạng rỡ, cười như hoa, cười đến chói lòa. Xem đi, tôi giỏi chưa này?
Đáp lại Quản lý Tiêu chỉ là một cái cười nhếch mép của ai kia.
Quá đáng!
Nửa buổi tiệc phía sau, Quản lý Tiêu đều là tâm hồn lơ đãng, muốn xem đêm nay Vương tổng sẽ xử sự kiểu gì với mình. Lần đầu tiên cùng xuất hiện tại một sự kiện, lại còn rất tầm cỡ ở bên ngoài, đương nhiên là giả bộ không quen biết, nhưng rõ ràng hắn ta cũng đã nhấm nháy riêng với anh. Ít ra, vẫn không xem nhau như người vô hình.
Quản lý Tiêu đang ngồi đó cười xã giao cùng ông chủ của Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi và một số vị chủ nhân không quen biết cùng bàn. Thú thật là ông chủ Hội quán cũng cực kỳ xem trọng anh, bình thường trong công việc đều rất được chiếu cố và hậu đãi đặc biệt tốt, ông chủ không để anh phải chịu thiệt một chút nào. Nói đi cũng phải nói lại, trong kinh doanh không đơn thuần chỉ là tình cảm, tất cả đều dựa vào hiệu suất và năng lực làm việc của từng cá nhân. Nếu Quản lý Tiêu không có nghiệp vụ thực sự xuất sắc, kéo về cho Hội quán bao nhiêu là khách quen cùng kim tiền cao đầy thì hẳn là anh cũng không được đối đãi tốt đến vậy.
Cũng như hôm nay, để đạt được giải thưởng về ngành nhà hàng, khách sạn của cả thành phố Bắc Kinh, anh đã phải lọt qua vòng của Hội quán, được ông chủ cùng toàn bộ nhân viên đề cử là nhân viên xuất sắc nhất ở nơi làm việc trước tiên thì mới được bơi ra thế giới thế này. Đương nhiên Quản lý Tiêu tin tưởng là mình xứng đáng, nhưng trong tận thâm tâm, anh cũng cảm kϊƈɦ mọi người đã đánh giá đúng thực lực và ủng hộ anh hết lòng. Bây giờ ngồi đây lại được ông chủ nhiệt tình khen ngợi và giới thiệu cho các khách quý trong bàn tiệc, phần nào giúp anh mở rộng quan hệ trong giới nhà giàu, anh thật vô cùng cảm kϊƈɦ. Ông chủ là người chân tâm và có lòng biết bao!
Chỉ vừa quay qua lịch sự cạn ly với mọi người cùng bàn rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm sâm banh, rời mắt đi không nhìn hướng kia có một chút, thế mà đến khi quay lại, Quản lý Tiêu đã phải giật mình thảng thốt. Bởi vì anh chợt trông thấy thân ảnh mình vốn quen thuộc không ngờ đã đứng lên tự bao giờ, đôi chân dài sải bước tiến tới gần sát, trêи tay cũng cầm một ly sâm banh y hệt ly Quản lý Tiêu vừa uống. Đến ngang người anh, cảm giác Vương tổng dường như có đi chậm hơn, ly rượu trêи tay không biết thế nào lại rơi xuống! Vừa hay rất là rất là vô tình hắn ta làm đổ hết chất lỏng đỏ đậm, đặc sánh xuống người Quản lý Tiêu vô tội.
Rút khăn tay cũng là một màu đen từ túi áo vest, Vương tổng lịch thiệp lau giúp đối phương, tựa như một nghi thức xã giao thông thường nhất. Ghé gần hơn, lời nói ra lại phá tan hình thức thể hiện ở bên ngoài, cực kỳ càn rỡ.
“Quản lý Tiêu nhìn tôi say đắm thèm khát như vậy, tôi đã rõ. Nhưng nên là để về nhà vẫn hơn. Đi!”
Vương tổng đặt luôn chiếc ly đã rỗng trêи bàn, trợ lý cũng theo sau, như là đã tự ý mà từ giã buổi tiệc.
Quản lý Tiêu không phải người tâm tưởng hạn hẹp, đương nhiên đã hiểu ý. Anh cũng nói một lời đãi bôi rồi nhanh nhẹn trở ra ngoài sảnh. Đối với ông chủ trực tiếp dìu dắt, lại là người coi trọng và đối xử thật tốt với mình, anh lúc này dám đột nhiên qua mặt rời về trước, thật là không phải và thất lễ. Nhưng đành chịu thôi, có tên nào đó đã cố tình ra tối hậu thư, Quản lý Tiêu đành phải ly khai buổi tiệc mình mới tỏa sáng thôi. Dù sao anh thực sự cũng không thấy luyến tiếc một chút nào. Quả thật là đã đổi ý, mặc kệ các nghi thức giao thiệp bây giờ mới bắt đầu, mặc kệ dụng ý móc nối các mối quan hệ đã định hình từ trước.
Thương thay cho thân phận Quản lý Tiêu, bên trong hào nhoáng là bao, ra bên ngoài lại phải mặc vest dày cộm đứng hít gió nóng bắt xe ra về. Chỉ là mới đứng không bao lâu, anh bỗng thấy một chiếc xe màu bạc chầm chậm tiến tới. Theo như khả năng hiểu biết nhận mặt xe hạn hẹp của Quản lý Tiêu thì đó là một chiếc Bentley Mulsanne, dòng cao cấp nhất của thương hiệu xe quý tộc đến từ Anh quốc.
Lần này anh lại chắc chắn biết chủ nhân của nó. Vì từ vị trí cửa ghế sau, qua khe kính được kéo hở một khoảng nhỏ, Tiêu Chiến đã thấy ngón tay thô dài gần gũi vẫn thường vẫn vũ anh bấy lâu, giơ ra, ngoắc một cái. Chính là phong cách của tên cao ngạo nào nó, không thể khác.
Quản lý Tiêu vòng sang bên kia, nhanh chóng, gọn gàng đi vào không lộ ra một chút cảnh tượng, một chút tiếng gió bên trong.
Bất ngờ chưa? Vương tổng thấy Quản lý Tiêu vừa bước được một chân vào, chưa kịp đặt ʍôиɠ xuống thì đã kéo phập đối phương áp sát vào thân mình.
“Đừng vồ vập! Nóng chết tôi rồi!”
“Cởi áo ra! Người Quản lý Tiêu nồng nặc mùi rượu.”
“Còn không phải tại Vương tổng chắc, là ngài cố tình.”
“Không tưới đầy chất lỏng vào người Quản lý Tiêu như vậy, để bảo bối ở lại liền quyến rũ hết thảy xung quanh. Tôi lại mất công tẩy rửa.”
“Vương tổng ngài có bệnh à? Đừng xem tôi như chất bẩn mà lúc nào cũng tẩy rửa mãi thế. Ám ảnh sạch sẽ quá mức rồi. Không thấy tôi trêи bục nhận giải sạch bong sáng chói vậy sao?”
“Chỉ thấy hồ ly đang mê hoặc người.”
“Vương tổng, ngài chắc chắn có bệnh!”
Vương tổng và Quản lý Tiêu hai người vốn vừa đường hoàng đĩnh đạc là thế trong sự kiện trang trọng, chớp mắt một cái ở bên nhau lại là cái dạng đôi co anh một câu tôi một câu thật sự kỳ quặc, khó hiểu.
Hơn nữa đoạn hội thoại diễn ra dưới trạng thái thầm thì, phiêu đãng, thân thể thì dính sát vào nhau, lời nói phát ra nhẹ như tiếng gió. Tựa như không muốn tài xế nghe được, lại tựa như chẳng quan tâm chút nào, nói nhỏ chỉ vì cả hai đều thích thổi gió đối phương mà thôi.
Dẫu sao, tình cảnh này, tài xế phía trước không dám nhiều chuyện, đầu cũng không dám quay ngả quay nghiêng, nhưng làm sao tránh được mà không cảm nhận thấy tí gì. Nước bọt cũng không ngừng nuốt tới nuốt lui mấy bận “Ôi mẹ ơi! Tôi muốn về chăn ấm nệm êm với lão bà đang chờ ở nhà.” Đấy là còn chưa kể anh ta mới chỉ nghe thấy tiếng mà chưa nhìn thấy hình. Nếu thấy thì thật là không tưởng tượng nổi đâu.
Từ câu đầu tiên Vương tổng nói ra “”Cởi áo ra! Người Quản lý Tiêu nồng nặc mùi rượu.” Theo đó Tiêu Chiến thực sự thấy nóng mà nghe lời cởi ra. Vương Nhất Bác chỉ chờ có thế mà kéo chiếc áo đuôi tôm to dài che khuất cả bắp đùi hai người lại, tiện thể bí mật kéo khóa quần âu ra.
Sau đó, đương nhiên bàn tay nhỏ bé của Quản lý Tiêu phải yên vị trêи chỗ nào đó của Vương tổng rồi. Mà chỗ nào đó đương nhiên cũng không còn ở trạng thái bình thường. Là cương to cứng rắn nước sướиɠ chảy đầy!
Còn đến câu “Chỉ thấy hồ ly đang mê hoặc người.” thì Vương tổng đã rất fair-play, có qua có lại đặt tay lên chỗ nào đó của Quản lý Tiêu. Và đương nhiên chỗ nào đó cũng không còn ở trạng thái bình thường được nữa. Này là không được sờ trực tiếp vì Quản lý Tiêu có mặc bảo hộ, nhưng nắn nắn thì thấy cũng đã đạt trạng thái hoàn mỹ rồi đi.
Đàn ông, cũng thật bất lợi, bạn có hứng, bạn nứиɠ lên thì chỗ đó cứ luôn phồng to không khống chế nổi. Hỏi làm sao có thể thanh cao mà giả bộ giấu đây?
Vậy nên sự tình là thế đấy, khuất dưới lớp áo to, đen, dài chính là mấy thứ to đen dài khác đang ngúc ngoắc ngọ nguậy, khiến ai nghĩ đến cũng bất chợt đỏ mặt lên.
Khiến cuối cùng Quản lý Tiêu miễn cưỡng phải buột miệng mà rằng “Vương tổng, ngài chắc chắn có bệnh!”
Nguyên văn đoạn hội thoại trêи, diễn tiến theo hình ảnh là vậy đó. Tài xế xin mời tưởng tượng hộ đi. Không tưởng được nhưng liệu có soi ké được gì không. Thật là hết sức nhạy cảm.
Vương tổng thừa biết trêи đời này người ta có một thứ gọi là “kính chiếu hậu”, nếu rủi ra, vị trí mà chính xác thì khi tài xế tia xe đằng sau, tiện thể cũng sẽ nhìn thấy luôn cái cảnh sỗ sàng này. Vương tổng đã biết chưa? Đương nhiên hắn biết, nhưng hắn cứ ngông nghênh mặc kệ. Có phải bình thường đều thường xuyên bừa bãi thế này? Quả là một vấn đề Quản lý Tiêu cần phải suy ngẫm.
Nhưng hiện tại không thể suy ngẫm được a, vì Vương tổng hắn cũng đã kịp vân vê chỗ đó của Quản lý Tiêu. Còn bắt đầu nhẹ sóc. Ôi! Đường hoàng đĩnh đạc để đâu mà không chờ được, còn làm thành cái kiểu hai nam nhân mặc vest thủ ɖâʍ cho nhau trêи ghế sau siêu xe mới chết.
Rõ ràng, rõ ràng, lúc trước chính Vương tổng hắn ta là người nói “nên về nhà vẫn hơn.” Bây giờ chính hắn lại là người bày ra thế cục này. Anh mới chỉ nhìn say đắm thèm khát chút thôi, Vương tổng lại trực tiếp hồi đáp sốc hàng đến vậy. Lần sau dù có phải nhắm mắt suốt buổi tiệc, anh cũng phải nhắm mắt cho hắn xem.
Ai nói cho Quản lý Tiêu biết công bằng ở đâu? Tôi nói nè, công bằng à? Vốn là không có.
Bởi vì hiện tại khi về đến căn biệt thự vốn đã quen thuộc trong một tháng này, Quản lý Tiêu không hiểu sao lại là người vô lực mềm nhũn phải dựa vào người Vương tổng. Còn hắn thì vẫn hùng dũng uy phong kéo theo một người bước đi phăm phăm vào cửa chính. Cứ như đoạn dạo đầu đầy kϊƈɦ tình vừa rồi chẳng là gì, chẳng hề hấn gì với hắn vậy. Định lực quá cao? Hay là đã quá quen thuộc với kiểu đó. Thêm một vấn đề để Quản lý Tiêu phải suy ngẫm.
Nhưng mà thêm một lần nữa, Quản lý Tiêu lại không thể suy ngẫm ngay lúc này được.
Cái tên Vương tổng hổ đói sói gào kia đã như cuồng phong mà cắt đứt dòng suy nghĩ lớn lao cao cả của anh mất rồi.
Vương tổng bản chất dã thú thì sẽ vẫn mãi là dã thú. Hắn bắt đầu gặm cắn Quản lý Tiêu, định rằng sẽ thô bỉ lột trần hết thảy gai góc cùng cứng đầu trong lời nói của đối phương, sau đó chỉ để lại trơ trọi ham muốn cùng nhu mì, thuần phục.
Đầu tiên lại là phần cổ, chẳng hiểu sao, Vương Nhất Bác vẫn luôn thích xâm chiếm đánh dấu phần này. Tiêu Chiến nếu không muốn nơi lồ lộ hiện lên dấu vết rõ ràng thì nên ngoan ngoãn đừng chọc giận hắn.
Nhưng quả thật Vương Nhất Bác trong hình dạng tổng tài hay trong hình dạng chính hắn thì vẫn luôn luôn khó hiểu. Đang cao trào ɭϊếʍ láp, Tiêu Chiến cũng rất mực yêu chiều, nương theo, vậy mà hắn vẫn có thể thốt ra được câu hết sức sát phong cảnh, như đúng tác phong vốn có.
“Đi tắm! Vật nhỏ vẫn nên đi tắm thì hơn.”
Đến bây giờ, Tiêu Chiến thực sự hoài nghi Vương Nhất Bác hắn có phải có ám ảnh bệnh hoạn hay không. Như kiểu mấy tên giết người biến thái trong phim trinh thám thường hay bị ngược đãi khi còn nhỏ vậy. Vương Nhất Bác là đã từng bị bệnh hoa liễu chữa mãi mới khỏi nên trở thành cố chấp, khùng điên thế sao?
Nhưng mà Tiêu Chiến cũng đành chiều lòng hắn thôi. Dù gì thì an toàn cẩn thận đến mức đó, Vương Nhất Bác có sinh hoạt bừa bãi, lang chạ, nam nữ, nhiều đối tượng đến đâu cũng là không lo sẽ lây bệnh lại cho anh. Anh đã giữ mình sạch sẽ đến vậy mà.
Cái này có công bằng! Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thời gian suy ngẫm được một chút. Mặc kệ Vương Nhất Bác đã từng cặp kè với bao nhiêu người, ít ra hắn vẫn có ý thức bảo vệ bản thân. Vậy là anh yên tâm rồi, yên tâm rằng, tạm thời có thể giao mình vào tay hắn!
Tiêu Chiến rơi vào tay Vương Nhất Bác, hay là anh nguyện ý sa vào “bàn tay Như Lai” của hắn, thì quá trình đều thật quằn quại, vẫn là thật đáng thương. Vẫn là không ngóc đầu lên nổi, kể cả trong tình ɖu͙ƈ, kể cả mới manh nha bước vào tình yêu.
Đêm nay, bao nhiêu kϊƈɦ thích mới xảy ra. Cũng là đêm đề nổ cho chiếc xe đua của vận mệnh cuộc đời. Bắt đầu khởi động vọt ga. Theo kiểu xuất phát ấn tượng thật mạnh thật nhanh, nhưng rồi rốt cuộc chiếc xe đó có đến được đích cuối cùng hay phải đứng khựng giữa lưng chừng dốc? Điều này lại chẳng ai biết được. Vẫn nên là để thời gian trả lời thôi.
________________________
Đầu tôi giờ đang ngập ngụa trong H, bởi ít nhất tiếp theo sẽ phải hoàn thành tổng cộng 6 chương 18+ của ba truyện (Truyện này, Thiêu Thân Cháy Sáng và sắp tới sẽ cố gắng ra một đoản mừng sinh nhật bé Bo). Ahuhu, thấy tư tưởng của mình quá đen tối rồi. Nghe nhạc tâm trạng mỗi ngày mà vẫn ko tẩy não nổi. Đành hẹn mọi người đón xem. Thông báo trước thế để ai cũng biết, ko lại bảo lúc nào cũng H, lúc nào cũng H. Thông cảm nha, cái phong cách của tôi đóng khung vậy từ đầu rồi đó!