Mới vừa lúc trước thôi, Vương Nhất Bác để lộ ra một mặt tâm tình sâu lắng cùng một mặt đam mê rực cháy, hiện tại dường như lại trở về với nhu cầu nguyên thủy của đàn ông. Là ɖu͙ƈ vọng hoan ái cùng khát vọng hưởng thụ thể xác bình phàm như bao người khác. Có chăng vô tình làm tổn thương một người có tình nào đó, nhưng hắn ta vốn lãnh đạm nên không màng đến là bao!
Nói thẳng ra, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều hiểu, giữa họ không là ɖu͙ƈ tình ái muội thì còn là thứ gì được nữa. Đến với nhau vì tình ɖu͙ƈ, thu hút nhau cũng vì tình ɖu͙ƈ, nói rằng kiềm chế được, thì hoàn toàn là sai lầm.
Vứt xuống tấm màn che cứng nhắc ngoài xã hội, hai con người xà vào nhau cuồng nhiệt, như không gì ngăn cản nổi. Tiêu Chiến cởi xuống lớp áo vest dày nóng, kéo xuống chiếc cà vạt đang thít chặt lấy cần cổ mạnh mẽ bạo ngược của Vương tổng. Để mặc cho Vương Nhất Bác lột trần đi đống đồ Quản lý Tiêu mặc tựa như một thanh niên tràn đầy thanh xuân. Đến khi không còn gì che đậy, cả người Tiêu Chiến lại lộ ra vẻ nhuận sắc, quyến rũ không gì tả xiết.
Người nào đó có thể nói anh là đại lão, nhưng đã nói hết vế sau chưa? Rõ ràng là đại lão gợi cảm, hớp hồn thiên hạ. Một ánh mắt, một ý cười liền làm tâm động khôn nguôi. Còn thêm cả thân hình mướt mịn với những giọt mồ hôi chảy thành dòng mê hoặc câu nhân, nhìn thấy thôi đã phải nuốt xuống nước miếng mà không thể cưỡng cầu.
Vậy mà mỹ nhan thịnh thế rơi vào tay Vương Nhất Bác, lại để hắn không hiểu vì sao kỳ thị cực đoan, không biết nâng niu coi trọng thế này.
Vương Nhất Bác vội bế Tiêu Chiến vào bồn tắm lớn mà anh từng đã dùng qua, vặn vòi nước chế độ lớn nhất. Chiếc áo sơ mi đen ẩn mật lúc trước do vội vàng mà chưa kịp cởi ra, giờ đã dính sát ôm chặt vào thân hình cường tráng của Vương tổng. Để rồi một cái xé toạc thô bạo, hắn đã vứt nó sang xó xỉnh nào không thèm đoái hoài tới, lúc này Vương Nhất Bác đang bận phô bày cơ bắp cùng ɖu͙ƈ hỏa đã trướng to không ép lại nổi.
Chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới Quản lý Tiêu bình thường đấu khẩu cứng đầu không khi nào chịu thua, đến lúc dưới thân mình lại mềm nhũn như bún, đầu hàng rêи rỉ nhục nhã là hứng tình của Vương tổng lại cuộn trào. Như là sếp lớn ở cơ quan muốn thể hiện uy nghiêm cùng quyền lực lãnh đạo cấp dưới vậy, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến là kiểu muốn thống trị toàn quyền, đem anh khi dễ, ức hϊế͙p͙ đến uất nghẹn nước mắt chảy tràn mới thôi.
Vương Nhất Bác một tay nắm lấy tính khí của đối phương tuốt lộng cực lực, một tay cầm lấy vòi hoa sen phun đầy người cả hai, sau đó lại tập trung xịt xối xả vào ʍôиɠ Tiêu Chiến, lưỡi thì như con rắn trườn khắp cổ gáy cùng vùng ngực mẫn cảm đến nóng bừng, loạn xạ như vậy, không hiểu dụng ý của hắn là muốn làm sao.
Nhưng Tiêu Chiến lúc này quả thật không còn lời nào để nói nữa. Nước vòi thật là mạnh, ban đầu dòng nước mát khoan kɧօáϊ làm chảy trôi đi bao nhiêu rực người cùng bức xúc ban ngày. Mồ hôi dính ướt anh ghét nhất cũng không còn nữa. Nhưng lúc sau Vương Nhất Bác lạ lùng lại cứ phun xác định vào mỗi ʍôиɠ anh thôi, nước mát quá cũng không tốt, cảm giác như giờ đây không ngừng nghỉ làm thít chặt hậu huyệt anh lại, không thể để tự nhiên mà bung mở được nữa. Đối lập với đó là ɖu͙ƈ hỏa phía trước đã bùng cháy vì được chăm sóc tận tình, lại thêm đầu lưỡi ai kia thuần thục nhuần nhuyễn đi đến đâu xúc cảm tê dại lại theo đến đó khiến Tiêu Chiến không kìm lại được rùng mình rêи nhẹ.
Hai thái cực lửa băng cứ chờn vờn chạm tới, cuốn người mất xác, Vương Nhất Bác thật là khéo biết tạo thế cục.
Để Tiêu Chiến vui sướиɠ một vài phút giây, sau đó lại để anh rơi xuống đáy sâu vực thẳm nhục nhã. Hưởng thụ đủ rồi, phục tùng đi thôi.
Vương tổng chỉ tay ra hiệu rất tự mãn, như thể tin chắc Quản lý Tiêu sẽ hiểu và làm theo.
Hướng ngón tay, là thẳng xuống dưới đất.
Đúng như dự đoán, Quản lý Tiêu như bị thôi miên mà nghe lời quỳ mạnh xuống nền đá hoa cương cứng chắc, vang lên tiếng “CỘP” lại như cũ không để ý mà ngẩng đầu ngước lên. Ánh mắt chợt không dám đối mặt mà rủ khẽ xuống. “Muốn làm gì người ta thì trực tiếp cường thế luôn đi, quỳ cũng đã quỳ rồi, còn muốn thế nào nữa.” Những ý nghĩ này, Tiêu Chiến hiện tại chẳng thể nào dám nói ra miệng vì nó có vẻ quá đỗi thuần phục, hèn mọn.
Thế cờ mối quan hệ của hai người đang đi, chưa đến độ Tiêu Chiến thua toàn diện, nên là không thể để lộ ra nước cờ sơ hở khiến Vương Nhất Bác có thể nhanh chóng chiếu tướng anh được. Rằng cả vua cả hậu trong con người anh, cứ dính tới ɖu͙ƈ vọng là đều một đường muốn bị ăn mất, tự nguyện chịu đầu hàng, giương cờ trắng không cần điều kiện. Tại vì sao mà bản thể con người lại cứ muốn quỳ lạy, khuất phục, muốn được Vương Nhất Bác nắm quyền mà dắt đi.
Liệu có phải vì đặc tính nghề nghiệp của cả hai, một bên lãnh đạo, một bên phục tùng, trùng hợp gặp được lại khớp vào nhau. Chẳng vì thế mà không liên lạc thì thôi, hễ Vương tổng hắn ta cứ nhả ra một lời, Quản lý Tiêu lại không nhịn được mà đáp lại, không thể khước từ, gọi đến là nhấc ʍôиɠ đến, đuổi về là cun cút về chăng?
Hỡi ôi, mới hai lần thôi đã suy nghĩ ʍôиɠ lung tới độ này, Vương Nhất Bác sao cứ quấn quanh làm Tiêu Chiến mãi đau đầu, mà cuối cùng đuổi đi không được lại hèn mọn nhập chung một chỗ, để hắn đối xử rất không công bằng. Tưởng là phải rất chống đối, bất hòa, ai dè nhục ɖu͙ƈ cuộn sôi, cuối cùng lại nhen nhóm hưởng thụ cùng hưng phấn.
Như lúc này đây, bị Vương Nhất Bác nhét súng vào mồm bắt ngậm tới phồng má bặm môi lại không thể kháng cự. Chỉ đành ngoan ngoãn trổ hết tài nghệ bυ” ʍút̼ khiêm nhường mà lấy lòng hắn. Nếu không thì Vương Nhất Bác cứ không ngừng phun nước vào mặt khiến anh chớp mắt liên hồi mất.
Trong lòng phải bỉ bôi, chửi ra một tiếng “Mất dạy!” Nhưng lại thêm một lần hèn yếu không thốt ra thành lời. Sợ! Dù sao cũng sợ Vương tổng trừng phạt lắm thay! Hắn đã từng điên cuồng chơi anh mấy tiếng vào lần đầu tiên mới va chạm. Thì lần thứ hai này, nếu không biết điều, e là bị hắn thao đến trời chiều hoàng hôn cũng không chừng.
Cự vật thật là to, nước ɖâʍ chảy ra ở đầu khấc mằn mặn làm Tiêu Chiến nuốt tới sung sướиɠ, vậy mà vẫn có lúc chểnh mảng khiến nó trượt ra ngoài. Vội vàng lấy tay với lại cùng phối hợp thè lưỡi cuộn vào, vậy mà chậm một nhịp thôi, Quản lý Tiêu đã bị Vương tổng lấy vòi thực sự tưới nước đầy mặt, xem anh như chậu hoa mà phun vào ướt sũng.
“Đáng đời ngốc nghếch!”
“Ưm…”
Tiêu Chiến đành lấy hai tay ôm chặt hông Vương Nhất Bác, đầu vục vào trọng yếu hạ thân mà hít hà trốn tránh. Tiện thể ɭϊếʍ láp quanh thân người nào đó để tạ lỗi, còn bắt đầu cúi hẳn đầu xuống mà ngước lên ngậm chặt hai hòn kê trong miệng, đá lưỡi qua lại thỏ thẻ, nhu tình. Người ta chẳng may thôi, đừng nóng tính giận dỗi mà.
Vương tổng lại như không hiểu được lời thỉnh cầu trừu tượng của Quản lý Tiêu đáng thương đang làm, hai bàn tay to lớn ôm trọn sườn mặt tinh tế mảnh mai của người dưới thân mà tách ra. Nắm lấy hai vai nhấc hẳn cả người lên, rồi chợt vòng tay ra sau, vỗ ʍôиɠ Tiêu Chiến làm phát ra tiếng đét rõ to.
A! Lại muốn gì đây, ai đó lại rất tự giác quay ʍôиɠ lại.
A! Là muốn doggy sao? Cái này chưa thử, nhưng đã biết.
Bây giở thử cũng được ha!
Tiêu Chiến cong ʍôиɠ ưỡn lưng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Cái gì cũng đều làm rồi, còn ngại ngùng sao? Chơi, cái này anh cũng muốn chơi.
Chỉ có điều, người nào đó nhầm rồi. Quá mất mặt!
Vương Nhất Bác kia còn đang mải mê bành lớn lỗ đó để khám phá tiện bề cọ rửa giúp Tiêu Chiến sạch trơn. Hắn đem cả tá sữa tắm trút ra, vòng tay tạo bọt to phồng, nhẹ nhàng xoa xoa từ trước ra sau, từ trái qua phải. Đến một nếp nhăn nếp gấp của cúc hoa cũng không buông tha. Sạch một lần còn lấy thêm cả bánh xà bông diệt khuẩn chà thêm một lần nữa, xả hết bọt đi mới thôi. Cuối cùng còn vòng tay ra phía trước Tiêu Chiến vừa tuốt lộng vừa xoa nhẹ xung quanh. Tất cả đều thơm tho, láng bóng, không một mảnh da chết. Lung linh, long lanh, lộng lẫy lắm rồi Vương tổng ơi. Có thể đi vào trọng tâm được chưa. Đợi đến rầu!
Hoàn toàn không có ý định đút cái gì nóng bỏng vào hay sao?
Quản lý Tiêu biết được lý do cái vỗ ʍôиɠ khi nãy rồi, hai đầu gối lại muốn khuỵu xuống sàn đá thêm một cái CỘP to hơn.
Bị sỉ nhục theo cách thế này, da mặt thật dày mới có thể trụ vững.
Đã mười phút trôi qua, ai nói với Vương tổng đi, chỗ đó thực sự đã sạch sẽ lắm lắm rồi mà, còn đỏ ửng lên nữa. Cam đoan còn sạch hơn bộ mặt đã đen như than của Quản lý Tiêu hiện tại.
Ưm… ư…
Đừng vội sốt ruột, mặt của Quản lý Tiêu từ đen sẽ được nhuộm đỏ ngay đây. Bởi vì Vương tổng rốt cuộc cũng đã bắt đầu công cuộc kϊƈɦ ɖu͙ƈ của mình rồi. Bằng cách qua lớp xà phòng trơn trượt kia, hắn mượn lực đâm chọc từng ngón tay của mình vào, thuận lợi mà ních vào đầy ba ngón. Đẩy ra đẩy vào như móc cả dịch mật đối phương.
Tiêu Chiến hết nói nổi mà vặn vẹo người rêи rỉ ɖâʍ ɖâʍ, tay bám chắc vào vách kính đứng mà nương tựa. Vương Nhất Bác hắn không hẳn là vô lực, ngón tay quả thật rất có thần mà nhịp nhàng ra vào. Kèm theo đó là phát lực thật mạnh vào bàn tay còn lại, đánh tới vành ʍôиɠ ai kia hằn tới đỏ bừng dấu vết. Ai bảo cười nhạo lúc hắn đang dở tay khám phá, lúc đó tâm tình làm nhà khoa học đang trào dâng, cần mẫn nghiên cứu một chút, sau chuyển qua làm bác sĩ, cẩn thận tẩy rửa một chút. Hồ ly nhỏ đã không nhịn được mà coi thường. Vậy thì bây giờ phải chịu hậu quả thôi.
Bị đánh đến đau.
Sắp tới bị bức đến nhục.
Cuối cùng bị thao đến bắn.
Vẫn là đáng đời.
Dường như không chịu nổi kϊƈɦ tình nữa, Vương Nhất Bác muốn tìm một chỗ chắc chắn để bắt đầu hành sự cuồng dã, vẫn là chọn chiếc giường ngoài kia, nhanh chóng bế đại lão đã mềm tựa bông ra mà chà đạp, bóp nát thôi.
Cả dọc đường đi, ngay cả khi đã yên vị trêи giường, Vương Nhất Bác vẫn như cũ, có thể hôn toàn thân Tiêu Chiến nhưng lại nhất định không chịu hôn môi. Giờ đây hắn đang ɭϊếʍ tới hai đầu nhũ hồng, sau một hồi kϊƈɦ thích cho chúng dựng đứng thì còn ɭϊếʍ xuống cả hàng lông dài chạy dọc trêи vòng bụng phẳng lì. Vương Nhất Bác trêu ghẹo mà lấy răng bứt nhẹ vài sợi lông lên, làm Tiêu Chiến phải đưa tay đánh nhẹ vào tấm lưng trần cuồn cuộn của hắn.
Vương Nhất Bác thì cùng lúc không ngần ngại đưa tay vuốt nhẹ chính xác tiểu huyệt đã rất sạch sẽ, thơm mềm như vuốt kéo giãn hết nếp nhăn trêи đó, muốn nó căng ra thật lớn tùy thời phục tùng, nuốt trọn kϊƈɦ thước của mình. Sờ đến, mân mê, mơn trớn không khỏi làm cho Vương Nhất Bác phải rùng mình, hắn ngay lập tức liên tưởng tới cảm giác đê mê khi được tiểu huyệt một vòng bao chặt, như là chẳng thể thoát khỏi hố sâu này.
Vì thế gần như đồng thời Vương Nhất Bác liền với một tay sang bên, ngay trêи mặt kệ là bao cao su cỡ lớn quen thuộc, nhưng lần này, ngoài ý muốn lại là gel bôi trơn loại thông dụng. Lúc trước ai đó còn bảo Quản lý Tiêu không có thưởng thức, bây giờ chính Vương tổng lại tự vả là cớ làm sao, vẫn là dùng giống mọi người cho nó tiện lợi thôi.
Mới nghĩ nhoáng một cái đến đây, Tiêu Chiến lại không thể nghĩ bâng quơ chuyện khác được nữa, vì Vương Nhất Bác đã bắt đầu cầm lên tính khí của chính mình, chậm rãi nhét vào, ɖu͙ƈ vọng ngẩng cao đầu cuối cùng cũng chui lọt vào tiểu huyệt ấm êm. Tiếng xuýt xoa ngâm nhẹ không kiềm được mà phát ra từ miệng cả hai. Hẳn là thỏa mãn lắm.
Vương Nhất Bác áp chặt thân trêи vào người Tiêu Chiến, mũi hít lấy hương thơm quen thuộc từ sữa tắm của mình, lại như cảm nhận được sự khác lạ từ tư vị riêng của ai đó hòa quyện vào phát ra, vẫn là thật đặc biệt. Khứu giác được kϊƈɦ thích, xúc giác lại càng muốn được thỏa mãn nhiều hơn. Cơ ngực ép chặt Tiêu Chiến xuống đệm không để anh dịch chuyển một chút, cơ liên sườn, cơ hông lại hoạt động kịch liệt mà cắm rút thô bạo điên cuồng. Dường như hai người hợp thể chặt chẽ đến nỗi không có một kẽ hở nào nhích ra.
Vương Nhất Bác tác phong từ đầu đến cuối đều là một không thay đổi, vẫn luôn bá đạo cường thế như vậy đấy.
Vương Nhất Bác lấy tay cố ý vắt hai chân Tiêu Chiến lên vai, chân thật là dài, banh rộng ra, kiềm chặt vào cổ hắn cũng thật là thuận tiện. Thuận tiện để Vương Nhất Bác đâm càng sâu hơn, sâu tới nút cán mà cảm giác vẫn là chưa đủ. Hắn càng được thể đẩy đưa hạ thân hoang dại bạo tàn.
Vương Nhất Bác vừa gặm cắn vùng cổ mềm mại vừa gầm gừ khàn giọng nói nhỏ.
“Thú nhỏ bừa bãi lang chạ bệnh hoạn lăng loàn.”
Vương Nhất Bác lời thì nhỏ nhẹ nhưng lại tuôn một loạt từ ngữ sỉ nhục đỉnh điểm thô bỉ khó nghe.
“Đây là Vương tổng chửi ai ngoài kia hả? Lời lẽ thật phóng túng, bay bổng.”
“Bảo bối không thấy tự nhột hay sao?”
“Tôi chỉ là một Quản lý Tiêu hòa nhã, thân thiện, không dám nhận mấy danh xưng cao cả như vậy.”
“Nói em đấy, thú nhỏ chỉ nên để tôi chơi thôi, đừng đi hoang.”
“Ưm… Người ta lớn rồi, không còn là con vật nhỏ.”
“Vậy là hồ ly thành tinh. Thế cũng chỉ nên quyến rũ tôi thôi, đừng mơn trớn gợi ɖu͙ƈ ai khác.”
Vương Nhất Bác có thể xàm ngôn đấy nhưng một mặt đấm, một mặt xoa. Lời nói ra miệng vừa chửi vừa thương, khiến Tiêu Chiến tự mình tổn thương, lại tự mình chữa lành. À thì ra, Vương Nhất Bác đơn thuần muốn chiếm hữu, vậy thì chiều lòng hắn cũng không quá khó. Còn thực sự coi anh là vật nhỏ mà đối đãi, không coi anh là đại lão đó nữa đúng không. Nói chuyện kiểu này, sung sướиɠ tai nghe và xoa dịu nỗi lòng ham hư vinh muốn được trẻ mãi của Tiêu Chiến thật đấy. Làm anh không e dè liền bày ra trạng thái tủi hờn, nũng nịu, chờ được người dỗ a.
“Không dám nhận sức hút đó, tôi chỉ có một thân già, không ai thèm ngó.”
Thêm một chút nữa thôi, Vương Nhất Bác có thể bắt nhịp mà khen khen thương thương, mỹ nhân sẽ quy hàng. Vậy mà trời sinh trái khoáy, phũ phàng mới là điểm then chốt vốn có của hắn.
“Đáp ứng với tôi, bảo bối “sống sạch sẽ” một chút, đừng làm lây bệnh, tôi sẽ thường xuyên sủng hạnh.”
Đã thế này, Tiêu Chiến còn hạ xuống thêm một bậc nữa thì thật không còn tiết tháo. Đành phải bông lơn mắng vốn một câu.
“Ngông cuồng!”
Đáp lại hai chữ “Ngông cuồng” này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác càng ngông nghênh, cuồng bạo thúc tới một chặp, không lùi bước khiến cho cứng đầu còn sót lại của ai kia bị cuốn phăng đi, lần hỏi sau xác nhận lại, câu trả lời đã biết điều hơn rồi. Tiêu Chiến vẫn là đấu không lại.
“Được không?”
“Ưm… vẫn luôn thế.”
“Đáp ứng với tôi, sẽ chỉ phục vụ một mình tôi thôi.”
“Phục vụ cả tá người ở Hội quán nữa.”
Vẫn chưa hiểu chuyện hay sao, Vương Nhất Bác hạ thân di chuyển đỉnh lộng không ngừng như vũ bão, miệng như đầy răng nanh gặm cắn thật sâu. Không còn là nhẹ nhàng cảnh cáo như lúc trước. Là làm thật, xem ra là bực tức rồi muốn phát tiết. Khiến Tiêu Chiến thật là đau. Nhưng mà xem ra dùng vũ lực vẫn là có tác dụng, vật nhỏ lại ngoan ngoãn trả lời như ý nguyện rồi. Nên là thế từ đầu mới phải.
“Nói lại, sẽ chỉ phục vụ một mình tôi thôi.”
“Sẽ…”
“Một mình tôi thôi?”
“Một mình Vương tổng thôi.”
Vương Nhất Bác nghe thấy khẳng định câu từ dứt khoát lại được nói ra với giọng nói mềm mại như lụa này, đột nhiên đưa tay bóp miệng Tiêu Chiến, nhả xuống dòng nước đang điên cuồng tích tụ, tiết ra. Ăn sạch người này nhưng vẫn như cũ khiến hắn thèm thuồng làm sao. Rốt cuộc vẫn là chưa hôn, chỉ là gián tiếp trao đi, mà không muốn nhận lại.
Người đối diện tuy ngỡ ngàng nhưng vẫn là bị động nuốt xuống, chớp mắt một cái, trong miệng không sót lại gì, chỉ là anh vẫn khao khát được hơn thế.
Vương Nhất Bác đâu cần biết đến cảm thụ của đối phương, nhìn thấy Tiêu Chiến bị ép nuốt xuống nước miếng nhơ nhớp từ miệng mình, đột nhiên như nhận được kϊƈɦ thích gì rất lớn, vận động càng ngày càng mạnh bạo hơn nữa, như đâm chọc tất thảy nát bươm vách tràng, như trút xuống toàn bộ mãnh hổ cuồng si. Nhục ɖu͙ƈ phóng đại trong đáy mắt, ánh nhìn thèm khát không thể giấu như muốn chọc chết ai kia, muốn cưỡng đoạt gây đớn đau khiến người nọ đê hèn tới tan hoang.
Mặc kệ hết, mặc kệ rằng Tiêu Chiến đang khao khát một nụ hôn ấm áp an ủi. Anh thậm chí đã cố với lên, muốn ghì chặt chiếc cổ cao kiêu ngạo kia xuống. Thèm muốn càng không đạt được thì càng phóng đại lên. Quản lý Tiêu vẫn không hiểu vì sao, Vương tổng là người đầu tiên khơi lên, vừa gặp đã cưỡng ép hôn xuống, bây giờ lại một mực chối bỏ đến cực đoan. Chỉ một nụ hôn thôi, anh muốn cảm nhận được chút gì đó chân thành, nguyên sơ, vậy mà mãi vẫn chưa có được. Nụ hôn vẫn luôn là một thứ gì đó thiêng liêng, cao cả, chẳng lẽ không phải là yêu nên không xứng đáng được nhận lấy.
Tiêu Chiến cứ mặc sức bị Vương Nhất Bác chà đạp không ngừng nghỉ suốt đêm dài, trong trạng thái hưng phấn khó hiểu lại băn khoăn, chưa từng có lời yêu thương, quyến luyến. Chỉ toàn kϊƈɦ động nổi trôi cùng câu từ tục tĩu. Vương Nhất Bác quả thật thích nói mấy từ thật “dirty”, càng nói càng hăng, càng nói càng say như muốn ai kia phải chịu nhục nhã đến đỉnh điểm.
Đã từng đáp ứng. “Chỉ mình Vương Nhất Bác thôi.” Đã nói ra đến thế, vậy mà lại không giành được sự tin tưởng. Một mình hắn lại như chìm vào thế giới độc tôn, lại rủa xả chèn ép, cưỡng đoạt khôn cùng. Kϊƈɦ thích cực đại Vương Nhất Bác bắn tới cũng là sau khi Tiêu Chiến hèn mọn bắn trước, lại nhận lấy một câu nhục mạ “Lăng loàn.” Hắn khi đó như thỏa mãn cực điểm mà thúc tới thật sâu, thật chặt, bỏ mặc tất cả sau lưng. Đắm say mê mẩn như dã thú mà gầm lên hoang dại.
Xong xuôi tất thảy, những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu ló dạng. Hai người đã cùng nhau phóng nhanh qua tăm tối đường trường, cùng nhau triền miên lúc nửa đêm về sáng. Cuối cùng vẫn như không hề thiết tha mà chia sẻ nồng nàn sau cuộc yêu. Bởi vì ai nấy lại trở về trạng thái nghỉ ngơi lãnh đạm, quay lưng đối lập mà chìm vào giấc ngủ say của riêng mình.
Không một chút ôm ấp hay cưng nựng gì cả!
….
Buổi trưa hôm sau trong căn phòng tối, dấu tích cuồng hoan ngập tràn.
Chỉ còn một người mỏi mệt nằm trêи giường, chủ nhân của căn nhà có lẽ đã dậy đi làm từ sớm, bỏ mặc ai kia ở lại.
Qua đêm đen, bình minh tới, người lại như cũ xa cách mà tách ra.
Như chưa từng quen biết.
Quản lý Tiêu bắt xe tự về, trêи đường đi, tài khoản cũng tự động nhiều thêm 40 triệu…