“Thỉnh quý ngài xin hãy tự trọng!”
Nếu đã nói vậy thì càng phải làm càn hơn nữa, tiếp tục hôn!
“Ưm…ưm.”
_______________________
Tiêu Chiến là một quản lý kính nghiệp, tác phong làm việc chuẩn mực nhất Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi. Nắm trong tay danh xưng Đệ Nhất Phục Vụ của Hội quán cũng đồng nghĩa với việc có được bảo chứng nghề nghiệp phạm vi khắp Bắc Kinh hoa lệ này.
Bởi tiêu chuẩn cho người phục vụ bình thường ở đây thôi đã thuộc loại “Chỉ có cao hơn chứ không có cao nhất”, khó đến mức hàng tháng thực tập sinh phục vụ bị đào thải cũng đến gần trăm người. Số người chưa ra trận đã ngã ngựa nhiều tới vậy mà số người được nhận vào chính thức lại ít tới thảm thương. Tổng số nhân viên phục vụ ở đây chỉ có trêи dưới năm mươi người. Toàn bộ đều trẻ trung, năng động. Hơn nữa, phục vụ bình thường đều không được quá ba mươi tuổi nhưng cũng bắt buộc phải có nghiệp vụ đạt cấp S, chỉ một lần làm phật ý khách hàng liền có thể bị đuổi việc. Đủ hiểu cạnh tranh đến mức nào.
Ngược lại với phục vụ bình thường, tuổi trung bình của quản lý cấp cao lại xấp xỉ tới bốn mươi lận. Ấy vậy mà Tiêu Chiến năm nay hai mươi tám tuổi đã trụ lại ở vị trí này năm năm, một nghìn tám trăm hai lăm ngày đều không một lần sai sót nghiêm trọng. Tuổi trẻ tài cao leo lên được vị trí đó đã khó, giữ được nó quả thật nghe còn càng khó hơn lên trời. Tiêu Chiến kinh qua biết bao tình huống oái oăm, gặp bao vương công quý tộc đều phải nhanh trí ứng biến làm vừa lòng thiên hạ! Hiện giờ, đã có thể tự hào hô lên rằng “Kinh nghiệm đầy mình” rồi!
Hôm nay có lẽ cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác!
Tiêu Chiến đương nhiên lại phụ trách phòng Super VIP của Hội quán. Vị khách đặt phòng hôm nay mới lần đầu đến mà đã có thể đặt ngay vị trí đắt giá nhất thế này, chắc chắn là không hề tầm thường. Vẫn là phải phát huy tinh thần kính nghiệp mức cao nhất thôi.
Tên của vị khách đó là Vương Nhất Bác. Lục qua trong trí nhớ “Gặp một lần liền không quên” của mình, thì quả thực khách đến Hội quán chưa từng thấy người này. Mạng lưới giao tiếp của anh trong thành phố cũng chưa từng nghe qua, đúng là có chút bí hiểm!
Ra là vị khách đó hẹn gặp mặt với đối tác người Nhật. Hai bên mỗi bên đều mang theo một trợ lý, xem chừng là kiêm luôn phiên dịch viên.
Sau màn chào hỏi dường như toàn là tiếng Nhật bắn đến, tiếng Trung chẳng nhấc miệng là bao, tới màn gọi đồ cũng là để cho vị khách người Nhật kia gọi, Vương Nhất Bác một cái liếc mắt cũng không lấy ra. Đúng là cao cao tại thượng!
Vị khách Nhật không có gì ngạc nhiên lại gọi những món Best Seller của Hội quán. Thuyền Sashimi* 18 món loại cao cấp nhất lên tới 28 triệu một thuyền, trứng cá tầm đen Caviar một chén nhỏ 100g cũng tới 18 triệu, thêm trứng cá hồi Na uy, bò Kobe Wagyu thượng hạng, các loại sushi*, súp nóng… Gọi thêm cả rượu Sake Daiginjo Lạnh mười lăm năm tuổi, một chai nhỏ 720ml giá đã lên tới 68 triệu.
(Sashimi* là những miếng hải sản tươi sống được cắt thành lát mỏng.
Sushi* là món ăn truyền thống của người Nhật, được làm từ cơm trộn giấm kết hợp với các loại thịt, cá, hải sản và rau củ quả tươi.)
(Thuyền Sashimi – sushi)
Khách mời mà không phải chủ trì lại gọi tới mức này, vậy vị Vương Nhất Bác ngồi kia là quyền quý tới mức nào?
Kinh nghiệm cho Tiêu Chiến biết rằng, lúc này không nên nhiều chuyện liếc ngang ngó dọc, một đường quỳ tới lấy lại quyển Menu, miệng nở nụ cười quy chuẩn rực rỡ, giọng lại nhỏ nhẹ thu liễm hết cỡ.
“Xin quý khách đợi một chút, đồ ăn kèm và đồ uống sẽ được mang ra ngay bây giờ, đồ ăn cũng được phục vụ ngay khi đầu bếp của Hội quán chuẩn bị xong. Xin lỗi để quý ngài phải chờ đợi. Tôi là Tiêu Chiến, sẽ phục vụ quý ngài hôm nay! Quý ngài có điều gì cần gọi, có thể bấm chuông, tôi ở bên ngoài sẽ có mặt ngay ạ. Xin cảm ơn!”
Định lặp lại cả một loạt đó bằng tiếng Nhật cho vị khách còn lại có thể nghe hiểu, nhưng khi Tiêu Chiến bắt gặp cái nhếch mày nhẹ của cái vị Vương Nhất Bác kia, chẳng phải là chê anh phiền sao.
Tiêu Chiến liền rút lại lời nói quy chuẩn dông dài trêи chỉ còn là “Quý khách có gì cần gọi, xin bấm chuông” mà nói với vị khách Nhật.
Rượu và đồ khai vị rất nhanh đã có, Tiêu Chiến nhanh chóng đưa vào. Rượu đặt xuống không một tiếng động cũng nhẹ nhàng tới không cả sóng sánh bề mặt. Hoàn hảo lui ra không gây cảm giác tồn tại.
Năm phút sau đồ ăn cũng được lên dần dần. Tiêu Chiến lúc mang đồ vào chú ý thấy Vương Nhất Bác mới ăn một chút đậu nành Nhật thêm chút salad rong biển, vậy mà khi nhấc bình rượu lên rót thêm vào chén đã cạn, anh cảm thấy rõ ràng rượu đã vơi đi kha khá. Thầm nghĩ trong lòng “Người này chưa ăn gì đã uống nhiều thế. Rượu ngon uống đến nghiện rồi sao. Cậy trẻ tuổi mà bạt mạng không cần đến dạ dày nữa rồi.” Ngoài miệng vẫn là kính cẩn khiêm nhường “Chúc quý ngài ngon miệng!”
Từ khi món ăn được lên đầy đủ, đã nửa tiếng rồi cũng không thấy tiếng chuông reng lên một lần, Tiêu Chiến đang thầm nhủ tưởng rằng gương mặt khó chơi là thế không ngờ lại được phục vụ nhàn tản thế này, kinh nghiệm bao lâu “Đừng xem mặt mà bắt hình dong” quả là chính xác.
“Xoạch” Cánh cửa kéo ngang của phòng bất chợt mở ra, vị khách Nhật kia vẻ mặt hằm hằm, theo sau là hai vị trợ lý đang cúi đầu bước tới. Ấy vậy mà khi đối mặt bắt tay trợ lý của vị khách trong kia, khách Nhật đã nhanh chóng đổi nét mặt như lật bánh tráng sang tươi cười niềm nở, nghe ra thì thấy “Cảm ơn trợ lý nói thêm giúp tôi, hi vọng chúng tôi sẽ có cơ hội hợp tác với Vương tổng.”
Lúc này đột nhiên chuông lại reo rinh rinh, vang vọng khắp hành lang yên tĩnh làm Tiêu Chiến có đôi chút giật mình, cuối cùng cũng đã tới thủ tục thanh toán hoàn tất của anh rồi sao? Hôm nay mở màn cũng nhẹ nhàng quá.
“Anh tên Tiêu Chiến đúng không?”
“Vâng.”
“Tiêu Chiến, đây là món gì?”
“Dạ?”
“Món gì?” Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc chỉ vào một đĩa trêи bàn.
“Dạ, đậu nành Nhật ạ.”
“Còn đây?”
“Là trứng hấp sò điệp ạ.”
Lúc này trợ lý được phân phó đi tiễn khách cũng quay trở lại, Vương Nhất Bác chỉ nhếch miệng nói một câu “Ra xe đợi tôi”, người đó răm rắp không hỏi một lời liền rời khỏi, để lại không gian có chút gượng gạo cho hai người.
“Còn đây là cá ngừ đúng không?” Vương Nhất Bác mặt nghiêm túc lại tiếp tục hỏi như đang nghiên cứu một vấn đề học thuật nào lớn lao lắm.
“Ah dạ! Đó là thịt bò KoBe thưa quý ngài!”
“Không thể! Thịt bò sao lại thái lát mỏng rồi ăn sống thế này?”
“Dạ, tôi xin lỗi vì chưa tư vấn kịp thời cho quý ngài ạ, đây là món đặc biệt của Hội quán chúng tôi, thịt bò đã được khử khuẩn qua ô zôn và xử lý qua lửa nóng, mang tới vị ngọt thịt tinh khiết nhất có thể. Miếng bò được thái lát mỏng tinh tế, có lẽ vì vậy mà làm quý ngài hiểu nhầm thành sashimi cá ngừ chăng? Mong quý ngài yên tâm thưởng thức ạ.”
“Thịt sống! Không muốn!”
“Quý ngài có thể thưởng thức các loại sashimi tươi ngon trêи thuyền này của Hội quán ạ. Có Cá hồi Keiji, đây là cá ngừ Oma ạ, Cá cam Nhật Bản (Buri), Cá ngừ Oma (Aomori), Cá thu Masaba, Tôm hồng (Amaebi), các loại sò: Sò Hokkigai, Sò huyết (Akagai), Sò điệp (Hotate), Trứng cá hồi (Ikura), Bào ngư (Awabi)…”
“Stop! Thôi được rồi! Loại nào phổ biến thông dụng nhất, tôi ăn!”
“Dạ vậy quý ngài có thể thưởng thức món này ạ, cá hồi bình thường đã rất ngon rồi nhưng nguyên liệu cá hồi của Hội quán là Cá hồi Keiji vô cùng quý hiếm tới từ Bán đảo Shiretoko – Hokkaido, đến mức người ta thường ví von nó với ảo ảnh. Số lượng đánh bắt một năm chỉ trêи dưới 480 con. Cá hồi Keiji có lượng mỡ đặc biệt cao nên toàn thân gần như đều là phần thịt Toro ngon nhất ạ.”
“Được rồi, nói nhiều như vậy, tôi chỉ quan tâm là … ăn sẽ không bị đau bụng chứ.”
“Ah dạ, điều này thì quý ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không ạ!”
“Cứ thế ăn thôi à, có phải ăn cùng gì không?”
“Dạ quý ngài dùng một chút mù tạt phết lên trêи miếng cá, sau đó chấm cả miếng sashimi với nước tương bên này ạ.”
Đối với một khách hàng có thể đặt phòng Super VIP tại Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi mà lại hỏi những câu hết sức ngây ngô đến những khách hàng bình dân nhất cũng biết này, Tiêu Chiến vẫn trả lời hết sức kiên nhẫn và tỉ mỉ, không hề để lộ ra một tia khinh thường nào. Đây là chức nghiệp, mà lý do đặc biệt hơn, Tiêu Chiến không hiểu sao lại thực sự có hảo cảm với vị khách này, người ta hỏi bất cứ câu nào, anh cũng chỉ muốn như chim mẹ chở che con non, một lòng mà đối đãi.
Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác đang đưa miếng sashimi lên miệng tới quên không chớp mắt, như thể rất háo hức muốn xem phản ứng của vị khách đặc biệt khi ăn đồ ăn tâm huyết mình phục vụ thế nào. Chỉ là…
“Khụ, khụ, khụ …”
Vương Nhất Bác bên cạnh vơ vội chén rượu gần đó dốc một lượt vào miệng, kết quả là mặt lại càng nhăn dữ dội hơn.
Sau đó, Vương tổng đã làm ra một hành động mà chính bản thân hắn cùng Quản lý Tiêu đối diện đều không thể ngờ tới.
Vương Nhất Bác đột nhiên kéo Tiêu Chiến lại gần, bắt được chính xác đôi môi lúc trước vừa mới nói vô vàn lời đường mật khôn khéo … HÔN tới. Vương Nhất Bác có thể ngang nhiên không tội lỗi tự nhủ “Quả không tệ, vị ngon thanh sạch hơn cả Cá hồi Keiji, hôn một cái liền không cay nữa.” Đương nhiên suy nghĩ kiểu này cũng chỉ có thể để trong lòng.
Phía bên kia, quản lý cấp cao, ưu nhã, uyên thâm, tinh thông, giỏi giang, kinh nghiệm đầy mình Tiêu Chiến, trong phút chốc lại chợt ngơ ra, không thể phản ứng ra bất cứ động thái nào. Để đến lúc chiếc lưỡi thuần thục của đối phương xộc vào bắt đầu càn quét khoang miệng thanh khiết của chính mình, nhận thấy vị cay nồng của mù tạt, Tiêu Chiến mới giật mình nhận ra. Anh như chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng mà đưa tay đẩy lồng ngực rắn chắc của vị khách sỗ sàng xa khỏi. Tâm thì uất ức mà miệng cũng chỉ có thể nói.
“Thỉnh quý ngài xin hãy tự trọng!”
“Thứ nhất, biết là khách hàng của mình không hề rõ chút nào về món ăn, cái gì cũng hỏi, vậy mà gia vị đặc thù cay xè đến thế cũng không cảnh báo trước, lỗi của quản lý Tiêu. Thứ hai, khách hàng ăn phải cay, muốn uống chút nước lọc hay nước trà để giải nhiệt mà cũng không hề có, chỉ có rượu uống vào đã cay lại càng thêm cay, lại là lỗi của quản lý Tiêu! Thứ ba, để khách hàng tự tìm cách giải quyết, xong xuôi đã vậy còn lớn tiếng, vẫn là lỗi của quản lý Tiêu. Tôi thực sự muốn hỏi xem cái Hội quán mang danh đệ nhất Kinh thành này làm ăn kiểu gì?”
Vị khách vốn đang không màng thế sự lúc trước, sau khi làm ra hành động bất nhã, đột nhiên miệng lưỡi lại vô cùng trơn tru lên tiếng liền đổ hết tội lỗi cho quản lý đáng thương bên này. Khiến cho Tiêu Chiến bị xâm phạm phải thu lại gai góc mà khiêm nhường đáp lễ.
“Xin lỗi quý ngài, là lỗi của tôi không cảnh báo trước ạ, mong ngài bỏ quá cho. Sau đây tôi xin phép đi chuẩn bị trà ngon Thượng hạng của Hội quán để tạ lỗi với quý ngài ạ. Nhưng tôi cũng xin lưu ý một chút, Hội quán chúng tôi phục vụ theo quy chuẩn “Sạch”, hành động vừa xong của quý ngài có hơi quá phận, mong ngài lần sau xin giữ lễ. Nếu có hành động tương tự tiếp theo, chúng tôi xin phép không phục vụ ạ.”
Chỉ chờ môi nhỏ vừa dứt lời, Vương Nhất Bác lấy tay ghì chặt gáy của Tiêu Chiến gần sát hơn, lại là một màn hôn tới tấp, lần này là nồng nhiệt khôn cùng, vừa vào đã dụ dỗ quấn quanh, đảo lưỡi không khoan nhượng, như là sự trừng phạt thích thú nho nhỏ. Mặc kệ cho răng thỏ của ai kia bị động cắn một cái đến mức cảm thấy vị tanh trong miệng, Vương Nhất Bác lại càng như khát máu mà cuồng loạn dây dưa. Nước miếng cũng chảy xuống, tiếng hôn hít ngày một tràn ngập nghe đến ɖâʍ mỹ lạ thường.
Sức lực của vị khách bí ẩn không ngờ lại lớn tới thế, Tiêu Chiến đã thử đẩy ra không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa được. Chỉ đến khi mọi sự đã rồi, Vương Nhất Bác chủ động tách ra, Tiêu Chiến mới như thấy được ánh mặt trời mà hít thở thông thoáng.
“Xoa dịu khách hàng, đây không phải là nhiệm vụ của quản lý siêu cấp sao! Thêm một câu muốn hỏi quản lý Tiêu, đối với khách hàng say rượu làm càn, nên là xử lý thế nào?”
“Mặt dày sao có thể mở miệng nói ra những lời đó.” Tiêu Chiến nhủ thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại bất đắc dĩ cùng cực đành nói.
“Tôi xin đi lấy trà giải rượu cho quý ngài, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cảm ơn ngài. Tôi xin phép lui ra.”
Sau đó, trà cũng không phải là vị quản lý siêu cấp đáng thương đưa tới. Là một nữ quản lý cấp cao khác, tuổi đã ngoài năm mươi bước vào phục vụ đến cuối buổi. Mà cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, vị khách càn rỡ Vương Nhất Bác kia cũng chỉ nán lại thêm chừng dăm ba phút liền rời khỏi. Trước đó cũng đã kịp chỉ đích danh tiền tip dành cho quản lý Tiêu tới tận mười ba triệu, thành công làm tất cả phục vụ hâm mộ xuýt xoa không thôi.
Có ai biết rằng, ăn phải trái đắng nhưng lại chỉ có thể nghẹn ngào nuốt xuống, Tiêu Chiến thầm nhủ. Kinh nghiệm cũng có thể sai, đúng là cuối cùng vẫn phải “Xem mặt mà bắt hình dong” rồi. Khuôn mặt vị Vương Nhất Bác này đẹp thì có đẹp thật nhưng thực sự là trông rất khó chơi. Y như rằng, lấy được một đống tiền tip bằng tiền tip cả tháng này, nhiều thì có nhiều thật nhưng chẳng hề thảnh thơi như ban đầu nghĩ chút nào. Tiêu Chiến hoảng rồi, hoảng thật rồi!