Ngày cuối cùng phải quyết định lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội. Lúc Lưu Lộ nhảy chân sáo vào lớp học, khuôn mặt vui sướng không cách nào che giấu được. Lập tức Chu Tiểu Vân biết cách mạng của cô đã thành công.
Quả nhiên, Lưu Lộ còn chưa đặt túi sách xuống đã bắt đầu thông báo tin tốt: “Chu Tiểu Vân, tớ đứng đây trịnh trọng tuyên bố, ba mẹ tớ đã đồng ý để tớ chọn ban xã hội rồi!”
Chu Tiểu Vân cất túi sách thay Lưu Lộ, cười hỏi: “Cậu dùng phương pháp gì khiến ba mẹ cậu đầu hàng vậy?”
Lưu Lộ lấy lại vẻ xinh đẹp lanh lợi mọi khi: “Đương nhiên là lấy tình cảm đánh động rồi! Cậu không biết, đêm qua ngay cả cơm tối tớ cũng không ăn ngồi nói chuyện với ba mẹ cả buổi, thấy tình cảnh tớ nước mắt tuôn trào cuối cùng ba mẹ cũng gật đầu đáp ứng. Haizz, quả thực chính là chiến tranh thế giới. May mà anh Tiểu Vũ ở bên cạnh hát đệm, nếu không, một mình tớ chống không nổi.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: “Lý Thiên Vũ chọn ban tự nhiên hay ban xã hội vậy?”
Một giây chờ đợi Lưu Lộ trả lời kia, Chu Tiểu Vân chợt phát hiện không ngờ mình lại có chút khẩn trương. Rốt cuộc cô hi vọng cậu ta chọn ban xã hội hay chọn ban tự nhiên đây… Cô cũng không biết… Lưu Lộ cười, nghĩ thầm tớ còn tưởng cậu có thể nhịn không thèm hỏi cơ đấy! Ha ha, xem ra vẫn quan tâm đến anh họ tớ, nếu anh Tiểu Vũ mà biết còn không vui đến chết?
“Mấy ngày nay anh Tiểu Vũ cũng lo nghĩ mãi, người nhà thì mặc kệ anh ý chọn, tùy ý anh ấy. Nhưng bản thân anh ấy lại không đưa ra được quyết định, lúc thì chọn cái này lúc lại chọn cái kia, mãi đến tối hôm qua mới hạ quyết tâm…”
Lưu Lộ lải nhải nói nửa ngày cũng chưa nói vào chính đề, cố ý muốn Chu Tiểu Vân sốt ruột. Kết quả lại khiến Lưu Lộ thất vọng, vẻ mặt Chu Tiểu Vân rất bình tĩnh không nhìn ra điều gì.
Trong lòng Lưu Lộ lầu bầu thật sự quá mất mặt, sau đó mới nói đáp án: “Anh Tiểu Vũ chọn ban tự nhiên!” Đáp án trong dự liệu, mặt ngoài Chu Tiểu Vân cười nhạt, trong lòng lại xẹt qua cảm giác khác lạ đến tột cùng là gì chính cô cũng không nói rõ được…
Sau này người kia sẽ không cùng lớp với mình nữa, sẽ không cả ngày nhăn nhăn nhở nhở chạy qua chạy lại trước mặt cô, sẽ không mặt dày chạy tới tiếp chuyện, sẽ không có cơ hội cẩn thận lấy lòng, sẽ không chạy đến khuấy đảo hồ nước yên lặng của cô, sẽ không khiến cô đau đầu phiền lòng nữa..
Thế nhưng, vì sao trong lòng cô lại có cảm giác mất mát buồn bã không thể dùng lời nào để diễn tả như thế..
Lý Thiên Vũ đeo balo tiến vào lớp, bình thường ngẩng đầu mà bước hôm nay cậu lại tỏ ra không còn chút sức lực nào, đầu cúi thấp ánh mắt nhìn thẳng xuống đất giống như trên mặt đất sẽ có vàng xuất hiện vậy.
Bạn học chào hỏi, cậu buồn bã ỉu xìu đáp lại cũng không buồn để ý. Lý Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Vân, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của cô…
Giờ khắc này, trái tim Lý Thiên Vũ đập thình thịch, gần như lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm kia. Chu Tiểu Vân dời ánh mắt trước, khéo léo nghiêng người nói chuyện với Thiệu Sắc Vi để hình bóng Lý Thiên Vũ ra khỏi tầm mắt của mình.
Lý Thiên Vũ thất vọng thở dài, từ từ đi tới vị trí của mình. Cậu ngồi phát ngốc, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Người khác nhìn thấy tình cảnh như sau: Lý Thiên Vũ giống như một đầu gỗ ngồi đó không động đậy, Cao Tùng Soái bạo dạn vỗ Lý Thiên Vũ một phát: “Này, ngồi đây phát ngốc gì thế!”
Bình thường khẳng định Lý Thiên Vũ sẽ nhảy dựng lên làm ầm ĩ một trận với Cao Tùng Soái, hai người nửa đùa nửa thật cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, vì thế Cao Tùng Soái vỗ Lý Thiên Vũ xong, nhanh chóng nhảy ra xa làm tư thế phòng thủ.
Đáng tiếc, hôm nay Lý Thiên Vũ như lão tăng nhập định, không thèm nhúc nhích, khiến cậu ta cảm thấy mất mặt, cảm giác mình làm chuyện gì đó rất ngốc, Cao Tùng Soái ngồi vào chỗ bất mãn lẩm bẩm nói: “Làm sao lại thế này, cậu có tâm sự gì à!”
Lý Thiên Vũ mặc kệ cậu ta, thay đổi tư thế lại ngồi thiền. Lôi Hoành Tường chạy qua gọi Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, cô Diệp gọi mấy nam sinh bọn mình tới phòng làm việc dọn ít đồ.”
Bình thường là người nhiệt tình nhất, nhưng hôm nay Lý Thiên Vũ lại thiếu hăng hái, xua tay nói: “Không đi, cậu gọi người khác đi đi!”
Lôi Hoành Tường kiên quyết kéo Lý Thiên Vũ ra khỏi chỗ: “Thôi đi, đừng ở chỗ này dở chết dở sống nữa, không phải chỉ là phân ban chia lớp thôi sao, cũng không phải sau này chết già không gặp lại, chẳng phải vẫn ở cùng một trường à? Muốn gặp còn đầy cơ hội kìa! Đi một lát thôi, cô Diệp chỉ đích danh cậu đi, không muốn đi cũng phải đi!”
Lôi Hoành Ttường rất thông minh, Lý Thiên Vũ dành tình cảm cho Chu Tiểu Vân cũng bị cậu sớm nhìn ra, hai người lại có giao tình tốt như vậy đương nhiên không thể không biết. Một năm nay Lôi Hoành Tường không ít lần cười nhạo Lý Thiên Vũ.
Chỉ có điều, bây giờ nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ chán chường như vậy thật sự khiến người khác không đành lòng, Lôi Hoành Tường “kín đáo” an ủi Lý Thiên Vũ mấy câu, sau đó lôi Lý Thiên Vũ đi làm cu li.
Phòng làm việc đang được tổng vệ sinh, các giáo viên ở đây thu dọn đồ đạc, đương nhiên quét dọn làm vệ sinh đều là những học sinh số khổ (xui xẻo).
Nhiệm vụ chủ yếu của Lôi Hoành Tường, Lý Thiên Vũ và mấy nam sinh nữa là khiêng bàn. Bàn làm việc khá nặng nếu không có bốn năm người nâng thì không thể di chuyển, khiêng ra dọn qua rồi đặt lại vào chỗ cũ, nhiều bàn như vậy khiến mấy nam sinh mệt phờ.
Sau khi Lý Thiên Vũ bận rộn, tâm tình mới tốt hơn một chút, bắt đầu có tinh thần nói chuyện phiếm.
Cô Diệp chỉ đạo các học sinh dọn dẹp, cô hòa ái dễ gần nhưng gương mặt lại thiếu sự vui vẻ, nghĩ đến những học trò mình vất vả cực nhọc dạy dỗ gần hai năm nay lại bị chia ra vì chuyện phân ban, trong lòng cô Diệp cảm thấy rất khó tiếp thu.
Giống như đứa con mình vất vả nuôi lớn lại gọi người khác là mẹ… Đương nhiên, đây chỉ là cách so sánh nhưng lúc này cô Diệp lại có loại cảm giác như vậy! Các học sinh ưu tú sẽ chia ra phân vào các ban, thật sự cô rất luyến tiếc.
Nhưng mà có luyến tiếc cũng chẳng ăn thua gì. Rất nhiều chuyện không xảy ra giống như mong muốn của mình, không có cách nào, chúng ta chỉ có thể học cách thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Nguyện vọng phân ban xác định xong, căn cứ thành tích thi toàn quốc bắt đầu chia lớp. Mặt ngoài thì chẳng phân biệt lớp chọn lớp thường, thật ra cấp ba Anh Minh vẫn luôn thiết lập một hai lớp tăng cường. Nhà nước chủ trương tất cả chia ra không phân nặng nhẹ, sau lưng chẳng phải vẫn ngầm làm thế à?
Nhà trường cũng có tính toán riêng, đầu tiên tập hợp phần lớn học sinh giỏi vào hai lớp tăng cường, những người sẽ thi vào trường đại học cao đẳng đều đến từ đội hình xuất sắc nhất này. Hoàn cảnh học tập như vậy, học sinh sao có thể không dốc sức ra học đây? Cạnh tranh lớn đại biểu cho động lực của học sinh còn lớn hơn nữa.
Mặt khác, chung quy sẽ có vài trường hợp đặc thù, học sinh có phụ huynh đặc biệt sẽ có những yêu cầu đặc biệt. Con trai hiệu trưởng ở trong đó chỉ có thể coi như bình thường, vấn đề đó là con của cán bộ, có ai không muốn xếp con mình vào trong lớp đó.
Vì thế, học sinh trong lớp tăng cường nếu không phải thành tích đặc biệt tốt thì nhất định có quan hệ. Nói chung, các giáo viên tiếp nhận lớp tăng cường vừa là vinh dự nhưng cũng là chuyện rất khó xử.