Chu Quốc Cường khoe khoang: “Nhìn đi, cả con gái cũng nói như vậy. Làm con hiếu thuận mua cho mẹ cái ti vi tính là gì.”
Lúc này Triệu Ngọc Trân không thể không lên tiếng: “Tôi không phải không cho anh hiếu thuận, tối thiểu anh nên nói cho tôi biết trước một tiếng chứ! Len lén mua sau này mới nói với tôi ý là chuyện đã xảy ra rồi hả.”
Chu Tiểu Vân mới hiểu, mẹ tức giận là vì trước đó cha không nói trước, không tôn trọng mẹ!
Chu Quốc Cường cuối cùng đuối lý, ông lẩm bẩm: “Không phải sợ anh sợ nói với em em không đồng ý nên mới tiên trảm hậu tấu!” Dùng đầu ngón chân cũng biết Triệu Ngọc Trân nhất định không đồng ý.
Triệu Ngọc Trân tai thính nghe được lời chồng nói lập tức phản bác: “Anh đừng có coi lòng dạ tôi như con gà, ai nói tôi chắc chắn không đáp ứng. Anh từ từ thương lượng chắc gì tôi đã không đồng ý.”
Chu Tiểu Vân viện cớ nịnh hót mẹ: “Cái này phải trách ba, thời gian này mẹ con đâu có nghĩ thấp quá? Với bà nội cho tới bây giờ chưa từng phản đối, cả tiền thuốc men nhà mình bỏ ra trước nhiều nhất mẹ cũng chưa lên tiếng! Con nghĩ, nếu trước đó ba nói với mẹ một tiếng. Mẹ chắc chắn sẽ không tức giận đúng không?” Triệu Ngọc Trân không khỏi gật gật đầu.
Chu Quốc Cường lúc này làm sao không biết dụng ý của con gái, thấy con gái liên tục chớp mắt ra hiệu với mình. Trong lòng ông cười thầm con bé này nhanh trí, ngoài miệng ngoan ngoãn nhận lỗi.
Triệu Ngọc Trân tức giận mấy ngày sớm tiêu tan gần hết, lại bị Chu Tiểu Vân và Chu Quốc Cường một xướng một hát đâu còn tức giận, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn. Lại thấy chồng ân cần gắp một miếng cánh gà mình thích bỏ vào bát, cuối cùng Triệu Ngọc Trân nở nụ cười tươi cười.
Thấy cha mẹ lại hoà hảo, ba anh em chợt cảm thấy không khí mát mẻ hẳn.
Nhị Nha khoa trương hít sâu: “Oa, mấy ngày nay con bước đi đều nhẹ chân nhẹ tay không dám thẳng lưng, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy ánh mặt trời!” Vẫn là người một nhà hoà thuận mới tốt!
Triệu Ngọc Trân cười mắng: “Con ấy, nha đầu chết tiệt kia tâm nhãn nhiều.”
Sao Nhị Nha phải cẩn thận như thế? Chẳng phải sợ một khi không tốt sẽ bị lấy ra làm nơi trút giận à! Nếu đổi thành cẩu thả và không biết nhìn sắc mặt như Đại Bảo ở nhà, không chừng bị trút giận bao nhiêu lần!
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng cười.
Chu Quốc Cường rèn sắt khi còn nóng nói: “Cái kia, hôm nay mẹ còn hỏi em, nói sao mấy ngày nay chưa thấy em, bà sợ hai vợ chồng mình cãi nhau, tức anh nên mới không chịu đến chỗ bà. Anh thấy nếu ngày mai em rảnh thì qua chỗ mẹ ngồi một lúc đi!”
Triệu Ngọc Trân không lớn tình nguyện gật gật đầu, nghĩ thầm bà cụ đúng là khôn khéo, chú ý tới cả chi tiết nhỏ này. Hai ngày nay trong lòng bà không thoải mái không muốn đến chỗ mẹ, một mặt là tiếc tiền mua ti vi, về phương diện khác lại là không muốn nói chuyện với chị dâu Thẩm Hoa Phượng, theo tính cách của chị ta không chừng sẽ nói gì đó!
Chuyện Triệu Ngọc Trân lo lắng cũng có lý, mấy anh em thấy Chu Quốc Cường mua ti vi không có cảm giác gì, thế nhưng Thẩm Hoa Phượng và Tống Minh Lệ lại có.
Tống Minh Lệ ở trước mặt Chu Quốc Dân nhíu mày: “Quốc Dân, anh nói xem anh Hai sao lại âm thầm cũng không nói trước một tiếng đã mua ti vi cho mẹ rồi? Đây chẳng phải khiến chúng ta khó coi à! Dù sao cũng nên là mấy anh em cùng góp tiền mua chứ!” Người ta chẳng phải sẽ nói nhà con thứ Ba trong thị trấn keo kiệt tiếc bỏ tiền?
Chu Quốc Dân cảm giác đầu to ra, sao đàn bà cứ ở mấy việc lông gà vỏ tỏi này nọ dây dưa mãi chứ? Ba anh em ai có tiền ai tiêu nhiều cứ tiêu, cần tính toán chi li như thế!
Lý do Thẩm Hoa Phượng tức giận càng nhiều, bà cụ ở nhà mình, mà chú Hai không hé răng đã chuyển tivi sang đây. Người biết sẽ nói con trai thứ hiếu thuận, người không biết còn không nói mình ngược đãi bà cụ à?
Thẩm Hoa Phượng không ngừng cằn nhằn trước mặt Chu Quốc Phú: “Mẹ anh thật là, muốn xem ti vi cứ nói với em một tiếng em chuyển tivi trong phòng cho bà là được, giờ khen ngược, để chú Hai làm người tốt, em đây cực cực khổ khổ cả ngày hầu hạ bà lại biến thành người xấu.”
Phương pháp tốt nhất Chu Quốc Phú đối phó với Thẩm Hoa Phượng chính là mắt điếc tai ngơ, có lúc chiêu này dùng được có lúc tác dụng hoàn toàn ngược lại, chỉ nhìn một cách đơn thuần xem mức độ vợ tức giận cỡ nào.
Nếu không phải chuyện gấp gáp, Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Phú không lên tiếng mặc bà quở trách trong lòng rất cao hứng, nhưng nếu như Thẩm Hoa Phượng cho rằng là chuyện lớn mà Chu Quốc Phú vẫn giả ngu bỏ ngoài tai lời bà nói thì càng nổi giận. Tình huống hiện tại chính là loại thứ hai. Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Phú không lên tiếng oán giận càng ngày càng hăng say, lại nói hầu hạ bà cụ mệt thế nào khổ ra sao.
Chu Quốc Phú nghe không nổi nữa: “Quần áo của mẹ tôi chẳng phải đều do cô Út của bọn nhỏ sang đây giặt à? Hằng ngày bà nấu cơm cho mẹ ăn còn mệt chỗ nào?”
Thẩm Hoa Phượng bị cắt ngang sửng sốt, chợt bạo phát: “Một ngày ba bữa cơm không mệt người à? Buổi tối còn phải đun nước hầu mẹ rửa chân, sáng sớm đổ bô đi tiểu, việc này không phải đều do tôi làm sao? Cả ngày tôi phải ở nhà, sợ mẹ anh không có ai chăm sóc, không dám đi đâu, mấy chuyện này sao anh không nói?”
Chu Quốc Phú bại trận, dỗ ngon dỗ ngọt một hồi thật vất vả mới trấn an được Thẩm Hoa Phượng kích động.
Lúc Triệu Ngọc Trân đến thăm bà cụ, do có thừa tức giận Thẩm Hoa Phượng cố ý đến phòng bà nội đi một vòng, (trong lời nói) mặc giáp mang gậy khen ti vi mới mua mấy câu.
Trong lòng đầy bụng oán khí Triệu Ngọc Trân bất động thanh sắc nói: “Quốc Cường nhà em quý ở chỗ thật lòng, việc này chưa thương lượng với đại ca một tiếng đã tự ý làm chủ mua ti vi đến. Lúc ấy em nói, chị dâu nhất định sẽ oán giận anh, tiêu tiền tại sao không thông tri cho người ta một tiếng!”
Vừa nghe Triệu Ngọc Trân nhắc đến tiền, Thẩm Hoa Phượng lập tức vòng vo đổi gió, cười trò chuyện với bà hai câu đã chạy ra ngoài.
Triệu Ngọc Trân oán hận thầm nghĩ, đàn ông nhà mình thực sự là hảo tâm không làm ra chuyện tốt, đã bỏ tiền còn bị người ta nói lạnh nhạt, cục tức này nghẹn ở cổ họng nuốt không nuốt trôi được!
Bà nội sát ngôn quan sắc cẩn thận nói: “Ngọc Trân à, có phải Quốc Cường trước đó không nói với con một tiếng đã mua ti vi đến không? Ai, đừng trách Quốc Cường, đều tại bà già này, nói cái gì buồn chán muốn xem ti vi nói…”
Triệu Ngọc Trân cắt ngang lời hối hận của bà nội: “Mẹ, mẹ đừng đa tâm. Việc này Quốc Cường đã bàn với con rồi mới làm, mẹ cứ yên tâm xem tivi, cái khác mẹ đừng nghĩ nhiều. Con và Quốc Cường rất tốt, không tức giận.” Triệu Ngọc Trân luôn miệng cam đoan bà nội mới yên lòng.
Đúng lúc này Chu Phương đến, nhìn thấy Triệu Ngọc Trân liền khen anh: “Chị Hai, không phải em khen anh trai mình, anh Hai đúng là người đàn ông tốt, đối xử với mẹ không chê điểm nào. Có tấm gương như anh ấy, sau này Đại Bảo Tiểu Bảo nhà chị chẳng phải cũng tranh nhau hiếu thuận anh chị?”
Triệu Ngọc Trân bị đùa nở nụ cười, Chu Phương vừa nói như thế, tâm tình nà khá hơn nhiều. Một việc chỉ nhìn một cách đơn thuần bạn nghĩ thế nào, nếu là theo phương diện này đúng là không phải chuyện xấu.
Triệu Ngọc Trân nghĩ đến tương lai lúc mình già đi, Đại Bảo Tiểu Bảo tranh nhau hiếu thuận mình thì nở nụ cười.