Sau một tháng bà nội có thể xuất viện, ba anh em Chu Quốc Cường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã qua được thời kỳ khó khăn nhất.
Chu Quốc Dân có chút khó xử nói việc Tống Minh Lệ đã nhắc: “Anh cả, anh hai, sau khi xuất viện các anh có thể đón mẹ về nông thôn ở tạm một thời gian được không? Em và Minh Lệ đều phải đi làm cả ngày, sợ không có thời gian chăm sóc mẹ…”
Chu Quốc Cường phất phất tay: “Quốc Dân, chú khó xử anh có thể thông cảm, không nói nhiều nữa, anh sẽ gọi xe đưa mẹ về nhà anh ở, chú cứ về nhà thu xếp ít quần áo đồ dùng đưa sang là được…”
Nói ra được chuyện này Chu Quốc Dân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, từ lúc nghe nói mẹ có thể xuất viện, Tống Minh Lệ cứ suốt ngày thì thầm bên tai anh hai vợ chồng đều đi làm không có thời gian chăm sóc mẹ…
Ngẫm lại cũng đúng, tuy nói mẹ đã xuất viện nhưng trong thời gian ngắn hạn chắc chắn không dễ dàng bình phục, dù sao cũng phải có người chiếu cố ăn uống bài tiết! Hai người Tống Minh Lệ và Chu Quốc Dân đều phải đi làm, Chu Chí Viễn lại đi học, chẳng có ai ở nhà sao chăm sóc bà cụ được?
Cho nên Tống Minh Lệ cực lực đề nghị anh nói với Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú xem nhà ai có điều kiện đưa mẹ về nhà chăm sóc một thời gian. Do dự hồi lâu rốt cục khi ba anh em tề tựu cũng nói ra được, mà Chu Quốc Cường không nói hai lời lập tức đồng ý, khiến anh (Chu Quốc Dân) vô cùng cảm kích.
Chu Quốc Phú nói: “Chú hai, hay cứ để anh đón mẹ về nhà đi, hai cô chú còn bận việc làm ăn cả ngày, mà anh bình thường đều ở nhà, chị dâu chú chỉ làm việc nông cũng không quá bận. Chú cứ để mẹ ở nhà anh đi!”
Chu Quốc Cường nghĩ thấy anh nói cũng có lý, hai nhà ở ngay cạnh nhau, nếu có vấn đề gì tuỳ thời giúp được.
Tống Minh Lệ về nhà thu xếp cho bà nội hai túi quần áo, gấp gọn tất cả quần áo mùa đông để vào.
Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Dân xách đến bao lớn bao nhỏ, chanh chua nói: “Ối chà, quần áo mùa đông cũng đem hết đến đây, có vẻ muốn mẹ ở đây rất lâu nnhỉ! Chúng ta muốn đón mẹ về đã nhiều năm, nếu không phải lần này mẹ sinh bệnh, chắc chúng ta cũng chẳng có cơ hội hiếu thuận với mẹ!”
Chu Quốc Dân nhạy cảm nhận ra thâm ý trong lời nói của chị dâu: Vợ chồng chú ba cứ giữ mẹ trong nội thành giúp cơm nước cho cháu, hiện tại mẹ đổ bệnh lại bắt đầu buông tay không muốn chăm sóc, thật không biết xấu hổ!
“Chị dâu, chị nói lời này thật khiến em không ngẩng đầu lên được, chỉ là em và Minh Lệ đều phải đi làm cả ngày không thể chăm sóc mẹ nên mới đến nhờ gia đình chị mà.”
Thẩm Hoa Phượng hừ lạnh, mang Tống Minh Lệ ra ép người chắc, đi làm thì cao hơn bà một cái đầu đúng không.
Chu Quốc Phú đưa mẹ vào phòng thu dọn chỗ ở xong, ra ngoài thấy sắc mặt Chu Quốc Dân không tốt lắm, biết chắc là Thẩm Hoa Phượng vừa nói móc gì đó liền trừng vợ một cái rồi quay sang nói với Chu Quốc Dân: “Quốc Dân, chú để đồ đạc ở đây, sau này nếu rảnh thì thường xuyên đến thăm mẹ, mọi chuyện cứ để anh chị lo, chú yên tâm đi làm đi!”
Chú Quốc Dân cũng cảm thấy lúc này không tiện lưu lại, vào phòng chào mẹ một tiếng rồi ra về.
Chu Quốc Dân vừa đi, Chu Quốc Phú kéo Thẩm Hoa Phượng ra sân, nhỏ giọng nói: “Em lại nói lời gì khó nghe phải không?” Nếu không tại sao Chu Quốc Dân lại có vẻ xấu hổ như vậy.
Thẩm Hoa Phượng không cho là đúng: “Tôi có nói lời gì khó nghe đâu chứ, lởi tôi nói đều là sự thật. Khi mẹ còn khỏe mạnh có thể chăm sóc cơm nước nhà cửa thay con cháu thì không đến lượt chúng ta, hiện tại đau yếu bệnh tật cần người hầu hạ thì chúng ta phải làm, anh xem cô em dâu của anh còn sắp xếp toàn bộ quần áo mùa đông nhét cho chúng ta kia kìa, lần này chắc để mẹ ở đây cho chúng ta chăm luôn quá!”
Chu Quốc Phú khẽ quát vợ nói nhỏ lại, đừng để bà nội nằm trong phòng nghe thấy. Nếu để mẹ nghe thấy chẳng phải khiến mẹ nghĩ các con ghét bỏ bà sao?
Chu Quốc Phú nhỏ giọng nói: “Lời này nếu nói với anh thì được, chứ trước mặt mẹ cấm em nói lung tung.”
Thẩm Hoa Phượng không tình nguyện đáp ứng, nghĩ thầm mình không thể cam đoan ngày sau không lỡ miệng nhé.
Triệu Ngọc Trân biết bà dọn về ở nhà anh cả trong lòng cũng rất thoải mái, nói thật cái việc chăm sóc người bệnh này cũng không phải việc đơn giản gì cho cam, làm tốt thì không nói, nếu làm không tốt sẽ bị chỉ trích rằng không thật tâm hiếu thuận với mẹ chồng. Bà từng nghĩ đến vấn đề này, biết vợ chồng chú ba bận rộn không có thời gian chăm sóc mẹ, chỉ có thể nhờ cậy nhà mình và nhà bác cả. Còn nhà Chu Phương? Nói đùa gì vậy, có ba anh con trai ở đây mà lại để mẹ sang cho cô út chăm sóc, vậy không bị người ta mắng chết mới là lạ, ba anh em Chu Quốc Cường đừng hòng ngẩng đầu lên làm người. Nếu mẹ về ở nhà mình, chắc việc buôn bán ở chợ sẽ phải tạm ngưng, hiện tại thật vui vẻ, mọi việc cứ để cho Thẩm Hoa Phượng đau đầu đi, bà không cần lo lắng gì nữa.
Mỗi ngày Chu Quốc Cường đều chạy qua nhà anh ít nhất ba lần, thịt lợn, giò heo mang sang suốt như không cần tiền vậy.
Chu Quốc Phú thấy vậy cũng cảm thấy băn khoăn, nói: “Chú hai à, mẹ muốn ăn gì cứ để anh chị đi mua là được rồi, chú mang nhiều đồ sang như vậy làm gì?”
Thẩm Hoa Phượng thì tủm tỉm cười cất đồ đi, cướp lời: “Đều là con trai của mẹ, anh hiếu thuận chẳng lẽ Quốc Cường bất hiếu sao?” Nhìn cái chân giò này này, thật nhiều thịt, hắc hắc!
Chu Quốc Cường cũng cười nói: “Lời này của chị dâu thật đúng ý em, không đón mẹ về nhà ở em đã rất áy náy rồi, anh cứ để em hiếu thuận với mẹ đi.” Ông rất quan tâm sức khỏe của mẹ, lại sợ Thẩm Hoa Phượng keo kiệt không nỡ mua đồ ăn ngon cho bà nên luôn lấy thịt tươi ngon nhất mang sang cho mẹ tẩm bổ.
Chu Quốc Dân cũng thường xuyên trở về thăm mẹ, còn mua thêm rất nhiều đồ mà bà thích ăn, lại chưa từng đề cập đến vấn đề tiền thuốc. Chu Quốc Phú muốn anh tính toán tổng cộng tiền thuốc để mấy nhà cùng nhau chia đều, nhưng lúc ấy anh nhảy dựng lên: “Anh nói vậy là muốn em xấu hổ chết sao, em và Minh Lệ không thể chăm sóc mẹ đã rất áy náy, cực khổ nhất là anh cùng chị dâu đó, chút tiền thuốc ấy đâu thể so với công sức chăm sóc mẹ của anh chị chứ!”
Lời này không tồi, sắc mặt Thẩm Hoa Phượng cuối cùng cũng dãn ra chút ít. Nói thật, mặc dù bà có nhiều tật xấu như keo kiệt, nhỏ mọn, hay phàn nàn,… nhưng chăm sóc mẹ rất chu đáo, thấy mẹ khỏe lên từng ngày, ba anh em Chu Quốc Phú cũng thấy an tâm.
Chu Phương cứ hai ngày sẽ đến thăm mẹ một lần, mỗi lần đều đỡ bà ra ngoài tâm sự, lại giặt hết quần áo bẩn của bà, đa phần đều đến sau khi ăn cơm xong, gần tối mới về.
Thẩm Hoa Phượng cũng rất vui vẻ để lại quần áo của bà cụ cho Chu Phương giặt, ngoài miệng lại khách khí vài câu: “Cô Út của Hải thật là, quần áo của mẹ cứ để chị giặt, làm phiền em thế này sao được.”
Chu Phương cười tươi: “Chị dâu, mẹ về đây ở đã phiền toái chị không ít, em là con gái mẹ, giúp mẹ giặt ít quần áo này có tính là gì.”
Hai người ngoài mặt coi như vui vẻ, người với người ở chung, có được sự ăn ý mặt ngoài này đã rất tốt rồi, nếu còn cố suy đoán người ta nghĩ gì trong lòng, vậy chắc chắn không thể chung sống hòa bình được.