Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân – Chương 260: Bà nội bị bệnh (1) – Botruyen

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 260: Bà nội bị bệnh (1)

Chu Tiểu Vân hé miệng cười, lời than thở của thím Ba lọt vào tai cô không thể nghi ngờ là lời khen lớn nhất. Hoá ra, không chỉ có mình thay đổi giỏi hơn kiếp trước rất nhiều, mà ngay cả anh trai Đại Bảo và em trai Tiểu Bảo cũng càng ngày càng xuất sắc. Em gái Nhị Nha nhỏ nhất tạm thời không nhìn ra sau này thế nào, nhưng hiện nay cũng là một học sinh tiểu học học giỏi nhiều môn. Viễn cảnh tốt đẹp gần như mong ước!

Chu Tiểu Vân có cảm giác thành tựu như kiểu làm người không cần danh tiếng, hoá ra anh chị em đều tốt mới là tốt đẹp thật sự!

Bà nội ở trong bếp mãi chưa ra khiến cô thấy lạ, lại gọi lần nữa: “Bà nội, bà nội…” Vào bếp xem, không ngờ cô thấy bà nội đang ôm bụng, gập người không đứng thẳng được, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Chu Tiểu Vân đầu tiên thấy sợ hãi sau đó đỡ lấy bà, miệng vội vã gọi: “Ba ơi bác Ba thím Ba, mọi người mau vào đây!”

Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân Tống Minh Lệ nghe thấy tiếng Chu Tiểu Vân vô cùng ngạc nhiên, không hẹn mà cùng chạy vào bếp. Liếc mắt nhìn thấy ngay vẻ mặt đau đớn của bà nội.

Chu Quốc Cường thất kinh, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”

Bà nội miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ không sao, chỉ là bụng hơi đau.” Nói xong một câu ngắn ngủi mà trên trán bà chảy rất nhiều mồ hôi, xem ra không phải đau bình thường.

Chu Quốc Dân thấy tay bà nội che ở vùng gan, lại nhìn bà nội cố nén đau trong lòng hoảng loạn: “Anh Hai, có phải mẹ bị bệnh cấp tính gì không?”

Tống Minh Lệ ngược lại tỉnh táo nhất: “Khoan thảo luận cái này, ngay bây giờ chúng ta đưa mẹ đến bệnh viện trước!”

Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân một trái một phải dìu bà nội ra đón xe taxi, chạy thẳng tới bệnh viện tốt nhất trong thị trấn. Tống Minh Lệ dặn mấy đứa nhỏ ở nhà đừng chạy lung tung rồi đi theo.

Chu Tiểu Vân đâu còn tâm tình ăn cơm nữa, Chu Chí Viễn la hét đòi đi theo đi bị Tống Minh Lệ quát lớn mấy câu tâm trạng cũng rất xấu, tình huống của Tiểu Bảo không khác chị lắm.

Bữa cơm này không ăn nổi nữa. Chu Tiểu Vân thu dọn bát đũa xong, lo lắng ở lại nhà chú Ba chờ đợi.

Lúc này cô rất hối hận không đạp xe đạp vào thị trấn, nếu không có thể đạp xe đến bệnh viện xem tình hình rồi? Ở đây chờ vô ích khiến người ta sốt ruột a!

Chu Chí Viễn nghĩ ra một cách: “Mấy chị em mình ngồi xe buýt công cộng đi, ngay cửa có trạm xe bus đến bệnh viện, nửa tiếng là đến nơi.”

Còn làm sao nữa? Đi xe bus thôi, chẳng cần quan tâm say xe hay không say xe.

Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn ra khỏi cửa, đứng dưới mái hiên chờ xe buýt công cộng. Bình thường cách mười phút thì có một chuyến, nhưng hôm nay cố gắng đợi hơn hai mươi phút mà chưa thấy.

Chu Chí Viễn tức giận chửi ầm lên: “Xe bus chết tiệt này, sao lâu như thế mà không thấy cái xe nào!” Vừa nói xong thì thấy một chiếc xe bus từ từ đi tới, không kịp oán giận nữa, nhanh chóng lên xe.

Hôm nay trên xe có không ít người. Trong xe vừa vô vị vừa nóng, vừa bước lên xe Chu Tiểu Vân có nỗi xúc động muốn xuống xe ngay lập tức.

Tiểu Bảo thương lượng với người ngồi cạnh cửa sổ. Chàng trai kia vốn không muốn mở cửa sổ hộ nhưng thấy bên cạnh Tiểu Bảo là Chu Tiểu Vân thì mắt sáng lên lập tức thay đổi thái độ mở cửa sổ ra, còn ân cần nhường chỗ ngồi.

Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu nói “Cám ơn tôi đứng được rồi”, làm cho chàng trai tầm hai mươi tuổi kia huých phải từ chối uyển chuyển.

Thật vất vả lung lay lắc lắc đến gần bệnh viện, lúc xuống xe Chu Tiểu Vân nôn khan, muốn nôn thứ gì đó mà không nôn được cũng đủ khó chịu. Tiểu Bảo vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Vân thấp giọng hỏi chị thế nào.

Chu Tiểu Vân gượng cười, thực sự không có cách nào nói mình rất tốt. Thôi đừng nói mấy thứ này, vào bệnh viện tìm người trước!

Bệnh viện huyện là bệnh viện lớn nhất, tốt nhất trong thị trấn này, có mấy dãy nhà. Người đến người đi không biết đi đâu tìm.

Chu Tiểu Vân quyết định thật nhanh đầu tiên tìm ở phòng cấp cứu trước, nếu bà nội đau quá, đến bệnh viện chắc chắn phải khám gấp.

Hỏi một y tá đi ngang qua phòng cấp cứu ở đâu, Chu Tiểu Vân cùng Chu Chí Viễn, Tiểu Bảo vội vội vàng vàng chạy vào dãy nhà đằng sau.

Vừa tới cửa phòng cấp cứu thì nhìn thấy Tống Minh Lệ đứng bên ngoài, cô nhìn thấy ba người Chu Tiểu Vân mắt mở to: “Không phải bảo các con ở nhà đợi sao? Sao lại chạy hết đến bệnh viện?”

Chu Tiểu Vân vô tâm giải thích hỏi tình huống của bà nội.

Tống Minh Lệ thở dài: “Hôm nay ngồi trực ở phòng cấp cứu là bác sĩ thâm niên ở bệnh viện này, vừa thấy tình trạng của bà nội thì lập tức đề nghị kiểm tra toàn thân. Ba cháu và bác Ba của cháu đều đang ở trong, thím vừa đi lấy số thứ tự, có lẽ đêm nay phải nằm viện.”

Mấy đứa trẻ đều biến sắc, hình như rất nghiêm trọng!

Chu Tiểu Vân không dám nghĩ tới khả năng bà nội bị bệnh rất nặng gì đó, mặc dù hiện tại xem ra rất có thể…

Chờ rồi chờ, chờ lại chờ, thời gian dường như đình trệ ở thời khắc này. Trên tường chiếc đồng hồ tạch tạch nửa ngày mới di chuyển một đoạn nhỏ khiến Chu Tiểu Vân nhìn cũng sốt ruột.

Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân ra ngoài, thấy bọn nhỏ đến cũng trách mắng mấy câu.

Chu Tiểu Vân lo lắng hỏi: “Ba, chú Ba, kết quả kiểm tra của bà nội thế nào ạ?”

Vẻ mặt Chu Quốc Cường lo lắng nhưng phải giả vờ không sao để an úi bọn nhỏ: “Đã tiêm thuốc giảm đau cho bà, hiện tại bà nội không đau nữa, đang tiến hành kiểm tra. Đêm nay ở lại quan sát một đêm, có lẽ ngày mai mới có kết quả kiểm tra.”

Chu Tiểu Vân sát ngôn quan sắc* (xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người) có linh cảm tình huống không lạc quan, lòng chìm xuống.

Hai đứa Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn đã mười bốn tuổi, đâu dễ dàng lừa cho qua như vậy, mỗi người đều có vẻ mặt buồn bã.

Chu Quốc Dân nói: “Anh Hai, em thấy chúng ta nên nhanh chóng gọi điện báo tình huống cho đại ca và chị dâu. Mọi người cùng đến bệnh viện bàn bạc.”

Chu Quốc Cường gật gật đầu, cùng Chu Quốc Dân ra gọi điện thoại.

Qua nửa tiếng mới thấy hai người quay lại, Chu Quốc Dân thấp giọng nói mấy câu với vợ, Tống Minh Lệ gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Chu Tiểu Vân tai thính loáng thoáng nghe được mấy từ “rút tiền”, “nộp phí”, nghĩ thầm nhất định là chú Ba bảo thím Ba đến ngân hàng rút tiền nộp viện phí trước.

Một y tá mặc đồ trắng ra gọi, nói là đã sắp xếp bà nội vào phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm nom.

Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân bước nhanh đi theo sau y tá, ba người Chu Tiểu Vân cũng đi theo.

Phòng bệnh nằm ở dãy nhà lớn phía sau. Một phòng lớn kê sáu giường bệnh, bà nội vừa vặn nằm cạnh cửa ra vào.

Bà nội được tiêm thuốc giảm đau nên đỡ đau hơn, cuối cùng đã có thể nói chuyện. Chu Quốc Dân không dám nói cho bà nội chuyện bác sĩ bảo có khả năng bệnh tình nghiêm trọng không quá lạc quan, hai anh em Chu Quốc Cường đều thống nhất nói không có vấn đề gì lớn.

Bà nội không chịu nằm viện, la hét đòi về nhà: “Quốc Cường Quốc Dân, mẹ hết đau rồi, về thôi! Một đêm ở đây tốn bao nhiêu tiền đấy. Về nhà đi, ngày mai lại đến xem kết quả kiểm tra.” Bà nội tiết kiệm cả đời a!

Chu Tiểu Vân nhìn cha từ trước đến nay ăn to nói lớn giờ như thay đổi thành người khác, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Có thể Chu Quốc Cường không được tính là người đàn ông tốt, nhưng là một người cha rất thương con, là một người con ngoan, rất hiếu thuận với mẹ.

Trước khi trời tối, hai người Chu Quốc Phú và Chu Phương chạy tới, đi cùng còn có Ngô Hữu Đức.

Chu Phương và Chu Quốc Phú biết qua tình hình trong điện thoại đã bàn với Chu Quốc Cường Chu Quốc Dân, ở trước mặt bà nội phải giả vờ không có vấn đề gì to tát, mặc dù trong lòng đều lo lắng như lửa đốt, thế nhưng phải miễn cưỡng vui mừng cười nói dễ nghe.

Bà nội được con trai con gái vây quanh, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười, trong lòng rất vui. Thật ra, sao bà không biết tình trạng cơ thể mình chứ. Bụng đau không phải chuyện ngày một ngày hai, ban đầu chỉ hơi đau, bà cũng không để trong lòng, nghĩ thầm bệnh vặt tốn tiền vào bệnh viện kiểm tra làm gì. Già rồi ai chẳng bị mấy bệnh vặt vãnh, chắc qua mấy bữa là ổn.

Ai ngờ, đau đớn càng ngày càng nhiều, số lần càng ngày càng rõ ràng, bà nội vẫn gạt chưa nói, thẳng đến lần này đau không chịu nổi bị Chu Tiểu Vân phát hiện, việc này mới bị các con biết.

Tống Minh Lệ đưa trước viện phí rồi vào phòng bệnh, thấy Chu Quốc Phú và Chu Phương tới lên chào hỏi.

Trời tối, người lớn đến căng tin trong bệnh viện ăn cơm, Chu Tiểu Vân bảo Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn cũng đi ăn cơm, còn mình thì kiên trì ở lại với bà nội. Chu Phương cũng không chịu đi, ở lại cùng Chu Tiểu Vân.

Tống Minh Lệ nhìn tình huống này cũng không có ý tứ đi ăn cơm, dặn ba anh em dẫn hai đứa nhỏ đi ăn cơm trước sau đó mua hộp cơm về.

Bà nội xua tay: “Minh Lệ, con dẫn Đại Nha đi ăn cơm đi, để Phương Phương ở lại với mẹ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.