Xuân về hoa nở, chuyện hạnh phúc nhất chính là nhà trường tổ chức đi chơi xuân, lúc cô Diệp tuyên bố tin vui này trên lớp, tiếng hoan hô như lật tung nóc nhà.
Cả ngày chỉ học tập rất nhàm chán, đi ra ngoài du xuân về ý nghĩa thì là học ngoại khóa một ngày nhưng được chơi, ăn ngon ở ngoài, nói chuyện phiếm với các bạn, chụp ảnh vân vân.
Nói chung là học sinh không ai không thích chơi xuân. Đóng mười nguyên tiền xe? Không thành vấn đề, gọi là có chút đóng góp.
Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi làm lớp trưởng, lớp phó đương nhiên đứng ra thu tiền, các học sinh nộp tiền rất nhanh, không thấy ai kéo dài thời gian không chịu nộp.
Lúc thu tiền còn xảy ra chuyện ồn ào. Chu Tiểu Vân phụ trách ghi họ tên, Thiệu Sắc Vi phụ trách thu tiền, phân công rất rõ ràng, ai ngờ lúc thu tiền xong đếm lại tiền thì phát hiện ra một tờ năm mươi nguyên giả.
Vẻ mặt Thiệu Sắc Vi chán nản, phải biết rằng tiền này là chính mình phụ trách thu, lúc bận rộn loạn quá thu phải tiền giả, rõ là đen đủi.
Chu Tiểu Vân soi tờ năm mươi nguyên giả kia dưới ánh mặt trời quan sát cẩn thận, phát hiện tờ tiền giả này thực sự rất giống, cảm giác so với tiền thật không kém bao nhiêu, thiếu sự cảnh giác, không xem xét cẩn thận dưới ánh mặt trời chắc chắn không phát hiện được.
Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ Thiệu Sắc Vi buồn rầu an ủi: “Chúng mình hỏi các bạn trong lớp một câu đi, chưa biết chừng người nộp cũng không biết tiền mình đóng là tiền giả. Tớ nghĩ hẳn là không phải cố ý nộp đâu.”
Sắc mặt Thiệu Sắc Vi dễ nhìn hơn một chút, đi cùng Chu Tiểu Vân đứng trên bục giảng nói ra sự việc. Nộp tờ năm mươi nguyên cũng chỉ có bốn năm người, chốc lát sau mấy bạn học đều đi tới.
Từng người từng người phân biệt, có điều, ai có thể nhớ rõ tờ tiền mình nộp trông như thế nào. Mấy tờ tiền này nhìn cũng không khác nhau lắm? Cuối cùng có một nam sinh mặt mụn tên là Trương Vĩ nói: “Tờ tiền này hình như là của tớ.”
Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Thiệu Sắc Vi. Đúng như Chu Tiểu Vân nói, Trương Vĩ cũng không biết đấy là tiền giả, nghe nói lúc mua đồ ở cửa hàng tạp hóa bên ngoài chủ quán trả lại cho cậu ta.
Trương Vĩ lấy ra bốn mươi nguyên trên người rồi mượn bạn thêm mười nguyên, nộp tiền xong liền nổi giận đùng đùng ra cổng trường tìm chủ quán cửa hàng kia. Trong lớp có mấy học sinh nam đều đi cùng!
Về sau câu chuyện càng đặc sắc, nghe nói chủ quán sống chết không thừa nhận tiền giả là của ông ta, Trương Vĩ đưa bạn học đi cùng ra làm nhân chứng. Cãi nhau ầm ĩ nửa ngày, thiếu chút nữa đánh nhau với chủ quán.
Ông ta thấy một đám thanh niên nhất quyết không bỏ qua, cuối cùng không cam lòng bỏ ra một tờ năm mươi nguyên khác đổi lấy tờ tiền giả về.
Chu Tiểu Vân than thở nói: Ông chủ này rõ ràng bắt nạt học sinh lúc mua đồ không cẩn thận, không xem kĩ tiền thật hay giả, cố ý đưa tiền giả cho Trương Vĩ.
Chuyện này khiến Chu Tiểu Vân tỉnh ngộ, xem ra sau này dù là mua đồ gì cũng phải chú ý chuyện tiền bạc. Cửa hàng làm ăn bất lương, có ông chủ lòng dạ đen tối cũng rất nhiều!
Chu Tiểu Vân ăn cơm trưa xong đến một siêu thị mới mở ở gần đấy, tuy địa điểm chơi xuân của Tiểu Bảo khác chỗ của Chu Tiểu Vân nhưng chắc chắn đều phải mang theo đồ ăn. Hai chị em ở siêu thị lấy đầy hai túi các đồ mình thích ăn.
Khi trở về Tiểu Bảo có chút lo lắng nói: “Chị, ngày mai chơi xuân phải ngồi xe, chị bị say xe đến lúc đó nên làm gì bây giờ?” Đúng vậy, đây cũng là điều Chu Tiểu Vân đang lo lắng.
Cảm giác say xe vô cùng khó chịu, đến lúc đó đừng có mà đang vui vẻ lại vì xe xóc nảy mà nôn ọe thì thật không tốt! Tiểu Bảo đưa ra ý kiến: “Hay là uống thuốc say xe!”
Vẻ mặt Chu Tiểu Vân đau khổ nói: “Uống thuốc say xe á, lần trước đến chỗ anh, lúc về chị cũng uống thuốc, làm gì có tác dụng.” Không biết đối với người khác có hiệu quả không, dù sao với cô cũng không có tác dụng gì.
Không biết Tiểu Bảo nghe ở đâu mấy phương thuốc dân gian, để Chu Tiểu Vân dùng thử. Cô nghĩ thầm đừng ăn lung tung, đỡ phải lên xe lại phun ra. Cô không ăn gì đã đến trường.
Trong lớp các bạn học cũng lần lượt tới, tụm ba tụm năm cùng một chỗ đùa giỡn nói chuyện phiếm. Trịnh Hạo Nhiên cố ý mặc một bộ quần áo mới, trắng trẻo sạch sẽ trông rất lịch sự. Ngồi bên cạnh và nói chuyện với Chu Tiểu Vân.
Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc một bộ trang phục thể thao màu nhạt, mái tóc dài tới thắt lưng thì buộc cao tết thành đuôi ngựa thả trước ngực, toát ra vẻ xinh đẹp hoạt bát hiếm thấy, vô cùng rạng rỡ.
Cao Tòng Soái thậm thà thậm thụt đi qua đây mượn cơ hội nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Đối với Cao Tòng Soái, cô chưa nói tới thích nhưng cũng không ghét, ở trong mắt cô chẳng qua là một người bạn học bình thường, liền trò chuyện mấy câu!
Chỉ có điều, một màn Chu Tiểu Vân nói chuyện vui vẻ với Cao Tòng Soái bị Lý Thiên Vũ vừa bước vào phòng học nhìn thấy nên vô cùng khó chịu. Lưu Lộ đương nhiên muốn tới nói chuyện với Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ da mặt dày đi theo phía sau.
Lý Thiên Vũ vừa nói chuyện với Chu Tiểu Vân vừa không dấu vết đẩy Cao Tòng Soái lùi ra phía sau, Lý Thiên Vũ cao hơn lại to hơn Cao Tòng Soái, đáng thương Cao Tòng Soái bị bắt ép ra phía sau đứng.
Cao Tòng Soái không cam lòng muốn tiến lên phía trước, đáng tiếc Lý Thiên Vũ giống như ngọn núi lớn ngăn chặn mọi đường đi, hai cánh tay làm trợ thủ đắc lực gác lên mặt bàn hai bên khiến cậu không thể làm gì được.
Lưu Lộ thấy một màn như vậy cười mãi. Chu Tiểu Vân chỉ làm như không nhìn thấy, không muốn để ý tới kẻ dở hơi.
Lý Thiên Vũ vốn đang vui mừng vì đuổi được Cao Tòng Soái đi, nhưng vừa nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang tự nhiên nói cười vui vẻ cùng Trịnh Hạo Nhiên và Lưu Lộ căn bản không để ý tới mình, trong lòng không khỏi tức giận: Trịnh Hạo Nhiên tên tiểu bạch kiểm này, luôn bắt chuyện với Chu Tiểu Vân, vừa nhìn đã biết có ý đồ xấu xa!
Lưu Lộ nghe nói Chu Tiểu Vân chưa ăn cơm sáng vội đem đồ ăn vặt mình mang theo: “Chu Tiểu Vân, tớ mang theo nhiều đồ ăn ngon lắm, cậu ăn một chút đi! Không ăn cơm thì chịu sao được! Nghe nói ngồi xe tận hơn một tiếng cơ!”
Địa điểm du xuân ở một vùng nông thôn trong huyện, hình như là bia mộ của tám mươi hai liệt sĩ. Thời kháng chiến Nhật anh dũng hi sinh nên tên của tám mươi hai chiến sĩ được mai táng ở địa phương, hoạt động này rất có ý nghĩa giáo dục.
Chỉ đường đi rất xa, nhà trường phối hợp với đơn vị giao thông công cộng thuê hơn mười chiếc xe buýt chuyên đưa đón. Xe buýt đang đỗ trong sân trường xếp thành một hàng dài rất hoành tráng.
Chu Tiểu Vân nghĩ tới đã thở dài: “Tớ cũng mang theo một đống đồ ăn, nhưng không dám ăn! Tớ say xe, sợ nửa đường lại nôn ra!”
Trịnh Hạo Nhiên nói chen vào: “Nghe nói bụng rỗng mà ngồi xe càng dễ say xe hơn đấy!”
Có chuyện như vậy sao?
Chu Tiểu Vân nghi hoặc nhìn về phía Lưu Lộ, Lưu Lộ nhún nhún vai: “Tớ cũng không biết đâu, tớ ngồi xe đâu có bị say.” Cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng có cơ hội nói chuyện: “Tớ đã từng nghe nói, không ăn cái gì mà bị say xe càng khó chịu, muốn nôn cũng không nôn được gì.”
Thật quá kì lạ, Chu Tiểu Vân không biết chuyện Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên nói là thật hay giả, có điều, hình như bụng đang đói. Hay là thừa dịp chưa xuất phát ăn một chút? Chu Tiểu Vân mở túi của mình lấy bánh mì và nước chanh ra.
Lưu Lộ ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn của Chu Tiểu Vân cũng bắt đầu thèm ăn, lấy đồ ăn vặt ra ăn cùng cô.