Lớp 10-1 và lớp 10-2 tự nhiên là đối thủ cạnh tranh, việc đáng làm thì phải làm. Đừng nói học sinh, ngay cả chủ nhiệm lớp hai lớp gặp nhau đều mỉm cười sau lưng lại tiềm tàng sóng cuộn trào mãnh liệt.
Chủ nhiệm lớp 10-2 là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tên Tiêu Quân, điển hình của người nham hiểm, lúc nói chuyện với Diệp Lan trong lời nói như thể trong bông có kim.
Diệp Lan dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ ứng phó cho xong. Nghĩ thầm chia lớp theo hình chữ S, thực lực cơ bản tương đương. Nhưng cô chiếm được cái danh lớp 1 dễ nghe hơn, tất nhiên trong lòng thầy Tiêu Quân này vô cùng không phục. Xem ra sau này cuộc chiến về xếp thứ hạng của các học sinh là không thể tránh được .
Nhưng, ngoài mềm trong cứng Diệp Lan tràn đầy lòng tin với mình.
Cái gọi là anh có thủ đoạn của anh, tôi có phương pháp của tôi, xem ai giỏi hơn đi! Từ trước đến nay Tiêu Quân có tiếng là quản lớp chặt chẽ cẩn thận. Tan tiết học sinh chỉ đi nhà vệ sinh một lúc đã bị xách vào lớp.
Từ trước đến nay thích chơi vui vẻ, lúc tan học Dương Phàm tìm đến bạn tốt Lý Thiên Vũ, ở trước mặt cậu bạn kêu khổ không ngừng: “Lý Thiên Vũ, cậu không biết giờ mình thảm thế nào đâu. Cả ngày thầy Tiêu nhìn mình chằm chằm, cả thời gian chơi bóng rổ mình cũng không có.”
Lý Thiên Vũ làm chức uỷ viên thể dục tuân thủ hứa hẹn thực sự hiệu triệu mấy nam sinh trong lớp thành lập đội bóng rổ. Nghe nói mọi người còn tự bỏ tiền túi mua đồng phục thống nhất, mỗi ngày đến tiết hoạt động ngoại khoá và cả sau khi tan học đến sân chơi với các nam sinh trọ trong trường.
Dương Phàm ở lớp không có thời gian rỗi, đành phải tranh thủ lúc tan học ra ngoài trường lượn một vòng rồi lại về trường chơi bóng rổ với bọn Lý Thiên Vũ. Lúc vào trường cậu còn phải đặc biệt chú ý Tiêu Quân có ở đó hay không, nếu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia trong sân trường Dương Phàm lập tức ủ rũ về nhà.
Không có cách nào khác, thầy Tiêu quản cậu cực kỳ chặt, trực tiếp hạ chỉ cuộc thi tháng đầu tiên cậu chắc chắn phải xếp thứ nhất. Dương Phàm nghĩ thầm em cũng muốn đứng đầu kì thi nhưng dù vậy cũng không thể tước đi sở thích chơi bóng rổ của em chứ.
Lý Thiên Vũ đồng tình vỗ vỗ Dương Phàm: “Thầy Tiêu lớp các cậu quá lợi hại. Cô Diệp của bọn tớ tới bây giờ nói chuyện đều với vẻ mặt tươi cười ăn nói nhỏ nhẹ, so với cái thầy cười giả tạo của các cậu nhìn thoải mái hơn nhiều.”
Đúng vậy, con trai mười mấy tuổi có ai không muốn đối diện với một cô giáo trẻ đẹp, ai lại muốn nhìn một ông chú mặt đầy nếp nhăn?
Lưu Lộ đi sau Lý Thiên Vũ đang nói chuyện với Chu Tiểu Vân, nhìn dáng vẻ Dương Phàm cực kỳ đau khổ không nhịn được bật cười: “Dương Phàm, cậu đừng lên mặt ở đây nữa. Ai mà không biết cậu là hạt giống số một trong mắt thầy Tiêu. Nghe nói, ngày đầu tiên đi học thầy ấy đã chỉ định cậu làm lớp trưởng rồi!”
Chu Tiểu Vân đồng cảm, gật gật đầu: “Đúng vậy, thầy Tiêu khi lên lớp chúng tớ cũng thường xuyên nhắc đến cậu!” Giáo viên dạy lớp 10-1 và lớp 10-2 cơ bản giống nhau. Cô Diệp Lan dạy ngữ văn cả hai lớp kiêm chủ nhiệm lớp 10-1, còn Tiêu Quân dạy số học hai lớp kiêm chủ nhiệm lớp 10-2.
Trong tiết số học, Tiêu Quân thường nhắc tới học sinh ưu tú Dương Phàm lớp thầy học giỏi như thế nào, vì thế Dương Phàm ở lớp 10-1 cũng nổi như cồn.
Dương Phàm không cam lòng tỏ ra yếu thế lập tức đáp lại: “Cô Diệp trong tiết ngữ văn cũng nói các bạn nữ lớp 10-1 học văn rất giỏi, nhất là Chu Tiểu Vân, Thiệu Sắc Vi, Lưu Lộ. Các cậu sắp thành ba đoá hoa rồi.”
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nhìn nhau cười, ba đóa hoa? Ngoại hiệu này không tồi! Đây chính là ca ngợi cao nhất dành cho nữ sinh, nhận! Nhận!
Hai người Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đương nhiên là bạn thân tri kỉ. Còn Thiệu Sắc Vi hiện tại ngồi cùng bàn với cô. Chưa nói tới có tình cảm rất thân thiết cũng có thể nói dăm ba câu, mỗi ngày đều khách khí. Nhưng trong lòng sớm phân cao thấp khiến hai người không thể trở thành bạn tốt. Cho dù là đối thủ cạnh tranh, hai cô cũng coi nhau là hình mẫu để thưởng thức, nói tóm lại, giao tiếp coi như không khó khăn lắm.
Trong lớp mấy nam sinh cũng không thể coi thường: Ân Vĩnh Kiện, Lôi Hồng Tường, Trịnh Hạo Nhiên trước đây ai cũng là người nổi bật ở lớp của mình, bây giờ đều tụ lại trong cùng một lớp. Chẳng phải là cao thủ nhiều như mây sao.
Chớp mắt, cuộc thi tháng đầu tiên của tất cả các lớp đã tới. Tiêu Quân ân cần dạy bảo ở trong lớp cường điệu: Dương Phàm nhất định phải được thi thứ nhất; trò xxx, em nhất định phải được tiến vào top 10; xxx, em tốt nhất phải vào được top 20 vân vân vân. Nói ngắn gọn, tóm lại phải thi tốt hơn lớp 10-1.
Diệp Lan nghe vậy mỉm cười, cô không áp dụng phương pháp như vậy. Bình thường môi trường học tập tương đối thoải mái hơn một ít, kết hợp giữa học và chơi cũng rất quan trọng. Mặt khác, lúc ở lớp động viên học sinh nghiêm túc đi thi Diệp Lan nói chuyện cũng rất kỹ xảo.
“Các em học sinh. Đây là cuộc thi tháng đầu tiên khi các em vào lớp mười, hi vọng mọi người phải khắc sâu trong tư tưởng tầm quan trọng của nó, nghiêm túc ôn tập đạt được thành tích cao. Chúng ta là lớp mười mấy?”
Thình lình nảy ra câu hỏi làm cho mọi người sửng sốt, chợt kịp phản ứng, cùng hô to: “Lớp 10-1.”
Diệp Lan nhìn chăm chú mấy lần, ánh mắt cổ vũ và mong chờ khiến học sinh kích động không thôi: “Hi vọng các em có thể không phụ với danh hiệu này của lớp chúng ta. Bây giờ các em cảm thấy tự hào vì được ở lớp 10-1, sau này lớp 10-1 phải tự hào vì có các em.”
Mấy câu ngắn ngủi đã khiến mọi người nổi lên một loại ý thức trách nhiệm và cảm giác vinh dự, tiến tới nghĩ đến cuộc thi này nhất định phải cố gắng mới không làm tên lớp và cô giáo của mình thất vọng!
Trong lòng Chu Tiểu Vân thán phục: Cô Diệp, cô đúng là giỏi khuấy động, nói không nhiều, lại nói đúng trọng tâm, hiệu quả tuyệt vời!
Thiệu Sắc Vi như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái, nghĩ thầm đây chính là đối thủ lớn nhất hiện nay của mình. Cuộc thi lần này sẽ khảo nghiệm một chút thực lực thật sự của cả hai!
Nói thật, trong hai ngày đi thi thực sự mệt chết đi được. Chu Tiểu Vân chưa bao giờ thi kiểu nửa ngày thi hai môn, ở giữa chỉ có mười phút đi nhà vệ sinh như thế này. Còn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi thi một môn, thì môn thi tiếp theo lại bắt đầu.
Vùi đầu vào viết và viết rồi lại viết và viết, quá mệt.
Chờ thi xong tất cả các môn đúng lúc là chủ nhật, về nhà nghỉ ngơi thật tốt chờ thứ hai đến xem thành tích!
Chu Quốc Cường lái xe ba bánh vào thị trấn đón hai chị em Chu Tiểu Vân về nhà. Cô ngồi ở phía trên nói chuyện trên trời dưới đất với Tiểu Bảo đứng ở phía sau xe. Vốn lên xe đã say xe Chu Tiểu Vân ngồi loại phương tiện giao thông như xe ba bánh bốn phía thông gió đón ánh sáng này lại không hề có phản ứng gì.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Ba ơi, sau này bất kể con đi đâu, cha hãy lấy xe ba bánh này chở con đi nhé, con ngồi xe ba bánh của ba thấy thoải mái nhất.”
Chu Quốc Cường cười ha ha nói: “Con gái yêu của ba, dù con có đến Bắc Kinh ba cũng tình nguyện lái xe ba bánh đưa con đi học.”
Hai cha con cô nở nụ cười
Nói cũng đúng, Chu Tiểu Vân đoán rằng có lẽ đời này mình không có duyên phận với xe cộ.