Nào, giới thiệu qua một chút về lớp mới và giáo viên mới của Chu Tiểu Vân.
Ở cấp ba, tất cả các khối đều học trong một toà nhà. Lớp 10-1 và 10-2 là trâu nhất, đương nhiên một trăm người cao điểm nhất trong kì thi đầu vào không trâu mới lạ đó.
Hai lớp ở sát vách nên lúc đi ra đi vào dễ chạm mặt. Chu Tiểu Vân thường xuyên gặp Tần Tuyết, hai người đều là học sinh ngoại trú, lúc tan học thường xuyên ra khỏi lớp đi về phía cổng trường.
Nhắc tới cũng lạ, từ trước đến nay không hợp tính, giờ hai người nếu chạm mặt còn có thể nói một, hai câu. Trước đây ở cùng lớp cũng không chào hỏi. Hiện tại thấy nhau còn mỉm cười gật đầu, có lúc còn nói mấy câu về cuộc sống và việc học.
Lưu Lộ bình luận như thế này: “Mọi người lớn cả rồi, đương nhiên không còn ngây thơ giống trước đây!” Nói rất hay y như triết gia vậy.
Vương Tinh Tinh luôn ngưỡng mộ lớp 10-1: “Hâm mộ cậu quá đi, Chu Tiểu Vân. Cậu nói xem sao thành tích học tập của cậu có thể tốt thế chứ? Ai, tớ rất muốn được học cùng lớp với cậu.” Cùng lớp gặp mặt nói chuyện cũng tiện hơn!
Chu Tiểu Vân cười cười: “Tớ nghĩ chắc là tớ chăm chỉ bù lại!”
Tư chất của cô không kém, nhưng cũng không phải cô gái thông minh tuyệt đỉnh. Kiếp trước học đến cấp hai rồi bỏ học, đương nhiên cũng có quan hệ với thành tích học tập. Từ nhỏ đến lớn cô đều là học sinh bình thường ở tốp giữa, lên cấp hai học hoá học, vật lý càng kém hơn.
Vì thế, kiếp này Chu Tiểu Vân đọc sách cực kỳ nghiêm túc, trước đây từng học rồi nhưng trải qua nhiều năm có thể nhớ được bao nhiêu chứ? Chẳng qua là lúc đầu có nền tảng hơn mọi người một tí thôi, giờ lên cấp ba, cô càng không dám buông lỏng.
Nhưng, Chu Tiểu Vân thắng ở điểm kiếp này nền tảng rất vững, thái độ lại nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, nên mới có quang cảnh hiện tại. Không phải do nghiêm túc cố gắng thì là cái gì?
Nếu ai trọng sinh cũng đều thi được điểm tuyệt đối thì làm gì còn chuyện lưu ban? Một người trưởng thành chỉ đến cấp hai, mấy ai còn nhớ được kiến thức cũ để thi được điểm cao, thi qua gần như là quên hết.
Vì thế, Chu Tiểu Vân thật sự cực kỳ chăm chỉ. Nếu quãng thời gian học ở cấp hai đã là căng thẳng, thì lên cấp ba bắt đầu là khảo nghiệm thật sự.
Có chín môn học: ngữ văn, số học, tiếng Anh, chính trị, hóa học, vật lý, lịch sử, sinh vật và địa lý. Sách giáo khoa một chồng cao nặng mấy cân, thêm một chồng tư liệu giáo trình ôn tập, cặp xách trước kia sớm không đựng đủ nữa. Chu Tiểu Vân đặc biệt đi mua một cái balo rộng rãi đựng sách, đeo lên lưng đúng là nặng.
Về sau, Chu Tiểu Vân cũng học theo cách các học sinh ở trường, để lại những quyển sách giáo khoa không nặng lắm hoặc đã hoàn thành bài tập, ôn xong đặt trong ngăn bàn, không cần ngày nào cũng mang đi nữa.
Ai, cuối cùng ba lô cũng nhẹ đi một chút. Chu Tiểu Vân vui vẻ nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chúng ta cứ đeo cặp sách nặng như vậy sớm muộn gì lưng cũng còng cho xem!”
Tiểu Bảo bật cười, cặp sách của hắn cũng rất nặng. Sau này, cậu còn không chịu để chị cầm balo, cứ muốn một mình cầm hai cặp.
Chu Tiểu Vân thật sự không đành lòng, nếu là anh trai Đại Bảo thì thôi, dù cầm ba túi cô cũng không thương. Anh ấy chính là đầu trâu, khoẻ cực kỳ. Nhưng nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo, tuy không hề suy yếu, sinh bệnh giống kiếp trước đã khỏe mạnh hơn không ít, nhưng vẫn thiên về kiểu gầy yếu.
Sao cô có thể để Tiểu Bảo đeo balo thay mình chứ?
Chu Tiểu Vân kiên trì tự mình đeo: “Tiểu Bảo, chị biết em thương chị. Nhưng chị cũng rất thương em mà. Em vốn đã không cao lắm, người lại gầy yếu, chị không thể tăng thêm gánh nặng cho em.” Lời không nói ra miệng là, bị chèn ép quá không lớn được thì làm sao đây?
Tiểu Bảo thấy chị vừa nhắc tới chiều cao của mình cũng hơi chán nản. Chị chỉ lớn hơn mình một tuổi thôi mà đã cao hơn 1m6 rồi. Nhưng bây giờ mình vẫn thấp hơn chị nửa cái đầu. Bao giờ mình mới cao hơn một chút đây?
Chu Tiểu Vân vừa thấy dáng vẻ buồn rầu của Tiểu Bảo thì biết mình vô tình lại chọc trúng chỗ đau của thằng bé. Cô vội vã chữa cháy: “Tiểu Bảo, con trai thường lớn muộn hơn. Em mới mười ba tuổi thôi, sau này nhất định sẽ cao như anh Đại Bảo vậy. Hơn nữa, cha mình cao 1m75, mẹ cũng 1m65, có gien di truyền tốt như vậy em còn lo gì nữa.”
Tiểu Bảo vừa nghĩ cũng thấy đúng, cuối cùng tạm thời gác lại vấn đề này.
Nhưng, anh Đại Bảo từ nhỏ đến lớn đều cao hơn bạn bè cùng tuổi, giờ còn cao hơn cha một tí.
Tiểu Bảo chỉ có thể an ủi mình, nhất định đúng như chị nói phát triển muộn hơn thôi. Không cần buồn, sau này ít nhất mình cũng có thể cao như cha.
Học sinh lớp 10-1 cộng thêm Cao Tòng Soái là năm mươi mốt người, nam sinh rõ ràng nhiều hơn nữ sinh một chút.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên ngữ văn Diệp Lan. Nghe nói cô Diệp Lan này rất giỏi. Mới hơn ba mươi tuổi nhưng tuổi nghề dạy học của cô ấy đã có mười năm, nghe nói dạy rất giỏi. Chuyên môn ngữ văn rất chắc, kinh nghiệm chủ nhiệm lớp phong phú. Nghĩ lại cũng đúng, giáo viên lớp tăng cường chẳng phải là đội ngũ rất giỏi sao.
Diệp Lan không cao lắm, chưa đến 1m6, tóc dài buộc sau gáy rất có khí chất của mỹ nữ cổ điển. Nói chuyện từ tốn, nhỏ nhẹ khiến cho người ta thấy như tắm gió xuân. Học sinh nhìn thấy thì rất vui vẻ, vừa nhìn đã biết đây là cô giáo dễ tính, sau này thì… Hắc hắc…
Nhưng, Chu Tiểu Vân không hề dám xem thường cô Diệp này. Nhìn cách cô ấy xếp vị trí chỗ ngồi có thể nhìn ra cô ấy là một giáo viên chủ nhiệm rất có bản lĩnh.
Nam nữ ngồi xen kẽ là một trong các mánh khoé của giáo viên, đây là phương pháp tốt nhất phòng ngừa học sinh đi học nói chuyện hoặc có người trốn học. Ba năm cấp hai của Chu Tiểu Vân cũng xếp như thế.
Nhưng, chủ nhiệm lớp mới cô Diệp Lan hoàn toàn khác giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai.
Ở cấp hai việc làm giáo viên phòng bị, đau đầu nhất chính là vấn đề yêu sớm, một đám học sinh đều mười sáu, mười bảy tuổi đang độ hoa nở, làm gì có thiếu nữ nào không có mùa xuân, thiếu niên nào không ôm ấp một mối tình? Nếu để nam nữ ngồi xen kẽ chưa biết chừng lại tác hợp ra bao nhiêu đôi cũng nên. Vì thế biến đổi một chút, nam ngồi với nam, nữ ngồi vơi nữ.
Hơn nữa, căn cứ vào thành tích nhập học cô Diệp khéo léo xếp học sinh trọng điểm bồi dưỡng ngồi trên hoặc ngồi giữa. Vì thế, Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi đương nhiên chiếm vị trí đẹp nhất trong lớp và trở thành bạn cùng bàn.
Lưu Lộ ngồi sau Chu Tiểu Vân một hàng, hai người lại là vị trí trước sau. tv vừa quay đầu lại thì Lưu Lộ nghịch ngợm cười nói: “Duyên phận đó, đây chính là “cục phân” trong truyền thuyết!” Chu Tiểu Vân lập tức nghe ra ý ngầm trong đó, buồn cười mãi.
(Từ duyên phận và cục phân trong tiếng Trung có phát âm giống nhau đều là yuánfèn)
Trịnh Hạo Nhiên thì ngồi ngang hàng với Chu Tiểu Vân, nhưng cách một lối đi nên chỉ có thể từ xa trông lại. Còn Lí Thiên Vũ bất luận là chiều cao hay thành tích đều vững vàng ngồi ở vị trí cuối cùng. Chính thức trở thành bạn cùng bàn với một tên trâu bò khác Cao Tòng Soái. Không thể không nói đúng là oan gia ngõ hẹp?
Hai người cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ, tan học lại cãi nhau ầm ĩ, ách, đương nhiên thời điểm lên lớp thì không dám. Các giáo viên ai nấy mắt như đèn pha, đâu dám làm ra động tĩnh gì lớn.