Lại một năm nữa trôi qua, Chu Tiểu Vân mười hai tuổi, chiều cao đã vọt lên 1m4, sắp cao bằng Chu Tiểu Hà.
Bây giờ cuộc sống trong nhà ngày càng tốt hơn, dinh dưỡng cũng được cải thiện theo, sắc mặt tái nhợt của Chu Tiểu Vân trở nên hồng hào, mái tóc dày đen nhánh. Vì thế, dường như cao hơn nhiều.
Chu Tiểu Vân nghĩ sau này mình sẽ không cao quá 1m7 chứ, kiếp trước mình cũng chỉ cao gần 1m7 thôi. Ở kiếp này, nếu cứ phát triển như thế, cao hơn một chút cũng là điều có thể xảy ra.
Không nên cao quá, con gái cao quá nhìn không đẹp. Tầm 1m7 là vừa, mình cũng không muốn đi làm mấy nghề như người mẫu hay tiếp viên hàng không.
Chu Tiểu Hà có chút đố kị nói: “Đại Nha, sao em cao lên nhanh thế? Sắp cao bằng chị rồi.” Trong lòng Chu Tiểu Hà mất thăng bằng cực kì nghiêm trọng. Cô còn lớn hơn Chu Tiểu Vân ba tuổi. Bây giờ chiều cao đã ngang ngửa nhau, qua hai năm nữa, chẳng phải còn cao hơn cả mình sao?
Chu Tiểu Vân vừa cười vừa nói: “Chị Tiểu Hà, cái này em cũng không khống chế. Em cũng không muốn lớn lên cao như vậy, con gái xinh xắn nhỏ nhắn đẹp hơn nhiều.”
Một câu nói dỗ cho Chu Tiểu Hà mở cờ trong bụng.
Đại Bảo cũng cao lên nhiều, đứng cạnh Chu Tiểu Vân còn cao hơn cô một cái đầu. Đi qua đi lại đã giống như một chàng trai thực thụ. Nhưng, sự thật đã chứng minh chiều cao và chỉ số thông minh không hề tỷ lệ thuận với nhau.
Nếu không, đã mười lăm tuổi rồi anh ấy còn thích cãi nhau ầm ĩ với Tiểu Bảo, chẳng ra dáng anh trai tẹo nào.
Chu Tiểu Vân coi như đã hiểu được. Đại Bảo ấy à thỉnh thoảng cũng thốt ra mấy câu tiếng người, bình thường cô đừng hy vọng anh ấy có thể giống như anh cả chiếu cố em trai em gái.
Triệu Ngọc Trân chia số thóc mới thành hai túi, để Chu Quốc Cường mang đến công ty lương thực xay xát ra gạo, sau đó sẽ chở một bao gạo lớn bằng xe ba bánh đến nhà Chu Quốc Dân.
Đồng thời còn đưa cả hai cái chân giò đến nhà Chu Quốc Dân.
Tống Minh Lệ cười trách cứ: “Anh Hai, anh và chị hai làm thế quá khách sáo rồi. Đưa nhiều gạo như vậy còn cộng thêm hai cái chân giò lớn thế nữa, đến bao giờ chúng em mới ăn hết đây?”
Chu Quốc Cường thật thà cười: “Năm sau Đại Bảo và Đại Nha nhà anh lại phải đến đây ăn cơm hàng ngày, đưa nhiều gạo thì trong lòng anh và chị Hại em cũng dễ chịu hơn một chút. Sau này, nếu gạo hết em cứ nói với anh chị một tiếng, dù sao lúa trong nhà còn rất nhiều! Các em cũng không phải đi mua gạo bên ngoài, gạo nhà mình trồng ra ăn ngon hơn mua ở ngoài nhiều.”
Bà nội cười rồi cầm chân giò vào bếp nấu canh.
Khi trở về Chu Quốc Cường còn cầm theo một thùng táo. Lúc táo được mang vào nhà, mấy đứa trẻ đều vui mừng chạy qua đây lấy táo ăn.
Triệu Ngọc Trân nhìn thấy cười: “Chỗ táo này có phải do thím Ba bảo anh mang về không?”
Chu Quốc Cường gật gật đầu nói: “Đúng vậy, em ấy nói cơ quan của Quốc Dân phát cho một thùng to ăn mãi không hết, bảo anh mang về cho mấy đứa nhỏ ăn. Anh không từ chối được nên mang hộp này về.”
Triệu Ngọc Trân nghĩ thầm Tống Minh Lệ đúng là khéo xử sự, nhà mình đưa một bao gạo cô ấy đưa về một thùng táo, không biết việc này nếu để nhà anh Cả biết sẽ nói gì nữa đây.
“Ba nó à, chúng ta mang ít táo sang nhà anh Cả đi!” Triệu Ngọc Trân đề nghị.
Đương nhiên Chu Quốc Cường biết ý Triệu Ngọc Trân chưa nói hết: “Yên tâm, thím Ba bảo anh mang hai thùng táo về, nói là chúng ta một thùng, nhà anh Cả một thùng.”
Nói xong Chu Quốc Cường bảo Đại Bảo đem một thùng táo khác ở trên xe mang sang nhà bác Cả.
Đại Bảo cao to sức lực lớn, dễ dàng vác thùng táo lên vai, bảo Tiểu Bảo đi cùng cậu.
Tiểu Bảo đang ăn táo với Nhị Nha, có chút không tình nguyện lắm, xua xua tay áo với Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân chủ động xin đi giết giặc: “Anh à, để em đi cùng anh!”
Đại Bảo vừa mở miệng nói chuyện thì không cản nổi, đừng để đến nhà bác Cả lại nói ra mấy điều không thích hợp. Có mình đi cùng sẽ ổn thoả hơn một chút.
Đến bác Cả gia, đúng lúc mọi người đều đang ở nhà.
Chu Tiểu Vân vừa cười vừa nói: “Bác gái, bác Cả, hôm nay ba cháu đến nhà chú Ba đưa ít mễ. Thím Ba cố ý nhờ ba cháu mang một thùng táo sang biếu bác.”
Thẩm Hoa Phượng vui vẻ nhận lấy thùng táo đặt trên bàn, rồi nhiệt tình gọi Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đến ăn táo.
Chu Tiểu Vân nói: “Không cần đâu ạ, nhà cháu cũng có một thùng táo, cháu và anh về nhà ăn.” Nói xong hai anh em trở về.
Vừa ra khỏi cửa, thì đụng phải Chu Chí Hải từ bên ngoài trở về, theo sau còn có Phùng Thiết Trụ.
Phùng Thiết Trụ thấy Chu Tiểu Vân thì vui vẻ chào hỏi, tán gẫu với cô mấy câu. Thấy Chu Tiểu Vân phải đi, cậu lưu luyến mãi không rời .
Chu Chí Hải giật nhẹ ống tay áo của cậu cười nói: “Thiết Trụ, đừng nhìn nữa, người đi xa rồi còn cái gì mà nhìn.”
Lúc này Phùng Thiết Trụ mới thu hồi tầm mắt, trong lòng cảm thán nói: aizz, từ lúc Chu Tiểu Vân vào trường Anh Minh, muốn gặp bạn ấy một lần còn khó hơn trước đây nhiều!
Thẩm Hoa Phượng vừa ăn táo vừa nói với Chu Quốc Phú: “Chỗ táo này chẳng phải đưa riêng cho nhà ta ăn, tám phần là muốn đưa cho nhà chú Hai lại sợ nhà ta ghen tị nên mới đưa thêm một thùng cho chúng ta.”
Chu Quốc Phú bực mình với kiểu vòng vòng vèo vèo của vợ: “Được rồi, có thì em cứ ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì? Vợ chồng chú Ba quan hệ với chúng ta không tệ, dù không đưa táo cho nhà mình ăn cũng là chuyện đương nhiên. Sao không thấy em mang gì sang biếu họ?”
Thẩm Hoa Phượng không đồng ý với cách nói của chồng: “Nhà chú Hai tặng gạo, biếu thịt gì gì đó cũng là có lý do. Hai đứa nhà họ phải ăn cơm trưa ở đấy. Dựa vào cái gì mà nhà chúng ta phải tặng những thứ đó, em không tặng chẳng có gì không đúng cả.”
Chu Quốc Phú có chút bất mãn: “Cả ngày em chỉ biết cằn nhằn. Nhà chú Ba không tệ với nhà ta. Năm ngoái Tiểu Hà đi theo lên thị trấn, thím Ba chẳng phải mua cho một cái váy đắt như thế về sao. Bình thường hễ về quê nếu mang theo thứ gì, không phải luôn là nhà chú Hai một phần nhà chúng ta một phần. Sao em không nhớ tới điểm tốt của nhà chú ấy chứ?”
Thẩm Hoa Phượng bị mắng cho một trận rốt cuộc ngậm miệng.
Nhưng không có nghĩa trong lòng bà không nghĩ nữa. Hai năm qua mắt thấy nhà chú Hai và nhà chú Ba càng lúc càng thân thiết, trong lòng Thẩm Hoa Phượng luôn không thoải mái. Trong lòng vừa oán giận Triệu Ngọc Trân rồi lại bất mãn với Tống Minh Lệ.
Rõ ràng nhà mình và nhà chú Hai gần nhau hơn, nhưng Triệu Ngọc Trân vội vã thiết lập quan hệ tốt với nhà chú Ba, trong lòng Thẩm Hoa Phượng rất khó chịu.
Còn Tống Minh Lệ thì sao, nhìn thì có vẻ đối xử với cả hai bên không khác nhau nhưng thực tế đã thấy thiên về nhà chú Hai rõ ràng hơn hẳn nhà mình.
Xa không nói, nói chuyện hai năm nay đi! Đại Bảo thi đỗ cấp hai, Tống Minh Lệ lập tức mua xe đạp mới cho Đại Bảo nhưng Tiểu Hà nhà mình thì chẳng có gì cả. Tuy Tiểu Hà không thi đỗ trường cấp hai trong thị trấn thì em cũng không thể bất công như thế được, có phải không?
Tới năm thứ hai, Đại Nha lại thi đỗ vào trường Anh Minh. Tống Minh Lệ rõ ràng chủ động mua cho Đại Nha hai bộ quần áo mới làm quà. May mà mình có mắt nhìn, bảo Tiểu Hà cũng đi theo, kết quả khiến bà rất hài lòng, Tống Minh Lệ cũng mua cho Tiểu Hà một cái váy mang về.
Nhưng vừa nghĩ đến đây là dính ánh sáng của Chu Tiểu Vân, trong lòng Thẩm Hoa Phượng không còn vui vẻ nữa.
Nhìn Đại Bảo và Đại Nha hằng ngày đều ở thị trấn ăn cơm trưa, Thẩm Hoa Phượng chỉ có thể tự nhủ trong lòng thôi.
Nếu như Tiểu Hà và Hải cũng không chịu thua kém vào thị trấn đọc sách thì có mặt mũi biết bao, giờ chỉ có thể giương mắt nhìn nói mấy câu tán phét.
Aizz!