Đến nhà chú Ba, bà nội đang bận bịu trong phòng bếp, cơm nước cơ bản đã làm xong. Thím Ba đã về, bình thường chú Ba về nhà tương đối trễ, đợi thêm nửa tiếng chú mới về.
Bà nội cố ý làm một bàn toàn món ngon, có cá sốt chua ngọt, sườn kho tàu, xào ba đĩa rau cải, bữa trưa rất thịnh soạn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đại Bảo ăn khoẻ đã đói bụng từ lâu, ngồi vào bàn là ăn lấy ăn để, không hiểu hai chữ khách khí chút nào. Đại Bảo thường qua nhà chú Ba ăn cơm, có khi buổi tối còn ngủ lại đây. Cậu là loại người trời sinh không coi mình là người lạ, còn thoải mái hơn khi ở nhà.
Tình cảm giữa Chu Chí Viễn và Đại Bảo rất tốt, hai người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ làm Chu Tiểu Vân nhớ đến lúc Đại Bảo và Tiểu Bảo ăn cơm.
Đại Bảo ngày nào cũng ăn cơm ở nhà chú Ba, vui vẻ nhất là Chu Chí Viễn. Ở nhà cậu là con một, không có anh chị em, từ trước đến nay tương đối cô độc. Giờ có thêm anh trai thì vô cùng vui mừng, ngày nào từ anh trai cũng gắn trên miệng, còn ngọt hơn cả Tiểu Bảo.
Tình cảm giữa Đại Bảo và Chu Chí Viễn bay lên nhanh chóng, phát triển đến mức sau này, dù trời không mưa Chu Chí Viễn cũng năn nỉ Đại Bảo tối ở lại ngủ với mình.
Tống Minh Lệ thấy Chu Chí Viễn dán Đại Bảo như thế, trong lòng rất cảm khái, tiếc nuối hai vợ chồng đều bận công việc, không thể cho Chu Chí Viễn thêm em trai hay em gái. Con một nhìn thì thấy ở nhà được yêu thương chiều chuộng, nhưng sự cô đơn tịch mịch đâu phải cảm giác dễ chịu?
Chu Chí Viễn thích về quê không phải vì ở đó có nhiều anh chị em họ sao?
Chu Tiểu Vân vẫn có ấn tượng rất tốt với Chu Chí Viễn. Cậu miệng như mía lùi gọi dạ bảo vâng lễ phép đầy đủ, biểu hiện gia giáo rất tốt.
Vì thế, sự giáo dục của gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới con trẻ.
Trường học là một môi trường lớn, điều kiện học tập tốt ảnh hưởng đến việc trẻ con có tiếp thu hiệu quả của cách thức giáo dục hay không, nhưng tính cách thực sự của trẻ em không phải do cha mẹ bồi dưỡng nên hay sao?
Nhìn Chu Chí Viễn đi, tuổi không lớn lắm nhưng cách nói chuyện, hành động, đối nhân xử thế rõ ràng mạnh hơn Tiểu Bảo cùng tuổi nhiều, đây đều là công lao của chú Ba thím Ba biết cách dạy con!
Nhưng mà, mấy anh em nhà mình bây giờ cũng phát triển theo hướng tốt, tin tưởng trong tương lại cũng rất tốt.
Chu Tiểu Vân có lòng tin này.
Tống Minh Lệ một bên gắp thức ăn cho Chu Tiểu Vân vừa nói với Đại Bảo: “Đại Bảo, ăn sườn nhiều một chút.”
Đại Bảo đâu cần ai nhắc cậu, trong miệng đã nhét kín, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Trong miệng cháu có sườn mà.” Nói xong còn nhè xương ra.
Chu Quốc Cường hơi ngại. Nhìn một bàn toàn người lớn đều ăn chậm nhai kĩ, ngay cả Chu Chí Viễn và Chu Tiểu Vân cũng rất văn nhã, Đại Bảo ở bên trong thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác: “Đại Bảo, con ăn chậm một chút, không ai giành với con đâu!”
Đại Bảo bị Chu Quốc Cường giáo huấn tốc độ rốt cuộc chậm lại, nghĩ thầm: Đúng rồi, không phải đang ở nhà có Tiểu Bảo cùng ăn gây rối, ở nhà chú Ba gia ăn cơm không ai ngồi cùng bàn giành thịt với cậu. Hừm, đều do Tiểu Bảo, nếu không phải là nó ở nhà hay tranh giành với mình sao tạo thành thói xấu này chứ!
Đem nguyên nhân quy tội lên đầu Tiểu Bảo, trong lòng Đại Bảo lập tức cân bằng lại.
Tống Minh Lệ cười thay Đại Bảo giải vây: “Anh Hai, anh đừng trách Đại Bảo. Bình thường cháu nó ở nhà tụi em ăn cơm ít khi thế lắm, có lẽ hôm nay có thêm Đại Nha đây cháu nó vui vẻ nên thoải mái hơn.”
Thật thế không? Chu Quốc Cường rất nghi ngờ. Con trai mình có đức hạnh gì, ông biết rất rõ.
Nhưng, hôm nay còn có chuyện quan trọng cần thương lượng với vợ chồng Tống Minh Lệ, Chu Quốc Dân. Ông không còn tâm trí để ý đến Đại Bảo .
“Quốc Dân, anh có chuyện muốn bàn với hai vợ chồng em một chút, chỉ là không tiện mở miệng lắm.” Chu Quốc Cường xoa xoa tay, không biết nên nói thế nào.
Tống Minh Lệ thông minh cỡ nào, thoáng cái đã đoán ra: “Anh Hai, chắc anh muốn nói đến vấn đề ăn trưa của Đại Nha! Không sao không sao, để Đại Nha tan học xong cùng đạp xe với Đại Bảo đến đây đi, vừa vặn ăn cơm xong có thể ở phòng sách xem sách viết chữ gì gì đó.”
Vẻ mặt Chu Quốc Cường cảm kích: “Thím Ba, em nói những lời này khiến anh rất cám ơn hai em. Năm ngoái Đại Bảo đã gây ra không ít phiền phức cho hai em, sau này có thêm Đại Nha càng làm phiền hai em hơn. Vốn dĩ anh cũng không tiện nói việc này, nhưng nghĩ đến Đại Nha một cô bé không thể ngày nào cũng đạp xe về nhà ăn cơm, đi lại đường sá xa như vậy anh thực sự không đành lòng. Bây giờ mới mặt dày nói ra những lời này, có mấy lời của em anh cũng yên lòng.”
Chu Quốc Dân nói chen vào: “Anh Hai, anh khách sáo quá. Hai chúng ta là ai chứ, anh em ruột khách sáo làm gì. Hơn nữa, một năm qua thịt thăn chân giò anh mang đến chúng em cũng ăn mà, đâu nói lời nào khách sáo với anh!”
Chu Quốc Cường cười sang sảng: “Sau này mọi người đều ăn no!” Nhận được câu trả lời hài lòng, tảng đá lớn trong lòng Chu Quốc Cường cũng rơi xuống.
Tống Minh Lệ nói: “Anh Hai, anh đừng chỉ cảm ơn tụi em, bữa trưa hằng ngày đều là bà nội Viễn Viễn làm. Thật ra có mình mẹ bận rộn, anh phải hiếu kính mẹ mới đúng.”
Bà nội cười xua xua tay: “Chỉ cần bọn nhỏ ăn ngon, một bà già như mẹ bận thì có sao đâu. Mau ăn đi, ngày nào bà cũng làm món ngon cho các cháu ăn.”
Trong lòng Chu Quốc Cường vui mừng, làm vài chén rượu với Chu Quốc Dân.
Chu Tiểu Vân ngồi nghe mọi người nói chuyện không có cơ hội xen vào, nhưng cô cũng không cần nói chen vào làm gì.
Chuyện này trước đây cô cũng từng thầm nghĩ qua, không ngờ ba luôn nhớ đến, hôm nay nói ra.
Tình thương của cha thật ấm áp!
Ăn cơm xong, Chu Quốc Cường ở nhà còn một đống việc phải về trước. Đại Bảo chủ động xin đi giết giặc, ở lại chờ Chu Tiểu Vân cùng về.
Chu Tiểu Vân đến trường, nhận sách ngữ văn, số học, tiếng Anh, chính trị, lịch sử, địa lý, âm nhạc, mỹ thuật tạo hình, một chồng cao ngất, không nhẹ chút nào, cô cầm bọc sách mà thấy nặng trịch.
Ra cửa Đại Bảo đang đừng chờ, muốn xách hộ Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân nói: “Hay là để túi sách vào rọ xe đi anh!”
Đại Bảo cười nói: “Em quan sát không kém chút nào, mấu chốt là để vào rọ xe thì quá nặng, đầu xe chuyển động không linh hoạt, đi đường rất nguy hiểm. Để anh đeo cho! Bắt đầu từ mai để em tự đeo.” Nói xong nhanh nhẹn đeo cặp sách trên lưng, đạp xe đạp.
Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo đeo cặp sách màu hồng của mình mà cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có cảm giác ấm áp.
Có anh trai thật là tốt!
Hai anh em dọc đường về cười cười nói nói, cảm giác rất tốt. Nhất là Đại Bảo, sáng sớm một mình đến trường buổi chiều lại một mình về nhà, đi đi về về chỉ có một mình. Giờ có thêm Chu Tiểu Vân làm bạn, so với trước đây vui hơn nhiều.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều như thế, tâm tình Đại Bảo bắt đầu trở nên vui vẻ.
Lại nói tiếp, trường trung học Anh Minh xa hơn trường Sao Mai một tí, vì thế khi về nhà nhất định phải đi qua trường Sao Mai.
Cổng trường cấp hai Sao Mai cũng rất náo nhiệt, có không ít học sinh từ trong trường đi ra.
Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn trong đám học sinh, chưa biết chừng lại thấy Vương Tinh Tinh!