Buổi trưa Tống Minh Lệ dẫn mấy đứa cháu ra tiệm cơm gần đó ăn một bữa, buổi chiều lại đi mua sắm tiếp. Bà nội đã lớn tuổi không đi nhiều được như thế, dẫn Chu Chí Viễn về nhà.
Chu Tiểu Hà và Ngô Mai đi dạo còn hăng hái hơn cả Chu Tiểu Vân. Cái áo sơ mi này đẹp, cái váy ngắn kia thật đẹp, thảo luận bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không ngừng).
Hôm nay thu hoạch của Chu Tiểu Vân rất phong phú, ngoài một chiếc váy có dây đeo còn có một cái áo sơ mi trắng viền hồng rất xinh, Tống Minh Lệ còn mua đôi giày da trắng cho cô nữa.
Buổi chiều đi xem ở cửa hàng thời trang trẻ em, Tống Minh Lệ lại chọn trúng một chiếc áo T-shirt dài tay màu trắng giản dị và một cái quần jean, Chu Tiểu Vân từ chối nói: “Thím Ba, hôm nay thím đã mua cho cháu rất nhiều rồi, bộ này đừng mua nữa.”
Nhìn giá tiền, Chu Tiểu Vân thấy xót thay ví tiền của Tống Minh Lệ.
Tống Minh Lệ cười nói: “Nếu là bình thường cháu xin thím mua, chưa chắc thím đã mua, nhưng đây là quà tặng cho cháu. Năm ngoái chiếc xe đạp của Đại Bảo cũng tốn không ít tiền, năm nay ít nhất cũng phải mua hai bộ quần áo cho cháu, đừng khách sáo với thím.”
Nói xong đẩy Chu Tiểu Vân đi thử quần áo, Chu Tiểu Vân bị đẩy vào phòng thay đồ, mặt ngoài tỏ vẻ bất đắc dĩ kỳ thực trong lòng rất vui vẻ.
Có ai không muốn mặc đẹp một chút, cô cũng là con gái mà! Bình thường Triệu Ngọc Trân không chú ý đến chuyện quần áo lắm, quần áo trên người cô phần lớn mua ở chợ hoặc may ở chỗ mẹ Vương Tinh Tinh, kiểu dáng chất lượng không thể nói là rất tốt.
Bây giờ mặc quần áo đẹp lên, cả người đẹp hơn tinh thần dâng cao.
“Oa! Bộ quần áo này cũng rất đẹp!” Chu Tiểu Hà khoa trương hô to, trong lòng vô cùng ghen tị, thầm nghĩ nếu là mua cho mình thì tốt biết bao!
Phong cách đơn giản mặc lên người Chu Tiểu Vân càng làm nổi bật khí chất sạch như nước, cô bé trong gương cười tủm tỉm, xinh đẹp có một không hai, vừa nhìn trước mắt đã sáng ngời.
Tống Minh Lệ rất hài lòng với con mắt của mình, hào phóng trả tiền.
Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Chu Tiểu Hà và Ngô Mai, trong lòng Tống Minh Lệ khẽ thở dài, không thể để hai đứa tay không ra về như vậy được. Chị dâu cả Thẩm Hoa Phượng và cô Út Chu Phương nhất định thấy khó chịu.
Được rồi, đành để ví tiền chảy máu nhiều vậy.
Ngô Mai và Chu Tiểu Hà không ngờ đi cùng góp vui mà mình cũng có quà, sau khi thím Ba nói sẽ mua cho hai người một cái váy vui vẻ hoan hô.
Chu Tiểu Hà nhìn trúng một cái váy hoa đắt tiền, mặc vào như một đoá hoa nở rộ, cô bé thích đến nỗi không chịu cởi ra. Ngô Mai nhỏ tuổi hơn Chu Tiểu Hà nhưng còn hiểu chuyện hơn, nghĩ thầm hôm nay nhân vật chính là Chu Tiểu Vân, hai đứa chỉ đi theo được hưởng ké mà thôi, không nên để mợ Ba phải tốn kém nhiều .
Cô bé chọn chiếc váy kẻ hơi nhăn giá tương đối rẻ, chất lượng bình thường kiểu dáng cũng không tệ lắm, Ngô Mai mặc vào rất đáng yêu. Cô bé nói với mợ: “Mợ Ba, cháu chọn cái này!”
Trong lòng Tống Minh Lệ như gương sáng, thản nhiên ra thanh toán.
Sau khi ba cô bé vui vẻ đạp xe về, Tống Minh Lệ kể lại chuyện này cho bà nội nghe.
Tất nhiên bà nội biết tính Chu Tiểu Hà như thế nào: “Tiểu Hà bị mẹ nó chiều quá sinh hư, từ nhỏ đã không biết tốt xấu, mười bốn tuổi còn không bằng hiểu chuyện bằng Tiểu Mai nhỏ tuổi hơn!”
Đúng vậy, chuyên chọn cái váy đắt tiền. Cũng không nghĩ xem hôm nay nữ chính là ai, cứ như là chọn quà tặng nó vậy, đúng là không biết khách sáo là gì.
Tiểu Mai hiểu biết hơn, thật ngoan, khéo chọn cái váy giá rẻ, cách giáo dục các nhà thật khác biệt!
Tống Minh Lệ tất nhiên không tiện nói gì thêm, mặc dù hôm nay bất ngờ phải chi thêm hai khoản nhưng chưa đến mức vì số tiền đó mà ăn không ngon. Hơn nữa, đừng thấy bà nội lúc này nói Tiểu Hà không tốt, nếu cô bồi thêm mấy câu, chắc chắn bà nội sẽ không vui. Dù sao cũng là cháu gái trưởng của bà.
Sau khi về đến nhà, Chu Tiểu Hà đắc ý mặc quần áo mới cho Thẩm Hoa Phượng nhìn. Thẩm Hoa Phượng thấy Tống Minh Lệ ra tay hào phóng như thế trong lòng rất cao hứng, khen Tiểu Hà mặc váy này rất đẹp. Chu Tiểu Hà cũng nghĩ như vậy, cười đắc ý.
Về đến nhà, Ngô Mai cũng mặc váy mới cho mẹ xem, phản ứng của Chu Phương khác hẳn Thẩm Hoa Phượng: “Tiểu Mai, hôm nay không phải mợ Ba con muốn mua quần áo mới cho Đại Nha à? Sao con cũng có đồ mới? Có phải con mở miệng xin mợ không?”
Nói câu cuối cùng, ngữ khí Chu Phương rất nghiêm khắc.
Ngô Mai vội vàng giải thích một phen, lúc này Chu Phương mới vui vẻ, tán thưởng Tống Minh Lệ biết làm việc. Tiện thể dặn Ngô Mai lên cấp hai phải học thật giỏi, tranh thủ một chút thi đỗ vào trường cấp ba tốt vân vân.
Ngô Mai vừa nghe mấy câu đã thấy đau đầu, vội vàng lấy cớ chui vào phòng.
Chu Tiểu Vân gấp gọn quần áo mới, để đến khai giảng mới mặc.
Hai ngày sau, cậu Triệu Cương tặng cho Chu Tiểu Vân một cái cặp sách đắt tiền. Bên trong cặp còn có một cái hộp bút ba tầng xa xỉ, vừa mở ra đã thấy có đủ đồ dùng học tập trong đó. Khiến rất Chu Tiểu Vân vui mừng, liên thanh nói cám ơn.
Triệu Cương vừa cười vừa nói: “Đây là do cậu đặc biệt đi rất xa đến cửa hàng mậu dịch mua cho cháu, phải mua cặp sách thật đẹp cho Đại Nha đeo lúc đến trường trung học Anh Minh chứ. Đồ dùng học tập bên trong cũng là mua ở đó!”
Trong lòng Chu Tiểu Vân rất cảm động, vừa nhìn đã biết mấy thứ này đắt tiền, quan trọng hơn cả vẫn là ở tấm lòng!
Triệu Ngọc Trân giữ Triệu Cương lại ăn trưa, Chu Quốc Cường tất nhiên muốn bồi cậu em vợ uống mấy chén. Triệu Cương ngà ngà say bắt đầu khen cháu trai và cháu gái của mình, Đại Bảo thích nghe nhất mấy câu này, ngồi bên cạnh vui vẻ ra mặt, ăn xong rồi cũng không chịu đi. Chu Tiểu Vân biết kiềm chế hơn cậu, dắt Nhị Nha vào trong phòng.
Nghĩ lại khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh, Nhị Nha cũng sắp đi học. Chu Tiểu Vân chuẩn bị một tháng trước khi vào học bổ túc cho Nhị Nha.
Tiểu Bảo học năm nhất dễ dàng, tiếp thu rất nhanh có một ít liên quan đến cách giáo dục của chị gái.
Nghĩ mà xem, trong khi một đám trẻ con vừa đi học cái gì cũng không biết, có học sinh hiểu một hai rất dễ khiến người khác chú ý, sự quan tâm của giáo viên cũng khác hẳn.
Rất nhiều người cho rằng ở các lớp tiểu học thì không sao cả, đến khi lớn lên thành tích sẽ từ từ thay đổi, thật ra suy nghĩ đó rất sai lầm. Nếu ngay từ đầu học tương đối khá, sau này sẽ thuận lý thành chương trụ cột vững chắc thì không thể dốt được. Cái này gọi là định vị cao xuất phát càng cao!
Vì thế, quãng thời gian kế tiếp Chu Tiểu Vân đều đặt trên người Nhị Nha.
Cô lấy sách giáo khoa trước đây Tiểu Bảo dùng, dạy Nhị Nha đọc ghép vần làm đề tính nhẩm. Thực ra con người Nhị Nha rất thông minh lại tinh ranh như quỷ, vừa nói đến học đã không thích, ngồi một tí đã ngọ nguậy liên tục muốn chạy ra ngoài chơi, kém xa Tiểu Bảo ngày xưa. Chu Tiểu Vân đành phải tự móc tiền túi mua kem que dỗ Nhị Nha vừa ăn vừa học.
Tiền tiêu vặt trong túi Chu Tiểu Vân nhiều nhất trong số các anh em, chưa nói đến còn có một hộp tiền tiết kiệm. Đại Bảo tâm ngứa khó nhịn muốn đánh ý xấu với hộp tiền tiết kiệm kia, tất nhiên không dám đập vỡ, nhưng lấy một ít bên trong ra chắc là có thể nhỉ.
Tiếc rằng, lỗ nhét tiền trên đỉnh quá nhỏ, đáng giận nhất là Chu Tiểu Vân nhét tiền giấy bên trong rất chặt, không thể lấy ra được. Công tác “phòng trộm” này đúng là rất chặt chẽ.
Đại Bảo không biết làm thế nào, đành quấn quít lấy Triệu Ngọc Trân xin tiền mua que kem. Đến mùa hè, Tiểu Bảo là đáng thương nhất, bị quản chế nghiêm ngặt, không được ăn một tí đồ lạnh nào, cùng lắm là được ăn một xíu cho đỡ thèm. Nhưng, cơ thể cậu ít bị tiêu chảy nên càng ngày càng khỏe mạnh hơn.