Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân – Chương 146: Học sinh sợ nhất thứ sáu (3) – Botruyen

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 146: Học sinh sợ nhất thứ sáu (3)

Qua mười phút nghỉ giải lao ngắn ngủi, tiết thứ hai khiến tất cả học sinh lớp 4-2 vừa lo vừa sợ cuối cùng đã tới.

Phương Văn Siêu bắt đầu nhìn lướt qua một vòng, tìm kiếm mục tiêu “xuống tay”.

Bình thường cười đùa có thể quậy giáo viên ngất trời thì nay ai cũng im lặng, không mấy người dám dám ngẩng đầu lên. Có ai không sợ bị giáo viên gọi lên đọc chứ.

Mỗi lần tiết đọc bài rơi vào tình trạng xấu hổ không có ai giơ tay xung phong, đều là Chu Tiểu Vân tới cứu nguy. Đáng tiếc hôm nay cô mới viết được mấy từ. Trong lòng cô mặc niệm: Thầy Phương, hôm nay xin lỗi thầy, em còn chưa viết được hai câu, không dám xấu hổ đứng lên đọc đâu!

Trịnh Hạo Nhiên giơ tay đầu tiên.

Phương Văn Siêu tán thưởng gật gật đầu, ý bảo Trịnh Hạo Nhiên đứng lên đọc.

Trịnh Hạo Nhiên viết một bài văn rất mẫu mực, thuật lại lý tưởng của mình sau khi lớn lên muốn làm một giáo viên, muốn trở thành người làm vườn chăm chỉ vất vả bồi dưỡng những mầm non của tổ quốc, muốn thiêu đốt nến đỏ, muốn tằm nhả tơ… (Mấy cái so sánh vế sau bạn chịu)

Thao thao bất tuyệt, nếu dùng một cụm từ để hình dung quả thực là dời núi lấp bể, có thể thấy vốn từ ngữ của bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên phong phú kinh người cỡ nào.

Được Phương Văn Siêu biểu dương, Trịnh Hạo Nhiên đắc ý ngồi xuống.

Gần đây Lý Thiên Vũ học tập rất có tiến bộ luôn được Phương Văn Siêu quan tâm, nhìn thấy ánh mắt thầy hướng về phía mình, cậu dũng cảm giơ tay lên.

“Lý Thiên Vũ, trò đọc bài viết của mình đi!” Phương Văn Siêu cảm thấy rất vui vẻ, Lý Thiên Vũ đột nhiên thay đổi khiến người làm chủ nhiệm lớp như anh có cảm giác tự hào.

Trách nhiệm của một giáo viên không phải là dạy được học sinh hay sao? Cái gì có thể so sánh với cảnh: nhìn thấy một học sinh không chăm chỉ học hành bắt đầu nghiêm túc khắc khổ đứng lên khiến con người cảm thấy tự hào chứ?

Lý Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt chế giễu, chờ xem kịch vui của Trịnh Hạo Nhiên khi quay đầu lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng: không cho cậu biết một hai cậu sẽ không biết Lý Thiên Vũ tôi lợi hại cỡ nào!

Chu Tiểu Vân không giống Vương Tinh Tinh lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng đôi tai không tự chủ được vểnh lên, lòng hiếu kỳ trỗi dậy.

Từ trước đến nay không ôm chí lớn, tính cách lười biếng hồi bé Lý Thiên Vũ sẽ có lý tưởng lớn lao gì đây? Thật sự khiến người ta cảm thấy tò mò!

Lý Thiên Vũ bắt đầu đọc: “Từ nhỏ em cực kì thích ăn táo, nhưng gia đình không giàu có nên số lần được mua táo rất ít. Một năm em chỉ được ăn có mấy lần. Vì thế, sau này lớn lên em muốn mở một cửa hàng hoa quả thật to. Mặt tiền cửa hàng lớn như cửa hàng mậu dịch vậy, bên trong tràn ngập các loại hoa quả tươi ngon. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được…”

Lúc đọc đến đây Lý Thiên Vũ không đọc nổi nữa, vì các bạn trong lớp đã cười lăn cười bò.

Đối với khuôn mặt vô tội của Lý Thiên Vũ, Phương Văn Siêu cố gắng nín cười nói: “Ách, lý tưởng của bạn Lý Thiên Vũ rất ‘thực tế’, hơn nữa có tình cảm thật sự. Viết văn mà, chính là bộc lộ tình cảm từ trong nội tâm, vì thế thầy sẽ biểu dương bạn Lý Thiên Vũ, viết rất tốt tiếp tục cố gắng lên!”

Sau khi Lý Thiên Vũ ngồi xuống , Phương Văn Siêu tiếp tục gọi tên những bạn học khác.

Có đoạn văn rất cá tính của Lý Thiên Vũ đi trước, một số bạn học có gan lớn trong lớp bắt đầu sôi nổi giơ tay. Vô vàn lý tưởng được nói ra, có người nói sau này muốn làm ông chủ lớn có tiền, có người nói sau khi lớn lên muốn làm lãnh đạo chỉ huy mấy trăm người, còn có người nói muốn tham gia đội sản xuất…

Tiết đọc văn dễ dàng trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, nhiệt tình, không hề nguội đi chút nào.

Từ lúc Chu Tiểu Vân nghe xong bài viết của Lý Thiên Vũ thì bắt đầu ngẩn ngơ, về sau bạn học đứng lên nói gì đó cô không hề nghe thấy.

Đây là nguyên nhân thực sự về sau Lý Thiên Vũ kiên trì muốn mở cửa hàng bán hoa quả sao?

Cô vẫn cho rằng Lý Thiên Vũ ham ăn, lười làm, mở cửa hàng chẳng qua là nhất thời nổi hứng. Cô từng vì cửa hàng bán hoa quả cãi nhau rất nhiều lần với Lý Thiên Vũ.

Nhưng bất luận cô khuyên can thế nào, Lý Thiên Vũ vẫn cương quyết làm theo ý mình.

Hoá ra, trong lòng ai ai cũng có ước mơ. Làm ông chủ một cửa hàng bán hoa quả cực lớn chính là ước mơ của Lý Thiên Vũ! Nhưng đến bây giờ cô mới biết.

Cô vẫn oán giận Lý Thiên Vũ không quan tâm đến mình. Thực ra, từ khi cô có Nữu Nữu luôn vội vàng làm việc nhà, vội vàng nuôi con nhỏ, chẳng mấy khi quan tâm đến Lý Thiên Vũ.

Aizz…

Trong lòng Chu Tiểu Vân biển khơi nổi sóng, trong phút chốc ngũ vị tạp trần: chua, cay, mặn, ngọt cái gì cũng có.

Đoạn đối thoại của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai từ đằng sau truyền đến:

Cố Xuân Lai: “Tiểu Vũ, ông thích ăn táo thế cơ à, sau này lớn lên còn muốn mở cửa hàng hoa quả bán táo?”

Lý Thiên Vũ: “Đúng thế. Nhà tôi một tháng cùng lắm mua táo được hai lần, đều bị đứa em gái, ác ma thích ăn ngon kia chén sạch, tôi có thể cắn một, hai miếng là tốt lắm rồi. Tôi nghĩ rồi, sau này lớn lên mở một cửa hàng hoa quả cực lớn. Ngoài táo, còn có lê, cam, chuối, hoa quả nào cũng có. Tôi muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, thích ăn bao nhiêu thì ăn. Hơn nữa mình làm ông chủ rất nhàn hạ, còn có thể lời ít tiền. Chưa biết chừng đến lúc đó tôi có vợ có con, có thể khiến người một nhà sống tốt.”

Mắt Chu Tiểu Vân đã ngân ngấn nước.

Con người ai cũng có mặt ích kỉ, chỉ biết đứng trên lập trường của mình, đi trách cứ người khác, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu đối phương. Chẳng lẽ cô không như thế sao?

Trước đây cô luôn thầm oán Lý Thiên Vũ không có chí tiến thủ, trong lòng anh chắc chẳng bao giờ thấu hiểu vợ mình vất vả, mệt nhọc đến mức nào?

Từ lập trường của Lý Thiên Vũ, sao anh không cố gắng kiếm tiền, để cho người thân của mình sống tốt hơn chứ? Chẳng qua, hiện thực không như ý muốn, năng lực có hạn thôi…

Vương Tinh Tinh vô tình nhìn thấy viền mắt Chu Tiểu Vân đã đỏ hoe, hoảng sợ: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế? Sao lại chảy nước mắt ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Chu Tiểu Vân vội vàng bình ổn lại tâm tình, lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống, thề thốt phủ nhận: “Tớ có khóc đâu, vừa nãy viết văn chăm chú quá, mắt mỏi nên chảy nước mắt thôi.”

Vương Tinh Tinh bĩu môi, đừng nghĩ cô ngốc nghếch nhé. Đâu có ai mải suy nghĩ viết bài có thể chảy nước mắt ra chứ. Rõ ràng là lấy cớ đáp bừa với mình mà.

Nhưng, tiếp đó dù truy vấn Chu Tiểu Vân thế nào sống chết cũng không chịu nói thật, Vương Tinh Tinh đành phải thôi.

Trong lòng Vương Tinh Tinh bất mãn nhủ thầm: Chu Tiểu Vân này thật là một hũ nút đáng ghét, lúc tâm trạng tốt còn có thể để lộ một hai câu, nhưng khi tâm trạng không tốt một cái, miệng kín như trai ngậm ngọc vậy, đánh mắng kiểu gì cũng không mở ra.

Báo hại cô muốn quan tâm cũng hết cách. Đúng quá khinh người, mặc kệ cậu ấy!

Mạnh miệng, dễ mềm lòng, cùng lắm Vương Tinh Tinh chống đỡ được một tiết rồi vẫn chủ động quay qua hỏi tâm trạng Chu Tiểu Vân thế nào, khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy rất ấm áp. Có bạn tốt thật là đáng quý.

Lý Thiên Vũ bị hành động khác lạ của Vương Tinh Tinh thu hút sự chú ý, ló đầu lên hỏi Chu Tiểu Vân sao thế.

Sớm có thói quen hỏi chưa chắc Chu Tiểu Vân đã đáp lại, Lý Thiên Vũ phát hoảng khi thấy hôm nay Chu Tiểu Vân hỏi gì đáp nấy, trong lòng thầm nghĩ “Hôm nay Chu Tiểu Vân thật là lạ, ngày xưa mình hỏi ba câu bạn ấy đáp lại một là tốt lắm rồi. Hôm nay sao mình hỏi gì bạn ấy trả lời hết cả nhỉ?”

Bất thường, quá bất thường.

Nhưng, sự khác thường này cậu rất hoan nghênh. Ha ha. Mỗi ngày đều thế thì tốt quá.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.