Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân – Chương 144: Học sinh sợ nhất thứ sáu (1) – Botruyen

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 144: Học sinh sợ nhất thứ sáu (1)

Nghe đồn học sinh sợ nhất thứ sáu, tại sao? Bởi vì chiều thứ sáu có hai tiết viết văn cố định.

Mỗi khi đến thứ sáu, đó chính là ngày các học sinh đau đầu, vắt hết óc trong thời gian quy định viết ra một bài văn, còn phải không được ít hơn năm trăm từ.

Đối với những người như Chu Chí Hải chữ chạy hết ra ngoài mà nói đúng là chuyện đau khổ nhất.

Vì thế thầy Phương chưa bước chân vào lớp, Chu Chí Hải đã than ngắn thở dài. Ngô Mai ngồi bàn đầu tiên bị ảnh hưởng, liên tục quay đầu nhìn Chu Chí Hải, thấp giọng hỏi Chu Tiểu Vân : Chu Chí Hải sao thế.

Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Chu Chí Hải mặt như mướp đắng cười nói: “Còn sao nữa, cậu nghĩ xem hai tiết sau là tiết gì?”

Tiết viết văn! Ngô Mai vỡ lẽ, thảo nào Chu Chí Hải phát sầu. Nhìn các bạn học trong lớp, có ai dám thả lỏng tinh thần không? Chẳng ai thích tiết viết văn cả.

Nhất là thầy Phương đặc biệt chú trọng việc bồi dưỡng học sinh, thường xuyên trước khi viết nói một tràng dài mới cho học sinh làm.

Chắc bạn định nói, đây không phải việc tốt sao? Giáo viên giảng giải kĩ càng, học sinh còn có gì không hài lòng nữa?

Hài lòng thì hài lòng, mấu chốt là sau đó phải chết kìa. Thầy Phương thường xuyên chỉ một bạn trong lớp đứng lên đọc bài viết của mình, chưa viết xong cũng không sao, viết tới đâu đọc tới đấy, hơn nữa cũng không giới hạn học sinh giỏi hay học sinh dốt gì gì đó. Tiện tay chỗ nào chỉ chỗ đó, sao Chu Chí Hải không lo được.

Ngô Mai nghĩ đến đây cũng thấy lo lắng. Hôm nay thầy Phương mà nổi hứng gọi cô đứng lên đầu tiên đọc bài thì hỏng bét. Mau xem lại sách làm văn đi, nhớ thêm một số từ chưa biết chừng lại cần dùng đến.

Trong lớp, bạn nhỏ nào cũng có sách tập làm văn, người người cầm quyển sách này đau khổ đọc, đương nhiên Lý Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.

Luôn rung đùi đắc ý Cố Xuân Lai cũng thấy sợ mà nghiêm túc hơn.

Từ quyển tập làm văn trong tay các học sinh có thể nhận ra tình hình học tập của người đó. Như quyển trong tay Chu Tiểu Vân vì thường xuyên lật xem nên sớm đã sờn góc. Cô đau lòng, hoảng hốt đi tìm tờ giấy trắng cấp bọc bìa sách, cuối cùng ít hao mòn hơn.

Lý Thiên Vũ không chú ý mấy cái tiểu tiết này, tính tình xúc động, vì thế mép dưới sách tập làm văn ko bằng nhau, thường vểnh hết lên.

Cố Xuân Lai thì chẳng bao giờ đi đến nơi về đến chốn, bìa ngoài quyển sách đã viết loạn, vẽ bậy không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

Vương Tinh Tinh thích vừa đọc sách vừa gạch chân những câu hay. Vì thế, vừa mở quyển sách của cô ra thấy trên trang giấy xuất hiện rất nhiều nét gạch chân đánh dấu câu.

Bìa sách tập làm văn của Ngô Mai dán chi chít sticker dán tường.

Từ lúc trong trường bắt đầu phổ biến loại sticker dán tường giá một phân, hai phân này, Ngô Mai lập tức trở thành fan của nó. Tiền tiêu vặt trong người tám chín phần đều dùng để mua sticker dán tường.

Mấy ngày trước còn thích thú với sticker phim hoạt hình, gần đây Ngô Mai lại bắt đầu mê mẩn sticker minh tinh. Sticker của Triệu Nhã Chi và Trịnh Thiếu Thu là hai hình cô thích nhất.

Chẳng qua, Triệu Nhã Chi diễn cổ trang trong vở Tướng thanh Càn Long thực sự rất đẹp, ý kiến cá nhân Chu Tiểu Vân không có hảo cảm lắm với tên Trịnh Thiếu Thu vứt bỏ người vợ tào khang. Nhưng Triệu Nhã Chi nội hàm xinh đẹp thanh nhã có ai mà không thích ? Chu Tiểu Vân cũng phá lệ mua mấy hình dán trong vở.

Giờ mình vẫn còn nhỏ, đừng biểu hiện quá mức khác biệt với mọi người, nếu làm vậy sẽ khiến mấy cô bạn thân nghi ngờ. Chu Tiểu Vân lấy lý do này để thuyết phục bản thân.

Sticker dần được các học sinh nhất là nữ sinh nhiệt liệt chào mừng, vừa đẹp vừa rẻ. Lột ra rồi tuỳ ý dán lên góc nào đó của sách vở là được rồi.

Theo ý của Chu Tiểu Vân chỉ nên dán vào một hai trang trong sách.

Vương Tinh Tinh dán vào ba trang. Nhưng tất cả đều kém Ngô Mai. Quyển sách gần như được dán hết, không nhận ra nổi ban đầu là sách tập làm văn nữa.

Sách giáo khoa ngữ văn, số học cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Ngô Mai, dán chi chít khắp nơi.

Đương nhiên Chu Chí Hải chẳng dám không mua sách tập làm văn. Cậu học văn dốt nhất, thường thường chưa viết nổi một trăm từ đã cạn vốn. Như vậy sao cậu thiếu được mấy quyển sách cơ bản này ?

Bạn không nghe lầm đâu. Đúng là mấy quyển. Chu Chí Hải sợ copy một đoạn trong sách lại trùng với các bạn hoặc ở quyển này thầy Phương đã xem qua. Để chắc ăn cậu mua mấy quyển liền, sau đó chắp vá lung tung thành một bài.

Bạn định nói, lấy hết quyển này đến quyển khác, nội dung các câu sẽ không khớp với nhau đúng không?

Chính xác, đúng là “chẳng ra đâu với đâu” cả. Haha.

Đối với lời bình của Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải không cho là đúng, tự biên tự diễn nói rằng đây là cậu tham khảo sách đến bổ trợ cho não ngắn của mình.

Cậu còn than thở: “Văn chương trong thiên hạ có chỗ nào không sao chép, chỉ là xem mi có biết cách chép hay không thôi. Viết văn viết văn, không chép không được!”

Tóm lại rất giỏi ngụy biện, vậy mà được một đống nam sinh học tập theo.

Chu Tiểu Vân không có ý định đi mách lẻo. Hành vi này xuất hiện trong đám học sinh là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, thầy Phương cũng không phải là người hiền lành dễ bị bắt nạt như vậy.

Thường thường một bạn nhỏ đứng lên dương dương đắc ý đọc đại tác phẩm của mình một lần, rồi im lặng đợi giáo viên biểu dương. Thầy Phương bắt đầu nhận xét: “Trò xxx, bài viết này của trò rất dài rất mạch lạc, câu văn trôi chảy ý văn đẹp đẽ rất tốt…”

Bạn nhỏ kia vừa nở nụ cười lập tức bị câu nói sau đó làm cho không ngóc đầu lên được : “Nhưng mà mấy câu này sao chép y nguyên trong “Chọn lọc những bài văn hay dành cho học sinh tiểu học”, hơn nữa là quyển năm ngoái, không phải quyển mới xuất bản năm nay. Thầy nói không sai chứ!”

Bạn học sinh kia mặt mày ủ rũ bị tất cả học sinh trong lớp cười chê đến mức không ngóc đầu lên được.

Mấy lần như vậy, trong lớp có bạn nào dám làm như thế nữa? Mấy cô cậu mười tuổi có ai không sợ mất mặt chứ!

Lá gan Chu Chí Hải rất lớn, không dám chép kiểu đó cậu sẽ nghĩ ra kiểu mới. Haha, thầy không cho em chép cả đoạn, em sẽ “mượn” đông mượn tây mỗi chỗ một câu. Thầy Phương có lợi hại đến đâu cũng không thể nhớ hết từng câu từng chữ trong mỗi quyển sách được.

Ha ha ha! Ta cười đắc ý! Ta cười đắc ý! Chu Chí Hải nghĩ ra phương pháp đối phó, vui vẻ quay sang bắt chuyện với Trịnh Hạo Nhiên.

Trình độ viết văn của Trịnh Hạo Nhiên ở tốp đầu trong lớp, tất nhiên sẽ không lo lắng giờ viết văn này. Hai người cười đùa vui vẻ. Nói đến chỗ phấn khích, giọng nói không tránh được hơi lớn một chút. Ầm ĩ thu hút sự chú ý của một số người.

“Hai cậu có thể nói nhỏ một tí không?” Vương Tinh Tinh và Ngô Mai trăm miệng một lời nói.

Từ trước đến nay Chu Chí Hải và Vương Tinh Tinh là oan gia, từ năm nhất đến tận bây giờ vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu đấu võ mồm thành quen rồi, theo phản xạ đáp lại một câu: “Tôi cứ nói to đấy bà làm gì được tôi?”

Ngô Mai thấy anh họ không nhường nhịn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.

Vương Tinh Tinh “hừ” một tiếng: “Tôi làm gì được chứ. Cùng lắm là trong tiết viết văn báo cáo với thầy Phương ai đó sao chép quyển sách trong ngăn bàn thôi.”

Bị uy hiếp Chu Chí Hải lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt tươi cười cúi đầu khom lưng: “Vậy tôi sẽ nói nhỏ hơn, mấy bà từ từ đọc, không quấy rầy nữa.”

Chiến thắng trở về, Vương Tinh Tinh đắc ý ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt sùng bái của Ngô Mai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.