Sau gần năm tiếng nằm trong phòng cấp cứu, cuối cùng thời khắc chờ đợi nhất đã đến, đèn phòng vội tắt đi, cô được đẩy ra trong tình trạng yếu ớt vô cùng, cô được gắn một cái ống thở, đi kèm với bình oxi, Mộ Cẩn Thiên đến gần cô, nhưng bác sĩ ngăn lại:”Bệnh nhân vẫn cần được cách li, người nhà hãy chờ thêm một lúc mới được vào thăm ạ?”
Ba anh lẫn ba cô kéo ngăn anh lại, Mộ Cẩn Thiên với tâm trạng rối bời nhìn theo chiếc giường bệnh của cô đang được đẩy đi vào phòng hồi sức:”Ba, cô ấy sẽ không sao đúng không?”
Ba anh đáp:”Chắc chắn rồi con trai, con dâu của ba kiên cường đến như vậy mà?”
Ba anh lại nói thêm:”Con ở đây lo cho con bé đi, ba về thu xếp việc của chú con, chắc có lẽ ba sẽ đem chú con đi hỏa thêu”.
“Vâng”.
Thế là trong bệnh viện lúc này, chỉ còn bốn người, Kim Vạn Sanh thấy Mộ Ly có phần đã mệt nên lên tiếng:”Để tôi đưa em về, nhìn em không được tốt cho lắm?”.
Mộ Ly không còn thái độ bất hợp tác với Kim Vạn Sanh nữa, cô đột nhiên dựa đầu vào vai Kim Vạn Sanh, nói một cách bất lực:”Cậu ấy sẽ qua khỏi đúng không?”
Mộ Ly không còn thái độ bất hợp tác với Kim Vạn Sanh nữa, cô đột nhiên dựa đầu vào vai Kim Vạn Sanh, nói một cách bất lực:”Cậu ấy sẽ qua khỏi đúng không?”
Hành động này của Mộ Ly đã khiến Kim Vạn Sanh cứng đờ người, nhưng vẫn nói:”Tiểu Niệm cô ấy rất kiên cường, em cũng biết mà, vả lại cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ rơi Thiên đâu”.
“Tôi mong là vậy? Tôi cũng ước mong, tôi cũng có một thứ tình yêu cso cả, đẹp đẽ như hai người họ, nhưng tiếc là không có ai”
“Tôi đây?”
“Thôi bỏ qua đj, xem như tôi chưa nói gì?”
Mộ Ly đứng dậy, định đi đâu đó, thì Kim Vạn Sanh chợt nói một cách nghiêm túc:”Mộ Ly, tôi thích em là thật! Dù chúng ta chỉ mới gặp nhau vào mấy tiếng trước, nhưng có lẽ người ta nói tình yêu sét đánh là có thật, tôi lỡ thích em, nhưng nói ra thì sợ em nói đó là trò đùa, nhưng không đâu, đó là thật đó?”
Mộ Ly cười:”Vậy anh hãy dùng thời gian để chứng minh đi?”
“Như vậy là….?”
Mộ Ly đi khuất, Kim Vạn Sanh vui nhảy cẫng lên, ý của Mộ Ly rõ rành rạng như vậy rồi mà.
– —
Đã đến thời gian vào thăm cô, Mộ Cẩn Thiên đi vào một mình, thấy cô nằm trên giường bệnh, gương mặt hốc hác, xanh xao, cùng hơi thở nặng nề mà anh thấy đau lòng, anh ước, người nằm ở đây là anh chứ không phải vợ anh.
Anh nằm chặt tay cô:”Tiểu Niệm. Mau chóng khỏe lại nha em, chúng ta còn đi hưởng tuần trang mật, còn động phòng hoa chúc nữa, em định bỏ rơi anh vào đêm tân hôn hay sao? Còn có cả lễ cưới chưa hoàn tất gì cả, em phải mau tỉnh dậy, chúng ta tiếp tục, anh sẽ không để em chịu bất kì đau đớn nào fcar, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, sẽ không ai làm hại em được nữa, anh hứa đấy?”
Đáp lại lời anh chỉ là tiếng quạt trần quay theo máy móc, cùng tiếng thở nặng nề của cô trong phòng bệnh, anh dường như muốn khóc, nhưng đáng tiếc, anh cố gắng nhịn đó, anh sợ cô nghe thấy, cô sẽ nói anh yếu đuối cho mà xem.