Đến lúc đồng hồ treo tường điểm mười giờ đêm, một bóng tối như bao trùm xuống thành phố, chỉ còn lại những ngọn đèn đường đủ màu sắc ở phía trước cửa của mỗi căn nhà.
Tạo nên một màu sắc vô cùng lung linh. Đẹp mắt.
Bây giờ ở hội trường ngày càng đông khách, cô lúc nãy chuẩn bị trốn khỏi đó bằng cửa sau, thì một cánh tay dài, được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ không chút nếp nhăn.
Kéo tay cô lại, nói:”Cô định đi cửa sai thật à?”
Thường Tiểu Niệm chau mày, cô không thích ai đụng chạm vào mình, nhưng với anh thì rất khác, giống như anh cũng giống như cô, ưa sạch sẽ.
“Anh muốn gì đây?”
“Chúng ta đi cửa chính”.
“Chúng ta đi cửa chính”.
Mộ Cẩn Thiên nói, cô còn chưa nói kịp lại thì anh đã bế sốc cô lên, như kiểu hoàng tử bế công chúa, anh đi xuống lầu, rồi bước dần ra cửa.
Tất nhiên, sẽ có nhiều ánh mắt đổ dồn vào hai người, cò người dùng lời lẻ khen ngợi vì nịnh hót anh, còn có người sẽ ghen tị nhưng mà chẳng dám nói lớn, chỉ sợ anh.
“Mộ Cẩn Thiên, bỏ tôi xuống, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống “_Thường Tiểu Niệm đập tay vào vai anh, rất nhiều cái nhưng mà anh giống như mình đồng da sắt hay sao á, không hề khán cự.
“Cô đánh càng nhiều tôi càng thấy như mình được gãi ngứa thôi”_Mộ Cẩn Thiên nhìn cô nói.
Ngay sau đó, anh đã bế cốt xe rồi, mở cửa đặt cô vào bên trong.
Lúc này cô mới hỏi:”Anh bế tôi quan minh chính đại đi như vậy? Không sợ người ta sẽ hiểu lầm sao?”.
Lúc này cô mới hỏi:”Anh bế tôi quan minh chính đại đi như vậy? Không sợ người ta sẽ hiểu lầm sao?”.
“Họ hiểu lầm cái gì?”_Mộ Cẩn Thiên mở khóa xe, chuẩn bị lên gar.
“Thì hiểu lầm là tôi và anh có gì đó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh”.
“Cô đang lo cho tôi sao?”_Mộ Cẩn Thiên buông tay lái xuống, nhanh chóng đặt hai tay trên cửa kính, chắn trước mắt cô.
Ở khoảng cách này tất nhiên cả hai sẽ nhìn nhau rất rõ, cô né tránh ánh mắt đó:”Không có, tôi chỉ là đang nghĩ một Mộ Cẩn Thiên danh tiếng lẫy lừng như vậy mà đi bên cạnh là cô gái đến cả giày cũng không có, tôi chắc chắn là họ không biết là ai, nhưng anh thì khác”.
Mộ Cẩn Thiên bậc cười:”Cho dù cho họ mười lá gan họ cũng không dám hé răng để bàn tán về tôi”.
“Anh trước hết lấy tay ra được không?”_Thường Tiểu Niệm ngay lúc này nhận ra tim cô đập rất nhanh, đây là cảm giác mà cô có lần đầu.
– ——