Ngày hôm sau, Thường Bạch Song và Thường Trình Kiên thức dậy rất sớm, còn cô thì vẫn còn đang say giấc mộng đẹp.
Trong bàn ăn, Thường Bạch Song vừa ăn vừa nói:”Trình Kiên, tối nay con giúp ba đi dự một buổi tiệc được không?”.
Thường Trình Kiên cảm thấy e ngại:”Xin lỗi ba, e là không được đâu ạ, tối nay con có hẹn với mấy người bạn rồi”.
“Vậy thì tiếc quá!”_
“Sao ba không nhờ chị hai?” Thường Trình Kiên chợt nói.
“Con cũng biết tính của chị con rồi, nó chắc chắn sẽ cự tuyệt ngay thôi”..
“Con quên mất, chị ấy có khi nào tiếp xúc với xã hội thượng lưu đâu”.
“Thôi ăn cơm đi”.
Thường thì buổi sáng cô không ăn cơm cùng vì cô có chế độ ăn kiêng, cô chỉ ăn khi cô thấy vui vẻ.
Bữa cơm kết thúc, thì cô cũng đã thức giấc, đi xuống, quen miệng:”Chào ba, buổi sáng tốt lành”.
Thường Bạch Song bỗng nhiên nghĩ ra một việc:”Con gái đến đây, ba có chuyện muốn nói với con”.
Thường Tiểu Niệm nhanh bước chân ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh cô là ba, còn Thường Trình Kiên ngồi đối diện.
Ba cô cười cười:”Con có muốn đi dự tiệc không?”.
“Ba vốn biết câu trả lời còn hỏi con làm gì?”_Cô vô cùng lạnh nhạt nói, đối với cô những bữa tiệc như vậy càng làm cho bản thân mất thời gian, chủ yếu đến vui chơi, ăn uống này nọ, có gì vui đâu? Thà cho đi làm nhiệm vụ thì hơn?
“Con còn chưa nghe ba nói hết mà, bữa tiệc đó liên quan đến từ thiện, sẽ có uyên góp tiền cho các cô nhi viện, con thật sự không muốn đi?”.
Thường Bạch Song biết, con gái của mình rất thích những chuyện liên quan đến giúp đỡ người nghèo, hoặc các em nhỏ ở cô nhi, dù là sát thủ, tay nhuốm bao nhiêu máu tươi thì con gái ông vẫn có lòng vị tha vô độ.
“Được rồi, con sẽ đi?”_đúng như ba cô đoán, cô sẽ đồng ý ngay mà.
“Cảm ơn con gái?”.
“Địa điểm?”.
“Khách sạn Đồng Nhất, 8h tối”.
“Quyên góp tiền trễ vậy sao?”.
“Con cũng biết đó, buổi sáng là thời gian làm việc của những người đó, chỉ có buổi tối họ mới thật sự rảnh rỗi thôi”_Thường Bạch Song thở phào, con gái ông dường như đang nghi hoặc ông thì phải. Cũng may ông biết cách ăn mói.
Thường Trình Kiên khẽ cười nhìn ông.
“Trình Kiên, em có muốn đi cùng không?”_cô nãy giờ mới để ý đến cậu em trai này.
“Tối em có hẹn rồi chị”.
“Vậy chị đi một mình”.
Thường Tiểu Niệm ca hát tung tăng đi lên đến phòng, cả hai nhìn theo, cả kinh, đó là con gái và chị của họ sao?
Thường Trình Kiên khều khều:”Ba, ba không sợ khi chị biết ba gạt chị ấy chị ấy sẽ nổi trận lôi đình sao?”.
“Azzz, ba từng thấy nó nổi giận rồi, thêm lần này cũng chẳng sao?”.
“Ba thật là…”_Thường Trình Kiên lắc đầu cười khổ.
Cô đẩy cửa bước vào, lúc đó tiếng chuông điện thoại cũng đỗ.
Số lạ!
Cô nhấn nút tắt, và chỉ cách mấy giây lại tiếp tục gọi đến, cô đành phải bắt máy, bên trong giọng nói có phần lạnh lùng:”Là ai?”.
“Hôm nay cô rảnh chứ?”_Mộ Cẩn Thiên nghe cô bắt máy, cảm thấy vui mừng vì cô đã chịu nghe máy của anh.
Thường Tiểu Niệm đã nhận ra ngay giọng nói của anh ngày giây đầu tiên:”Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”.
“Với tôi không gì là không thể “.
“Ồ, vậy tôi cúp đây, anh ở đó mà tự luyến đi”.
“Khoan đã…”.
“Còn chuyện gì nữa?”.
“Tối nay cô rảnh chứ?”.
“Rảnh”.
“Vậy cùng tôi tham dự một buổi tiệc được chứ?”.
Cô vốn thông minh, có thể đoán cô và anh cùng tham gia một buổi tiệc. Nếu cô đi cùng anh có bất tiện không nhỉ?
Dù gì cô cũng không biết rõ lắm về buổi tiệc, lại nói cô là lần đầu đi tham dự, cũng chẳng biết ai cả?
“Tại sao anh muốn phải là tôi?”.
“Bởi vì tôi thấy cô thích hợp với tôi nhất!”.
“……”.
“Cô có thể suy nghĩ”.
“Không cần suy nghĩ, tôi đi cùng anh”.
“Vậy 6h tôi sẽ sang đó đón cô”.
“Không cần, tôi sẽ đến nhà anh”.
“Được tùy cô”.
Mộ Cẩn Thiên đang nghĩ, chắc anh đã phải lòng cô nhiều hơn rồi, đến cả nói chuyện qua điện thoại thôi cũng đủ làm cho anh tim đập nhanh, hơi thở nặng nề. Sợ bản thân sẽ nói gì khiến cô phật lòng.
– —–Hết Chương 6__….