Thường Tiểu Niệm nghe xong muốn cười nhưng vẫn không cười, anh thích cô đến điên rồi sao?
“Vào chủ đề chính đi?”
“Em ngồi xuống cái đã. Không cần gấp gáp?”
“Mộ Cẩn Thiên, rốt cuộc là anh hẹn tôi đến đây làm gì?”
“Nếu như tôi nói tôi sắp đính hôn thì sao?”
Thường Tiểu Niệm nhìn anh tận ba giây, sau đó im lặng, cả bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, miệng cô cong lên kiểu gượng gạo:”Như vậy thì tốt quá còn gì, anh cũng không phải thích tôi nữa, tôi cũng không phải thấy khó chịu khi có người đeo bám tôi?”
Mộ Cẩn Thiên bậc cười:”Em đang nói thật sao? Nhưng mà tôi thì không vui tí nào cả!”
Mộ Cẩn Thiên rời ghế, anh ôm lấy cô từ phía sau, làm trái tim cô đập mạnh và nhanh đến từng giây.
Mộ Cẩn Thiên tựa đầu vào vai cô:”Để tôi ôm em lần này thôi, lần cuối cùng và cũng là lần đầu tiên tôi được ôm em như vậy? Tôi mong em hãy sống thật tốt, sau này không ai quan tâm em như tôi nữa đâu cô gái mạnh mẽ?”
Thường Tiểu Niệm sắp khóc rồi, cô cầu ming anh đừng nói nữa. Từng lời mà Mộ Cẩn Thiên nói nó đều đánh mạnh vào trái tim cô, vừa rung cảm vừa tổn thương.
Thật khó chịu?
Thường Tiểu Niệm đẩy anh ra:”Chúc anh hạnh phúc? ”
Câu chúc lạnh lùng hơn cả băng phát ra từ miệng cô, Mộ Cẩn Thiên đưa tay muốn ôm cô lần nữa nhưng mà bóng cô dần khuất xa mất rồi, chỉ cò mùi hương thoang thoảng đâu đây của cô?
Nó lưu đọng lại rất sâu sắc
– —-