Mộ Cẩn Thiên thở dài sau đó lấy xe lái đi khuất dần. Mộ Kiên Thành quan sát chiếc xe sang trọng chạy đi, trong lòng thầm câm phẫn, có đứa cháu ruột thật khiến người ta câm ghét. Nhưng không sao, cháu à, chú đã biết điểm yếu của cháu là gì rồi!
Cháu cứ yên tâm, chú sẽ có món quà đặc biệt dành cho cháu.
…..
Mấy ngày sau đó, mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng, cũng không cò nghe ai nhắc đến sát thủ ẩn danh, cũng không thấy thế giới ngầm dậy nên sóng gió nữa.
Một ngồi làm việc ở tổ chức, dạo gần đây anh luôn nghĩ đến cô, cô không còn gặp mặt anh nữa, đến cả điện thoại cũng không gọi được. Rốt cuộc cô câm ghét anh đến như vậy sao?
Vừa lúc đó, thuộc hạ đi vào, trước khi báo cáo việc gì đó, phải cúi chào kính nễ:”Thiếu chủ, việc ngài giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi;”.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui”.
Hắn đi khỏi, căn phòng đầy quyền uy kia trở nên tĩnh mịch hẳn đi, giống như đang ở một nơi hoang vu, tĩnh lặng đến sợ hãi.
Một giỏt nước mắt nơi anh rơi xuống, vào bàn tay kia, nước mắt đàn ông một khi đã rơi chắc chắn cũng đã vượt qua một giới hạn nào đó.
Mộ Cẩn Thiên đã khóc, anh nhớ cô, nhớ rất nhiều. Thà rằng cô không gặp anh, nhưng chí ít cũng nên nghe máy anh, nhưng không tất cả mọi tung tích về cô hầu như đều không rõ.
Cô muốn hành hau trái tim anh như thế nào đây?
Anh không dám nghĩ mình sẽ chịu nổi nữa, trái tim của anh cứ một ngày trôi qua sẽ đau một lần trên giây, rất đau.
– —