Thường Tiểu Niệm đứng im lặng một chút. Vậy mà Mộ Cẩn Thiên cũng chẳng nói câu nào, cô thấy vậy, mới nói:”Mộ Cẩn Thiên, có thể nhờ anh một việc được không?”
“Em chờ tôi một chút”
Mộ Cẩn Thiên bỗng nhiên đi vào nhà, cô ngẩn ngơ nhìn theo.
Anh muốn làm gì đây?
Khoảng năm phút sau, Mộ Cẩn Thiên đi ra, anh mặc trên người một bộ đồ khác, không phải vest, cũng không phải âu phục, đơn giản là mộ bộ đồ rất đổi giản dị. Nhưng không kèm phần tuấn tú, có lẽ mê người hơn khi mặc vest.
Trên tay anh cầm một tấm thẻ có màu đen, cô không rõ là thẻ gì nữa.
“Anh định đi đâu sao?”_Thường Tiểu Niệm vẫn rất thắc mắc, cô còn cần anh đưa về nhà mà.
Mộ Cẩn Thiên kéo tay cô, đưa tấm thẻ cho cô cầm.
“Đây là cái gì?”.
“Thẻ này chỉ có một cái duy nhất trên đời, em chính là người có thể giữ nó, đồng thời, em là chủ nhân của nó”.
………..
Kết thúc câu chuyện ở nhà của anh, cô cuối cùng cũng về nhà của mình.
Tất nhiên, người đầu tiên hỏi cô chỉ có thể là ba.
“Tiểu Niệm, tại sao bây giờ mới về, tối qua có xảy ra chuyện gì?”
Thường Tiểu Niệm ngồi dựa lưng vào ghế sofa, buộc miệng:”Con đến thâm mẹ, đã lâu rồi con không trò chuyện cùng mẹ, cho nên nói rất nhiều chuyện, mãi cho đến sáng mới về”.
“Thế bà ấy có đáp lại con không?”
Thường Bạch Song cũng ngồi xuống, nghe con gái nhắc đến mẹ,ông cũng nhớ, mà không phải,hầu như lúc nào ông cũng nhớ đến vợ quá cố.
“Mẹ không trả lời con”.
Thường Tiểu Niệm thầm mắng bản thân.
Khi nào mà tầm cao nói dối của cô lại lên level nhanh như vậy?
– —-