Kim Vạn Sanh nâng ly nước lên, uống ực một cái, rồi nói:”Ừm, có vẻ như người ta có ý với cậu đó”.
Mộ Cẩn Thiên lấy làm vui sướng, mặt nở hoa ra đấy:”Cậu đi về đi”.
Nghe anh đuổi mình một cách không thương tiếc như vậy, không tránh khỏi bực dọc, Kim Vạn Sanh đập bàn đứng dậy:”Nè, cậu có lương tâm không vậy, người ta chăm sóc cậu cả đêm thì cậu vui đến nở hoa, còn tôi thì cậu đuổi như vậy sao? Cái tên mê sắc này”.
“Nói chung là cậu đi đi”_Mộ Cẩn Thiên đẩy đẩy lưng Kim Vạn Sanh ra ngoài cửa.
Vẫn không quên nói cho cậu ta nghe:”Cậu có biết cô ấy là ai không?”
“Không muốn nghe”_Kim Vạn Sanh khoanh tay trước ngực, ra vẻ hờn dỗi.
“Cô ấy là sát thủ ẩn danh”.
Kim Vạn Sanh vẫn chưa hờn dỗi được bao lâu, thì ho sặc sụa khi nghe bốn chữ sát thủ ẩn danh. Người mà ở cùng mình đưa Mộ Cẩn Thiên đi khỏi.
Rồi mình còn nặng lời, vậy mà lại là sát thủ ẩn danh sao?
Anh lấy tay sờ đầu mình, có vẻ như là cô băng bó.
Vừa lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ nhàng, không kém phần mạnh mẽ,ưu tư.
Bất giác, anh ngước lên nhìn, cô với khuôn mặt rõ còn say ngủ, tuy không trang điểm nhưng mà vẫn xinh đẹp ra đấy thôi.
“Sao em không ngủ thêm một chút nữa?”_Mộ Cẩn Thiên nói.
Thường Tiểu Niệm lấy tau dụi dụi mắt, hai con ngươi màu xám mê hoặc lịm đi trông thấy, nhưng cố mở lên, hôm nay cô đã ngủ quá giờ quy định mà bản thân đưa ra.
Cộng thêm việc, tối qua cô không về nhà, chắc chắn ba cô sẽ rất lo lắng đây?
“Tôi về đây?”
“Không ở lại sao?”.
Mộ Cẩn Thiên có chút hụt hẩng khi thấy cô đi đến cửa.
“Ừm”_Thường Tiểu Niệm ngoái đầu lại:”Ba tôi lo lắng”.
– ——