Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 98: Đường Cẩn lột xác – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 98: Đường Cẩn lột xác

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi trải qua cái đêm kinh hoàng đó, Đường Cẩn dường như trưởng thành hơn
rất nhiều, đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô lĩnh hội ra được rất
nhiều điều mà ở cái tuổi hồn nhiên ngây thơ hiện tại không dễ gì hiểura được.
Yêu, là không có thuốc chữa, là điên cuồng cực độ, vì hắn, mình có thể vứt bỏ
đi tất cả!

Trước giờ vẫn chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại yêu hắn sâu đậm đến thế,
cho đến khi phát súng đó nhắm đúng vào hắn, làm cho máu hắn tung tóe ra, thì
tấm chân tình mới có dịp thể hiện ra, thời khắc đó, không còn tính toán đến sự
sống cái chết, mất mát hay lợi lộc, chỉ nghĩ đến sẽ vì hắn đi đòi lại sự công
bằng, cho dù phải đổi bằng sinh mạng.

Trước giờ có khi nào nghĩ rằng bản thân lại điên cuồng đến thế? Thế mà lại dám
dùng đá đập kẻ khác? Dường như gã đó chết là do bị mình đánh thì phải?

Giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi, và cũng chính nhờ trải qua sự việc
lần này, bản thân mình mới thật sự trưởng thành.

Đối với một thiếu nữ ở tuổi mười bảy mà nói, đó là điều không thể tin nổi.

Trong hai ngày sau đó, Ninh Hân vẫn tự hỏi bản thân rằng, nếu việc như thế lại
xảy ra thêm một lần nữa, bản thân liệu có quá kích động như thế nữa hay không?

Bản thân trả lời Ninh Hân thế này: Chị Hân, em có thể không kìm chế được… Chỉ
e cắn được hắn em cũng cắn!

Ninh Hân ngẩn cả người, một cô bé nhìn bên ngoài có vẻ yếu đuối này, thế mà
bên trong lại mạnh mẽ vô cùng, không chút gì là yếu đuối cả, rất thực nữa là
khác, nếu đổi ngược lại là người nào khác, có thể khi rơi vào trường hợp như
thế chỉ biết sợ hãi ngồi ngây ra, riêng cô bé này lại không như thế, cô phản
ứng bằng cách nhảy ra khỏi xe, lao thẳng tới, thay người mình yêu đòi lại công
bằng…

Giờ khắc đó, sống chết đối với cô mà nói không còn quan trọng nữa, khoảnh khắc
đó, cô không kịp suy nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra cho bản thân…

Và cũng bắt đầu từ cái đêm hôm đó, một Đường Cẩn ở cái tuổi mười bảy, đã để
lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng một Ninh Hân đang độ tuổi hai lăm
kia.

Cùng giống như nhau, cùng trải nghiệm qua khoảnh khắc sinh tử, nhờ đó mà quan
hệ giữa hai người họ có chuyển biến bất ngờ, ngoài sự tưởng tượng.

Thật ra trong lời nói của Ninh Hân, có chút ẩn ý lộ ra rằng gã hói đó là do
Đường Cẩn giết chết, chính vì thế nên sau đó Đường Sinh mới bồi thêm cho gã
một phát súng nữa…

Mục đích Đường Sinh bồi thêm phát súng kia không ngoài việc tiêu trừ đi sự sợ
hãi, ám ảnh trong lòng Đường Cẩn, hắn sợ Đường Cẩn bị truy cứu sau này!

Trong lòng Đường Cẩn, những người bạn có thể cùng trải qua sinh tử có nhau,
thì đều có thể có lòng tin kiên định lẫn nhau, quan hệ giữa Ninh Hân và Đường
Sinh phải chăng là mối quan hệ này, hai bên có thể tin tưởng tuyệt đối vào
nhau? Trước giờ cô vẫn xem và hiểu mối quan hệ giữa hai người chỉ là chị em,
cô chưa từng nghĩ rằng giữa hai người đó có quan hệ gì khác.

Suy cho cùng khoảng cách tuổi tác giữa họ quá xa, cách nhau đến bảy tám tuổi,
nếu Đường Sinh phải chọn lựa đối tượng để làm ‘người yêu’ khẳng định bản thân
cô có ưu thế hơn hẳn Ninh Hân.

Cũng bởi trong lòng nghĩ thế, cho nên Đường Cẩn không còn thấy ghen tị với
Ninh Hân nữa, huống chi đã cùng nhau trải qua chuyện đêm hôm đó, chuyện cô
không còn bài xích Ninh Hân là chuyện rất hiển nhiên.

Cũng có thể, một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra một vài bí mật nào đó, nhưng
tin chắc rằng vào thời điểm cô phát hiện ra mọi chuyện thì Đường Cẩn khi đó đã
không còn là Đường Cẩn của hôm nay, bởi khi đó cô đã thật sự trưởng thành lên
rất nhiều rồi.

Trong những ngày Đường Sinh nằm viện, Đường Cẩn mỗi ngày khi tan học cũng đều
chạy tới bệnh viện, buổi trưa hay tối đều đến, thậm chí cùng Ninh Hân hai
người thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh, không để một mình La Sắc Sắc ở
lại bệnh viện, nếu không phải là Ninh Hân cùng Sắc Sắc thì là cô cùng Sắc Sắc.
Tóm lại, mỗi tối trong bệnh viện ít nhất phải có hai người ở cùng Đường Sinh.

Ba mẹ của Đường Cẩn một ngày cũng chạy ra chạy vào bệnh viện hai ba lượt, hai
người họ không biết rõ sự tình là như thế nào. Việc này, không ai lên tiếng
cả,La Sắc Sắc biết thực tình nhưng cũng không thể biết được chuyện Đường Cẩn
đã giết người. Đường Sinh đã dặn dò Ninh Hân cùng Đường Cẩn, bất luận là ai
cũng không được phép nói ra.

Nhiều hay ít, trong lòng Đường Cẩn vẫn còn chút gì đó kinh hoàng, thậm chí là
những ngày sau đó, cô không dám ngủ một mình.

Bởi khi vừa nhắm mắt lại, thì cảnh tượng gã hói máu me đầy mặt lại hiện ra
trong đầu cô, sợ đến nỗikhông thiết ăn uống gì cả.

May mà còn có Ninh Hân, cô kể một số chuyện và vài việc bản thân mình từng
trải qua cho Đường Cẩn nghe, nhờ đó mà Đường Cẩn thấy ổn hơn rất nhiều, vô
hình chung quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Đường
Cẩn nhận thấy rằngNinh Hân và Ninh Manh hoàn toàn không giống nhau, Ninh Hân
cởi mở, thẳng thắn, chân thành và dứt khoát, một là mộtmà hai là hai. Còn Ninh
Manh thì có chút khó hiểu, tính toán và hẹp hòi, hai chị em họ đúng là khác
biệt rất lớn.

Hai ngày naynghe lời của Ninh Hân, không chạy xe, Ninh Hân sợ cô vẫn còn bị
ảnh hưởng của chuyện đêm trước, tâm trạng sẽ không ổn định, sợ lại xảy ra tai
nạn, cho nên cách tốt nhất là đi bộ hoặc ngồi taxi. Đường Cẩn cũng có chút lo
lắng, mong muốn khoảng thời gian này nhanh chóng trôi qua càng nhanh càng tốt.

Tan học vào giữa trưa, cô lại gọi taxi đến bệnh viện, mất khoảng hai mươi
phút, trên đường đi còn gọi cho La Sắc Sắc hỏi thăm tình hình.

Giờ thì Đường Cẩn cũng có một chiếc di động bên mình, tất nhiên đây là món quà
Đường Sinh tặng cô rồi, mục đích chính là để liên lạc cho thuận tiện hơn.

Nếu là lúc trước, Đường Cẩn nhất định sẽ từ chối không nhận, nhưng gần đây xảy
ra chuyện, cô luôn bận tâm đến tình hình của Đường Sinh, nên mới nhận nó.

Trong khu săn sóc đặc biệt, La Sắc Sắc chòm người ra từ cửa sổ bên trong phòng
bệnh nhìn ra bên ngoài, Đường Cẩn đi đến bên cạnh cô, cô cũng không hay biết.

– Ôi… một nghịch tử phá giahạnh phúc nhất trần đời, chỉ cái mông của hắn
thôi mà cũng có hai cô y tá xinh đẹp thay phiên nhau thay băng, trong lòng hắn
chắc vui không tả được đây.

La Sắc Sắc tự mình lẩm nhẩm, hoàn toàn không biết bên cạnh mình có người,
Đường Cẩn nghe được câu cô vừa lẩm bẩm, hai má đỏ ửng lên, cũng không nén nổi
tỏ mò, nhoài người ra cửa sổ xem, cảnh tượng bên trong mang chút hương vị của
sự ấm áp, hai y tá khoác trên mình hai chiếc áo trắng xóa, một trái một phải,
cúi người xuống hầu hạ cho Đường Sinh lúc này với phần dưới của hắn không một
mảnh vải che thân đang nằm trên giường bệnh, cặp đùi săn chắc của hắn, thêm
hai cái mông tròn lẳng nữa chứ, tràn đầy nhựa sống.

Trong ba ngày ba đêm ở đây, Đường Cẩn, La Sắc Sắc hay Ninh Hân có ai chưa từng
được thấy qua nửa phần dưới lõa thể cùng với vết thương của hắn? Có lúc thay
rửa vết thương thì đuổi bọn họ ra ngoài hết, để cho vết thương của hắn nhanh
lành miệng, một ngày thay rửa 8 lần, hộ lý cực kỳ chu đáo…

– Ai yo…Em muốn dọa chị đứng tim mà chết hay sao thế?

La Sắc Sắc mãi đến khi Đường Cẩn áp sát người vào người cô cô mới phát hiện,
đưa tay ra quàng vào bờ vai thon thả của Đường Cẩn.

Đối với cảnh tượng bên trong, Đường Cẩn trong lòng hơi có chút không vui,
người bán lõa thể nằm trên giường là bạn trai mình chứ không ai khác, cho dù
là y tá hay bác sĩ thì cũng phải ý tứ một chút mới được chứ? Thay rửa vết
thương thôi mà cũng mất nửa ngày? Đáng ghét nhất là cô nàng y tá đứng phía bên
tay phải, sao có thể để cả tay còn lại vịnh lên trên đùi của hắn chứ? Tự mình
đứng không vững sao? Hay là thừa cơ hội lợi dụng? Tất cả những suy nghĩ đó cứ
lởn vỡn trong đầu Đường Cẩn lúc này.

– Chị Sắc, chỉ là rửa sơ vết thương thôi, tự chúng ta cũng có thể làm được
mà?

La Sắc Sắc bật cười:

– Tên nhóc này khó khăn lắm mới có cơ hội hưởng thụ, em cứ mắt nhắm mắt mở
đi.

Đường Cẩn bị lời nói của Sắc Sắc làm cho mặt càng thêm đỏ, thấy Sắc Sắc vẫn
còn nhìn vào bên trong, trong lòng máu ghen nổi dậy, nhìn Sắc Sắc một cách nhẹ
nhàng:

– Còn xem nữa sao?

– Ừ, nhất định phải xem, lỡ như để xảy ra sơ xuất gì hai y tá đó chối tội thì
sao? Ôi trời, mông của hắn trắng thật đấy!

Đường Cẩn lườm một cái, mặt đỏ bừng bừng, trắng cũng không cần phải nhìn chằm
chằm thế kia đâu, trong đầu cô nghĩ thế, chị Sắc Sắc, chị cũng hơi quá rồi đó?

La Sắc Sắc thì sao, trong lòng không hề chấp nhặtnhững chuyện này. Vẻ bên
ngoài của cô cực kỳ đoan trang thanh tú, bên trong thì đúng là có chút ham
muốn, đối với nghịch tử phá gia ư, cô cũng không phủ nhận mình thích tiểu tử
thối này, đặc biệt là sau nhiều lần cùng hắn trêu đùa quá trớn, thậm chí là
động tay động chân, đối với hắn không có chút gì là đề phòng hay giữ kẽ, cũng
dần dần hiểu được nghịch tử phá gia này hắn chỉ là một con hổ giấy.

Sao lại là hổ giấy, mà hổ giấy là gì? Đó chính là chỉ việc miệng hắn thì bi ba
bi bô hung ác, nhưng hành động thực tế thì chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.

Đường Sinh có thật là hổ giấy không? Phải nói là ít hay nhiều cũng có đôi
chút. Thật ra nguyên nhân cũng chính bởi hắn quá hiểu đời, bên ngoài thì là
một chàng thiếu niên, nhưng khi ở vào một số tình huống hay một vài sự việc,
hắn có nguyên tắc rất kiên định, xe có thể tùy tiện đập, nhà có thể tùy tiện
phá, nhưng phụ nữ thì sao? Không thể tùy tiện lên giường, kiếp đó của hắn
phóng túng đủ rồi, có thể nói ‘đêm đêm làm tân lang, ngày ngày thay tân
nương’, cuộc sống cực kỳ trụy lạc.

Đường Sinh của kiếp này phải thay đổi, bây giờ hắn muốn tận hưởng những cung
bậc của tình yêu, không tùy tiện lên giường với bất kỳ cô gái nào, hắn muốn
thưởng thức!

Với hắn, mỗi một người phụ nữ đều có những nét quyến rũ độc đáo riêng, phải
biết kéo tơ lột kén từ từ thưởng thức họ, hương vị mỹ miều không dễ gì dùng từ
ngữ mà có thể lột tả hết được, chỉ có thể dùng con tim mình cảm nhận lấy, nuốt
cả quả táo, hái sạch đẩy ngã, sướng đã rồi vứt bỏ, đó không phải là cảnh giới
cao nhất của quá trình cưa cẩm.

Giống như Đường Cẩn, Ninh Hân, La Sắc Sắc những mỹ nữ xinh đẹp, nếu tùy tiện
cầm lên đặt xuống, vậy thì còn gì những dư vị ngọt ngào?

Trong phòng bệnh, mỗi một lần thay rửa vết thương cũng phải mất đến mười mấy
phút hoặc lâu hơn, tiếp sau là hình ảnh hai cô y tá mặt đỏ bừng rời khỏi…

Đường Cẩn trong lòng rất không thoải mái, trong bụng oán thầm hai nàng y tá
kia, các cô có nết không vậy? Thay băng thôi mà cũng thay đến nổi mặt đỏ tía
tai, mắt có cần lấm la lấm lét vẻ xấu hổ không chứ?

Khi cô và La Sắc Sắc bước vào bên trong, trên người Đường Sinh đã được che tạm
bằng chiếc chăn mỏng, chiếc mông tròn lẵng nhô lên bên dưới chiếc chăn, thấy
rất rõ, trong lòng Đường Cẩn chỉ mong sao hắn xuất viện nhanh nhanh cho rồi,
không thể chịu nổi cảnh phơi mông mãi thế này được, có một số phụ nữ thèm khát
đến phát cuồng rồi!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.