Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cứ thế mãi đến tận hơn 11 giờ đêm mà vẫn không có chuyện gì xảy ra cả, Đường
Sinh ngồi trên ghế lái của chiếc Infiniti mà có chút nghi ngờ.
– Gì thế này? Hiệu ứng hồ điệp sao? Một số sự việc nào đó đi ra ngoài quỹ đạo
rồi sao?
Ninh Hân đi đi lại lại tại chốt canh giữ, Lý Vân Phong, trung đội trưởng một
trung đội, đi tới:
– Ninh thủ trưởng, cô hết ca trực rồi…
Đưa cổ tay lên xem đồng hồ, Ninh Hân khẽ gật đầu:
– Ừ, các anh cần đề cao cảnh giác hơn nữa nhé, tôi về trước đây…
– Được rồi, chiếc Infiniti bên vệ đường chắc hẳn đang đợi cô, chìa khóa chiếc
chính hãng giao cho tôi vậy…
Lý Vân Phong hướng về Ninh Hân nháy mắt nói.
Ninh Hân liếc anh ta một cái, tay vẫn móc chìa khóa ra đưa cho anh ta:
– Đừng ăn nói lung tung đấy, hắn chỉ là em trai tôi thôi.
– Vâng, thưa Ninh thủ trưởng, ai nghĩ ngợi lung tung, đoán mò đoán bậy, tôi
xử lý ngay lập tức…
– Tránh qua một bên, cẩn thận không tôi xử lý anh trước tiên bây giờ.
Ninh Hân có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên, cũng may lúc này là đêm tối,
lại mang kính đen, nên không lo anh ta sẽ nhìn ra.
Cô bước nhanh chân lên ngồi trên chiếc Infiniti, lúc chạm mặt với Đường Cẩn
cũng không biết nói gì:
– Chúng ta có nên đi ăn bữa khuya không đây? Thấy hơi đói rồi.
– Chị hết ca trực chưa? Chị Cẩn đây không biết có ý kiến gì hay không?
Đường Sinh lên tiếng đáp lời Ninh Hân, đầu hơi nghiêng sang một bên hỏi Đường
Cẩn.
Đường Cẩn ngồi ở ghế sau sắp ngủ gục ra rồi, ậm ừ một tiếng:
– Không có ý kiến, tùy hai người vậy…
Thế là, chiếc Infiniti quay đầu, theo hướng vào thành phố mà chạy, Đường Sinh
lặng lẽ thở phào một cái, có một số việc đã không phát sinh?
Trên đường chạy dọc theo quốc lộ tiến vào thành phố, ánh mắt của Ninh Hân luôn
hướng nhìn ra bên ngoài cửa xe, khoảng không bên ngoài là cả một vùng ngoại ô,
hai bên nam bắc có đồng ruộng, thôn trang, xa xa là ngã ba đường mòn, có con
đường dẫn đến thôn trang nào đó, tối om om nhìn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn
thấy ánh đèn le lói cách đó khoảng chừng hai ba cây. Đột nhiên, trên con đường
tối đen như mực đó có ánh sáng đèn xe chiếu qua rồi lại mất đi trong nháy mắt…
Ninh Hân trong lòng thảng thốt, lạ thật, conđường mòn của thôn trang khu ngoại
ô, giờ này lại có một chiếc xe ở đây làm gì cơ chứ? Đèn thì lúc sáng lúc tắt,
giờ này nếu nhìn về phía đó, không nhìn kỷ chưa chắc đã nhìn ra ở đó có một
chiếc xe, bởi được che khuất bởi hai hàng cây bên vệ đường…
– Đường Sinh, quẹo sang bên phải ở khúc quanh phía trước đi, có gì đó khác
thường, cậu cẩn thận đấy!
Ninh Hân vừa nói tay vừa rút súng ra.
Dựa vào trực giác kinh nghiệm đặc công hai ba năm nay, Ninh Hân dự cảm có điều
gì đó không hay sẽ xảy ra, nhưng vẫn không dám khẳng định chắc chắn, quan sát
bên đường thử xem, trong lòng vẫn hy vọng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, bởi
suy cho cùng Đường Sinh, Đường Cẩn hai người họ không giúp mình được nhiều
trong những tình huống như thế này, ngược lại còn có khả năng liên lụy đến bọn
họ nữa.
Đường Sinh đưa mắt nhìn Ninh Hân, sau nhanh chóng chuyển tầm mắt hướng về phía
Ninh Hân , nhìn dọc theo khúc quanh tối om om như mực đó, bóng dáng một chiếc
xe hiện ra trong tầm mắt, tim hắn đập nhanh hơn, có chút loạn nhịp, cái gì đến
cuối cùng cũng đã đến, thì ra tất cả những thứ này xảy ra trên đường Ninh Hân
tan ca trở về, khó tránh cô ấy có thểbị thương, trong bụng nghĩ thầm như thế,
vội lên tiếng:
– Cẩn Cẩn, cậu nằm yên ở ghế sau nhé.
Đường Cẩn thấy Ninh Hân rút súng ra, cũng rất sợ hãi, bệnh yếu tim như muốn
phát tác:
– Chuyện gì thế ?
– Đừng hỏi, nằm thấp xuống đi, không cho phép thì đừng ngóc đầu dậy…
Đường Sinh nghiêm giọng dặn dò, Đường Cẩn liền nghiêng mình nằm ngang xuống
ghế.
Ngã ba là một con đường đất chứ không phải đường tráng nhựa hay xi măng, nhưng
đối với chiếc Infiniti mà nói, con đường này không là gì cả, Đường Sinh điều
khiển vô lăng cho xe tiến vào, rất điềm tĩnh, nhìn từ xa, chiếc xe cứ y như là
đang chạy từ đây về nhà mình vậy, nhìn không thấy có gì khác thường cả.
– Ninh Hân tay phải cầm súng, lặng lẽ bấm chốt an toàn, kính nhìn ban đêm
xuyên qua chắn gió trước mặt, nhìn quét qua chiếc xe dừng trên con đường đất
phía trước, là một chiếc Sa Mạc Vương màu quân lục, có điều biển số xe lại là
biển số của địa phương chứ không phải của quân đội, mượn ánh đèn xe chiếu vào
bên trong, không có người? Xem ra tình huống rất không may rồi, lúc nảy đèn
của chiếc xe này vẫn còn nhấp nháy sáng, giờ thì trong xe lại trống rỗng không
một bóng người?
Đường Sinh lái chiếc Infiniti chầm chậm chạy lướt qua nó, trong lòng khó tránh
có chút hồi hộp:
– Chị Hân, hai gã chạy ra từ gian nhà chính kìa, nổ vài phát súng đi?
Ninh Hân đưa ngón trỏ trái ra bóp cò, một tiếng súng nổ, cô im lặng không nói
lời nào.
Đường Sinh trong đầu đã có tính toán, hắn cũng nhìn thấy trong chiếc Sa Mạc
Vương không có người, lẩn trốn cả rồi sao? Hay là có chuyện gì khác?
Đường Cẩn chỉ có vẻ hồi hộp căng thẳng, nằm sấp phía sau xe, không dám nhúc
nhích, mông vểnh cả lên…
Thời điểm hai chiếc xe giao nhau, Ninh Hân theo sự di chuyển của xe mà xoay
đầu nhìn vào bên trong chiếc xe đó, cảnh tượng nhìn thấy rất rõ ràng, gã lái
xe nằm nghiêng trên ghế lái, bên trong xe dường như chỉ có một người, thời
khắc này, Ninh Hân cũng khẩn trương:
– Đường Sinh, có chuyện rồi, cho xe dừng ở phía trước đi…
Chiếc Infiniti sau khi lướt qua chiếc Sa Mạc Vương, thì dừng lại bên vệ đường,
hai chiếc xe cách nhau khoảng cách chừng độ bảy tám mét.
– Tắt đèn xe đi… quan sát xung quanh xem…Cậu chuẩn bị tốt tinh thần xông lên
phía trước
Ninh Hân dặn dò rồi quay đầu quan sát
Cứ thế, hai chiếc xe trên mặt đường đất hình thành thế đối mặt kỳ dị, Đường
Sinh khẩn trương không nói, Đường Cẩn nằm úp sấp phía sau càng thêm sợ hãi
hoảng hốt.
– Chị xuống xe đây…
Ninh Hân trước sau vẫn là người can đảm nhất, cô chủ động xuất kích.
– Đừng, chị Hân, lấy tĩnh chế động đi!
Đường Sinh trong lòng hơi run, đưa tay ra giữ chặt tay trái của Ninh Hân,
trong lòng thấy có sự bất an.
– Không việc gì đâu, chị có mặc áo chống đạn, hai đứa cứ ngồi yên trong xe là
được.
Ninh Hân nói xong liền mở cửa xe bên phải nhảy xuống, Đường Sinh muốn ngăn
cũng ngăn không được , bất lực giương mắt nhìn.
– Cẩn Cẩn, em ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé, bất kể xảy ra chuyện gì cũng
đừng nhúc nhích nhé…
Đường Sinh quay đầu lại dặn dò Đường Cẩn.
– Đường Sinh, tớ, tớ sợ lắm…
Đường Cẩn nằm sấp ở ghế sau, toàn thân cô run lẩy bẩy:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
– “Không có gì đâu, tớ xuống xe xem thử…
Đường Sinh vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng súng vang lên.
Đường Cẩn hét lên một tiếng thét chói tai… Đường Sinh không kịp suy nghĩ
nhiều, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống dưới đường.
Lúc vừa dùng sức đóng cửa xe lại, quay đầu lại chợt nhìn thấy Ninh Hân đã lăn
ngã dưới đất.
– Chị Hân… chị Hân, chị không sao chứ…
Hắn nhanh chân chạy về phía đó, cửa trước của chiếc Sa mạc vương cũng được mở,
một gã hói đầu từ trong xe bước ra, có vẻ như gã bị trúng đạn…
Ninh Hân cũng nghe thấy bước chân của Đường Sinh nhảy xuống khỏi xe, bất chợt
trong lòng lo lắng, không quản được nhiều thứ như thế, liền xoay người lăn qua
phía hắn và đứng dậy.
– Cậu điên rồi à? Xuống đây tìm cái chết hả…
Cô đứng dậy lúc này là vì muốn thu hút sự chú ý của một tên đang ẩn nấp bên
trong, không để gã đưa Đường Sinh vào tầm ngắm, kỳ thật Đường Sinh nhảy xuống
khỏi xe vì nghĩ rằng Ninh Hân bị trúng đạn, cho nên bất chấp tất cả, nào ngờ
là đối phương bị trúng đạn, mồ hôi… Mình xuống xe có phần hơi vội vàng rồi,
đáng ra phải tin tưởng người có thân thủ cao cường như chị Hân hoa khôi cảnh
sát đây mới phải.
Giờ khắc này, tim đập loạn xạ, lộ rồi, bị lộ rồi, cùng lúc trong đầu Đường
Sinh đang thầm kêu, trong tầm nhìn của Đường Sinh một bóng đen xuất hiện, thân
thể cường tráng to khỏe của hắn liền nhảy ra đè lấy và che cho Ninh Hân, đồng
thời rú lên một tiếng:
– Chị Hân, bên phải trong đám ruộng kìa…
Ninh Hân cũng đang tìm nhưng không thấy gã có súng đang ẩn nấp còn lại, nghe
thấy tiếng rú của Đường Sinh, phản ứng liền ngay lập tức, khi đó thân thể của
Đường Sinh cũng đã nhảy đến bên cạnh cô, hai người xoay người cùng lúc, tiếng
súng vang lên, một làn khói súng bốc lên từ bên phải đám ruộng.
Đường Sinh kêu thảm một tiếng, giữa đêm tối sao lạnh, không gian mờ mịt một
tia máu phóng ra từ thân thể hắn…
Trong phút chốc, lòng dạ Ninh Hân cứ như bị dao đâm vậy, trong mắt cô lúc này
đằng đằng sát khí, tay trái ghì chặt lấy thân thể Đường Sinh, trong lúc cả hai
cùng ngã sấp xuống cũng là lúc tay phải cô bóp cò súng, đùng đùng đùng, ba
phát súng được cô bắn ra, trong ruộng vọng ra tiếng kêu rú, đối phương quả
nhiên bị trúng đạn.
Những phát súng Ninh Hân nổ trong lúc lăn người dưới đất, tầm ngắm tuy có gặp
chút khó khăn, nhưng tài bắn súng của cô quả là xuất thần nhập quỷ, phát đầu
tiên đã nhắm trúng vào đối phương, có lẻ là trúng vào cổ tay cầm súng của đối
phương, phát thứ hai và ba đáng ra là nhắm vào đầu gã, nhưng bị ảnh hưởng bởi
sự va chạm, một phát trúng vào vai trái, phát còn lại bay lướt qua cái đầu hói
của gã, không gì nghi ngờ nữa, gã bị thương nặng rồi.
Phịch một tiếng, Ninh Hân thả cả cơ thể của Đường Sinh xuống đất, cảm giác như
trước ngực của cô bị ép đến khó thở, nghe đau nhói, có chút choáng váng, trong
đầu thì thầm niệm 'A Di Đà Phật', chỉ mong đối phương tạm thời mất đi năng lực
phản kích.
Đường Sinh sắc mặt tái nhợt, tay ôm chặt lấy Ninh Hân, môi run rẩy:
– Đạn trúng vào phần mông, không chết được đâu…
– Cậu không cần mạng nữa đúng không? Ngốc ạ…
Ninh Hân mắt ngấn lệ nói, trong nháy mắt cô nhìn thấy được sự quan tâm của
Đường Sinh dành cho mình trong nụ cười chua chát của hắn, hắn chỉ là một chàng
thanh niên bình thường, nhưng trong thời khắc nguy hiểm nhất lại dũng cảm nhảy
ra khỏi xe lo cho an nguy của mình, để làm được thế thì cần biết bao nhiêu là
dũng khí và lòng can đảm? Trời ạ, tên ngốc này, chị đáng để cậu nhảy khỏi xe
bất chấp nguy hiểm của mình thế sao?
Trong lúc mắng hắn, cũng là lúc cô cảm thấy ngọt ngào nhất, có một người đàn
ông có thể vì mình mà liều mình, cô thấy mình sống cuộc đời này quả không uổng
phí!
Đường Cẩn bên trong xe cũng như phát điên lên, khi nghe tiếng súng nổ cô thực
sự sợ hãi, khi nhìn thấy Đường Sinh nhảy ra khỏi xe, cô cũng không còn quan
tâm đến an nguy của mình nữa, mà ngồi hẳn dậy, nhìn qua cửa kính sau xe, chút
ánh sáng trăng cho cô nhìn thấy được khi Đường Sinh bổ nhào vào người Ninh
Hân, trên người hắn có tia máu bắn ra, lúc đó, đầu ốc cô thật sự trống rỗng.
Đường Cẩn đẩy cánh cửa sau của chiếc Infiniti ra, thét tiếng thét chói tai và
lao tới, nhắm hướng đồng ruộng phát ra làn khói súng mà lao tới, cô chạy đến
tìm gã đàn ông đạ giết chết Đường Sinh tính sổ…
– Trả Đường Sinh lại cho tôi…
Đồ khốn…, đồ sát nhân…, đồ chó…
Cô rõ ràng nhìn thấy có người nổ súng từ nơi này bắn trúng vào người của Đường
Sinh, cô chính là đi tìm cái chết, trước khi chết cũng phải cắn hắn một cái,
đòi là chút nợ cho Đường Sinh. Gã đầu hói bị thương nặng nằm trên ruộng có
chút ngây người, tay run rẩy nâng súng lên muốn kết liễu cô gái… nhưng không
có sức, Ninh Hân thêm một phát nữa xuyên qua động mạch gã, bởi vì vai trái gã
đã trúng đạn, giờ thêm cánh tay trái…
Gã giờ chỉ có thể trừng mắt nhìn cô gái đang lao về phía gã, một chân dẫm lên
mặt gã:
– Con **, mày muốn chết sao…
– Mẹ mày mới là con đĩ…
Trả Đường Sinh lại cho tao…đồ cặn bã…
Giậm xong chân kia Đường Cẩn cũng bị ngã sấp xuống, cô trở mình đứng dậy, đôi
mắt long lanh mọi ngày giờ chỉ còn lại sự thù hận, một chân nữa cô xoáy vào
mặt gã, chỉ thiếu mỗi việc móc mắt gã ra nữa thôi…
– Trả Đường Sinh lại đây…
Đường Cẩn khóc kêu thảm thiết, thêm vào đó là cào cấu gã. Gương mặt gã sát
nhân bị cô cào nát, máu me bê bết, gã hừ hừ rên rĩ, khổ nổi hai tay gã không
sao cử động được, bã vai thì rỉ máu, trong lòng hắn thì khỏi phải nói rồi:
– Con ** kia, có giỏi giết tao đi!
Đường Cẩn như sực nhớ ra gì đó, liền cướp khẩu súng trong tay gã, nắm thật
chặt, cô cúi đầu vẻ đầy phẩn nộ cắn chặt răng vào nhau, gã đầu hói kêu thảm,
co giật cả người, bất lực không cướp được khẩu súng trở lại tay,cô cố hết sức
tóm lấy gã đầu hói:
– Đồ cặn bã, ngươi đền mạng cho Đường Sinh đi…
Đường Cẩn hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình lúc này nữa, cô như
kẻ mất hết lý trí, vừa khóc vừa la, quờ quạng vớ được cục đá bên cạnh, nắm lấy
nó và đập vào đầu gã hói…
Máu trên đầu gã hói đầu phún lên đầy mặt Đường Cẩn, gã bắt đầu rơi vào trạng
thái hôn mê bất tĩnh, nhưng Đường Cẩn lúc này vẫn không dừng múa máy hòn đá
trên tay mình:
– Trả Đường Sinh lạicho tao!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi