Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Ninh Hân cúp máy, mắt hắn trợn
lên, tức giận…dám cúp điện thoại của tôi sao?
Chiếc Infiniti nổ máy ầm ầm, được một lúc thì phóng lên mặt đường chạy mất
hút, nghịch tử phá gia máu dồn lên tận não, không được rồi, chuyện đổ máu đêm
nay không thể để nó xảy ra được, làm thương tổn đến ‘người tình’ của ta, thế
sao được? Trong lòng mình, Đường Sinh từ lâu đã xem Ninh Hân là người tình lớn
tuổi của mình rồi.
Có thể cuộc tình này sẽ không đi về đâu, nhưng đã bắt đầu rồi, đành phải dũng
mãnh tiến thân lao đầu vào thôi, nếu dừng lại thì còn gì để nói nữa. Yêu thì
yêu thôi, chí ít Lão Tử đây sau này cũng không hối hận, cái này gọi là 'Hôm
nay có rượu hômnay say, ngày mai không rượu dùng nước thay'.
Khi Đường Cẩn ra khỏi cổng trường, thoáng nhìn đã thấy chiếc Phinney dừng ở
bên kia vệ đường, lúc sáng sớm khi đi, cô đã để ý đến chiếc xe này rồi, sau đó
trên đường La Sắc Sắc đưa mình đi học, cũng hỏi cô một câu, chứng thật là
Đường Sinh lái nó đến rồi.
Lúc này nhìn thấy chiếc Infiniti đậu ở đây, thì biết là Đường Sinh đến, trong
lòng bỗng thấy dâng trào cảm xúc ngọt ngào, rất mãnh liệt.
Bước vội để tránh những bước chân của những học sinh lúc tan trường, Đường Cẩn
qua bên kia đường, khoảng cách cô cách chiếc xe càng lúc càng gần, len lén
nhìn vào bên trong xe, quả nhiên là tên hư hỏng Đường Sinh đang ngồi trên ghế
lái của chiếc xe nhìn về hướng cô đi tới, Đường Cẩn không nói năng gì mà đưa
tay ra hiệu chỉ về trước, ý nói Đường Sinh cho xe chạy lên phía trước.
Cô không muốn có nhiều người cạnh trường học nhìn thấy, có chút dè dặt khi
bước lên xe, Đường Sinh cho xe di chuyển lên phía trước một cách chậm chạp,
vừa quẹo qua khúc quanh trước mặt, Đường Cẩn nhanh chóng mở cửa xe bước vào,
động tác vô cùng nhanh lẹ, cứ như kẻ trộm vậy.
– …Đây lại là xe của ai nữa thế… Cậu nói cậu một ngày không đến lớp, chính là
ra xã hội lăn lộn đúng chứ?
Nếu nói Đường Cẩn không lo lắng cho việc học hành của Đường Sinh thì là nói
sạo rồi, trong đầu cô bây giờ, vẫn luôn cho rằng học hành là con đường duy
nhất để tiến thân, cô căn bản không biết được ‘con đường học vấn’ hiện tại của
Đường Sinh, so với các giáo viên trong trường thì kiến thức uyên thâm hơn gấp
mấy lần ấy chứ, cho nên không thể trách cô có cách nghĩ như thế được.
– Của một mỹ nhân nhờ tớ tạm thời bảo quản, cậu không ghen đấy chứ?
Đường Sinh biết rằng sớm hay muộn thì cô cũng phát hiện ra, chi bằng nói thật
cho rồi.
– Hứ.
Đường Cẩn nhổ một ngụm nước bọt, gương mặt thanh tú đỏ lựng lên, véo nhẹ vào
bắp tay của Đường Sinh:
– Cậu lại xin sỏ… xe của chị Hân đúng không?
– Ừ…
Chuyện của ngõ Lão Đường chị Hân giúp cũng không ít, chính tớ là người vạch ra
kế hoạch đó, cuốn chị Hân và ba của chị, Ninh Chủ tịch quận vào, bao gồm cả dự
án tổ chức lạinhà máy Ổ Trục, rất nhiều việc cần phải làm, mới có thể giải
quyết dứt điểm vấn đề giải phóng mặt bằng của ngõ Lão Đường, tất cả đều là
phiền toái do Đường Dục tạo ra, phải cảm ơn chị Hân mới phải, lát nữa chúng
mình tìm chị cùng dùng cơm nha?
Đường Cẩn gật gật đầu, có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng ra Đường Sinh
với Ninh Hânlớn hơn cô và hắn đến bảy tám tuổi lại có quan hệ thân thiết đến
như vậy.
Có một số bí mật, cả đời không thể tiết lộ ra được, quan điểm của Đường Sinh
chính là cố gắng hết sức làm cho quan hệ giữa Đường Cẩn và Ninh Hân tốt đẹp
lên.
Nói cách khác, Ninh Hân có thể chấp nhận sự tồn tại của Đường Cẩn, nhưng còn
Đường Cẩn thì lại rất khó chấp nhận sự tồn tại của Ninh Hân, sở dĩ như vậy bởi
lập trường của hai người không giống nhau, quan hệ yêu đương giữa Đường Sinh
và-Ninh Hân không dễ gì được người đời thậm chí là người thân chấp nhận, bởi
chênh lệch tuổi tác giữa họ quá lớn. Về mặt này, bản thân Ninh Hân cũng hiểu
rất rõ, bởi thế nên trong lòng cô rất yếu thế, cô chỉ muốn đem bí mật giữa
mình và Đường Sinh chôn dấu tận đáy lòng.
Có lẽ “mối tìnhchị em’ này ngay từ lúc bắt đầu đã được định sẵn mang chút gì
đó sẽ rất ảm đạm, nhưng cũng rất khiến người ta phải mất hồn.
Đường Sinh là kẻ tham dục, với phụ nữ hắn bao giờ cũng dành sẵn sự ưu ái, chỉ
nói đến vị trí của mỗi người trong lòng hắn thôi, xem ai chiếm phần quan trọng
hơn. Kiếp trước, cái chết của Đường Cẩn để lại nỗi đau vô tận trong lòng hắn,
hắn trách giận bản thân nặng nề nhất, cho nên khi đó hắn đối xử với Đường Cẩn
tốt nhất, kế đến phải là La Sắc Sắc, còn Ninh Hân làm thế nào cũng không xếp
được vào vị trí hàng đầu. Thế nhưng kiếp này, bởi sự thay đổi của tình thế và
hoàn cảnh, vị trí của Ninh Hân rõ ràng thay đổi hẳn.
Nhìn vấn đề từ phương diện khác, Đường Sinh đã cảm nhận sâu sắc sự phong tình
vô hạn trong con người Ninh Hân, lúc cô tươi cười hay chau mày, lúc vui vẻ,
tất cả mọi thứ, nhất cử nhất động của cô đều khiến Đường Sinh xao xuyến không
thể cầm lòng, chí ít vào thời điểm hiện tại, cô chiếm lấy vị trí tương đối
quan trọng trong lòng hắn.
Chỉ cần lấychuyện hôm nay ra nói thôi, Đường Sinh hắn nhất định phải nghĩ cách
can thiệp vào chuyện này, hắn không để cô đơn độc một mình đối mặt với hiểm
nguy.
Mặc dù Đường Sinh biết 'sư tử Hân' rất nhanh nhẹn dũng mãnh, bản thân cũng là
một cao thủ, nhưng trong tay đối phương có súng, rất đáng sợ.
Sợ nhất là “hiệu ứng hồ điệp”, sự việc mà biến hóa khôn lường, thế thì sẽ
không cách nào lường trước được, cho nên trong lòng hắn rất lo lắng, suy nghĩ
duy nhất hiện tại là làm thế nào có thể ở bên cạnh Ninh Hân trong lúc này, cho
dù là có nguy hiểm hơn nữa cũng có thể cùng nhau đối mặt, giờ đây, hắn kiên
quyết đi đấu tranh cùng cô.
Chiếc Infiniti phóng trên đường với tốc độ 20 dặm một giờ , nó rất bắt mắt,
lại là màu trắng, kiểu dáng mới, đúng là không chê vào đâu được. Những chiếc
xe cùng qua lại trên đường, đều phải nghiêng mình liếc nhìn, trong mắt tất cả
những người đó đều hiện lên sự ngưỡng mộ đầy ngạc nhiên, trị giá của nó trên
triệu bạc chứ ít gì, trongthành phố Giang Lăng bốn năm nay không nhiều lắm,
chủ nhân lái chiếc xe này cũng không phải là kẻ tầm thường, cho dù là cảnh sát
giao thông, cũng không dám tùy tiện chặn lại.
– Lúc nào cũng phải đi theo cậu vào quán ăn, tớ ăn sắp thành heo rồi đây này…
Đường Cẩn nói thế rồi thôi, không nói gì thêm nữa.
Mặc kệ trong lời nói của cô có ám chỉ gì khác hay không, Đường Sinh chỉ cười
nói:
– Chủ yếu là có một số việc muốn cùng bàn bạc với chị Hân.
– Tớ đâu có ý phản đối cậu dùng cơm với chị Hân đâu.
Đường Cẩn buông lời giải thích, trong mắt có chút e dè.
– Tớ sẽ rất vui nếu thấy cậu ghen với chị Hân…nếu không tớ đùa với chị ấy tý
nhé?
Đường Cẩn phát cười vì hắn, đưa tay ra véo hắn một cái, nắm chặt tay phải của
hắn:
– Liên quan gì đến tớ hả? Cậu thích đùa giỡn với ai là việc của cậu, có điều
tớ rất khâm phục cậu, đến chị Sắc Sắc cũng bị cậu làm cho đỏ mặt, cậu và chị
đã nói cái gì thế?
Đúng là Đường Cẩn đang ghen với La Sắc Sắc, Đường Sinh nhớ tới chuyện đêm hôm
trước trêu đùa La Sắc Sắc đến mức cô ta thẹn đỏ cả mặt, cười khan một tiếng:
– Không có gì đâu.
Đầu móng tay của Đường Cẩn bấm vào lòng bàn tay hắn,cô bĩu môi :
– Gạt người, tớ sớm nhìn ra được cô ta chẳng phải là chị họ gì của cậu cả,
đúng không?
– Chuyện này nói sau nha, tớ gọi điện cho chị Hân đã…
Đường Sinh khỏa lấp nói, buông tay Đường Cẩn ra, sau đó móc di động.
Thêm lần nữa gọi vào máy của Ninh Hân, câu đầu tiên lần này là:
– …Chị Hân, em và Đường Cẩn qua tìm chị đây, ngồi đợi bọn em chút nhé.
– Ôi, chị vừa nhận ca, đang ở ngã năm Nam ngoại hoàn, mà em đến có việc gì
không, một độicảnh sát đang ở đây này.
– Chị vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là em và Đường Cẩn ăn xong sẽ mua một
phần về cho chị…
– Ừ, vậy nhé, mà sao lại quan tâm đến chị thế, lương tâm trở lại rồi à? Không
sợ cô bạn gái bé nhỏ phát hiện ra điều gì sao?
– Không làm việc hổ thẹn với lương tâm không lo quỷ đến gõ cửa tìm, em đây
cây ngay không sợ chết đứng đâu.
Đường Sinh cười rất sảng khoái nói.
Ninh Hân cúp máy, trong lòng chửi thầm, kẻ bại hoại, đúng là da mặt dày, đàn
ông đều thế cả sao?
Đường Sinh đưa người đẹp Đường Cẩn đến tiệm gà ránKFC, hai người ăn xong thì
cũng đã hơn tám giờ, trời cũng đã tối, mua thêm một phần mới quay về, lái xe
hướng về phía ngã năm Nam ngoại hoàn, dọc đường đi, Đường Sinh vẫn đang ra sức
để nhớ ra những ký ức mơ hồ trong đầu hắn, nhưng vẫn không nhớ rõ lắm.
Đường Cẩn cũng không nhắc đến chuyện phải về nhà, dù sao được ở cùng Đường
Sinh, bất luận chân trời hay góc biển cô cũng dám đi, trong lúc dùng bữa tối
cũng đã gọi điện cho mẹ, thế thì còn gì phải lo lắng nữa, hắn đi đâu thì theo
hắn đi đó, Đường Sinh cũng không phải là không nghĩ tới việc đưa cô về nhà
trước, chỉ sợ là trong lòng cô nghĩ lung tung thôi.
Khi nhìn thấy thế trận đã bày sẵn ở ngã năm, Đường Sinh cũng ngẩn người ra,
hai bên đường là mười mấy chiếc xe cảnh sát, cảnh sát vũ trang cùng cảnh sát
đặc chủng đều được trang bị đầy đủ vũ khí, có cả cảnh sát giao thông, cảnh sát
nhân dân, dân phòng, còn có cả mấy con chó được huấn luyện trinh sát nữa chứ.
Ninh Hân hôm nay mặc trang phục tác chiến và mặc áo giáp bên ngoài, trên tay
chỉ thiếu mỗi roi điện mà thôi, mắt đeo thêm cặp kính râm.
Nhìn thấy chiếc Infiniti chạy đến, trong người Ninh Hân như có cảm giác nóng
lên, tiểu oan gia thật sự đến rồi, trong lòng cô không kìm chế nổi sự rung
động.
Đám đông cảnh sát đang có mặt tất cả đều hướng tầm nhìn về phía chiếc Infiniti
dừng đỗ bên vệ đường, đảo sơ một lượt nhìn ngắm nó, khi thấy Ninh Hân bước lên
xe, tầm mắt của mọi người mới rời khỏi.
– Đâu cần phải đến đâu, mấy đứa nhìn xem ở đây tình hình rất lộn xộn, có gì
thì nói nhanh đi.
Ninh Hân cũng không khách khí, nhận lấy chiếc Hamburger Đường Cẩn mang đến, ăn
ngon lành. Ninh Hân cũng rất thông minh, cô đoán Đường Sinh thế nào cũng nói
với Đường Cẩn là đến tìm cô là có việc….
Đường Sinh thầm khen Ninh Hân thông minh, bản thân hắn cũng vờ vĩnh hỏi bàn về
vấn đề giải phóng mặt bằng và vấn đề của nhà máy Ổ Trục.
Chú thích
“Hiệu ứng hồ điệp”: là để chỉ trong một hệ thống nào đó, sự biến đổi nhỏ lúc
ban đầu có thể kéo theo những ảnh hưởng lớn về sau. Có thể hiểu đó là phản ứng
dây chuyền.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi