Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 82: Niềm vui bất ngờ của cha mẹ Đường Cẩn – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 82: Niềm vui bất ngờ của cha mẹ Đường Cẩn

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Buổi tối, trong bữa cơm tối của gia đình Đường Cẩn không chỉ có một mình Đường
Sinh, mà còn có cả La Sắc Sắc.

Khí chất yểu điệu của La Sắc Sắc khiến Đường Cẩn rất là hâm mộ, quyết tâm sau
này phải phấn đấu để có thể trở thành một người siêu việt như La Sắc Sắc.

Liên tiếp vài ngày, La Sắc Sắc giải quyết được rất nhiều việc như tìm nhà cho
thuê, tìm công nhân, tìm ký túc xá tạm thời, đăng thông báo tuyển dụng và gặp
mặt với Chủ tịch quận Ninh. Tất cả mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy,
tuyệt đối không có sai sót.

Đường Sinh một chút cũng không nghi ngờ năng lực của La Sắc Sắc. Kiếp trước,
Sắc Sắc cũng là một trợ thủ đắc lực nhất, còn kiếp này cũng giống như vậy.

Trong lúc ăn cơm, La Sắc Sắc hướng sang Nhị Thế Tổ báo cáo tiến triển của tất
cả những sự việc trong những ngày gần đây, cuối cùng còn nói một câu:

– Về phần chuyện của xưởng trưởng Lưu ở nhà máy Ổ Trục, hai ngày qua đã có
một bộ phận nhỏ các công nhân của nhà máy bắt đầu gây sức ép.

– Ừ!

Đôi mày lưỡi kiếm của Đường Sinh nhíu lại, nhẹ nhàng gật đầu:

– Ồn ào cũng tốt! Có ồn ào thì Quận ủy mới có thể quyết định được.

Đường Cẩn, Lý Quế Trân, Đường Vọng Bình, Đường Vĩ ngồi ăn cơm ở một bên nghe
bọn họ nói chuyện, không ai lên tiếng một câu nào.

Trong mắt bọn họ, người chị họ này của Đường Sinh dường như đối với hắn đều
rất cung kính, cái gì cũng đều nghe theo hắn. Biểu hiện của Đường Sinh tỏ ra
thâm trầm, đôi mắt đen sáng loáng. Ai nấy đều không thể nhìn thấu trong mắt
hắn ẩn chứa điều gì. Ngay cả lời nói của hắn cũng hàm chứa thâm ý.

La Sắc Sắc nâng bát cơm lên, cái miệng nhỏ nhắn ăn gì cũng rất thanh tú, đôi
mắt đẹp liếc nhìn Đường Sinh.

– Ninh Hân sợ sự việc sẽ diễn biến lớn. Cô ấy muốn đem những tư liệu liên
quan chuyển qua cho Ủy ban kỷ luật của khu. Tự bọn họ sẽ xử lý.

Đường Sinh cười ha hả:

– Có một số tên nên để cho dân chúng đánh. Có đánh thì mới hết giận được. Chị
và chị Hân cứ xử lý đi. Em chỉ là một tên tiểu tử thối tha, sẽ không xen vào
nhiều chuyện. Đem chuyện của nhà máy Ổ Trục xử lý đâu ra đó, mau chóng giải
tỏa ngõ Lão Đường thì mới là đứng đắn.

Đường Cẩn cũng dùng cơm với thái độ rất thanh lịch. Đôi mắt xinh đẹp không hề
rời khỏi khuôn mặt của Đường Sinh.

Lý Quế Trân chăm chú nhìn sự thay đổi của con gái. Hơn nữa, biểu hiện của con
gái đã cho ra một kết luận. Nó đã thích Đường Sinh.

Phải nói đây không phải là một chuyện xấu. Hai đứa trẻ chơi thân thiết với
nhau, chẳng may phát sinh điều gì. Nếu Đường Sinh chỉ có tâm trạng chơi đùa
thì Tiểu Cẩn chỉ có thiệt mà thôi. Muốn nói Lý Quế Trân không lo lắng thì chỉ
là giả.

Nhưng trong lòng bà lại cảm thấy Đường Sinh không giống như loại người này.
Hắn thật sự rất quan tâm đến Tiểu Cẩn. Nhưng ngoài ra, Ninh Hân, La Sắc Sắc
cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với Đường Sinh, giữa bọn họ khó mà giữ cho
tình cảm không khác đi.

Nghĩ đến điều này, Lý Quế Trân vừa yên lặng ăn cơm, vừa quan sát con gái của
mình. Ôi, Tiểu Cẩn nhà mình rồi sẽ ra sao đây?

– Nhà mới đã được dọn dẹp xong, hiện tại có thể dọn đi được rồi.

Sau khi ăn xong, La Sắc Sắc lại nói.

– Qua quốc khánh đi. Ở gian phòng phía nam này em cũng cảm thấy hơi lạnh. Em
cũng muốn đi sớm. Cô Lý, cô nói có đúng không?

Lý Quế Trân lên tiếng:

– Đi chứ. Căn nhà cô cũng đã xem qua rồi. Không tính xa hoa nhưng cũng không
phải là loại mà người bình thường dám ở. Năm phòng ngủ, hai phòng khách và hai
phòng vệ sinh. Đối với người bình thường mà nói thì có nằm mơ cũng không ở
được trong ngôi nhà như vậy.

Tuy nhiên, Đường Sinh đã yêu cầu La Sắc Sắc đi thuê nhà mà không để ý đến tình
hình thực tế của gia đình người ta. Tiền thuê nhà thật sự là khá đắt. Bà và
chồng đã thương lượng với nhau, tiền thuê nhà sẽ tự mình bỏ ra, tuyệt đối
không thể để Đường Sinh chu cấp được.

Thế nhưng, 2800 nhân dân tệ một tháng cho tiền thuê nhà. Đối với cha mẹ Đường
Cẩn mà nói thì quả thực là một con số quá lớn.

Đường Sinh là người rất thông minh, tự nhiên sẽ nhìn ra được chỗ khó xử của Lý
Quế Trân và Đường Vọng Bình. Thừa dịp này, hắn nảy ra một ý tưởng, nói với hai
người một câu:

– Chú Vọng Bình à, chú đừng có đạp xe ba bánh nữa. Chị Sắc Sắc có nhiều mối
quan hệ, chị ấy sẽ giới thiệu cho chú một công việc mới. Chú đã có kinh nghiệm
lái xe hơn hai mươi năm. Vậy thì làm tài xế cho các vị lãnh đạo sẽ thích hợp
hơn. Chị Sắc, chị xem có được không?

La Sắc Sắc thầm mắng trong lòng “Chuyện gì cậu cũng quyết định rồi, còn nói
với tôi làm gì?. Tuy nhiên, ngoài mặt thì lại nói:

– Được mà, chỉ cần hai ba ngày mà thôi.

Nói xong liền gọi điện thoại cho Lý Trọng Phong. Lý Trọng Phong nói sẽ sắp xếp
cho làm tài xế của Thành ủy. Tất cả sẽ không có vấn đề gì đâu, đều là chuyện
nhỏ.

Lý Trọng Phong là thư ký chuyên trách. Mặc dù không có nhiều thực quyền nhưng
ở Thành ủy cũng tương đương với “Quản gia” vậy.

Đường Vọng Bình tỏ ra thất thần, Lý Quế Trân cũng như vậy.

– Đường Sinh, thật là phiền toái cho chị họ của cháu.

– Không sao, cô Lý. Cô cũng đừng đi giúp việc ở tiệm cơm nữa. Tự mình sang
lại một tiệm cơm không tốt hơn sao?

Đường Sinh lại nảy ra chủ ý khác.

Lý Quế Trân xoa tay vào chiếc tạp dề nói:

– Cô biết chỗ nào đâu mà sang lại? Mà phải tốn bao nhiêu tiền vậy?

– Ngân hàng có rất nhiều tiền mà, sao lại không thể cho vay. Cô đã đi làm
nhiều năm, ít nhiều cũng đã có kinh nghiệm rồi. Cháu đảm bảo điều đó. Chị Sắc,
chuyện vay vốn đành nhờ đến chị chỉ dẫn cho cô Lý vậy. Cô Lý, chị Sắc Sắc của
cháu đặc biệt lợi hại. Làm cái gì cũng trót lọt cả. Cô và chị ấy thương lượng
với nhau đi. Đừng nói là tiệm cơm nhỏ, chỉ cần trong tương lai, sau hai ba năm
thì cũng có thể trở thành khách sạn năm sao cũng không chừng.

Thở phù phù, Đường Cẩn và em trai Tiểu Vĩ không kìm nổi nở nụ cười:

– Đồ mặt dày.

La Sắc Sắc đã nhìn thấu được, Nhị Thế Tổ này đã giúp gia đình Đường Cẩn xoay
chuyển tình thế. Muốn nói là hắn bản lĩnh cũng được hay là muốn nói đến ai đó
may mắn cũng không sao.

– Ừ, việc này cứ giao cho chị. Chị sẽ dành ra thời gian hai ngày giúp cô Lý
lo chuyện này. Nhân tiện, cháu cũng muốn hỏi một chút. Cô muốn mua lại tiệm
của ai?

La Sắc Sắc trong lòng cũng đã có dự tính. Việc này cũng phải nhờ đến Lý Trọng
Phong. Nếu nhờ được ông ta thì khẳng định sẽ có kết quả nhanh thôi. Cho vay
hay làm cái gì đó thì cũng phải tìm ông ta.

Khoan nói đến việc Lý Trọng Phong hữu dụng hay không, Nhị Thế Tổ cũng không
biết dựa vào điểm nào lại đưa ra quyết định như vậy? Thật là lợi hại.

Đối với Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân mà nói thì chuyện xảy ra đột ngột như
vậy làm cho họ cảm thấy rất kinh ngạc, dường như cảm giác đây không phải là sự
thật.

Sáng sớm thứ Hai, Đường Sinh chở Đường Cẩn đến trường bằng chiếc xe đạp địa
hình. Kể từ lần công khai tranh luận lần trước, Đường Cẩn cảm thấy tâm tư cũng
cởi mở hơn, cũng không quá tị hiềm cái gì. Cho nên trực tiếp nói Đường Sinh
chở đến cổng trường rồi mới xuống xe. Lâu ngày trở thành thói quen.

– Cẩn Cẩn, chờ mình một chút.

Quan Thế Âm từ đằng sau chạy đến, đứng bên cạnh Đường Cẩn vừa mới xuống xe.

Đường Sinh muốn đi cất xe vào bãi giữ xe, nhưng Đường Cẩn đã tiếp lấy:

– Để mình cất cho.

Dĩ nhiên là cô muốn đi riêng với Quan Thế Âm.

Đường Sinh cũng không phản đối, hướng Quan Thế Âm mỉm cười, nào biết Quan đại
mỹ nữ cố tình không nhìn hắn.

Đường Cẩn cất tiếng cười trong trẻo cùng với Quan Thế Âm lạnh lùng dắt xe đi.
Đường Sinh chăm chú nhìn theo bóng dáng các cô. Khi quay đầu lại thì vừa vặn
Chu Tiểu Thường bước đến:

– Anh Sinh, anh đi với ai vậy? Đường Cẩn đâu?

Cậu ta nghiêng người ngó xung quanh, thấy bóng dáng của Đường Cẩn và Quan Thế
Âm đang dắt chiếc xe đạp đi từ đằng xa.

Hai người sóng vai nhau bước đi, Đường Sinh lên tiếng:

– Anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu đi xe đạp?

– Là vì xe đạp chưa phải là phương tiện giao thông công cộng. Anh hiểu chứ?

Chu Tiểu Thường chớp mắt nhìn hắn.

– Anh không hiểu. Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu những người đi xe điện
công cộng nghĩ gì.

Chu Tiểu Thường cười rộ lên:

– Đúng rồi, trong lớp chúng ta cũng có vài người rất ghét anh đấy. Anh phải
cẩn thận một chút.

– Đồng chí Tiểu Trư, anh thật sự là chẳng muốn quan tâm đến bọn họ.

Đường Sinh rõ ràng là không để mắt đến đám người đó.

– Thứ Sáu tuần trước, em có nhìn thấy bọn họ đang thảo luận với nhau. Thăm dò
một chút thì biết là trong cuộc họp cán sự lớp bọn họ muốn làm khó dễ anh.

– Họp cán sự lớp?

Đường Sinh sờ sờ mũi. Cuộc họp này thật ra hắn cũng biết. Cứ mỗi buổi chiều
thứ Hai, trong giờ sinh hoạt, giáo viên chủ nhiệm sẽ triệu tập tất cả các cán
sự lớp tổng kết lại quá trình học tập và làm việc như thế nào. Đồng thời cũng
sắp xếp nhiệm vụ học tập và những việc khác trong tuần.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.