Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 59: Ninh Hân và La Sắc Sắc – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 59: Ninh Hân và La Sắc Sắc

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đường Sinh rất hào phóng, nhưng không thể không thừa nhận rằng làm như vậy có
thể lấy được lòng người khác, La Sắc Sắc thật sự đã bị làm cảm động.

Mấy năm nay làm cùng Liễu Vân Huệ, cô ta cũng không dám làm ẩu làm càn, nhưng
thật ra vẫn có tặng quà cho cô ta, tuy nhiên cô ta dám nhận sao? Hai vợ chồng
Bí thư Đường và Liễu Vân Huệ là những người tham lam có thể thu nhận lợi ích
từ người khác sao? Căn bản là không phải, hai người họ rất nguyên tắc, ngay cả
Đường Sinh hắn cũng không làm thay đổi được.

Hắn không thể làm được việc lớn nếu không nhận tiền của người khác

Bây giờ càng ngạo mạn, biết bắt bí, hơn nữa mỗi lần cứ phải là mấy triệu, quả
thực không thể tưởng tượng nổi gan hắn to cỡ nào?

Hai người đang trò chuyện, Chi đội đặc công mở cửa xe, Đường Sinh liền dắt La
Sắc Sắc cùng xuống xe.

Đêm qua La Sắc Sắc có nghe Đường Cẩn nói qua về Ninh Hân, biết cô ta là Chính
ủy Chi đội đặc công của Sở Công an thành phố, cũng không hiểu Đường Sinh làm
sao lại dụ dỗ được cô ta, hoa khôi cảnh sát cũng không buông tha? Hắn được
lắm, đây gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ôi…

Ninh Hân đưa xe sát vào bên phải cửa chính, vừa đi ra liền thấy chiếc Audi đen
mới tinh ở bên đường, xe mới, còn chưa có biển số, sau đó liền thấy Đường Sinh
cùng một cô gái xinh đẹp xuống xe, hắn đúng là có bài trí, người đi cùng với
hắn dường như rất bí ẩn.

Nhìn kỹ, phong cách của cô gái đi ra từ chiếc Audi rất quý phái, từ khuôn mặt
xinh đẹp dịu dàng toát ra một vẻ đẹp thuần khiết, cô ta không giống như những
cô gái thông thường, cô ta đẹp rất tự nhiên, vẻ đẹp làm người khác có thể cảm
nhận chắc chắn được rằng nó tồn tại.

Ninh Hân chợt thấy chua xót, lẽ nào cô không bằng cô gái đó sao?

Cửa xe mở, Ninh Hân lần đầu tiên bỏ kính ra, không nghĩ La Sắc Sắc có thể làm
mình chói mắt

Đường Sinh liền cảm thấy ánh sáng trước mắt, hắn giả bộ ngây người, khi cố
tình đến gần bên Ninh Hân, đưa tay che đầu ngẩng lên nhìn mặt trời.

– Trời mưa mưa lất phất, ánh mặt trời không chói mắt chút nào, tại sao bỗng
nhiên mình lại cảm thấy có một ánh sáng rạng ngời trước mắt?

Ninh Hân tròn mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng thoải mái, La Sắc Sắc hiểu
những mánh khóe tán gái đó của hắn, cười thầm.

– Chào Chính ủy Ninh, tôi là… là chị họ của cậu ấy, La Sắc Sắc!

La Sắc Sắc do dự một chút, chỉ có thể tiếp tục đóng giả là chị họ của hắn, bản
thân cô cũng chẳng phải không thể làm hỏng chuyện của hắn sao?

– Ồ… Chào cô La, gọi tôi là Ninh Hân là được.

Hai cô gái cùng vui vẻ bắt tay nhau, Đường Sinh lúc này mới nói:

– Chị Hân, chị ấy là Chủ tịch La, là người đến Giang Lăng để đầu tư, chị gọi
chị ấy là cô, trong lòng chị ấy sẽ không thoải mái, như vậy…

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, bị La Sắc Sắc đấm vào vai phải.

– Em nói nhiều quá… Chính ủy Ninh, không phải đâu.

Ninh Hân thật đúng là hơi ngại.

– Lần đầu gặp mặt, không hiểu rõ, mong Chủ tịch La bỏ quá cho…

– Ha…

Đường Sinh nhịn không nổi phá lên cười, chỉ có điều Ninh Hân ở bên cạnh không
để hắn được hả hê một giây nào, đôi bàn tay trắng muốt huých vào bụng hắn,
tiếng cười ngừng hẳn.

– Tên nhóc suốt ngày gây chuyện, còn muốn chia rẽ, muốn bị đánh hả?

Đường Sinh khom lưng ôm bụng, nhìn cô ta, lại nhìn La Sắc Sắc.

– Ấy, hai chị, không nên bắt nạt em như vậy chứ? Một người phía trước, một
người phía sau, các chị muốn cùng phối hợp đánh em từ hai phía à?

Hai cô gái đỏ mặt, đồng thời trợn tròn những đôi mắt đẹp.

Đường Sinh rụt cổ lại, thay đổi nét mặt nói:

– Chị Hân, chị nói xem Cục trưởng Hàn đó muốn làm gì vậy? Ông ta không muốn
làm loạn chứ?

La Sắc Sắc đã quen với giọng điệu hung hăng càn quấy này của hắn từ lâu, Ninh
Hân thì vẫn chưa quen, nhíu mày nói:

– Xem em có thể làm gì?

Đường Sinh chép miệng:

– Không phải là em có thể, là chị Sắc Sắc của em, chuyện của bệnh viện, em
bàn bạc với chị ấy là được, chị ấy có thể làm.

La Sắc Sắc vừa nghe, liền thấy có chút mơ hồ, ôi, dù sao cô cũng không hiểu,
bàn bạc cái gì với cô chứ?

Ninh Hân thấy xúc động, xem ra cô ta đoán không sai, cô Chủ tịch họ La này quả
đúng là có địa vị.

Đường Sinh đương nhiên đọc được thắc mắc trong mắt của La Sắc Sắc, cười nói:

– Chị Sắc Sắc, nói lý ra là chị có quan hệ với người nào đó ở Giang Lăng,
trong lòng em sao lại không biết? Ừ? Chị nhờ người đó giúp chút chuyện, người
đó còn không cuống quýt đồng ý sao? Người đó mà dám nói chữ không, thì chị cứ
nói rằng “ Làm mất lòng tôi thì không yên đâu”, người đó sẽ biết điều, mọi thứ
đều sẽ không còn là vấn đề…

La Sắc Sắc hơi đỏ mặt, người mà hắn nói đến là Lý Trọng Phong thư ký của Bí
thư Đường, tự cô ta ngầm tiết lộ cho Lý Trọng Phong chuyện đến Giang Lăng,
nhất định là muốn để anh ta báo với Bí thư Đường đứng ra ngăn cản, chuyện bí
mật như thế này hắn làm sao biết? Thật tài.

Nhất thời làm cho La Sắc Sắc không biết nên nói gì, đặc biệt là trong lúc có “
người ngoài”, lại càng không tiện nói rõ lí do.

Đường Sinh nhìn cô ta chằm chằm, mỉm cười quay sang Ninh Hân.

– Chị Hân, chị Sắc Sắc của em khi đỏ mặt rất xinh phải không?

Ninh Hân cũng là người rất thông minh, làm sao lại nghe không hiểu một số ý
chứ, câu nói này của hắn rõ ràng là đang ép La Sắc Sắc, chỉ thấy mặt cô ta
càng đỏ, ánh mắt có phần lúng túng liền hiểu ngay, tên nhóc này thật đúng là
độc ác, cũng không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?

La Sắc Sắc không nói gì, vụ xì căng đan của cô ta để cho người ta đào bới ra,
còn có thể nói gì được nữa?

Đường Sinh quay đầu lại nói với cô ta:

– Chị Sắc Sắc, em đối với chị thực là thật lòng, chị đừng phản bội em, em đau
lòng lắm! Nhưng hôm nay em nói cho chị biết, Chính ủy Ninh trước mặt chị bây
giờ là hậu thuẫn của em, ở Giang Lăng không ai dám chọc em, chị cẩn thận đấy!

Ninh Hân có phần không hiểu rõ quan hệ giữa hai người họ, ban đầu La Sắc Sắc
nói là “ chị họ của cậu ấy”, xem ra là giả, nghe giọng điệu của Đường Sinh làm
gì có coi La Sắc Sắc là chị họ? Rõ ràng là điệu bộ của một cô bảo mẫu đang dạy
bảo, chỉ có điều có phong cách của cô bảo mẫu như vậy cũng đúng.

La Sắc Sắc từ hơi xấu hổ thành ra nổi giận, nghiến răng kèn kẹt.

– Thế nào? Em còn muốn cắn xoáy chị hả?

Phù, Ninh Hân bật cười, Đường Sinh cũng cười, La Sắc Sắc nói xong cũng liền
cảm thấy cô đã có thái độ thất lễ, mặt càngđỏ hơn.

Đường Sinh nhìn thẳng vào cô ta xem xét.

– Là muốn cắn một cái, chị đồng ý sao? Em không ngại đâu…

La Sắc Sắc đỏ mặt xì một tiếng:

– Xí… Chị đồng ý đi gặp người họ Lý, ai chơi với thằng nhóc như em?

– Chị Hân, chị xem xem đây là chị họ kiểu gì vậy? Cấu kết với người ngoài hãm
hại em, ôi, chị họ Sắc Sắc, chị nhớ kỹ mặt em nhé, sau này chúng ta sẽ từ từ
tính nợ, cái đó… Chị Hân, đưa chìa khóa xe của chị cho em, hôm nay em muốn
mượn một chốc, chị giúp Chủ tịch La đến Sở cảnh sát giao thông làm biển xe,
chúng ta cũng biết sự oai phong lẫm liệt của cái biển số xe, chẳng hạn như mấy
số mà giống nhau, trưa nay em mời…

– Em mời? Hay là chị chi hả?

Ninh Hân cũng trừng mắt, vừa nghe hắn nói mời là đã có phản ứng.

– Đúng vậy, chị cho rằng bao một người vừa ngây thơ vừa đẹp trai như em thế
này dễ lắm sao? Không trả công thì sao có thu hoạch?

Đường Sinh nói xong liền cầm lấy chìa khóa từ trong tay cô ta, lại nói với La
Sắc Sắc:

– Chuyện đăng ký công ty đó của chị không cần vội vàng, bàn bạc với người họ
Lý kia là được, việc trước mắt lúc này chính là bàn về việc giải quyết công
bằng chuyện của bệnh viện trước, bây giờ em đi đến bệnh viện xem một chút!

Vừa nghe hắn nói muốn đến bệnh viện, sắc mặt Ninh Hân liền thay đổi.

– Ấy… em nói chuyện thì bình tĩnh mà nói, đừng có lại động tay động chân.

– Ôi! Chị Hân, nếu người khác đánh em thì em cũng phải chịu nhịn sao? Đánh em
bầm dập thành đầu heo chị bảo em không làm gì sao?

Dù sao cũng là bị hắn trêu chọc, dù cho ở trước mặt La Sắc Sắc hắn cũng không
tha, nhưng thấy quan hệ giữa La Sắc Sắc và hắn không phải bình thường, dù thế
nào cũng không thấy hai người họ giống “ chị em họ” được? Lời nói cũng tự
nhiên như vậy, lúc này, Ninh Hân thấy có chút nghi ngờ.

– Thằng nhóc cả ngày chỉ thích nói lung tung, nếu chọc chị giận là em lập tức
biến thành đầu heo đó, nghe rõ chưa? Không được động tay…

Đường Sinh đồng ý một tiếng rồi liền đi ngay, còn lại hai người Ninh Hân và La
Sắc Sắc, cả hai đều ngượng ngùng, ai cũng đều nhận ra người kia có quan hệ
thân thiết với tên nhóc Đường Sinh, cuối cùng vẫn là Ninh Hân lên tiếng trước.

– Trước tiên đến văn phòng của tôi chút đã…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.