Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 58: Chị không đủ độc – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 58: Chị không đủ độc

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Cửa hàng Audi 4S Giang Lăng, Đường Sinh và La Sắc Sắc thử xe, đề xe, tổng cộng
mất không đến một tiếng.

Khi đi ra, La Sắc Sắc lái chiếc Audi A6 mới tinh, sau đó Đường Sinh lái chiếc
Guangzhou Bentian ở phía trước dẫn đường, cô theo phía sau, cùng đi có đội
cảnh sát đặc nhiệm thành phố Giang Lăng. Xe tạm thời chưa có biển số, cũng có
thể dựa vào giấy phép vận chuyển tạm thời, thời hạn trong vòng một tuần.

Nửa đường, Đường Sinh còn vào ngân hàng, làm một cái thẻ, gửi tiền còn thừa và
một trăm nghìn vào.

Đến chỗ cách đội cảnh sát đặc nhiệm không xa, Đường Sinh dừng xe ở vệ đường
gọi điện cho Đường Dục nhờ người tới hắn lấy chiếc Guangzhou Bentian.

Sau khi làm xong xuôi những việc này cũng sắp mười giờ sáng, ngồi lên Audi đến
cổng đội cảnh sát đặc nhiệm gọi điện cho Ninh Hân.

– Chị Hân, em ở cổng đội của chị, chị ra đây một tí, lái xe của chị ra luôn
nha.

– Làm gì cái vậy, thằng nhóc thối tha kia?

Lại một lần nữa bị điện thoại của Đường Sinh quấy rầy, trong lòng Ninh Hân nổi
lên cảm giác kì lạ. Cậu ta không đến thì trong lòng mong đợi. Cậu ta đến thật
thì lại không kìm chế được. Thật là một cảm giác kì diệu! Cố ý nói cậu ta là
thằng nhóc thối tha chỉ là để che giấu.

Đường Sinh rất thông minh, vừa nghe cô gọi “thằng nhóc thối tha” thì liền biết
cô đang chột dạ.

– Hây, em nói chị Hân, chị không cần phải chột dạ, em lại không chịu nổi. Chị
nhanh lên chút, có bạn giới thiệu cho chị làm quen.

– Ai vậy, nam hay nữ?

– Nghe Ninh Manh nói chị tính tình kì cục, sợ không có anh rể, em cố ý chọn
người đẹp trai cho chị, nhanh lên.

– Biến đi!

Ninh Hân nổi giận, trực tiếp tắt điện thoại di động.

Nhưng không đến mười giây Đường Sinh lại gọi lại:

– Chị Hân, em sai rồi, chị cũng không nghĩ xem, em có thể nhường chị cho
người khác sao? Vậy chẳng phải giết em à? Là giới thiệu người đẹp cho chị
quen, cũng là người giàu có, còn nói muốn bao em. Trong lòng em rối răm lắm,
đây không phải tìm chị bàn chuyện này sao? Nhanh lên đi, bằng không em có thể
không giữ được thanh khiết, chỉ có chị có thể cứu em…

– Liên quan gì tới chị? Em gây cho chị từng này chuyện còn chưa đủ sao? Bây
giờ Phó cục trưởng Hàn đang hỏi chuyện đó ở trong phòng.

– Thật không? Vậy càng phải ra bàn bạc một chút! Năm phút, chị không đến em
lên đấy.

Đường Sinh nói xong liền tắt máy, còn chớp mắt với La Sắc Sắc, cười nói:

– Ai…chị Sắc Sắc, lát nữa gặp Ninh Hân đừng ghen nhá, mặc dù em và Ninh Hân
chưa hình thành quan hệ thật sự, nhưng đã có cảm tình. Sắc Sắc tỷ muốn chen
chân cũng rất khó.

La Sắc Sắc trở mình kiêu ngạo:

– Tôi phát hiện cậu ở Giang Lăng này là thả dê, căn bản không ai quản được
cậu, đúng không?

– Vậy là quá tự do, quá thoải mái rồi, chị nghĩ đây là ở tỉnh chắc? Mẹ em một
ngày gọi tám mười cuộc điện thoại cho giáo viên, đến nỗi em đi vệ sinh bao
nhiêu lần bà ấy đều đếm. Em mệt lắm. Ở đây thật tốt, ngày ngày trốn học, đi ra
tán gái, chỉ một chữ: sướng.

– Tôi nghĩ không ra, cậu làm sao lại lừa gạt được Đường Cẩn? Cậu thật sự quan
tâm việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường?

Đường Sinh tắt nụ cười, thở dài nói:

– Chị Sắc Sắc, em không nói đùa đâu. Em nhất định phải chú ý đến việc giải
phóng mặt bằng ngõ Lão Đường. Đây là công trình đầu tiên bố em đến Giang Lăng
làm chủ quản. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Giang Lăng đã nghiên cứu
hai ba năm việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường nhưng vẫn chưa có kết quả.
Bố em đến đây và tiếp nhận nó, nếu xảy ra vấn đề gì thì chị nghĩ xem?

La Sắc Sắc hơi gật đầu:

– Điều này tôi biết, cậu đập xe của Đường Dục cũng là vì chuyện giải phóng
mặt bằng?

– Đúng vậy, mượn cớ để nói chuyện của mình, vừa lợi công, vừa lợi tư, nhất cử
lưỡng tiện, tại sao không đập, ông ta cắn em à?

– Bố em mà biết còn không đánh gãy chân của em?

– Hài…chị không hiểu tâm tính của Đường Dục, ông ta muốn lồng em vào làm
nhân vật đệm cho ông ta. Vậy việc em đập xe của ông ta, hắn tạm thời ông ta
không thể nói với bố em. Trừ phi em và ông ta vạch mặt nhau thì lúc đó ông ta
mới đi tìm bố em. Bây giờ á, bọn em vui vẻ hợp tác.

– Đường Cẩn nói cậu đánh con của ông ta, lại bảo Ninh chính ủy đem y vào trại
cai nghiện, đều là chủ ý xấu của ngươi.

– Đúng vậy, người hiểu em nhất cũng chỉ La Sắc Sắc. Em tuy là thứ hư hỏng,
nhưng người mà em ức hiếp lại là đồ tồi. Mọi người nói em vẫn còn tốt, đưa y
vào trại cai nghiện là nhẹ. Nếu không phải em khuyên can mãi không cho Ninh
Hân lục soát xe y thì y lần này bị bắn chết rồi. Chị nói, bắn chết y cũng
không có ý nghĩa gì, nếu như em lấy tiền của ba y tốt hơn? Gây dựng sự nghiệp
khó như leo lên trời. Do đó em phải tìm con đường hợp lý nhất.

La Sắc Sắc nhìn Đường Sinh, cảm giác sau lưng ớn lạnh. Tên này đâu chỉ là xấu,
là hiểm độc thì đúng hơn.

– Vậy cậu rốt cuộc lấy của Đường Dục bao nhiêu tiền?

– Chị nói sao? Mạng người có thể dùng tiền cân nhắc? Đường Dục chỉ có một đứa
con trai duy nhất, có thể nhìn nó chết sao? Huống chi nó lại xuất thân giàu
có.

La Sắc Sắc nuốt nước miếng, trừng đôi mắt đẹp:

– Hôm nay một triệu, cũng là do cậu kiếm được, không phải là quá tốt rồi sao?

Đường Sinh cười đem chuyện một triệu hợp tác ra kể một chút, cuối cùng lại
nói:

– Một triệu này là phí đại lí của công ty chúng ta, làm xong việc lớn, em
không được chút tiền boa à? Món này và món kia không có quan hệ nào.

La Sắc Sắc đầy mắt khiếp sợ:

– Cái gì? Vẫn còn một món mua mạng a? Bao nhiêu?

– Ba triệu!

Trời ơi, cậu, cậu, sao cậu ác vậy? Cậu về sau nếu làm quan, dân chúng còn sống
được không?

– Nói cái gì? Em làm quan chắc chắn là quan tốt, em đây là lấy độc trị độc,
làm quan mệt lắm. Bố em không ép em, em mới không làm quan, chị cho rằng Đường
Dục toàn tâm toàn ý vì bố em? Ông ta đơn giản là giành tư lợi, em không trừng
trị ông ta, bố em đã bị ông ta hại thảm rồi. Mượn chuyện giải phóng mặt bằng
ngõ Lão Đường mà nói, em không nhúng tay thì ông ta đã hủy đi cờ hiệu của Bí
thư Đường rồi, sau cùng chịu khổ là dân chúng, bêu danh là bố em. Em dân
thường ông ta là đại gia, em dựa vào gì khiến ông ta gây sức ép cho bố em và
dân chúng?

Lúc này ánh mắt nhìn Đường Sinh của La Sắc Sắc có sự thay đổi. Hắn tùy miệng
nói khiến mình nhìn không thấu. Hắn không còn là tên chỉ biết trêu gái, hắn
như được di truyền gen ưu tú của Bí thư Đường, một lòng với quốc gia!

– Vậy, vậy cũng không thể xử ác với ông ta như thế? Bức ông ta nổi nóng thì
chẳng phải càng làm cho dân chúng thêm khổ sao?

Đường Sinh cười lạnh:

– Bao giờ chị nhìn thấy Tôn ngộ Không nhảy ra khỏi lòng bàn tay của phật Như
Lai chưa? Em ở Giang Lăng một ngày, ông ta phải thành thật cho em một ngày.
Nếu không em nổi giận khiến ông ta tan cửa nát nhà. Không phát uy là không thể
thấy bộ mặt thật của Vương gia, không phải thu thập ông ta là không được. Em
cũng không phải là Bí thư Đường, luôn tuân thủ nguyên tắc có tính giai cấp.
Muốn được lợi ích toàn cục, em trừng mắt là phải đáp ngay.

La Sắc Sắc rụt cổ một chút, giờ khắc này cô thực sự phải suy xét vấn đề ở lại
Giang Lăng của mình.

– Cậu bảo tôi ở lại Giang Lăng giúp cậu xử lý công ty, vậy sắp xếp chức vụ
như thế nào cho tôi? Phát lương nhiều ít bao nhiêu?

– Hai ta hiểu nhau, chị tự mình nói là được.

La Sắc Sắc cắn răng nói:

– Vậy tôi không khách sáo nữa, tôi là người đầu tiên sáng lập công ty, chức
vị thấp tôi không làm, lương cũng không thể thấp hơn tôi làm thư ký cho mẹ
cậu. Các loại phúc lợi cũng phải có quy định. Mở công ty thì nhiều việc phải
làm.

– Chị không đủ độc, sao không nhân cơ hội đập lại em? Vừa nhìn chị liền biết
chị đối với em thầm sinh tình cảm, phải không? Thế này đi, công ty sẽ nhờ chị
hàng ngày duy trì và quản lý. Tuyển dụng người tài, thuê văn phòng, đặt ra quy
định công ty… em không quan tâm, tất cả là việc của chị. Về phần tiền lương
cũng do chị đặt ra, công ty đăng kí ba triệu tiền vốn, chị chiếm một phần
mười, em cho chị mượn ba trăm nghìn

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.