Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đứng ở giữa sân nhà, Đường Sinh nhìn mái nhà cũ Tứ Hợp Viện, trong viện có hai
cây cổ thụ lớn, nhà ba gian, cao hai tầng, tầng trên có hai cửa sổ bằng gỗ,
phía dưới tầng một là cửa kính, cửa sổ đều được sơn màu đỏ thắm, có một khe
nứt trên cột trụ nhà, tường gạch phủ một màu xanh rêu cho thấy ngôi nhà đã cũ
kỹ.
Đường Sinh biết ngôi nhà cũ này đã không có khả năng chống đỡ với bất cứ chấn
động nào, chỉ cần động đất cấp ba cấp bốn, nó cũng có thể đổ sụp đổ ngay,
phòng phía đông, tây, nam theo cách xây dựng cổ đều thấp hơn nhà giữa, chúng
được xây dựng từ rất lâu rồi.
Một lão già đầu bạc đi ra từ giữa nhà, khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn, nét
mặt già nua ánh lên vẻ uy nghiêm
– Cậu chính là người đăng ký đến ở hả?
– Chào cụ Đường, cháu là Đường Sinh.
Trên mặt cụ Đường không có một chút thay đổi, tay nâng lên chỉ vào căn nhà
hướng nam.
– Phòng phía nam đã được dọn dẹp, cậu có thể ở đó, quy tắc của viện là sau
mười giờ tối cửa viện sẽ khóa, quá thời điểm này, cậu cũng đừng trở về, ăn cơm
và những việc khác cậu tự lo, lão già này cũng không đủ sức phục vụ cậu, ngoài
ra không có gì…
– Cám ơn ông, ông đi nghỉ ngơi đi, cháu biết rồi
Cụ Đường thấy đứa con Đường Dục gửi đến học không có gì hay cả, diện mạo không
thanh tú, cũng không đẹp trai.
– Còn có phòng phía đông và tây đều cho người ngoài thuê, cậu cũng đừng làm
phiền người ta, làm sai quy tắc trong viện, đừng trách lão già này sẽ đuổi cậu
đi, kỳ thật, Đường Dục đồng ý giúp cậu đi học ở Giang Lăng, sao lại cho cậu ở
ngõ Lão Đường?
– Ông đừng hiểu lầm, cháu và bác Đường cũng không biết nhau, chỉ có điều cha
cháu biết bác Đường, mới nhờ bác ấy đăng ký cho cháu học ở Giang Lăng.
Nói như vậy, thật ra để cụ Đường dễ dàng hiểu một chút, lão ta lại nhìn thoáng
qua Đường Sinh, sau đó xoay người đi về phòng
Đường Sinh cười khổ một chút, và trong trí nhớ lần đó khi tự mình đến Lão
Đường cũng không khác biệt lắm, tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng đại loại là
như vậy, hắn xoay người đi vào nhà phía nam, nó không hoàn toàn trong bóng của
ngôi nhà, cửa sổ phía nam ở sát đường.
Cũng không phải muốn chịu khổ để thể hiện tài năng có được do được tái sinh.
Vào nhà đi dạo một vòng, bên ngoài là một dải hẹp chỉ có ba mét vuông, bên
trong phòng chỉ rộng bảy hay tám mét vuông, phía nam có một cửa sổ lớn, có thể
thấy ánh mặt trời, sát cửa sổ là một đường phố, bên ngoài hơi ồn ào, sẽ ảnh
hưởng đến giấc ngủ đêm
Phòng thông thoáng khô ráo, phía đông là bếp, nhóm lửa sưởi ấm hoặc nấu cơm
nước đều được, mùa đông lạnh cần nhóm lửa. Một bên là mấy cuốn giấy, cây mẫu
đơn và đệm giường, những thứ này giờ hiếm thấy
Cả đời, Đường Sinh chưa bao giờ sống ở nơi như thế này, chỉ nhìn thoáng qua,
định gọi điện thoại cho Đường Dục, yêu cầu đổi địa điểm. Sau nghĩ đến Đường
Cẩn lại ở lại, nhưng không ngủ quá một đêm, chỉ lấy gian phòng này làm chỗ
nghỉ chân tạm thời.
Đường Sinh mang hành lý của mình để vào chỗ khô ráo, bên cạnh đống giấy, một
lần nữa nhìn lại căn phòng, vì Đường Cẩn, tôi sẽ ở đây, cũng may bây giờ chưa
phải mùa đông, cùng lắm vào mua đông sẽ đốt lửa, không thì sắm thêm một cái
bếp lò nữa.
Ngày đầu đến ngõ Lão Đường đã thấy Đường Cẩn, trong lòng hắn vui mừng khôn
xiết, chỉ tiếc là không thể nắm tay cô.
Quyết định ở lại căn phòng phía nam, Đường Sinh liền lấy điện thoại ra.
– Ba, con đã thu xếp xong, thủ tục chuyển trường và những việc khác ba đã
chuẩn bị xong chưa?
Hóa ra việc này không phải Đường Dục làm. Mà là Bí Thư Đường cử người khác
làm, giọng ông truyền đến uy nghiêm.
– Ba đã cho người chuẩn bị tốt rồi, con có thể chủ động đến Giang Lăng xin
học, xem như là một sự tiến bộ, nhưng ba nói cho con biết, ở Giang Lăng không
thể so với tỉnh Nam Phong, con phải tự lập, toàn bộ việc ở Giang Lăng đừng nhờ
đến ba, ba cũng bận , về sau không cần gọi điện thoại cho ba, dù có gọi ba
cũng không nghe, Đường Dục cũng sẽ không giúp con cái gì, con đừng sống như
một công tử nữa…
– Ba, con sẽ chủ động đến, chính là để rèn luyện bản thân, ba cứ yên tâm.
– Ừ, không có việc gì nữa thì cúp máy đi, ba sẽ kêu thư ký Lý liên hệ với
con…
Sau cuội đối thoại ngắn với ba hắn, với Đường Sinh mà nói giọng nói của ba hắn
thật thân thiết, đã lâu lắm rồi, nhưng âm thanh này thật chân thật, cái cảm
giác làm việc nặng một lần thật quá tuyệt vời, hắn muốn quý trọng cơ hội này,
nhất định phải quý trọng.
…
Đi bộ ra ngõ Lão Đường mấy trăm mét, đã tìm được đường tới chỗ hẹn thư ký Lý
tại cửa hàng cơm nhỏ, lúc này đã hơn một giờ chiều một chút, Đường Sinh còn
chưa ăn cơm, thư ký Lý cũng chưa ăn cơm, người này chính là thư ký riêng của
ba hắn, Lý Trọng Phong
Lý Trọng Phong là người Nam Phong, theo Bí thư Đường tới Giang Lăng, anh ta
trông khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính, trông hào hoa phong nhã, quần áo
chỉnh chu, nổi bật lên một vẻ sáng loáng, toát ra một tinh thần kiểu mẫu.
Và giống đại đa số các trí thức, Lý Trọng Phong cũng mang một cái cặp đen, bên
trong là một chút giấy tờ quan trọng và di động
Đường Sinh và Lý Trong Phong rất quen thuộc, từ khi Lý Trọng Phong còn ở Nam
Phong đã rất quen với đại thiếu gia Nhị Thế Tổ.
Hai người gặp nhau cũng không nói nhiều, chỉ nhìn nhau cười, kéo nhau vào tiệm
cơm nhỏ, Lý Trọng Phong trong lòng cũng không thể nào lấy Nhị Thế Tổ làm bệ
đỡ, bởi vì thằng nhóc này trước mặt Bí thư nói chuyện thối lắm, lấy lòng hắn
không có tác dụng, không bằng anh ta trước mặt Bí thư đánh bản báo cáo để Bí
thư Đường vui, cho nên Lý Trọng Phong không có thái độ khiêm tốn trước mặt
Đường Sinh.
Trên thực tế cả đời Đường Sinh không biết dùng Lý Trọng Phong này như thế nào,
hắn biết họ Lý này không nghiêm túc. Vấn đề chủ yếu là ở ba hắn, cha hăn đối
với hắn là con trai chỉ cáu giận vì không rèn sắt thành thép, anh ta ở bên
cạnh ông có thể làm ông để ý đến con?
– Đường Sinh, đây là chứng nhận chuyển trường trung học Giang Lăng, cái khác
cậu không cần phải để ý, đều làm xong hết rồi, cậu trực tiếp nhập học là được.
Đường Sinh nhận thông báo trong tay Lý Trọng Phong, nhìn lướt vào trong tờ
giấy.
– Mặt khác, Bí thư Đường bảo tôi nói với cậu, không phải tình huống đặc biệt,
cậu không cần gọi cho ông ấy hoặc gọi cho tôi, nếu cậu lại gây ra phiền toái,
cậu sẽ phải tự mình gánh vác hậu quả và phải tỉnh ngộ, điều này phải dặn dò rõ
ràng, cậu nghe đã hiểu chưa?
Lý Trọng Phong nói chuyện giọng điệu rất lạnh nhạt, anh ta rất hiểu Nhị Thế
Tổ, trước mặt cha hắn thì hoảng sợ như con chuột, nói chuyện run rẩy, một câu
chú Lý, hai câu chú Lý, khuôn mặt thì tươi cười, dường như sợ đắc tội với ông
ấy.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Đường Sinh, Lý Trọng Phong phát hiện đứa nhỏ này
dường như sâu lắng hơn, cảm giác không hiểu hết được?
Đường Sinh rút chiếc đũa ra khỏi mâm đồ ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Trọng
Phong
– …Thư ký Lý, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh, nhưng tôi muốn cho anh gọi
điện thoại, trước tiên anh tốt nhất nên đứng lên, có một số việc anh không đủ
sức làm.
Lý Trọng Phong ngẩn người ra, nhíu mày lại
– Đường Sinh, không phải tôi vừa mới nói đó thôi, Bí thư Đường không cho tôi
nhận điện thoại của cậu.
Đường Sinh hô một tiếng đứng lên, nghiêm mặt lạnh trừng mắt nhìn Lý Trọng
Phong, cầm một cái bát ném lên bàn.
– Anh có thể không nhận, nhưng bây giờ tôi nói cho anh, hậu quả anh sẽ biến
mất theo Bí thư Đường, không tin anh cứ thử xem.
Dứt lời, Đường Sinh không liếc anh ta một cái, xoay người đi ra khỏi quán cơm,
để lại Lý Trọng Phong ngồi yên một chỗ run sợ,a.. thằng nhóc này trở lên mạnh
mẽ, cứng rắn từ khi nào? Không phải dùng nhầm thuốc chứ? Cậu định hù dọa tôi?
Tôi sẽ không tin đâu.
Đường Sinh sở dĩ mỉa mai anh ta vì trong trí nhớ của hắn, sau này Lý Trọng
Phong bị người nhà đe dọa, dụ dỗ bán đứng lợi ích của nhà họ Đường.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi