Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Thành phố Giang Lăng hơn 1 triệu dân, vào năm 2004 không được coi là một thành
phố phát triển, nhưng tất nhiên vẫn là thành thị.
Đường Sinh đạo mạo xuất hiện trong thành phố, quang cảnh không khác là mấy so
với trong ký ức của Đường Sinh, sống và học tập ở Giang Lăng 2 năm trời, ký ức
về Giang Lăng là từ năm 2004 đến 2006, từ đấy về sau vẫn chưa quay trở lại
Giang Lăng.
Hôm nay, trở lại thành phố với đầy tiếc nuối này, Đường Sinh mang một nỗi xúc
động khó diễn tả.
Đứng chờ ở nhà ga chừng mười phút, cuối cùng cái tay …. cũng gọi điện tới.
– Có phải Đường Sinh không ? Bác là Đường Dục, cháu đã tới Giang Lăng chưa?
– Dạ, tới rồi,
Cháu đang đứng ở cửa ra của nhà ga
– Vâng vâng, cháu đi đến sân trước của ga nhé, bác dừng xe ở bên đường, biển
xe là JL65888…
Đường Sinh cất điện thoại, tay xách hành lý rảo bước theo hướng tới sân nhà
ga, trên đường xe qua lại như mắc cửi, ven đường đỗ một chiếc Mercedes-Benz,
đứng dựa vào xe là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đằng sau ông ta là vài
người đàn ông khác, trong đó có một người đeo kính, tầm trên 30 tuổi, vẻ mặt
khôn khéo, có vẻ như có chút chức vị, còn lại thì chắc là mấy người giúp việc.
– Đường Sinh phải không ạ ? Bác chính là bác Đường Dục của cháu đây.”
– Chào bác Đường, cháu là Đường Sinh “
– Ừ, không tồi không tồi, anh chàng đẹp trai, à …hành lý đưa cho bọn họ là
được rồi, cháu lên xe đi.
Người đàn ông đeo kính thuận tay xách hành lý của Đường Sinh đi, trong lòng
kinh ngạc, tên tiểu tử này là cái gì ? Ông chủ còn đích thân ra đón hắn nữa
?trong lòng anh ta ngờ vực, mấy anh vệ sĩ ngoài kia cũng có cùng suy nghĩ, đều
đang xăm soi Đường Sinh.
Đường Sinh không thèm để mắt tới bọn họ, bọn người này làm gì có đầu óc, chính
là những người đi theo làm việc chân tay cho Đường Dục ở biên giới.
Lên xe rồi, Đường Dục cũng ngồi cùng Đường Sinh ở phía sau, ông ta phẩy tay
một cái, anh chàng đeo kính cùng mấy người lên một chiếc xe khác, hóa ra đằng
sau chiếc Mercedes benz là một chiếc xe thương vụ Buick, cũng là do Đường Dục
phái đến .
Trong trí nhớ của Đường Sinh, Đường Dục ở Giang Lăng lăn lộn bấy lâu, cha ông
ta đến Giang Lăng làm chủ quản, ông ta càng ngẩng cao đầu vì cái thế này, ai
có chỗ dựa vững chắc thì sẽ đường hoàng, Đường Dục cũng không ngoại lệ, nhìn
mặt ông ta cũng biết là rất khôn khéo.
Khởi động xong xe chạy rất nhanh hòa vào dòng xe cộ hối hả, trên xe ngoài lái
xe ra chỉ có Đường Sinh và hắn .
– Người anh em …Bác nhận được điện thoại của cha cháu, tiện đường đến nhà
ga đón cháu luôn, đến Giang Lăng học tập tốt hơn nhiều so với cái vùng đất
nghèo khó ấy, đừng làm cha cháu thất vọng nhé, cần phải chăm chỉ học tập, có
yêu cầu gì thì cứ gọi bác!”
– Cảm ơn bác Đường
Trong lòng nghĩ, Đường Dục còn giả bộ, chẳng phải sợ lái xe biết được thân
phận của mình chăng ?
– Không cần cảm ơn, dù sao thì cha cháu cũng giúp bác một phen, cháu đến đây
học cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bác có thể sắp xếp được.Cháu đến ngõ Lão
Đường ở cùng cha bác.Ông cụ tính cách quái gở, thích ở một mình có cháu đến ở
cùng coi như là có người ở cạnh chăm sóc cụ.
– Bác Đường à, bác cứ đưa cháu đến đấy đi.
Lần đầu tiếp xúc với Đường Dục chỉ là nói chuyện một đoạn trên đường đó, Đường
Dục cũng chẳng thèm để tâm đến tên nhãi ranh như Đường Sinh.
Xe dừng ở ngõ Lão Đường, Đường Dục cử một người đi vào cùng Đường Sinh, ông ta
thậm chí chẳng thèm xuống xe.
Đường Sinh hiểu quá rõ Đường Dục mâu thuẫn với ông cụ thân sinh, thăm nom cha
cũng rất vội vã, đó là vì việc sắp đặt giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, nói
đi nói lại thì Đường Dục giờ vẫn là kẻ với tính cách khiến nhiều người nóng
mặt, nhà họ Đường đều ngưỡng mộ ông ta.
Ở Giang Lăng thậm chí trong cả tỉnh, họ Đường là họ lớn nhất, nhưng không phải
đều là người một nhà, có thể nói là năm trăm năm trước thì là một nhà.
Ngõ Lão Đường thông ra bốn phương tám hướng, tổng cộng có mấy chục hộ, cụ
Đường ở là một cái nhà cũ, là một góc độc lập trong đại Tứ Hợp Viên, người đàn
ông đeo kính dẫn Đường Sinh tới trước cửa rồi không dám vào nữa .
-Tiểu huynh đệ cậu tự vào đi, bác Đường của cậu đã điện thoại trước cho cụ rồi, cụ biết chuyện cậu đến học rồi, cậu nói một câu là cụ biết ngay, thế nhé…
Người đàn ông đeo kính đưa hành lý cho Đường Sinh rồi vội đi ngay, trên phố
không ít người đang nhìn Đường Sinh chỉ trỏ, họ không biết Đường Sinh, nhưng
họ biết người quân sư quạt mo đeo kính phục vụ cho Đường Dục, cũng bởi thế mà
Đường Sinh không gây được ấn tượng tốt với mọi người, anh mặc một bộ quần áo
hợp thời, trong mắt người nghèo trở thành một công tử con nhà giàu có .
– …Không biết là thân thích gì với Đường Dục, nhưng tám phần không phải
loại người tốt, xem hắn kìa, lòe loẹt
-…Đúng vậy, người nhà của Đường Dục thì có mấy kẻ tốt ? Bác thấy toàn là cái loại người xấu xa uống máu người.
– Đúng rồi, Đường Đại gia,
Tứ phía mồm năm miệng mười những lời bình luận khiến Đường Sinh càng nghị lực
hơn, hắn nhìn khắp nơi, đối diện sân là Tứ Hợp Viện của gia đình Đường Cẩn,
một cụ ông đầu bạc đang ngồi trước cửa, đúng là Đường lão, người đang tự nhìn
mình bằng ánh mắt thờ ơ .
Ngõ Lão Đường rất cổ kính, vẫn còn đó là những ngôi nhà gạch lục lăng cao thấp
cũ kỹ, đây là gạch của thời kỳ những năm chín mươi, rất nhiều nơi đã bị sụt
lún, gạch lục lăng cũng theo đó mà bị vùi lấp đi,
Đường Sinh hướng về phía cụ Đường mỉm cười gật gật đầu, nào ngờ ông lão hừ một
tiếng quay mặt đi.
Lúc này cụ Đường mở cửa bên phải một cô gái với vẻ đẹp trong sáng thuần khiết
xuất hiện, Đường Sinh như ngẩn ngơ …
Đường Cẩn, là Đường Cẩn .
Tay xách hành lý của Đường Sinh bắt đầu run lên, Đường Cẩn đã nhảy lầu tự vẫn
trong trí nhớ của Đường Sinh giờ đang sống sờ sờ trước mắt hắn .
Lúc ấy Đường Sinh xúc động muốn khóc, cố nén vành mắt để không rơi lệ, nhìn
chằm chằm Đường Cẩn không rời mắt.
Cô gái thanh tú, như dòng suối mát giữa bụi hồng trần, tinh khiết khiến người
ta động lòng, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng
thình, chiếc quần bò mài trắng .
– Ông nội, ăn cơm trưa rồi, về thôi ông.
Đường Cẩn bất giác cũng nhìn thấy Đường Sinh dáng vẻ bảnh bao phong trần,
nhưng cô cũng không để ý lâu lắm, chỉ lướt qua một giây, nhưng Đường Sinh đem
lại cho cô một cảm giác lạ lùng giống như nguồn ánh sáng tươi mới, ánh mắt của
anh chàng này có điều gì đó khác lạ, tại sao cứ nhìn chằm chằm mình ? Anh ta
là ai ? Hình như muốn vào viện của cụ Đường ?
Cụ Đường phải nhờ cô cháu gái đỡ mới đứng đậy nổi, lại hừ một tiếng rồi quay
người đi, tất nhiên cụ phát hiện ra Đường Sinh đang nhìn cháu gái mình .
– Cẩn à, dạo này người đội lốt chó ở chỗ nào cũng thấy, con phải cẩn thận mà
giao du bạn bè nhé.
Đường Cẩn có thể đoán được ẩn ý của ông cụ, trước khi vào nhà cô còn quay đầu
lại trừng mắt lên nhìn Đường Sinh, nói anh đấy, nhìn cái gì ?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi