Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 39: Thanh Bì Hội ở phố Đông. – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 39: Thanh Bì Hội ở phố Đông.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Thời tiết quả là tồi tệ, mọi ngày nhà hàng ‘Lạt Tử Nhĩ’ (Cay chết bạn) đều
đông nghẹt vào lúc chiều tối, nhưng hôm nay mới chỉ có hơn một nửa chỗ ngồi có
khách. Sau khi Đường Sinh dẫn ba cô gái xinh đẹp bước vào, có người bắt đầu
huýt sáo, vài tên bất lương quay lại nhìn ba cô gái.

Trong đó có một tên mặc áo may ô, vai u thịt bắp, trên bả vai và lưng có xăm
hình dao găm khiến ai thấy cũng sợ. Những tên khác đều mặc áo phông, tuy không
thấy trên người chúng có hình xăm, nhưng vẫn phải đề phòng. Một cái đầu biết
suy nghĩ vẫn hơn một kẻ ngốc.

Ninh Hân mặc thường phục, co người lại. Cô đeo một chiếc kính râm. Thật ra,
chiếc kính này là một sản phẩm công nghệ cao hiếm thấy, khi trời tối tự động
chuyển sang chế độ nhìn trong bóng tối, ban ngày lại có thể che nắng, nhìn bề
ngoài không khác gì một chiếc kính râm thông thường.

Mặc dù cô rất nổi tiếng trong giới cảnh sát, nhưng ngoài xã hội, những người
biết cô chính là Phó chính ủy Ninh của đội đặc công lại quá ít.

Khác với Ninh Manh ngây ngô, thân thể của Đường Cẩn lại vô cùng khêu gợi, bất
kể chiều cao hay là những đường cong uyển chuyển, đều đủ sức khiến bất kỳ một
người đàn ông nào nảy sinh những suy nghĩ đen tối. Cho nên mắt bọn họ lộ rõ tà
ý, miệng huýt sáo là điều rất bình thường.

Ninh Hân chỉ coi bọn chúng như không khí, hoàn toàn không xem ra gì. Cô có thể
trừng trị chúng, nhưng hiện giờ cô đang mặc thường phục, cũng không dễ ra tay.
Đường Sinh cũng đã nhận thấy ý đồ xấu xa của những tên vô lại kia. Hắn lạnh
lùng hừ một tiếng, vờ như không thấy.

Trái lại, Đường Cẩn và Ninh Manh lại có phần run sợ. Đối với những đối tượng
xã hội như thế này, trong lòng các cô vẫn tiềm ẩn sự sợ hãi.

Trong trí nhớ của Đường Sinh, gương mặt của tên vô lại kia cũng không có gì xa
lạ. Trước kia, hắn rất quen thuộc với ‘Giang Lăng Thanh Bì Hội’, bởi vì Đường
Binh và người đứng đầu Thanh Bì Hội, ‘Thanh ca’, có quan hệ không tồi. Ngay cả
người có cha là Bí thư như Nhị Thế Tổ cũng trở thành kẻ nịnh bợ ‘Thanh ca’,
nhiều lần đã gọi Thanh Bì Hội làm giúp mấy chuyện, đều là những chuyện không
sạch sẽ.

Thanh Bì Hội gây nguy hại rất lớn đến trật tự trị an thành phố Giang Lăng,
nhưng tầm ảnh hưởng của tổ chức này lại rất rộng lớn. ‘Thanh ca’ kia là đối
tượng truy nã của cảnh sát, nhưng tên này lại rất giảo hoạt. Hiện giờ cảnh sát
không thể bắt được y, giống như y đã biến mất trong tầm mắt của cảnh sát vậy.

Tuy nhiên, Đường Sinh biết Thanh ca vẫn không rời khỏi thành phố Giang Lăng. Y
vẫn ở ngay tại Giang Lăng để quan sát tình hình.

Nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn, trong khi cảnh sát nghiên cứu tâm lý
tội phạm thì tội phạm cũng đã nghiên cứu cảnh sát.

Thanh ca liền giấu mình trở thành một trong những tên côn đồ. Y không hề có
một chút hình tượng ‘Đại ca’, giống như đại đa số những tên côn đồ không được
cảnh sát để ý đến. Trên thực tế y sống rất yên bình, thậm chí mỗi khi có xung
đột hoặc sự kiện nào đó, y đều ở đây.

Nhưng càng như vậy, càng không ai chú ý tới y, thật là vô cùng kỳ quái!

Lúc này, nhìn thấy những tên vô lại kia, trong đầu Đường Sinh nảy ra một kế
hoạch táo bạo.

Bên trong có một chiếc bàn trống, Đường Sinh dẫn mấy người Đường Cẩn đi về
phía đó. Không ít ánh mắt đang quan sát các cô.

Ninh Hân và Đường Sinh cùng nhau đi về phía bà chủ quán ở phía trước quầy
hàng, hắn thấp giọng nói:

– Chị Hân, Thanh Bì Hội…

– Chị biết rồi, em đừng để ý đến bọn họ.

– Sao lại bảo em đừng để ý đến bọn họ? Dám chọc ghẹo chị họ của em ngay trước
mặt em, chuyện này không thể nhẫn nhục được!

Ninh Hân lấy chân huých nhẹ vào chân hắn:

– Em dám? Có tin chị sẽ trừng trị em không?

– Như thế nào cơ? Sợ em phá hỏng kế hoạch của đội đặc công các chị à? Không
phải các chị rất quan tâm đến Thanh Bì Hội ư?

– Đừng hỏi chị, đây không phải là chuyện của em! Một tên tiểu tử thối tha như
em, mới có một ngày mà đòi biết được suy nghĩ của chị hay sao?

Trong lòng Ninh Hân đã có chút nghi ngờ, làm thế nào hắn biết được chuyện đội
đặc công rất quan tâm đến ‘Thanh Bì Hội’? Là do tin tức từ bên trên đưa xuống
ư?

Đường Sinh khẽ gằn giọng:

– Em sẽ cho chị biết sự lợi hại của tên tiểu tử thối tha này, hừ…Được rồi, em
sẽ cố chịu đựng vậy, được chưa?

Ninh Hân khẽ gật đầu, rồi cũng tiến tới ngồi cùng Đường Cẩn và Ninh Manh.

Năm tên vô lại kia nhìn chằm chằm vào lưng Ninh Hân, cả đám nuốt nước miếng,
có tên còn lấy tay chà xát đũng quần.

Phía trước quầy, mấy người đã đứng dậy, bà chủ quán cũng chuẩn bị can thiệp.
Trong khi Đường Sinh đang muốn tiến tới nói chuyện thì lại sắp có người sắp
gây sự trước đây.

– Ê…Tên nhóc kia, mày định lấy ai vậy? Thật may mắn quá hả? Một mình ôm ba cô
bé ư? Mày hầu hạ sao nổi? Nhóc!

Tên ngồi gần Đường Sinh nhất nghiêng đầu quan sát Đường Sinh, vẻ mặt đầy khiêu
khích, lời nói của gã khiến vài người cười ầm lên.

Tên ngồi bên cạnh gã kia, đã uống đến mức đỏ bừng cả mặt, còn nói thêm vào:

– Chà…Anh Tam, có phải mắt anh có vấn đề gì không? Tên nhóc này trông giống
như con gái vậy, da thịt mềm mại như vậy, trông còn đẹp hơn cả con gái, lấy
cái gì để hầu hạ đây? Ngón tay ư?

Bốn tên còn lại phá lên cười không dứt, những thực khách xung quanh cũng thấy
không bình thường, đều thận trọng đứng lên, vẻ mặt rất căng thẳng.

Đường Sinh dường như không hề tức giận, bước tới phía trước quầy chỉ vào hai
phích nước nóng:

– Bà chủ, trong phích có nước nóng không?

Mọi người xung quanh thấy Đường Sinh giống như không bị mấy tên vô lại khiêu
khích, đều thầm khen hắn thông minh. Chàng trai này thật là hiểu biết.

Bà chủ cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi cười nói:

– Có, vừa mới đun xong, cậu lấy uống đi.

Đường Sinh liền gật đầu nhẹ. Đường Cẩn và Ninh Manh nghe thấy mấy tên vô lại
kia khiêu khích Đường Sinh, mặt mũi hai cô cũng đỏ bừng lên. Ninh Hân ban đầu
cũng không để ý, cho đến khi nghe thấy Đường Sinh vô duyên vô cớ hỏi trong
phích có nước nóng không, cô liền giật mình, có chuyện rồi…

Cô quay người lại thì Đường Sinh đã bắt đầu tấn công. Hắn chẳng phân biệt
trước sau ném ra hai phích nước nóng trong tay, vù vù hai cái. Một tiếng hét
vang lên, hai phích nước vỡ tan ngay trên hai cái đầu trọc. Năm tên vô lại
đang ngồi quanh cái bàn lập tức đổ xuống, hai tên ngồi giữa kêu lên thảm
thiết, nước sôi bắn ra, chảy đầy đầu bọn chúng.

– …Chúng mày đều mù cả rồi hay sao? Ỷ đông người bắt nạt ông nội của chúng
mày à? Đáng chết…

Đường Sinh không ngăn được tật xấu trong xương cốt của Nhị Thế Tổ. Nếu không
ai đụng vào, hắn sẽ là một người hoàn hảo, nếu có người đụng vào hắn, thì mười
phần hắn sẽ bộc phát đến tám chín phần. Sau khi ném hai phích nước nóng, hắn
lại lao đến chỗ ba tên còn lại, cầm ghế tiếp tục đánh bọn chúng chảy máu.

Tên gần hắn nhất trông có vẻ thảm thương nhất. Đầu bị nước nóng trong phích
làm bị bỏng không nói, lại bị một chiếc ghế nện vào sau vai, cả người ngã sấp
xuống đất. Đường Sinh có tài nghệ gì vậy, nhanh mắt, nhanh tay, nhanh chân,
tên kia mới ngã xuống, chân của hắn đã giơ ra, mũi giày nhọn đá vào mặt y. Mũi
y hẳn là phải chịu sự thử thách lớn, chỉ sau một cước, y liền mất ý thức, hắn
lại cầm chiếc ghế tiếp tục lao vào.

Chỉ một phút trôi qua, năm tên vô lại từ lúc chuẩn bị nhảy dựng lên đánh lại,
nhưng trước cơn giận của Đường Sinh, thế tấn công của bọn chúng liền sụp đổ.
Bốn tên đều gục xuống, chỉ còn sót lại một tên. Y cũng có vết của chiếc ghế
trên trán, mặt đầy máu, co ro trong góc tường, hổn hển:

– …Anh, đại ca…Ông nội…Tại chúng em không biết mình gặp hạn, xin đừng đánh
nữa…Sẽ chết người mất, chúng em biết tội rồi.

Lúc này trên mặt đất còn có một tên khác đang loạng choạng đứng lên. Đường
Sinh cầm chiếc ghế ném về phía sau, đập cho tên đó nằm im bất động. Khi đó
Ninh Hân cũng tới bên cạnh Đường Sinh, cô định lao tới, nhưng mọi chuyện đã
kết thúc, chỉ để lại một đống lộn xộn. Năm tên vô lại người đầy máu nằm trên
mặt đất, chén bát rơi đầy đất, chiếc bàn bốn chân hướng lên trời, gần ba mươi
mấy thực khách của ‘Lạt Tử Nhĩ’ toàn bộ đều trợn tròn mắt sợ hãi, yên lặng
không nói tiếng nào.

– Em điên rồi phải không?

Ninh Hân quay lại hung hăng đấm vào cánh tay Đường Sinh một cái, trừng mắt
nhìn hắn.

– Hừ…Không điên, em chỉ muốn làm cho mấy tên bị mù mắt kia thấy rõ em có phải
là con gái hay không thôi!

Đường Sinh cười thầm. Chị Hân, sau này chị sẽ phải cảm ơn em. Hắn nhìn kẻ bị
thương nhẹ nhất nói:

– Này…Tao có phải con gái hay không?

– Không, không phải, đại ca, anh chính là một người đàn ông thực thụ…Rất thực
thụ…

– Phải rồi, cứ như vậy đi, nếu mày không phục, tao ở lại đây ăn bát mì đợi,
mày gọi lão Đại của mày tới đây tiếp tao?

Thằng cha kia giật mình, Đường Sinh cười lạnh:

– Nghe nói phố Đông có ‘Thanh Bì Hội’ gì đó? Lão Đại tên Thanh ca phải không?
Mày gọi gã đến đây, có bao nhiêu tên tiểu tử cũng gọi hết đến đây luôn. Cậu
đây chính là người lăn lộn ở phố Nam, ‘Sinh ca’, đã nghe qua chưa? Hôm nay
chính là ngày tao tới dọn dẹp chúng mày!

Đường Sinh dường như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn đồng hồ, lại dùng ánh mắt quét
qua đám thực khách đang đứng ngẩn người:

– Đừng lo, mọi người còn hai mươi phút nữa, mau ăn xong rồi đi đi, nơi này
lát nữa sẽ trình diễn ‘Trận chiến trên phố’, nếu ai dám báo cảnh sát, Sinh ca
này sẽ phải diệt khẩu.

Ninh Hân tức giận mắt trợn trắng, Đường Cẩn và Ninh Manh cũng ngơ ngác, chỉ mở
to đôi mắt đẹp ngây thơ nhìn Đường Sinh. Nhất là Ninh Manh, đây là lần đầu
tiên cô thấy hắn nổi giận, quả thực tim cô thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.
Đường Cẩn thì bình tĩnh hơn một chút.

– Mày, mau lên, giữ thể diện cho Thanh Bì Hội của mày, gọi điện thoại cho lão
Đại mau, nếu không gọi cậu đây sẽ làm thịt mày…

– Gọi, tôi gọi…

Y run rẩy thò tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại di động, bắt đầu bấm
số, những thực khách trong quán đều đã rời khỏi quán ăn.

Bà chủ quán lúc này đi về phía bên trái Đường Sinh, gạt bỏ khuôn mặt tươi
cười, giọng run run nói:

– Đại ca, cậu xem, tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, cũng không dễ dàng…

– Ừ, tôi biết, tổn thất hôm nay của bà tôi sẽ bồi thường gấp đôi, bây giờ bà
đi chuẩn bị cho tôi một bát mì nóng…!

– Đại ca, tôi, tôi…

Đường Sinh trừng mắt:

– Nhanh đi…Có phải bà muốn nhìn ‘Sinh ca’ tôi nổi giận đập nát cái quán ăn
của bà không?

Bà chủ liền nuốt giận quay lại:

– Tôi đi…

Trong lòng bà thầm mắng:”Đây mới chính là một tên thú vật! Mình đã nhìn nhầm
nó rồi!”

– …Mau nói cho chị biết, rốt cục em muốn làm gì vậy?

Ninh Hân cắn răng, nhỏ giọng oán trách, trông như muốn khóc. Tại sao mọi
chuyện trong chớp mắt lại trở nên như vậy? Cô phát hiện ra mình không thể dễ
dàng khống chế được Đường Sinh, có phải do hắn tuổi còn quá trẻ, còn quá kích
động hay không?

Nhưng Đường Sinh lại kéo tay cô đi về chỗ bên cạnh Đường Cẩn, thấp giọng nói:

– Đừng giả bộ nữa, chị Chính ủy ơi! Các chị đã theo dõi Thanh Bì Hội ở phố
Đông từ lâu rồi, nhưng hôm nay lại có cớ để quăng lưới, nói không chừng có thể
bắt được hơn trăm tên. Lưỡi gươm công lý nằm trong tay chị, chẳng lẽ chị muốn
nhìn em gặp phải rắc rối ư? Chị nhẫn tâm như vậy sao? Còn nữa, trực giác nói
cho em biết, hôm nay nhất định chị sẽ có thu hoạch lớn!

Ninh Hân bỏ tay hắn ra, dở khóc dở cười.

– Thu hoạch lớn cái đầu em hả? Từ lúc nào mà chuyện của đội đặc công cần em
nhúng tay vào?

– Em không phải muốn giúp đỡ chị hay sao? Nếu là người khác thì em đã không
quản rồi, chị xem…Thanh Bì Hội bao vây quán ăn ‘Lạt Tử Nhĩ’, đội đặc công bí
mật tấn công từ phía sau, chỉ một mẻ lưới bắt hết toàn bộ bọn xã hội đen ở
thành phố Giang Lăng. Chính ủy Ninh một mình đối đầu với nguy hiểm, chống lại
bọn tội phạm, đây là tin tức đặc biệt đó!

– Chị chỉ muộn một ngày mà bị em hại chết…Đợi chuyện này kết thúc rồi xem chị
sẽ trừng trị em thế nào…

Ninh Hân giơ tay gãi đầu.

Ở bên kia, tên vô lại đang thêm mắm thêm muối, khóc lóc kể lể:

– …Đúng vậy, anh à, hắn nói sẽ dọn dẹp chúng ta, hắn giở võ ra, năm thằng
chúng em toàn bộ đều nằm đất. Bọn anh Tam không rõ sống chết thế nào rồi, em
cũng sắp chết rồi, anh mau tới đây đi, nếu anh không đến, hắn sẽ giết em mất!

Lúc này Ninh Hân ngồi ở chỗ Đường Cẩn, Ninh Manh đang cẩn thận rút điện thoại
di động ra, nói thật nhỏ cách bố trí,

– …Tôi là Ninh Hân đây, trong vòng mười phút nữa, toàn bộ trung đội một tập
hợp, mục tiêu là nhà hàng ‘Lạt Tử Nhĩ’ ở phố Đông, nằm yên đợi lệnh trong hai
mươi phút, khi nào tiếng chuông điện thoại di động vang lên là được phép hành
động!

Đội đặc công hành động không cần giải thích kỹ càng nhiệm vụ, nguyên tắc cơ
bản là chỉ cần nói phương hướng, địa điểm, thời gian là xong. Chỉ có những
người tinh nhuệ nhất có thể hiểu được phải làm như thế nào. Bọn họ nhìn ra
được ai là kẻ bị tình nghi, nếu bị bọn họ bao vây, cách tốt nhất là phải cung
cấp tin tức mà thôi.

Bốn bát mì nóng hổi đã được bưng lên, là do đích thân bà chủ bưng tới. Lúc này
Đường Sinh mới chú ý đến bộ dạng thướt tha của người đàn bà này. Cô ta ước
chừng ba mươi tuổi, làn da rất trắng, trên gương mặt vẫn còn chút nhan sắc,
dáng người gợi cảm. Có thể nhận ra được, cô ta rất ít khi phải bưng bê chén
đĩa.

– Bà chủ…Vậy là được rồi, nên chuẩn bị đón khách đi, qua ngày hôm nay việc
buôn bán của bà sẽ càng trở nên thịnh vượng, tôi hứa đấy!

Đường Sinh coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm đôi đũa ăn mì, còn nhìn
Đường Cẩn và Ninh Manh thúc giục:

– Ha ha ha, chị Hân, chị cũng ăn đi, ăn no rồi mới có sức làm việc chứ…

Ninh Hân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, còn có tâm trạng ăn hay sao?
Nghĩ lại thì tại sao lần này Đội trưởng Chi lại đột nhiên nhắc đến chuyện
trừng trị Thanh Bì Hội ở phố Đông? Thật là kỳ quái, tên nhóc này dường như đã
biết hết tất cả mọi chuyện?

Từ hai năm trước, ở Giang Lăng có lưu truyền một câu nói, nếu trông thấy một
tên côn đồ trọc đầu ở phố Đông, thì chắc chắn kẻ đó là người của Thanh Bì Hội.
Nếu không có việc gì thì đừng nên đụng tới hắn, nếu không anh sẽ gặp phải tai
họa bất ngờ! Tiếng tăm của Thanh Bì Hội lớn như vậy, sao đội đặc công có thể
không chú ý được? Bắt đầu từ tháng tư, đại ca của Thanh Bì Hội là ‘Thanh ca’
đã bị truy nã, nhưng cho dù đã truy lùng suốt mấy tháng trời, vẫn không thể
tìm được nơi ẩn náu của tên này.

Khoảng hai mươi mấy phút sau, cánh cửa quán ăn ‘Lạt Tử Nhĩ’ bị đẩy ra, mấy tên
côn đồ trọc đầu bước vào, tên nào cũng bịt mặt, lộ rõ vẻ hung ác. Thực sự còn
có thể thấy rõ tình hình bên ngoài, lần lượt mấy chiếc xe con đang tiến đến
đây, sau đó lại có một chiếc xe tải tám tấn xuất hiện. Bất ngờ cánh cửa kính
xe tải được mở ra, có thể thấy người ngồi bên trong là một người đàn ông trọc
đầu. Bày ra trận thế như vậy là muốn dọa người, muốn sống mái với nhau chắc?

Bà chủ quán cũng xem như đã từng trải qua sóng gió, nhưng lúc này cặp đùi nhỏ
nhắn khêu gợi lại đang run lên, giấu mình vào phía trong quầy hàng, vô cùng sợ
hãi.

Nhìn thấy cứu binh cuối cùng cũng đã đến, tên xấu xa kia không còn sợ hãi, y
lại trở nên kiêu ngạo:

– Bên trong đấy, chính là thằng đó, mau chém chết hắn đi!

Mấy tên đứng đầu mặt mày hung ác đứng trước mặt, trừng mắt nhìn bốn người
Đường Sinh, trong đó một tên đi trước rút ra một con dao bấm.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.