Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 32: Làm việc phải có tiền. – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 32: Làm việc phải có tiền.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đến mười một giờ trưa, những bức tường đổ sập phía trước cửa nhà cụ Đường đã
được dọn dẹp sạch sẽ, Đường Dục chằm chằm mắt theo dõi buổi thi công chiều
nay, khẩn trương tu sửa cho xong bức tường đổ sập phía trước cửa nhà cụ Đường,
về phần giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường tạm thời vẫn chưa thực hiện xong.

Công việc đã được hoàn tất, Đường Dục cũng hoàn toàn yên tâm.

– Cháu Sinh, buổi trưa bác mời cháu?

– Sao có thể để người lớn như bác mời cháu được? Hôm nay cháu mời bác?

– Không thể thế được, cháu vẫn còn là học sinh mà, hôm nay làm lỡ mất việc
học của cháu rồi, nên bác mời mới phải!

– Thế này thì cháu không tranh với bác nữa, tìm nên nào đó ngâm mình cái đã,
tắm táp cho sạch bụi bẩn trên người trước, bác lo liệu nhé?

– Haha…Không thành vấn đề, đi, chúng ta đến 'Giang Lăng Nhân’.

'Giang Lăng Nhân' bên ngoài là khu hồ bơi nhỏ xa hoa, dạng phòng đơn, quý
khách hạng sang mới vào đây hưởng thụ, đẳng cấp cực cao.

Sau khi xông hơi xong, một già một trẻ bước xuống hồ để ngâm, hai cô gái cực
đẹp chỉ mặc vỏn vẹn trên mình chiếc áo tắm ba mảnh mỏng manh trong suốt không
nói tiếng nào bưng cả bộ ấm trà đến, ngồi cạnh hồ bơi chờ phục vụ. Cảnh tượng
lúc này mang phong vị cực kỳ ấm áp và hấp dẫn, Đường Dục hưởng thụ quen cảnh
tượng này rồi nên không cảm thấy gì, Đường Sinh thì đúng là chỉ có cảm giác
này vào 'Hai mươi năm trước', lúc này đây hắn chỉ là một tên nhóc ngây thơ
chưa biết gì.

Nước trong hồ trong suốt, cái của Đường Sinh giống như là bị kích thích vậy,
dựng hẳn lên, còn thêm một cặp ô tử xa đầu trướng não dọa chết người lúc này
nữa chứ.

Đường Dục trộm nhìn cái kia của hắn, cười híp mí:

– Cháu Sinh, cháu đúng là khiến bác Dục đây mở mang tầm mắt, đúng thật là hậu
sinh khả uý! Haha…

Hai nhân viên phục vu trà trong phòng tắm sớm cũng đã nhìn thấy, từng thứ một
cứ lộ ra thứ vạn chủng phong tình đến mê người, liên tiếp hướng về Đường Sinh
đá lông mi.

Đường Sinh thấy hơi lúng túng, hướng về các cô xua xua tay:

– Đi ra bên ngoài chờ đi, thân hình thiếu gia ta đây thuần khiết vô cùng, các
cô đừng hòng xem được.

Hai cô gái che miệng cười, trong đôi mắt quyến rũ giống như có nước chảy ra
vậy, nhưng người ta đã đuổi các cô đi, cũng đành phải leo lên rời khỏi thôi.

Đường Dục cũng nói:

– Cháu Sinh, những tình huống thế này bác không miễn cưỡng cháu, tùy cháu tự
quyết định, nếu cháu muốn ‘thư giãn’, nữ tiếp viên của 'Giang Lăng nhân' bất
luận là người nào cũng tùy cháu chọn, cho dù là Giám đốc quản lý, nếu cháu ưng
ý, bác cũng có thể gọi đến phục vụ cháu, đừng tự mình bỏ phí.

– Bác Dục, chúng ta không nói chuyện này nữa, cách tốt nhất lúc này là để
Đường Binh đi tới trại cai nghiện, hai ngày nay cháu đều phải gặp Ninh Hân,
dõi mắt xem cô ta giải quyết chuyện này thế nào? Ngoài ra, bác cũng nói là có
hứng thú với mảnh đất của Nhà máy Ổ Trục? Việc này không dễ làm cho lắm, song,
nếu bác có thể làm cho chính quyền khu đó thay đổi cái nhìn về bác, cháu có
thể thông qua Ninh Hân mà tìm ba của cô ấy nói chuyện, trưa ngày hôm qua cô ấy
có dùng bữa trưa với cháu, khi đó cháu cố tình nhắc đến chuyện của Nhà máy Ổ
Trục, cô ấy vô tình tiết lộ , khả năng sang năm Ủy ban nhân dân quận sẽ có một
dự án quy hoạch với phố Giang Giáo.

Đường Dục nghe mà trong lòng loạn nhịp, quả nhiên là như vậy, vội nói:

– Ai..Sang năm à, việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường vẫn luôn khiến bác
đau đầu, không phải là bác Dục nói khoác trước mặt cháu , , nếu đổi nơi khác,
bác sớm đã giải quyết êm đẹp rồi, nhưng có điều cha của bác suy cho cùng thì
vẫn đang sống trong con ngõ đó, thêm nữa là không muốn làm căng với Ủy ban
nhân dân quận, lúc trước bác cũng chưa từng động tay tới bất động sản nhà đất,
giờ làm tới mới biết bên trong quả còn nhiều thứ thâm sâu khó đoán, dự án giải
phóng mặt bằng ngõ Lão Đường phải năm hồi bảy lượt mới quyết, thế mà dân chúng
và Ủy ban nhân dân quận ở đó đều không hài lòng…

Đường Sinh nhìn ông ta một cái, vừa lòng mới lạ chứ, ông ở trước mặt tôi kể
nghèo than khổ, Đường Dục à ông được lắm.

– Bác Dục, bác là nhân vật tiếng tăm trong giới thương nhân, cháu cứ nghĩ là
tầm nhìn của bác phải hướng ra đằng xa mới phải chứ, nghĩ thử xem, ba năm sau
cả khu phố buôn bán của phố Giang Giáo đều nằm dưới chân của bác, thứ cảm giác
thành tựu đó cùng với lợi ích cực lớn có được, chắc là không gì có thể sánh
bằng được rồi.

Đường Dục lại cười ha hả đứng lên:

– Cháu Sinh, việc gì cũng phải tính toán đến tình huống xấu nhất có thể xảy
ra chứ, đừng nên nghĩ mọi thứ quá hoàn mỹ, bác cũng muốn cống hiến nhiều hơn
cho xã hội, chỉ có điều đầu năm nay làm chuyện tốt cũng không ai khen, ngược
lại sau lưng lại bị chửi bới, bêu danh…

– Bác khiêm tốn với cháu rồi, nghe khẩu khí của Ninh Hân thì rõ ràng làba của
cô ta rất không hài lòng với dự án giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường của tập
đoàn Giang Dục lần này, lại nói một cách ẩn ý rằng sau lưng có người nào đó
chống lưng cho bác, cháu biết là nói bóng gió ba cháu, nhưng mà ba cháu lại là
người nói nguyên tắc, trong mắt không thể có hạt cát nào, việc giải phóng mặt
bằng ngõ Lão Đường nếu phải làm trò cười cho thiên hạ, ba cháu khẳng định sẽ
tra tới cùng, trong đầu bác phải có tính toán mới được.

Những lời này đúng là đã đánh động Đường Dục, lúc đầu Đường Dục nghĩ sẽ kéo
được ý tưởng lấy người khác ra làm hậu thuẫn của Đường Sinh nhưng giờ thì biến
thành hư ảo mất rồi, ngay đến vụ hai lần đập xe, cùng chuyện bình yên vô sự
của đứa con trai Đường Binh, khiến cho Đường Dục không dám coi thường gã thiếu
niên trước mặt mình.

– Đúng vậy, bác chính là lo lắng sợ việc này làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến
uy tíncủa Bí thư Đường, vậy nên mới trì hoãn mãi mà chưa dám động đến.

Ôngta thật biết nói chuyện, thuận dòng nước đẩy thuyền, khiến Đường Sinh phải
thay ba mình mà nhận lấy tấm ân tình của gã

– Bác Dục, cháu có một suy nghĩ, bác có muốn nghe không ?

– Cháu Sinh, cháu nói xem, giờ cháu nói gì bác nghe cũng đều lọt tai cả.

Đường Sinh nói thật lòng mà bác không muốn không nghe lọt tai sao? Bác sợ đây
đều là ý của ba cháu sao? Đồ cáo già, lão trăm mưu ngàn kế cũng không qua mắt
được tôi đâu, ông muốnlấy lông gà làm mũi tên, chính là thiếu gia ta đây nè,
haha… đợi lúc ngươi tỉnh mộng, thiếu gia đây mới thật sự cho ông biết thế nào
là lợi hại.

– …Bác hoàn toàn có thể đem dự án mới của việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão
Đường đi nói chuyện với Ủy ban nhân dân quận, đàm phán về vấn đề lô đất 600
mẫu của Nhà máy Ổ Trục, theo như cháu phỏng đoán, trừ phi là để bác bố trí mấy
trăm công nhân viên chức bị mất việc của Nhà máy Ổ Trục, chỉ là bỏ ra một ít
tiền mà thôi, nhưng những khoảng tiền này mà so với lợi ích sau này nhận được
thì sao nhỉ? Thành ủy đang chú ý tới dự án giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường,
làm tốt việc này rồi, Ủy ban nhân dân quận nhất định phải nhượng bộ.

Đường Dục chỉ còn biết gật đầu, với ông ta mà nói công trình ngõ Lão Đường
đúng là không dám làm hỏng, bởi đó chính là công trình diện mạo đầu tiên của
Bí thư Đường từ lúc nhậm chức tới nay, mình mà làm hỏng việc này, sau này sẽ
bị dồn vào bước đường cùng cũng nên, mất còn nhiều hơn được ấy chứ, chính là
vì điều này nên nhất định phải thỏa hiệp.

– Cháu Sinh, cháu không rõ rồi, bác cùng với hai vị lãnh đạo của Ủy ban nhân
dân quận không hợp nhau, Bí thư Quận ủy là người ngoan cố bảo thủ không cần
phải nói đến rồi, Ninh Chủ tịch quận là người có tính quyết đoán, nhưng xem ra
trước mắt đối với bác cũng có thành kiến rồi, đem dự án án giải phóng mặt
bằngngõ Lão Đường đi đàm phán tất có uy hiếp hiềm nghi.

– Cháu có ý kiến như thế, sao bác không khéo léo một chút? Đưa ra trước thiết
tưởng quy hoạch của phố Giang Giáo, sau đó mới đánh bóng lên dự án mới giải
phóng mặt bằng ngõ Lão Đường của bác, như thế mọi người sẽ rõ, không tồn tại
cái gì là uy hiếp hay không uy hiếp, trong lòng mọi người ai ai cũng sẽ rõ.

– Bác mà nói ra những điều này nhất định không ổn đâu, các vị quan chức ai mà
chả muốn giữ thể diện, chỉ là ý kiến cá nhân e sẽ làm hỏng đại sự.

– Như vậy đi, bác tìm một công ty đại diện để giải quyếtchuyện của Nhà máy Ổ
Trục , mọi người mắt nhắm mắt mở mà cho quachuyện này.

– Bác tin được ai đây? Việc này chỉ cần có chút phong thanh lọt ra bên ngoài
thôi thì chắc chắn sẽ bị người khác đoạt trước, thật sự là quan hệ giữa bác và
Ủy ban nhân dân quận rất căng.

– Thế này nhé… bác luôn tin tưởng cháu đúng không? Một người bạn của cháu có
thể xử lý việc đăng kí công ty đại diện, mất chút thù lao là ok, quan hệ thì
đã có cháu tạo điều kiện rồi, thế này thì đôi bên cùng có lợi, chỉ cần
bênngoài không gặp trở ngại là được, bên trong có thế nào cũng không lo bị ai
đó bóc trần.

Đường Dục gật gật đầu, biện pháp này cũng được, về phần công ty đại diện tự
mình cũng có thể thu xếp được, nhưng nếu như không phụ thuộc vào Đường Sinh
thì không cách nào đi nói chuyện được với Ủy ban nhân dân quận cả, bên trong
việc này cần phải chi ra bao nhiêu tiền ai mà biết được? Đường Sinh vừa có
quan hệ lại vừa có chỗ dựa, tiền hua hồng cho dù vào tay hắn hết cũng không
sao, chỉ cần được việc là tốt rồi.

– Bác thấy ổn, cứ thế mà tiến hành đi, mấy ngày này bác sẽ đưa ra phương án
mới của ngõ Lão Đường, cháu đi đánh tiếng với Ninh Chủ tịch quận nhé

– Bác Dục yên tâm, hôm nay cháu còn phải đi tìm Ninh Hân, tiện thể xem tình
hình của Đường Binh thế nào rồi, còn về chuyện đăng ký công ty đại diện, vẫn
phải đợi bác chi tiền ra trước, nhiều hơn cháu cũng không cần, thêm một chiếc
xe, tiền đăng ký là 500 ngàn, thế đủ rồi.

Đường Dục biết khoản tiền này không muốn chi ra cũng không được, thời buổi bây
giờ làm gì cũng phải cần đến tiền? Biết thế liền nói:

– Vẫn là tiền mặt sao? Lại còn xe nữa?

– Ơ, bác là người sáng suốt thế kia, cháu mới sẵn lòng giao thiệp, xe, đương
nhiên là dùng tiền mặt đi mua rồi.

– Được rồi, thế này đi, cháu Sinh, khi nào cháu cần, vẫn là xe chính hãng,
một triệu được không?

– Cảm ơn bác Dục, cháu vẫn còn có một yêu cầu, mặt tiền phố bắc Nhà máy Ổ
Trục, sau này cháu cần nhận giá cho thuê của một miếng 50 mẫu.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.