Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi đi dạo một vòng ngoài phố, Đường Sinh lại quay lại căn nhà phía Nam
của mình, bữa sáng hôm nay thật là không muốn đi ăn một chút nào.
Bởi vì trưa nay phải mời Ninh Hân và bố của cô ấy là chủ tịch Ninh đi ăn cơm ở
nhà hàng thịt quay trên phố Giang Giáo, lúc đó những việc đại sự đều đã được
Đường Sinh tính toán kĩ lưỡng trong đầu , nếu kế hoạch này được thực hiện
thành công , thì rất có lợi cho bản thân mình đồng thời cũng giải quyết được
một số chuyện.
Hôm qua gọi Đường Dục đến đó, cũng không dám đả động gì đến anh ta, nhưng
Đường Dục cũng thông minh lanh lợi và cũng có tầm nhìn lắm chứ? Ạnh ta cũng
cósuy nghĩ của bản thân, chỉ có điều suy nghĩ đó không rõ ràng bằng Đường
Sinh, nghe xong lời mà Đường Sinh nói, chắc anh ta gọi đến là cũng có suy nghĩ
cả rồi.
Có lẽ không cần đến vài ngày, Đường Dục rất có thể sẽ động tới sáu trăm ha đất
của Nhà máy Ổ Trục ở khu vực phố Giang Giáo.
Thế còn Ninh chủ tịch thì sao, cũng phải sớm đề ra phương châm dự phòng , nhắc
nhở ông ta biến phố Giang Giáo trở thành một con phố buôn bán. Ý tưởng phố
buôn bán Giang Giáo được Ninh chủ tịch đề xuất từ sau năm 2005, tức là sau khi
Nhà máy Ổ Trục đứng trước nguy cơ phá sản , nhưng hiện nay Nhà máy Ổ Trục cũng
chưa hoàn toàn đóng cửa, nó vẫn giúp các ông chủ xí nghiệp sinh lời, chỉ có
điều số tiền cho thuê mặt bằngcủa Nhà máy Ổ Trục phía bắc cũng đủ để nuôi sống
các cán bộ nhân viên xí nghiệp rồi, cho nên Ninh chủ tịchkhông phải vì chuyện
này mà đau đầu sao.
Nhà máy Ổ Trục hiện nay xem ra có thể cho giải thể được rồi, việc đau đầu
chính là việc số công nhân bị đuổi việc về nhà, như quản đốc Lưu Chí Minh và
những người lãnh đạo nhà máy,số tiền cho thuê mặt bằng hàng năm lại là một
khoản lợi nhuận béo bở, mãi đến khi những chuyện bẩn thỉu của Lưu Chí Minh
được đưa ra ánh sáng, thì nội tình việc bao thuê Nhà máy Ổ Trục và những trò
bẩn của các cán bộ tham nhũng mới được phơi bày. một số lượng lớn công nhân đã
kéo đến Uỷ ban nhân dân Quận để làm lớn chuyện này, đòi Quận ủy và Ủy ban nhân
dân quận phải cho đóng cửa Nhà máy Ổ Trục, sau đó mới có phương án quy hoạch
hoàn toàn mới cho khu vực này, nhưng đó là chuyện của năm 2005.
Đường Sinh mời bố của Ninh Hân đến đây là có mục đích, chính là muốn ông ấy
sớm nghĩ ra cách, mặc dù thời cơ bây giờ vẫn chưa chín mùi, thậm chí chuyện
của quản đốc Lưu vẫn chưa được phơi bày, nhưng việc giải phóng mặt bằngở ngõ
Lão Đường đã rất gấp rút rồi, muốn để Đường Dục sắp xếp mọi chuyện về việc
giải phóng mặt bằng ngõLão Đường theo ý kiến của Ủy ban nhân dân quận, như vậy
Ủy ban nhân dân quận sẽ phải ngon ngọt với ông ta, mà ngon ngọt vì cái gì?
Chính là vì 600 ha đất của Nhà máy Ổ Trục.
Đương nhiên cũng không phải là tiền cho không ông ấy, tiền thì ông ta vẫn phải
bỏ ra, Đường Dục lấy đâu ra 150 triệu, thật là làm khó cho ông ta.
Đường Sinh có thể coi là một “ kẻ từng trải”, hắn tin rằng có thể lôi kéo
Đường Dục, trừ khi Đường Dục không muốn kiếm tiền. Đối với Đường Sinh mà nói,
số tiền của Đường Dục rất dễ kiếm, quan hệ giữa ông ta và Ủy ban nhân dân quận
đangrất căng thẳng, chính bởi vì ông ta không nghe theo chỉ thị của Ủy ban
nhân dân quận về việc giải phóng mặt bằngngõ Lão Đường, nhưng bây giờ Tập đoàn
Giang Dục của ông ta đã nắm trong tay quyền giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão
Đường rồi, Ủy ban nhân dân quận cũng không còn cách nào khác.
Cái chính là Đường Dục có hậu thuẫn sau lưng khiến Uỷ Ban nhân dân Quận cũng
phải dè dặt, Bí thư thành ủy Đường, hôm đấu thầu thư kí của bí thư Đường-ông
Lý Trọng Phong cũng đã đến đây, ông ngồi cùng Đường Dục, tình hình như vậy đã
nói lên rất nhiều vấn đề, những người trong giới chức quyền ai nhìn mà không
hiểu chứ?
Đường Dục sau lưng có Bí thư Đường ủng hộ, khó trách người ta có thể cưỡi lên
cả đầu Uỷ Ban nhân dân Quận.
Nhưng trên thực tế, Đường Dục có thể ra oai được với người khác theo kiểu “lấy
lông gà làm mũi tên”, chính là ông ta khéo léo biết lợi dụng thế lực của Bí
thư Đường mà thôi, người khác không nhìn thấu được điều này, mặt khác chính là
vì tài chính của tập đoàn Giang Dục của ông ta rất dồi dào, trúng thầu cũng
chính là ý của mọi người.
Đường Sinh chỉ đứng ngoài quan sát, theo kí ức của bản thân , hắn hiểu hơn ai
hết những vướng mắc trong lòng mọi người,, cũng chính vì lí do này mà hắn dám
nhúng tay vào chuyện này, trên bàn cờ này hắn là quân cờ có ưu thế hơn cả.
Đường Dục !, Ông có thể lợi dụng uy thế của bố tôi để lừa gạt Ủy ban nhân dân
quận, sau đó là làm hại đến những người dân trong ngõ Lão Đường, giờ tôi mượn
mảnh đất của Nhà máy Ổ Trục ra để lừa lại ông mấy triệu thì có là gì, lợi thế
lớn nhất của tôi chính là lợi dụng mâu thuẫn giữa Uỷ Ban nhân dân Quận và
Đường Dục nhà ông đấy
Mấy triệu này à, thiếu gia tôi trở tay một cái là nổi mây , vung cái nữa là
thành mưa, chỉ cần lên tiếng một cái là tiền đã tới rồi.
Nhân vật mấu chốt trong chuyện này là Ninh Hân, mặc dù Đường Sinh không biết
rằng cô đã nói với chủ tịch Ninh chuyện cô đâm phải xe của Đường Dục, nếu hắn
mà biết chắc cười vỡ bụng mất, bởi vì càng như thế, chủ tịch Ninh càng tự cho
rằng năng lực của mình là không ai sánh kịp.
Nằm vắt chéo chân, đang nằm mơ mộng thì Đường Sinh nghe thấy có tiếng gọi cửa
ở căn nhà phía Nam
– Ai thế? Vào đi, cửa không khóa đâu
– Tôi
Chính là tiếng của Đường Cẩn, sau đó có tiếng mở cửa, Đường Sinh vội quay
người nằm úp sấp mặt lại, nghĩ đến việc em trai Đường Vĩ của cô ấy đã phơi bày
chuyện khó nói của hắn ra ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú của hắn cứ thế là nóng
bừng lên , thật sự là rất mất mặt với Đường Cẩn, ôi, thật là việc đáng xấu hổ.
Đường Cẩn bước vào liền nhìn thấy ngay gương mặt đỏ bừng, cùng với ánh mắt
trốn tránh bản thân của Đường Sinh, hắn đang ngồi ở một chỗ khô ráo, dáng điệu
bất an.
Hắn rõ ràng là đang thể hiện sự không thể chịu đựng? Những lúc hắn như thế này
thật sự làm người khác phải sợ, cũng không thể đem so sánh hắn lúc này với hắn
lúc đó được, hoàn toàn là hai con người khác , nghĩ lại cảm giác ấm áp trên xe
buýt ngày hôm qua, trong lòng Đường Cẩn cũng không khỏi dạo dực.
– Thứ hai là thi học kỳ rồi anh vẫn chưa ôn tập bài vở gì à?
Đường Sinh dịch ra, rồi vỗ vỗ xuống chỗ khô ráo nói:
– Em ngồi đi… anh ôn tập cũng vô ích thôi, chắc là thi cũng không tốt đâu,
trừ phi…
Đường Cẩn ngồi xuống cạnh Đường Sinh, không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Sinh,
trong lòng tự nghĩ, chẳng nhẽ lại ngại như vậy sao? Hôm qua làm chuyện đáng
xấu hổ như vậy trên xe buýt cũng không xấu hổ bằng lúc này? Phải làm saobây
giờ?
Đường Cẩn đương nhiên không biết những điều tế nhị trong lòng Đường Sinh,
chuyện làm ngày hôm qua trên xe buýt thể hiện bản lĩnh anh hùng của người đàn
ông, còn chuyện xuất tinh ngày hôm nay lại là chuyện đáng để xấu hổ, vì vậy
Đường Sinh xấu hổ vô cùng, cúi đầu xuống như một đứa tre nhút nhát.
Tuy nhiên Đường Cẩn lại rất thích cái bộ dạng “ngoan ngoãn” của hắn như lúc
này, thì ra sự nhút nhát đó cũng là một phong cách khác của một anh chàng đẹp
trai.
– Nếu như anh thi không tốt sợ rằng chúng ta sẽ không được học cùng lớp nữa.
Đường Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lúc Đường Cẩn bắt gặp ánh mắt đó của
Đường Sinh, mới phát hiện ra lời nói của mình hình như có vấn đề gì đó, liền
xấu hổ cúi đầu xuống.
– Không phải như vậy chứ? Ai dám để anh không học cùng lớp với em chứ, anh sẽ
đi đập nát nhà hắn ra
Trong lòng Đường Cẩn vừa thấy sợ vừa cảm thấy một hương vị ngọt ngào, ngạc
nhiên vì hắn vì việc này mà nổi sung lên, cảm thấy rất ngọt ngào bởi vì câu
nói này của hắn.
– Anh đừng loạn cả lên như thế, cố gắng thi cho tốt, em giúp anh ôn tập nhé
Trong lòng Đường Sinh tự nhủ thầm , ôn tập cái gì chứ, tôi tái sinh trở về 20
năm về trước, chị Cẩn à, cho dù trí nhớ của tôi có tốt đến mấy cũng không thể
nhớ được những thứ hồi cấp ba của 20 năm về trước, mặc dù cái gì tôi cũng làm
, nhưng đảm bảo là đã quên rồi, giám thị mà lại nghiêm khắc nữa thì tuyệt đối
thi cũng chẳng có kết quả tốt.
– Anh nghĩ ra cáchnày, thứ hai anh giả bệnh để xin phép nghỉ, sau đó thi lại,
lúc đó em giúp anh ôn tập lại nhé.
– Sao anh lắm chiêu trò thế? Lừa dối thầy cô giáo để làm gì cơ chứ? Như vậy
chỉ là làm hại bản thân mình mà thôi.
Nhìn người con gái được giáo dục đàng hoàng này, Đường Sinhtự cảm thấy bản
thân là một đứa trẻ hư, gãi gãi đầu, cười ngại ngùng rồi nói:
– Chỉ lần này thôi, sau này anh sẽ cố gắng được không? Cái chính là anh muốn
học cùng lớp với em mà.
Câu nói này đánh trúng điểm yếu của Đường Cẩn, gương mặt xinh đẹp của Đường
Cẩn đỏ lên, liếc hắn một cái, không nói được gì.
– Trưa nay anh cũng không muốn quay lại quán thịt quay nữa, có thể sẽ bắt gặp
bố của Ninh Manh.
Đường Cẩn há hốc miệng ngạc nhiên, cô biết bố của Ninh Manh chính là chủ tịch
quận Ninh Thiên Hữu:
– A! Thật vậy không?
– Ừ, nói về chuyện giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, anh muốn trình bày suy
nghĩ của anh cho ông ấy biết.
– Đường Sinh, em thấy chúng ta vẫn là học sinh, nói có tác dụng không? Bố của
Ninh Manh là Chủ tịch quận đấy.
– Không còn cách nào khác, anh cũng rất hậnbản thân mình, vì nước vì dân, hay
em cứ đánh anh một trận, để anh sửa?
– Đáng ghét…em, em lam sao mà đánh anh được!
Đường Cẩn nói xong liền cười, sau đó lườm hắn một cái, dáng vẻ rất gợi cảm,
làm Đường Sinh chảy cả nước miếng.
– Trên đời này nếu có người đánh anh, mà anh nhất định không chống cự hoặc
đánh lại, người đó chính là Đường Cẩn.
Đường Cẩn liếc nhìn hắn một cái thấy người hắn bừng bừng lên, liền vội vàng né
tránh, liền cúi đầu xuống vân vê viền cái áo phông:
– Em. Em phải đi về ôn bài đây, trưa nay anh đi một mình nhé, , em không đi
được, mẹ em sẽ hỏi han đấy.
Cứ như vậy, Đường Cẩn vội vàng rời khỏi căn phòngnhỏ đã khiến cô cảm thấy ấm
áp và ngọt ngào khôn tả , đi đến nhà tứ hợp viện của ông Đường, cô cảm thấy
rất kinh ngạc, chẳng nhẽ cô đã yêu Đường Sinh? Nghĩ đến đây, trái tim cô như
nhảy loạn cả lên, như vừa làm chuyện gì xấu vậy.
Không, tôi không thể yêu sớm như vậy được, tôi với Đường Sinh chỉ là bạn tốt
của nhau mà thôi, chỉ là quan tâm nhau một chút, cũng chưa làm chuyện gì quá
mức cả, chuyện lần trước trên xe buýt không tính, chỉ tại đông quá, hắn ta có
phản ứng như vậy cũng là bình thường, cũng không thể coi là thô tục.
Cứ như vậy, Đường Cẩn tự mình tìm ra đủ các lí do, tìm đường bao biện cho sự
tiếp xúc giữa mình với Đường Sinh.
Khi vào cửa, liền va ngay đầu vào mẹ, Lý Quế Trân liền kêu lên một tiếng, tay
phải liền đỡ lấy con gái đang đau đầu:
– Ai…con nha đầu này, đầu óc để đi đâu đấy hả? Làm sao mà đi đứng khôngchú
ýgì cả, chút nữa thì đụng chết bà già này rồi, không ôn bài đi còn đi đâu nữa?
– Không, không ạ…Đường Sinh nhờ con giúp anh ấy ôn tập bài một chút, con nói
con cũng không có thời gian…
Cô nói dối mặt đỏ lựng cả lên.
– Ai…cái con nha đầu vô tâm này, ai bảo là con không có thời gian hả? con
giúp người ta ôn tập một chút thì chết người à?
Những lời này làm Đường Cẩn cảm thấy vui vui, nhưng lại nói:
– Mẹ, không phải mẹ không cho phép con gần gũi con trai sao?
– Mẹ nói là mẹ nói người khác, anh Sinh nhìn cái đã biết là người tốt rồi,
làm sao mà so sánh như thế được? Mau đi giúp anh ấy ôn tập, mẹ đi làm đây.
Nghe mẹ mình đánh giá như thế về Đường Sinh, suýt chút nữa thì Đường Cẩn cười
lên, nhưng trong lòng cô chắc chắn rằng cô và Đường Sinh có sự bất đồng về gia
thế, bản thân cô và an ấy đến với nhau để rồi kết cục sẽ như thế nào đây? Cũng
có thể chỉ là nhất thời…nghĩ tới là đã thấy buồn phiền rồi.
Tình cảm của thiếu nữ rất phức tạp, ngay cả Đường Cẩn cũng cảm thấy không chắc
chắn, Đường Sinh là một người phóng khoáng, phóng đãng ngông cuồng, ngay cả
với bản thân mình, với Ninh Manh, thậm chí cả với chị Ninh Manh đều có thể
sống vui vẻ với hắn, mà đôi khi cũng còn không hiểu nổi hắn
Kì thực Đường Cẩn lúc này, đã chớm nảy nở tình cảm yêu đương đầu đời, chỉ có
điều cô không dám tự mình thừa nhận mà thôi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi