Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 247: Nhát dao đau đớn. – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 247: Nhát dao đau đớn.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đường Sinh lái chiếc X5 phóng nhanh như chớp. Kỹ thuật lái xe của hắn quả thực
là vượt trội, liên tiếp vượt qua ba đèn đỏ, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn,
để lại trên đường những tiếng quát giận dữ và tiếng chửi rủa. Ba nhóm cảnh sát
giao thông đều lần lượt thông báo về Sở chỉ huy trung tâm, bọn họ cũng đang
nổi giận.

– Chiếc xe BMW x5 mang biển kiểm soát jl74444 khi đi qua chỗ chúng tôi đã bỏ
qua đèn tín hiệu, gặp đèn đỏ cũng không thèm dừng lại, xông thẳng qua, vận tốc
ít nhất cũng 130km/h, khiến 7 chiếc xe khác phải phanh gấp và đâm vào đuôi xe.
Hiện giờ chiếc xe đang chạy về phía Bệnh viện nhân dân thành phố số một.

Trong dòng xe cộ đông đúc như ở nội thành, làm sao hắn có thể đạt đến vận tốc
130km/h? Vậy không phải ăn nói lung tung hay sao? Thực ra Đường Sinh phóng
nhanh nhất cũng mới chỉ 100km/h.

Viên Na cũng cùng ngồi trong xe, cô ngồi khóc ở ghế phụ xe, liên tục quay đầu
lại nhìn người ở ghế sau, đang nằm trong lòng Đoan Mộc Chân. Lục Sâm. La Tiểu
Hổ ngồi ở phía sau, nó cũng sợ hãi run rẩy, trên bụng Lục Sâm vẫn còn cắm con
dao, thật là một cảnh tượng đáng sợ.

Không thể rút con dao ra, nếu không sẽ chảy máu nhiều hơn, nhưng Đoan Mộc Chân
rất bình tĩnh, sau khi lên xe, y liền điểm vài huyệt đạo của Lục Sâm, vết
thương liền không chảy nhiều máu nữa. Hóa ra tuyệt chiêu của Đoan Mộc Chân
chính là ‘Điểm huyệt’, nghe nói chỉ có các vệ sĩ của Trung Nam Hải mới biết
điểm huyệt mà thôi.

Xe cảnh sát do Sở chỉ huy trung tâm điều khiển bắt đầu tiến hành bao vây truy
đuổi, đi hết ngã tư đường Tây Nam là đến Bệnh viện thành phố, nhưng ở đấy
những chiếc xe cảnh sát đã triển khai đội hình, họ đã chặn mọi ngả đường khác,
dẫn chiếc BMW x5 đến thẳng nơi họ đã giăng lưới đợi sẵn.

– Ở ngã tư đường Tây Nam trước mặt chính là Bệnh viện số một!

Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Na tái nhợt, giọng nói run rẩy. Sau khi Đường Sinh
hỏi đường, cô đã trả lời như vậy, còn lấy ngón tay chỉ về phía trước.

– Không còn xa nữa, nhưng hình như… hình như xe cảnh sát đã chặn đường mất
rồi! Phải làm sao… làm sao bây giờ?

– Hừm, bình thường thì tôi đã giải quyết với bọn họ rồi, nhưng hôm nay cứu
người cấp bách. Anh Chân, sau khi xe dừng lại thì xuống xe đi đến bệnh viện
trước đi!

Ở giữa ngã tư, mấy chiếc xe cảnh sát đã chặn toàn bộ các ngả đường, sau xe là
một đám cảnh sát giao thông, một người cầm loa gọi hàng:

– BMW x5, đề nghị anh dừng xe ngay lập tức, đề nghị anh dừng xe ngay lập tức,
anh đã bị bao vây, anh có chạy đằng trời!

Thở phù một cái, Đường Sinh tức giận mỉm cười, mắng một câu:

– Bọn họ là đồ ngốc sao? Lại còn ‘chạy đằng trời’? Ta chính là Nhị ‘đại gia’
đây!

Chiếc x5 rít lên một tiếng chói tai, nhận thấy chiếc xe sẽ mặc kệ va chạm mà
lao lên, lập tức những cảnh sát kia thấy vậy liền lao sang hai bên. Sau cú va
chạm, những chiếc xe cảnh sát đều bị va đập mạnh, nhưng chiếc x5 trôi đi, lốp
xe ma sát với mặt đường tạo thành một tiếng rít đinh tai nhức óc, thân xe quay
lại, gần như đã quay một vòng ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng đuôi xe dừng lại
cách vài mét bên cạnh một chiếc xe cảnh sát.

Cửa xe bật mở, Đường Sinh bước xuống xe, nhanh chóng mở cửa sau. Đoan Mộc Chân
nhanh nhẹn nhảy ra, tay ôm một thiếu niên chảy máu đầm đìa đi qua chỗ xe cảnh
sát. mấy cảnh sát giao thông định đến bắt người đều trợn tròn mắt. A, hóa ra
là trên xe có người bị thương, nhìn thấy người này bị dao cắm vào bụng, nhất
thời bọn họ đều giật mình. Đường Sinh hét lớn một tiếng:

– Mau cút ngay, mạng người là quan trọng, mấy người còn chặn đường nữa ư? Cầu
Thần Phật phù hộ đi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với người này, sau
này mấy người đừng mong ra đường nữa! Anh Chân, đừng để ý đến bọn họ, mau đi
thôi!

Ba chiếc xe cảnh sát đã chặn đường lớn, chỉ còn vỉa hè, nhưng vỉa hè cũng
nhanh chóng tụ tập đầy người, Đoan Mộc Chân nhanh chóng phán đoán tình thế một
chút, sau đó quyết định chạy lấy đà hai bước để giẫm lên mui xe cảnh sát, nhảy
qua bên kia, một động tác điệu nghệ như mây bay nước chảy.

Đường Sinh cũng theo đó nhảy lên, động tác nhanh nhẹn, lúc nhảy lên mui xe
không quên đá mạnh một cái khiến mui xe bị lõm một vết. Nhìn Nhị đại gia ta
đây, nhìn xem ông đây có phải chạy đằng trời hay không? La Tiểu Hổ và Viên Na
không dám nhảy qua xe, đều chạy qua vỉa hè.

Để lại chiếc x5 trống rỗng, bốn người cứ như vậy bỏ đi, bỏ lại sau lưng một
đội cảnh sát giao thông đang ngơ ngác nhìn nhau.

– Cậu, mấy cậu cũng mau đi xem xét tình hình, nếu tình hình nguy hiểm thì
trước tiên giúp đỡ bọn họ cứu người bị thương. Còn cậu mang chiếc x5 về đội.
Mau rút lui, mau rút lui, còn muốn làm gì nữa đây, người ta vội vã như vậy vì
muốn cứu mạng người, nếu như làm chết người thì ai gánh nổi trách nhiệm đây?

Một người có vẻ như đội trưởng cảnh sát giao thông gào lên, nhưng sự chỉ huy
của ông ta khiến mọi người rất khâm phục. Mọi người dân đứng xung quanh đều vỗ
tay.

Lục Sâm được đưa vào phòng cấp cứu, Đường Sinh và Đoan Mộc Chân cũng coi như
đã cố gắng hết sức:

– Anh Chân, anh thấy tên nhóc đó sẽ không sao chứ?

– Chắc là không sao đâu, con dao chỉ cắm vào phần mềm, máu cũng không chảy
nhiều, hẳn là sẽ giữ được tính mạng, nhưng phải chịu đau đớn một chút.

– Vậy được rồi, chúng ta lang thang cả nửa ngày trời mà đến tính mạng của hắn
cũng không cứu nổi, thật là quá thiệt thòi!

Đường Sinh mỉm cười, quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn đám cảnh sát đang đứng quan
sát nói:

– Nhìn tôi làm gì? Vẫn còn muốn bắt tôi phải không? Có biết người bị đâm phải
đưa vào cấp cứu là ai không? Là con trai của Lục Như Hành đó, còn muốn bắt tôi
nữa không? Mau lái chiếc x5 của tôi đến đây, tôi cũng không muốn tính toán với
mấy người, đừng đứng đây làm vướng mắt tôi, mau đi đi, đi làm việc của mấy
người đi!

Hắn đuổi đám cảnh sát giao thông như xua đuổi lũ ruồi bọ vậy.

Cái gì? Con trai của Lục Như Hành? Chúng ta không nghe nhầm đấy chứ? Đám cảnh
sát giao thông mặt mũi biến sắc. Lúc trước khi bọn xuống xe, Đường Sinh đã
ngông cuồng nói rằng nếu người bị thương xảy ra chuyện gì, thì sẽ làm cho bọn
họ không thể ra đường được nữa. Hiện giờ không thể coi những lời đó là ngông
cuồng nữa rồi, thật sự hắn có thể làm được.

Nhắc đến Viên Na, cô vừa chạy vừa rút điện thoại di động ra gọi đến di động
cho mẹ của Lục Sâm, Hứa Đông Mai:

– Dì Hứa, Lục Sâm đã vào bệnh viện của dì rồi ạ. Vâng, hình như là phòng cấp
cứu, cụ thế thì…dì cứ đến đây sẽ biết. Cháu, cháu cũng khó mà nói rõ được, dì
mau đến đây đi ạ!

Hồn vía Hứa Đông Mai như bay đi đâu mất, đôi chân run rẩy thiếu chút nữa đã
ngã ngồi, cầm chiếc di động lao ra khỏi văn phòng, chạy xuống tầng dưới, qua
bàn tiếp tân, hướng về phía con đường đến phòng cấp cứu. Trên đường đi rất
nhiều nhân viên nhìn thấy Viện trưởng Hứa mắt đẫm lệ chạy như điên, họ cũng sợ
đến mức choáng váng, có chuyện gì vậy?

Vì vậy, con đường trong Bệnh viện số một trở nên hỗn loạn. Đồng thời, đội cảnh
sát giao thông nhận được báo cáo mới, nói rằng chiếc xe x5 là xe đưa người đến
bệnh viện cấp cứu, người bị thương là con trai của Chủ tịch thành phố Lục.
Người lái xe yêu cầu Đội cảnh sát giao thông đưa chiếc x5 của hắn đến cổng
bệnh viện.

Phó cục trưởng thành phố, Chi đội trưởng cảnh sát giao thông Đỗ Lâm Vân cuống
cuồng. Cái gì? Con trai của Lục Như Hành? Tôi, để tôi tự đi xem.

Cứ như vậy, người của Đội cảnh sát giao thông đến rất đông. Chiếc x5 cũng được
đưa đến bệnh viện. La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ biết chuyện, Cao Ngọc Mỹ
vội liên lạc với Trần Liêm:

– Liêm, đưa mấy chuyên gia trong quân y viện của chú đến Bệnh viện số một đi.

Chuyện này đã quá náo nhiệt rồi, Trần Liêm cũng vậy, khá khoa trương, dùng mấy
chiếc xe quân đội rằn ri đưa hơn chục chuyên gia quân y đến Bệnh viện số một.
Gã mặc kệ, chỉ cần chị Cao ra lệnh một tiếng, kể cả có phải liều mạng chém đầu
gã cũng dám làm.

– Em đến ngay, đợi một chút, người bị thương ở đâu? Mọi chuyên gia quân y đều
đến, cứu người là việc cấp bách!

Một lúc sau, Trần Liêm dẫn mười người vẻ mặt nghiêm túc, hai nhóm quân y tóc
muối tiêu, mặc áo blouse trắng bước đến, một đám cảnh sát giao thông nhanh
chóng nhường đường. Đứng bên kia là nhóm Đường Sinh và Cao Ngọc Mỹ, trước đó
một chút là Viên Na và Viện trưởng Hứa đang rơi nước mắt.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hứa Đông Mai càng chảy nước mắt. Con ta rơi vào tình
thế nguy hiểm đến tính mạng, không ngờ lại đột ngột gặp được quý nhân giúp đỡ,
đó là ý trời. Vừa nghe Viên Na nói chính người thanh niên đứng bên kia và bạn
của hắn, anh Chân đã ra tay cứu Lục Sâm ở quán cơm, cũng chính hắn lái xe vượt
đèn đỏ đưa người tới đây, lúc này bọn họ cũng gọi tới một đám quân y, rõ ràng
là tên công tử quân đội Trần Liêm dẫn người đến, nghe nói hắn rất hung dữ kiêu
ngạo, ngông cuồng ngạo mạn, không ai chịu nổi, nhưng lúc này xem ra hắn cũng
đáng yêu giống như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy.

– Người anh em Đường Sinh, các giáo sư chuyên gia trong quân y viện đều đã
tới đây, người bị thương có nặng lắm không? Ở đâu? Anh vội vàng đến đây, rốt
cục là bị làm sao?

Đường Sinh mỉm cười, liếc nhìn Cao Ngọc Mỹ, rồi mới nói với Trần Liêm:

– Anh Liêm, anh đừng nghe chị Ngọc Mỹ hù dọa, người bị thương chỉ bị đâm một
nhát dao vào bụng. Anh Chân đã điểm huyệt, về cơ bản thì chỉ mất chút máu,
chắc là không có vấn đề gì đâu. Anh gọi những vị giáo sư chuyên gia quân y này
đến đây không phải sẽ khiến bọn họ nhọc công một chuyến tay không hay sao? Hay
là anh bảo bọn họ về trước đi, ngoài ra em cũng muốn nói với anh một chuyện.

– Vậy sao? Ha ha, không sao, không sao, tất cả đi thư giãn gân cốt, các vị
chú bác trong quân y viện đều rất tốt với anh, không có vấn đề gì đâu!

Trần Liêm quay đầu lại, hô một tiếng:

– Phó Tiểu đoàn trưởng, đưa các vị chuyên gia quay về đi. Bác Trương, chú Mã,
chú Triệu, làm phiền các vị rồi!

– Cảm ơn cái gì, Trần Liêm, người không bị làm sao là tốt nhất rồi, mấy bộ
xương già chúng ta còn sống không phải là vì cứu người hay sao?

Mấy vị chuyên gia cười sảng khoái và bắt tay Trần Liêm, rồi đi theo Phó Tiểu
đoàn trưởng ra về. Bên kia Chi đội trưởng cảnh sát giao thông và cả đám cảnh
sát giao thông đều líu cả lưỡi. Vị công tử Liêm này không phải người bình
thường, trong quân đội đây là một nhân vật lớn có khả năng hô mưa gọi gió.

– Người anh em Đường Sinh, có chuyện gì chú cứ nói đi. Ở Phượng Thành này,
tuy anh không dám nói có thể làm nhiều việc, nhưng những việc anh có thể làm
được, nhất định anh sẽ làm!

Đường Sinh gật đầu một cái thật mạnh, đột nhiên giơ tay nắm lấy vai gã, tư thế
này có hơi khoa trương, nhìn cũng có chút không phù hợp, nhưng Trần Liêm không
để tâm. Sắc mặt Nhị Thế Tổ trở nên nghiêm trọng, nắm lấy vai Trần Liêm kéo đi
mấy bước, cũng là cách xa khỏi Hứa Đông Mai và Viên Na đang đứng gần đó. Hắn
sợ những người không phận sự nghe thấy, sau đó thấp giọng nói:

– Người ở trong phòng cấp cứu chính là con trai bác Lục của em, Lục Sâm. Đúng
lúc hôm nay em và Tiểu Hổ đi qua trường chúng học, đến trưa thì thấy một cảnh
tội ác trong Thiêu Lạt Quán.

Trần Liêm khẽ gật đầu, xem ra trong việc này có nội tình, Đường Sinh lại nói:

– Tiểu Hổ nói với em một chuyện về Lục Sâm. Lần này hắn bị bốn năm tên côn đồ
dùng dao đâm, chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây, rất có khả năng kẻ đó chính
là Tất Thái Tử, anh hỏi hắn đang tính toán gì ư? Chỉ vì tranh giành người yêu
mà thuê kẻ giết người, tên này đúng là một kẻ xấu xa. Hắn đã đánh mất tiền đồ
chính trị của cha hắn, Tất Vân Hiên. Việc em muốn nhờ anh chính là chặn ngang
việc phá án của Cục Công an thành phố một bước, nói rằng Lục Sâm là em họ của
anh, nói bừa là người của quân đội cũng được, đưa mấy tên côn đồ kia lên tòa
án quân sự, lôi cái tên họ Tất kia ra để trừng trị hắn. Cái đồ không biết trời
cao đất dày gì cả!

– Cứ để anh, người anh em. Anh sẽ lập tức tập hợp bộ đội bao vây Cục Công an
thành phố. Mẹ, cái gì mà Tất Thái Tử chứ, hắn chỉ là một quả trứng!

Đường Sinh lại ôm vai gã:

– Nhẹ tay thôi, không cần gọi tới bộ đội đâu, đưa người đi mới là mục đích
của chúng ta. Lúc này Tất Vân Hiên không có mặt ở Phượng Thành, bác Lục của em
chủ trì toàn bộ công tác, anh làm lớn chuyện quá sẽ gây ảnh hưởng không tốt,
anh hiểu không?

– Hiểu rồi, anh sẽ nhẹ tay, đưa một đội đi, dù sao làm tốt chuyện này mới là
việc chính, cố gắng lễ độ và khiêm tốn là được!

– Vâng, anh nên nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ nảy sinh biến cố đó.
Người của họ Tất ở Phượng Thành này cũng đã thâm căn cố đế rồi, mạng lưới quan
hệ cũng rất rộng lớn. Nếu muốn nói không có ảnh hưởng đến cơ quan chấp pháp
thì em cũng không tin. Chỉ có thể dùng sự ảnh hưởng của bọn họ, mới có khả
năng giải quyết vụ này.

Đường Sinh thật là hiểm độc, sự ảnh hưởng của mày lớn đến mức nào kia? Ông mày
sẽ đưa mày đến cho quân đội trừng trị. Nói xong, hắn kéo Trần Liêm đến trước
mặt Hứa Đông Mai:

– Anh Liêm, đây là dì của anh, nhớ kỹ nhé, Lục Sâm chính là em họ của anh. Cứ
như vậy nhé, mau chóng làm việc đi!

Hứa Đông Mai nước mắt vòng quanh, bà cũng là cán bộ cấp Bộ trưởng, cũng đã gặp
rất nhiều trường hợp, nhưng lúc này, bà có cảm giác bản thân trở nên rất yếu
đuối.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.