Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ngày 10 tháng 12, tuyết rơi nhiều, bay lả tả trong gió, che phủ Phượng Thành
xinh đẹp bằng một màu trắng mênh mông, trắng xóa cả trời đất.
Hôm nay là thứ sáu, Quan chức chính quyền thành phố mà dẫn đầu là Lục Như
Hoành đã tới thị trấn Tùng Sơn ở Phượng Thành, cất công đội gió đạp tuyết tới
Tùng Sơn một chuyến, Lục Như Hoành chứa chan cảm xúc mà thốt lên một câu nói
vui: Trông Tùng Sơn hoài cổ cảnh xưa, vọng nhìn ngọn núi tuyết phủ, suy tư về
cuộc đời mới, chân núi hoang vu không bóng người qua.
Hai mươi năm sau, câu nói vui ấy đã trở thành mỹ từ khiến Lục Như Hoành được
ca tụng, ông ta cũng đâu phải là người văn chương đầy mình, chỉ là hiện nay đã
thay đổi được diện mạo cũ của thị trấn Tùng Sơn ở Phượng Thành. Khi thị trấn
Tùng Sơn của Phượng Thành được liệt vào là khu du lịch cấp quốc gia thì câu
nói vui ấy của Lục Như Hoành cũng có dịp được “lưu truyền” rộng rãi.”
Đường Sinh ngồi gác chân lên ghế sô pha xem kênh thời sự buổi trưa của đài địa
phương. Vừa thấy Chủ tịch thành phố dẫn đầu đoàn cán bộ thành phố đi thị sát
thị trấn Tùng Sơn ở Phượng Thành, trong đầu Nhị Thế Tổ lóe lên một ý tưởng,
chiến tích của Lục Như Hành liền xẹt qua một phát. À, thì ra là thế!
Trên thực tế đã cách đây hai mươi năm, có vài thứ nếu không phải gần đây đã
nhìn qua thì Đường Sinh hắn cũng sẽ không nhớ ra. Trên màn hình TV xuất hiện
rừng tùng mênh mông, đỉnh núi Tùng tuyết phủ đứng ngạo nghễ giữa núi rừng. Câu
thơ kia của Lục Như Hành lúc này hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Người đời sau đều biết rõ tâm tình lúc đó của Lục Như Hành. Sau khi đi sâu
phân tích, câu thơ này đã làm rung động mạnh mẽ trái tim của Chủ tịch thành
phố Lục. Ông ta cuối cùng có thể tiến gần đến vị trí một quan lớn cùng không
phải do may mắn. Đường Thiên Tắc lại có con mắt tinh tường, nhìn thấy anh hào,
liền kết giao với Lục Như Hành cũng không phải là do hứng thú nhất thời.
Giang Lăng thì có hồ Phù Lô, Phượng Thành thì có thị trấn Tùng Sơn, xa gần đều
biết, tăng cường sự nổi tiếng của thắng cảnh đẹp nhất xứ Bắc. Ngay giữa mùa hè
mà du khách kéo đến nhiều như nước biển.
Nhưng lúc này ở năm 2004, chúng lại đều không có chút tiếng tăm nào. Vậy mà
những doanh nghiệp tư bản khai thác khu du lịch này lại không hòa thuận lắm,
đó là chuyện của chính phủ. Giúp đỡ chính phủ khai thác khu du lịch bằng tài
sản của mình cũng coi như làm ăn đàng hoàng, đều có thể đẩy mạnh phát triển.
Đó là tình hình cụ thể của thị trấn Tùng Sơn, huống hồ trong lòng Đường Sinh
vẫn còn thiếu tự tin. Tóm lại phải nhanh chân đến quan sát mới có thể có được
ấn tượng ban đầu. Nếu muốn được Chủ tịch thành phố Lục ủng hộ mạnh mẽ việc
phát triển Phượng Thành, thì hạng mục đầu tiên là phải đi khai phá 'Lộc dã
không người hỏi' – thị trấn Tùng Sơn.
‘Thiếu Tuyết Phong, kiển tân chính, lộc dã vô nhân vấn’ – câu này hướng về
phía các tầng lớp xã hội truyền đạt ý tưởng của Chủ tịch thành phố muốn thay
đổi hiện trạng cấp bách của thị trấn Tùng Sơn, nhà đầu tư các vị tại sao lại
không đến thị trấn Tùng Sơn? Chỉ một câu đơn giản là trong quá khứ thị trấn
Tùng Sơn đã từng rất thịnh vượng. Tương truyền thị trấn Tùng Sơn là quê hương
của một vị Đế hậu nào đó, từng cực thịnh một thời gian. Tùng Sơn ngọc điện
trên đỉnh núi đến nay vẫn còn giữ một pho tượng bằng đá tạc di thể của Đế hậu.
Buổi chiều Đường Sinh ra phố mua một tờ báo, đặc biệt quan tâm đến một đoạn
đánh giá về Lục Như Hành trên núi Tùng.
Tin tức Bí thư Thành ủy Tất Vân Hiên của Phượng Thành được điều chuyển lan
truyền không phải một hai ngày nay. Năm nay, Đại hội Đảng lần thứ tư của Tỉnh
ủy Giang Trung đã kết thúc vào giữa tháng 11, nhưng việc bổ nhiệm Tất Vân Hiên
lại không được nhắc đến. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Đại Bí thư Tất đang
tham gia một hội nghị nào đó ở thủ đô. Đường Sinh cũng rất có ấn tượng với
người này. Sau lần đề bạt này, ông ta đã trở thành Phó Chủ tịch tỉnh Giang
Trung.
Mà Lục Như Hành cũng được thăng chức Bí thư Thành ủy Phượng Thành vào mùa xuân
tháng 5, hiện giờ vẫn còn chưa quyết định tới. Nhưng Bí thư Tất căn bản không
quan tâm đến chuyện ở Phượng Thành. Nếu không phải ở Thủ đô thì chỉ là ở các
tỉnh. Lục Như Hành là Phó bí thư Thị ủy thứ nhất của Phượng Thành, được phép
toàn quyền quyết định mọi việc.
Hôm nay đứng ở thị trấn Tùng Sơn thốt lên những từ ngữ xúc động như vậy, mơ hồ
hiện ra ông đang chuẩn bị giữ vững một niềm tin to lớn, làm một việc thể hiện
ý chí và quyết tâm của mình.
Khi một người buồn ngủ, anh đưa cho anh ta một cái gối đầu, anh ta nhất định
sẽ nhớ kỹ tên của anh. Khi giàu sang danh giá, toàn thân giống như là dệt hoa
trên gấm, người ta chưa chắc đã coi trọng anh; khi nghèo túng không có nhà
cửa, khi khốn cùng thất vọng, anh đưa “than ra sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”,
cả đời anh ta sẽ không thể quên được anh.
Đây là một đạo lý rất dễ hiểu, khi người ta cần chính là thời điểm tốt nhất để
anh xuất hiện. Khi người ta không cần thì anh không nên thò đầu ra, nếu không
sẽ bị người ta chán ghét hiểu không? Đường Sinh kiếp này rất coi trọng chuyện
đối nhân xử thế như vậy. Cho nên hắn làm ổ ở nhà khách, tập trung nghiên cứu
những điểm yếu của Lục Như Hành.
Tuy nói Chủ tịch thành phố Lục và cha của hắn là bạn học trong trường Đảng,
nhưng nhất định tình cảm không hề sâu xa như vậy. Cha cũng không phải là hạng
người nông cạn đến mức tùy tiện tiết lộ mình chính là hậu duệ của nhà họ
Đường. Nếu không phải là có tình cảm sâu sắc, hắn không thể tiến cử đến trước
mặt ông cụ ở thủ đô một người nào cả.
Theo như cách nói của Lý Trọng Phong, chỉ cần tặng một bức tranh chữ của danh
nhân thì có thể khiến người như Lục Như Hành cảm động ư? Hắn lại mơ mộng hão
huyền rồi.
Bức tranh chữ của Tề Bạch Thạch kia chỉ đáng giá để Lục Như Hành cho phép hắn
nói một câu, nhưng chỉ có một câu nói thôi, những chuyện khác hắn đừng liều mà
hy vọng, người ta có lấy của hắn đâu cơ chứ? Ông ta chắc chắn phải suy nghĩ
một chút. Có quan hệ một chút riêng tư với Đường Thiên Tắc, nhưng chuyện tư
cũng không đến mức phải tặng bức vẽ gốc của một danh nhân trị giá tới mấy trăm
nghìn. Ông ta nhận ngay thì thực sự rất liều lĩnh. Người trong chốn quan
trường phải suy nghĩ rất nhiều. Tất cả mọi mặt đều không được bỏ sót, phải rất
thận trọng.
Mấy vấn đề này Đường Sinh đều đã từng nghiêm túc suy nghĩ, đã từng cùng nói
chuyện với Sắc Sắc, đến mức khiến Sắc Sắc càng khâm phục hắn bội phần.
Trước tiên nói về “Phương hướng và trọng điểm đầu tư của Tập đoàn Cẩn Sinh” ở
Phượng Thành với Lục Như Hành, khi ông ta muốn ngừng lại mà không được, và khi
hắn công khai thể hiện ý đồ của mình, hắn sẽ lấy cả bức tranh chữ của Tề Bạch
Thạch ra nữa, như vậy mới có thể tăng được cơ hội đề nghị thành công.
Lúc này ông ta sẽ từ chối được sao? Từ chối thì thật không hay đúng không? Chỉ
vì muốn vạch rõ ranh giới mà lại phải vứt bỏ một hạng mục đầu tư rất khả thi,
ông ta sẽ không từ chối đâu, nhưng lại sợ phải bắt tay với hắn, có khả năng
ông ta sẽ rất khó chịu, nhưng cuối cùng ông ta sẽ lấy đại cục làm trọng.
Hơn nữa phía sau còn có đề nghị của bạn học cùng trường Đảng với ông ta, Đường
Thiên Tắc. Nhận thì cứ nhận đi, con trai của Đường Thiên Tắc chắc cũng không
đến mức làm hại cha mình?
Cứ như thế, sau này Đường Sinh trở thành một thượng khách mới của Lục Như
Hành. Muốn người ta coi mình là một nhân vật xúng tầm mà người ta đang chờ
đợi, thì chính mình phải thể hiện rõ ưu thế về tiền bạc trước đã. Nếu thế cho
dù mình nói mình không phải là kẻ vô công rồi nghề, thì cha mình có là Chủ
tịch tỉnh cũng sẽ nhất định không bị phản đối.
Chủ tịch tỉnh làm sao vậy? Được thăng lên cấp Bộ thì Chủ tịch tỉnh có muốn rút
lui cũng không dễ dàng gì. Đầu tiên ông ta không dễ dàng tỏ rõ thái độ cho dù
trước đó ông ta đã biết được ý kiến của nhân viên chủ quản trong bộ máy Đảng
ủy của ông ta. ông ta cũng không thể nói với các vị nào đó ở Thành ủy rằng
chuyện với huyện nào đó sẽ do Chủ tịch huyện quản lý, còn ông ta sẽ rút lui.
Những lời này ông ta nói không nên lời, nếu có thể nói ra thì ông ta đã không
ngồi trên vị trí lớn này. Một vị quan lớn luôn làm việc quyết đoán lại làm trò
trẻ con đó hay sao?
Cho nên đó chính là lý do mà một vị quan lớn cầm quyền cấp địa phương như Lục
Như Hành sẽ không tùy tiện nể mặt bất kỳ vị con ông cháu cha nào. Anh là con
cháu của một vị quan lớn ở tỉnh, người ta không từ chối anh cũng là chuyện rất
bình thường. Hệ thống quan lại vô cùng phức tạp, quan hệ của mọi người lại
càng rắc rối khó gỡ, chạm đến một chỗ là coi như chạm đến toàn thân. Đôi khi
nể mặt anhn là do nể tình vị quan lớn, còn không nể mặt anh lại chính là bổn
phận của người làm quan.
Đường Sinh này chính là thân phận của một tiểu Thái Tử gia, cũng rất khiêm
tốn, biết rõ mọi việc, đừng nhìn một ngày hắn đập xe của người khác, tất cả
đều đã ở trong phạm vi có thể khống chế, cho nên hắn mới dám xuống tay. Thử
bảo hắn ngày mai lên Tỉnh ủy đập xe của Đại Bí thư xem? Hắn đi mới là lạ đó!
Còn có người nào tinh ranh hơn Nhị Thế Tổ của chúng ta hay sao? Một con cáo
giảo hoạt nhất đứng trước mặt hắn cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ làm bậy nào
trong đầu.
Đường Sinh sau một giờ trưa ngoài việc xem báo, còn dạy bảo La Sắc Sắc, Cao
Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ một số điều, bị mắng thảm nhất chính là Cao Ngọc Mỹ. Tính
tình cô mạnh mẽ từ trong xương tủy, bởi vậy Đường Sinh có ý muốn giáo huấn cô,
chính là vì lo sợ hiện giờ đặc điểm này của cô sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Sau
này cô còn có thể bước tới những sân khấu lớn hơn nữa, sẽ càng tiếp xúc với
rất nhiều người có thế lực, những lời nói của cô không hề có chút lợi ích nào
cho chính bản thân cô, còn tạo thêm nhiều kẻ địch, chỉ làm hại chính mình.
– Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn tốt cho chị thôi, chị đừng quyệt miệng
giả bộ oan ức nữa. Hiện giờ trong xã hội này, chuyện gì cũng có thể xảy ra,
chúng ta chỉ muốn lấy lại quyền lợi của mình, nên nếu có thể khiêm tốn thì hãy
hết sức khiêm tốn, còn nếu như rước lấy sự giận dữ của người khác, thì ngay cả
ông Cao cũng không thể nào cứu được chị. Sắc Sắc và Lâm Phỉ thì tôi không lo,
còn chị chính là mầm họa, tôi bảo chị đi đánh người ta hay sao?
Nói với Cao Ngọc Mỹ cũng như không vậy, bề ngoài cô giả vờ mang thần sắc buồn
bực, để cho người đàn ông của mình có cảm giác thoải mái khi dạy bảo cô. Ít
nhiều gì cô cũng có chút uất ức, nhưng cũng là do tính tình mạnh mẽ, cứng rắn
trong xương tủy, mặt khác cũng phải nói, lần này cô chỉ muốn đứng lên thay cho
em trai Sắc Sắc thôi.
– Con rùa kia độc ác như vậy, không phải thiếu chút nữa Tiểu Hổ đã bị đánh
cho tàn phế hay sao? Nếu tôi không đánh lại hắn thì sao trả lại sự công bằng
cho chị Sắc Sắc chứ?
La Sắc Sắc cũng mở lời:
– Việc này không thể trách Ngọc Mỹ được, cậu muốn giận thì hãy giận tôi là
được rồi. Tên họ Lưu đó muốn ra tòa thì tôi sẽ theo hắn đến cùng!
Cô chỉ thuần túy muốn thay Ngọc Mỹ chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng nghĩ kỹ
lại, mình dựa vào đâu mà muốn theo người ta ra tòa? Chắc chắn sẽ thua kiện!
Đường Sinh hơi bực mình, liếc Sắc Sắc một cái, trong lòng nói, ôi, chị Sắc
Sắc, chị đừng ngu ngốc như vậy chứ? Không phải tôi muốn mượn chuyện này để
đánh Ngọc Mỹ! Chị nói chị thay cô ta ra tòa ư? Ồ, cô ta báo thù thay cho em
trai chị, nếu chị không nói thay cô ta thì trong lòng chị sẽ cảm thấy áy náy
phải không?
Lâm Phỉ cũng mở miệng định nói nhưng lại thôi, nghĩ lại hay là thôi đi, mình
so với Ngọc Mỹ và Sắc Sắc là kém cỏi nhất, đừng nói xen vào thì tốt hơn.
– Vậy cũng vẫn phải phạt, lại còn gọi điện thoại cho tôi nữa! Chuyện không
nhẹ không nặng mà lại muốn làm ầm ĩ lên, sợ Trần Liêm không theo được tòa án
binh hay sao?
– Trên đó à, hắn còn sợ lên tòa án binh hay sao? Không phải hắn đã từng qua
lại đó ư?
Quả nhiên, Ngọc Mỹ đã để lộ việc mình không coi ai ra gì.
– Chị… Vào phòng ngủ ngay, mau lên!
Đường Sinh mặt biến sắc, nổi giận chỉ ngón tay vào Cao Ngọc Mỹ. Cao Ngọc Mỹ
còn nói một câu ‘Đi thì đi’ rồi bước về phía phòng ngủ. Sắc Sắc và Lâm Phỉ
đồng loạt mở miệng, nhìn thấy sắc mặt không vui của Nhị Thế Tổ vội hỏi:
– Cậu định làm gì?
– Còn có thể làm gì nữa? Dạy bảo! Lâm Phỉ chị vào trong đó, lột hết quần áo
của cô ta ra, lấy tất trói lại cho chắc, cô ta đáng bị trừng phạt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phỉ cũng thay đổi, đã nhỏm dậy nhưng chưa đi cũng
là vì muốn xem ý La Sắc Sắc, ý muốn nói ‘Chị Sắc Sắc nhanh lên, mau can cậu ấy
đi!’
– Đi nhanh đi, còn chờ cái gì?
Đường Sinh trừng mắt nhìn cô, quát một tiếng Lâm Phỉ liền ‘Dạ’ rồi đi vào
phòng ngủ, sợ mình bị giận cá chém thớt.
Sắc Sắc bước tới nắm cánh tay Đường Sinh sẵng giọng:
– Cậu điên rồi ư? Chỉ vì chuyện này mà cậu đánh cô ấy, sau này tôi làm sao có
thể đứng trước mặt cô ấy đây?
Đường Sinh hạ giọng nói:
– Chị thật là đồ đầu đất, Ngọc Mỹ tính cách thô lỗ, từ nhỏ đã không được dạy
bảo. Nếu giờ mặc kệ, sau này cũng không dạy dỗ, cô ta sẽ lấy chị ra làm bia đỡ
đạn cho cái tính hung hăng của cô ta. Chị đã bị chế giễu, nếu không thì dù có
chuyện gì đi nữa, sao chị có thể có mối quan hệ mật thiết với cô ta được?
Bên trong phòng ngủ, hai người Cao, Lâm lại càng sung sướng. Lâm Phỉ kể lại ý
muốn của Đường Sinh, Cao Ngọc Mỹ bĩu môi:
– Hắn muốn đánh thì cứ để hắn đánh, chính chị khiến hắn đánh, còn lột quần áo
ư, chị tự cởi là được rồi…
Cô vẫn rất dứt khoát, cởi hết quần áo một cách nhanh gọn.
– Chị Ngọc Mỹ, hắn còn nói phải trói chị lại, em thấy không chừng, hắn đã nói
là làm đó, thật sự phải trói chị lại sao?
– Em cứ trói chị thật chặt đi, hắn không giết được chị đâu, có lẽ chỉ đánh
vào mông chị một chút thôi! Không sao cả, không có chuyện gì đâu, chị của em
thịt mông dày lắm, không phải sợ!
– Ồ, chị Ngọc Mỹ, trong lòng em chị không phải là người dễ bị ức hiếp như vậy
đâu! Nhưng hôm nay sao vậy?
Cao Ngọc Mỹ quay mặt xem thường, giận dữ nói:
– Không phải chị đã trở thành người của người ta rồi hay sao? Thực ra chị là
người luôn tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ truyền thống. Đàn
ông không phải là người chủ gia đình sao? Khi chị dự định trở thành người phụ
nữ của hắn thì cũng đã chuẩn bị chịu sự giận dữ của hắn. Đánh cũng được, làm
nơi trút giận cũng được, đều chuẩn bị cả rồi.
Lâm Phỉ cũng gật đầu. Chị là tấm gương của em, dường như ở trước mặt hắn em
cũng rất sợ, xem ra hay là về sau chỉ nên nghe thôi?
Khi Đường Sinh bước vào, Cao Ngọc Mỹ đã bị trói trên giường, hắn nói với Lâm
Phỉ:
– Lấy chút mỡ bôi vào chỗ đó của cô ta!
– Á!
Tất nhiên Lâm Phỉ hoảng sợ, Cao Ngọc Mỹ mặt cũng trắng bệch, thét to:
– Không cần đâu, Đường Sinh, tôi không dám như vậy nữa đâu!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi