Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bọn Đường Sinh từ Bệnh viên đi ra thì trời đã chạng vạng. Vì đêm trước tuyết
rơi nên bây giờ khắp nơi tuyết giăng trắng xóa. Ánh trăng nhợt nhạt làm cho
người ta có cảm giác đêm nay xám lại. Trong thành phố ánh đèn huy hoàng, không
tối om giống mọi ngày. Hàn lưu chưa qua, thời tiết vẫn còn rất lạnh.
Khi lên xe, La Sắc Sắc liền không kìm nổi giáo huấn em trai một trận. La Tiểu
Hổ sợ bị chị gái xử lý, chui lên chỗ ngồi lái phụ. Đường Sinh đẩy La Sắc Sắc
đang giận bừng bừng ra phía sau, rồi cũng theo lên.
– Việc đã xảy ra rồi, nói cũng không có tác dụng gì.
Ý của hắn là bảo Sắc Sắc đừng mắng nữa, lúc trên đường đến hắn cũng đã hỏi qua
La Tiểu Hổ rồi. Tình hình đại khái hắn cũng đã hiểu khá rõ. Cậu học sinh Tiểu
Hổ quen một gái mạo danh nữ sinh trên mạng, tiền đã trả rồi, nào ngờ vào cuộc
bị người ta cắn cho một cái.
– Tất cả đều do tên dở hơi họ Lưu kia đứng đằng sau xui dại, lại còn muốn
phạt ba mươi nghìn, lại còn đưa đi quản thúc? Đúng là độc ác quá!
Trong lòng La Sắc Sắc ôm một cục tức. Cô không phải là loại người hung hăng,
nhưng đối phương quá độc ác, suýt nữa còn dùng điện làm hỏng “của quý” của em
trai. Đây là mối thù lớn, mày muốn phá cả cái nối dõi tông đường của nhà người
ta sao? Cũng không phải là muốn chơi xỏ mẹ của mày đây sao?
Đúng lúc đó, điện thoại của Đường Sinh reo, là Cao Ngọc Mỹ gọi, hỏi tình hình
của bên này. Đường Sinh giải thích hai câu, La Sắc Sắc nghe ra là Cao Ngọc Mỹ,
trong lòng liền nảy sinh lòng hung ác, muốn Cao Ngọc Mỹ xử lý tên dở hơi đó
đi, liền với tay lấy điện thoại nói cái nối dõi của em trai suýt bị tên đó dí
điện làm hỏng. Sau còn chửi thêm hai câu, mới tắt máy. Cao Ngọc Mỹ nghe La Sắc
Sắc nói, cũng tức giận thay cô.
– Chúng ta cũng đi sang phía quân đội thử xem?
Thực ra Đường Sinh biết Cao Ngọc Mỹ đã đi rồi, tự mình ngồi đợi người ta, đi
hay không đi cũng được.
Quả nhiên, La Sắc Sắc nói:
– Hay là chúng ta về nhà trước vậy. Mẹ em cũng đang lo lắng, bên đó để Ngọc
Mỹ xử lý là được rồi.
Trong khi bọn họ về nhà, Trần Liêm ở bên kia cùng Ngọc Mỹ đã trừng trị tên Lưu
và hai viên cảnh sát kia rồi.
Thẩm Quân nghe điện thoại của bố, Thẩm Quân Hồng gọi, nghe thấy tên Lưu đó là
con trai của Phó bí thư Lưu, đúng khi đó, ông Lưu đang ở chỗ bố mình xin xỏ.
Gã liền gọi điện cho Trần Liêm, nói tên họ Lưu đó là con trai của Phó bí thư
Lưu, nhẹ tay một chút.
Trần Liêm thuật lại với Cao Ngọc Mỹ, nói là con trai của Phó bí thư Lưu, hiện
tại Phó Chủ tịch thành phố ra mặt nói hộ, làm thế nào bây giờ?
Cao Ngọc Mỹ bĩu môi:
– Thể diện phải giữ, nhưng người cũng phải xử lý. Em tìm cái roi điện, bảo nó
tự phá cái “đồ chơi” của nó đi.
– Á, em nói với chị, đã có Phó Chủ tịch thành phố nói thay Phó bí thư Lưu
rồi, lại đi phá của quí của con trai ông ta, có phải là khó ăn nói không?
– Là do cái thằng dở hơi kia muốn phá của người bên ta trước mà! Lão Phó bí
thư kia tính làm cái con khỉ gì vậy? Loại rác rưởi này phải bị chỉnh đốn, bình
thường hơi tí là bắt nạt dân đen, không phế hắn không thể làm dân chúng bớt
căm phẫn. Ông Thẩm đó tùy cơ mà ăn nói đi.
Trần Liêm ồ lên một tiếng, chị đã chỉ bảo như vậy, tên Lưu kia tự đi tìm vận
đen rồi. Mi nói động vào mi không được, sao phải đi động vào mũi của Thái tử
gia cơ chứ? Trẻ con nhà người ta mới mười sáu tuổi, mi nhất định phải dùng
điện để phá “thằng nhỏ” của nó? Mi đúng là đồ súc vật.
Thẩm Quân lại nghe thấy điện thoại của Trần Liêm, đương nhiên nghe được “tin
tốt” rồi:
– Quân à, tôi vừa vào phòng cảnh sát bên này, người vẫn sống tốt, cơ bản
không có vấn đề gì lớn. Tên dở hơi này đúng là ác độc, suýt nữa làm hỏng cái
nối dõi tông đường của người thân nhà tôi rồi. Nhưng ông già anh đã ra mặt,
tôi cũng phải giữ thể diện đúng không? Người có thể thả, người nhà người ta
nếu không phục lại có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp
đón. Rồi, cứ vậy đi.
Nói vậy là đã rất rõ ràng rồi, Thẩm Quân nghe xong là hiểu.
Một giờ sau, trong một Bệnh viện của thành phố, Phó bí thư Lưu đứng ở hành
lang dậm chân đấm ngực. Con trai ông đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, bác
sĩ nói phải cắt bỏ một bộ phận đã bị hỏng, ông khóc không ra nước mắt. Thẩm
Quân cũng giải thích với ông ta:
– Chú Lưu, Trần Liêm có tiếng là ác độc, lần này cũng trách cậu Lưu nhà chú
quá tệ. Con trai người ta mới mười sáu tuổi, nó lấy roi điện gí vào thằng nhỏ
làm đen sì. Bây giờ bị người ta báo thù, thằng bé đó nghe nói đưa vào Thủ đô
cứu rồi, hay là cũng đưa cậu Lưu đi Bắc Kinh đi?
Thẩm Quân thật cũng biết ăn nói, bố đã ra mặt rồi, tự mình lại khuếch đại công
cao cứu vớt tên Lưu. Thử nghĩ xem, Trần Liêm là nhân vật gì ? Con trai ông
muốn phế người ta, nếu không có bố tôi ra mặt, con trai ông sống được mới là
lạ, thôi, chấp nhận đi.
Phó bí thư Lưu muốn khóc cũng không khóc nổi, lắc lắc đầu:
– Đưa đi đâu cũng vô dụng, bác sĩ nói chỉ có thể cắt đi, chậm một chút sẽ
nguy hiểm đến tính mạng. Ôi, trách thì trách bản thân nó, đã bảo nó phải thành
thật làm người, nó không nghe, hôm nay xem như hoàn toàn xong rồi.
Ngoài tự nhận là xui xẻo còn có thể làm gì được đây? Kiện lên tòa án ư? Thế
thì phải lên Toàn án Quân sự, mình biết tìm ai đây? Người ta đều có bối cảnh
cả.
Thẩm Quân lại an ủi mấy câu:
– Chú, vậy cháu đi trước. Chú nếu muốn kiện lên Tòa án gì đó, người ta bảo sẽ
sẵn sàng theo kiện.
Phó bí thư Lưu lắc đầu:
– Kiện cái gì nữa? Chú gặp hạn rồi. Việc này bố cháu cũng ra mặt rồi, chú
không thể gây sức ép nữa.
Trong lòng ông ấy đã chắc chắn, tự mình gây sức ép, cái chức Phó bí thư này
cũng không đủ tầm. Những việc quậy phá của thằng con trai nếu điều tra rõ ra
cũng đủ uống mấy ấm trà (1).
Ở nhà La Sắc Sắc, La Tiểu Hổ giả bộ bị thương nằm trên giường. Bà mẹ vừa giận
vừa thương, con trai đã lớn rồi, thực sự là không quản lý nổi nữa. Sắc Sắc
cũng nhận được điện thoại của Cao Ngọc Mỹ, nói đã làm tàn phế tên dở hơi kia
rồi, cho vào viện để cắt, Phó Chủ tịch thành phố Thẩm đã ra mặt xin hộ.
La Sắc Sắc cứng lưỡi, Cao Ngọc Mỹ quả nhiên độc ác, đã ra tay rồi. Thật ra
mình nói với cô ta chuyện đó, cũng không hy vọng cô ta giúp mình xử lý người
ta mà? Có thể nói Cao Ngọc Mỹ rất hiểu ý của người khác, hơn nữa việc xử lý
cũng rất rõ ràng, dứt khoát, không dây dưa, lằng nhằng.
Muốn quay lại quở trách em trai, nhưng cô không đủ can đảm Chính cô chẳng phải
đang bị một thiếu niên mười bảy tuổi bắt nạt sao? Em trai cũng mười sáu tuổi
rồi, nhỏ hơn Đường Sinh có một tuổi, nhưng làm chị vẫn nên phải nói nó dăm câu
ba điều, không thì cũng không đến mức xảy ra cơ sự như vậy.
Sự việc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày hôm sau khi mặt trời lên,
ngoại trừ ở một Bệnh viện nọ có thêm một thái giám, dường như chưa xảy ra bất
cứ việc gì. Về căn bản, điều đó không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường
ngày và công việc của cư dân Thành phố, nhưng có lãng phí một chút cống hiến
của Bệnh viện.
Nghe Thẩm Quân kể với bố chuyện này, Thẩm Quân Hồng có nhận định về Trần Liêm.
Vị công tử Trần Liêm này cũng manh động quá. May mà gã trong quân đội, chứ
không ở địa phương, nhiều người sẽ không thích gã.
– Quân à, về sau con tránh Trần Liêm xa một chút.
Thẩm Quân đương nhiên hiểu ý của bố, cách suy xét của ông già có lý của ông,
chắc chắn là muốn tốt cho con trai
– Vâng ạ.
Sáng hôm nay, Trần Liêm gọi điện cho Thẩm Quân nói có chút việc, nhưng Thẩm
Quân bảo phải đi ra ngoài một chuyến, đợi quay về rồi nói sau.
Trần Liêm lập tức nhận ra điều gì đó, bèn đi vào nhà khách bàn bạc với Cao
Ngọc Mỹ. Cao Ngọc Mỹ liền trề môi:
– Hừ, cắt nó đi thì trái đất không quay nữa à? Tám phần là bố của Thẩm Quân
cảm thấy mất mặt rồi. Tự ông ấy đã mở mồm rồi nhưng em phế tên họ Lưu đi!
Ngẫm lại cũng đúng, Trần Liêm cười cười:
– Cái khác không có gì, chỉ là em nói chuyện Đường Sinh. Trong thành phố
không có quan hệ nào sâu sắc, để bố em ra mặt cũng không phải không được,
nhưng quan hệ của ông với các lãnh đạo lớn ở trong thành phố đều chỉ là xã
giao bình thường, ông nhất định sẽ không đi.
– Được rồi, Liêm. Chuyện này em không phải lo nghĩ nữa, yên tâm trở về vị trí
Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng của em đi, chúng ta vẫn còn cửa khác mà.
– Ồ chị, chuyện em đi Giang Lăng có chuẩn không?
Trần Liêm vẫn nhớ kỹ việc này, cứ chôn chân ở Thành phố Phượng Thành gã cảm
thấy bức bối khó chịu.
Cao Ngọc Mỹ mỉm cười:
– Giang Lăng có mình chị gây sức ép đủ rồi, em đi không có ý nghĩa lớn lắm.
Vừa rồi Sắc Sắc nói với chị, Cẩn Sinh phải thành lập chi nhánh công ty tại
Thành phố Phượng Thành. Việc bên này cũng cần có người trông nom đúng không?
Em nếu có bạn học kinh tế hoặc quản lý doanh nghiệp thì giới thiệu tới, người
thân của bạn bè cũng được, chỉ cần có năng lực, loại hàng rởm lập lờ đánh lận
con đen thì miễn nhé, cần là cần người có năng lực.
– Á, đây là thay đổi sao? Em vẫn còn muốn chuyển lên một cấp là trung tá đây.
Trần Liêm cười khổ.
– Làm đàn ông, đừng đưa cái mặt khóc lóc ra như vậy, được không? Cũng không
vội. Một năm rưỡi nữa Đường Sinh sẽ kết thúc Trung học và quay về tỉnh. Dù em
đi Giang Lăng cũng ở không lâu, không bằng yên tâm đợi năm rưỡi, lúc đó trực
tiếp đi lên tỉnh là rất tốt, một bước đúng chỗ luôn.
– Được rồi, em nghe chị. Việc của chi nhánh công ty Cẩn Sinh em cũng không
giúp được. Chủ yếu anh em các quan chức trong thành phố không muốn tiếp xúc
với em.
– Hừ, Liêm à, đấy là mắt bọn nó mù. Nếu bọn nó mà biết ông em là Trần Chấn
Tây, sẽ đều bò lại đây hết.
– Liếm chân em cũng không được, ở trước mặt ông nội, em cũng nói linh tinh
nhiều rồi, bố em ngày nào cũng ăn mắng, em thì được coi ra gì?
Đường Sinh cả buổi sáng không ra ngoài, vùi đầu viết “Phương hướng và trọng
điểm đầu tư của Tập đoàn Cẩn Sinh tại Phượng Thành”. Chính mình muốn đi thăm
Lục Như Hành, cũng không thể chỉ mang theo bức tranh kia. Mặc dù giá trị của
nó là vô giá nhưng không thể đánh đồng với chiến lược của Cẩn Sinh tại thành
phố Phượng Thành được. Nó là thứ khiến Chủ tịch Thành phố Lục Như Hành chú ý.
Bức tranh tôm cua của Tề Bạch Thạch chẳng qua là cái lễ vật để tăng thêm ấn
tượng. Bởi trong ký ức của Đường Sinh, Lục Như Hành là cán bộ thực dụng, không
thế không đánh động được ông ta.
La Sắc Sắc hôm nay gọi Lâm Phỉ cùng cô đi đến trường học của em trai làm thủ
tục chuyển trường. Đoan Mộc Chân lái xe đưa họ đi.
Gần đến mười giờ trưa, Đường Sinh viết xong cuốn “Phương hướng và trọng điểm
đầu tư của Tập đoàn Cẩn Sinh tại Phượng Thành”. Hắn dương dương tự đắc khi
viết được mười mấy trang giấy, chiến lược phát triển của Cẩn Sinh tại Phượng
Thành thời kỳ mới đều được phác thảo rất rõ ràng. Tên công ty mới đăng ký ở
đây sẽ là “công ty cổ phần đầu tư Cẩn Sinh Phượng Thành”. Phương hướng đầu tư
là sản nghiệp cơ sở quốc dân, ví dụ như bất động sản, vật liệu xây dựng, điện
lực, than đá v.v…
Hạng mục đầu tiên cụ thể cần làm lại phải gặp mặt Lục Như Hành trao đổi xong
mới có thể xác định. Chủ tịch thành phố Lục, ông muốn làm gì? Cẩn Sinh đến ủng
hộ ông, giúp ông vạch ra phương án thực hiện, giúp ông chất chồng chiến tích,
chính trị, kinh tế đều tiện lợi, dắt tay cùng tiến, đồng mưu phát triển mà.
– Đây là cậu viết à? Lợi hại đó!
Cao Ngọc Mỹ trở về phòng xem kiệt tác cả buổi sáng của Đường Sinh, không khỏi
thán phục. Cô ta cũng làm thương mại bao nhiêu năm, ngành nào ổn định lại hái
ra tiền, trong lòng đều nắm chắc. Nhưng tầm nhìn vẫn còn chưa xa, xem sách
lược phát triển này của Đường Sinh mới cảm thấy mình chỉ như nhà giàu mới nổi,
không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Hai ngày này, Đường Sinh có hoàn cảnh tốt để hút thuốc rồi. Lúc trà dư tửu hậu
hoặc khi suy nghĩ về công việc, hắn đều hút một điếu thuốc. Chỉ là nói tuổi
hơi nhỏ một chút, sao thấy hắn hút thuốc có vẻ không hợp, Cao Ngọc Mỹ muốn
cười:
– Đường Sinh, mấy thứ này phải đưa cho Lục Như Hành à?
– Chị nói xem, chị cho rằng một bức tranh của Tề Thạch Bạch có thể làm rung
động Lục Như Hành không? Đồ chơi này chỉ có giá trị cất giữ và thưởng thức.
Lục Như Hành là phái thực dụng, trong mắt ông ta một bản kế hoạch phát triển
đầu tư để tạo thành tích chính trị còn có ý nghĩa sâu sắc hơn tranh quý của Tề
Thạch Bạch.
Cao Ngọc Mỹ ừ một tiếng, đầu óc tên này thật là nhanh trí, không hổ là người
nhà họ Đường. Sau đó cô nói về chuyện đã nói với Trần Liêm.
– Thẩm Quân Hồng không cần phải suy nghĩ, đại khái ông ta cho rằng Trần Liêm
sắc sảo lộ liễu quá, không ổn, bắt Thẩm Quân tránh Trần Liêm.
– Ừ, sự cẩn trọng của Thẩm Quân Hồng đại diện cho tâm tính của đại bộ phận
quan chức. Lục Như Hành gặp tình huống này cũng rất bối rối.
(1) Uống trà: từ ám chỉ sự bắt bớ, điều tra. Khi một cán bộ, quan chức bị cơ
quan an ninh Trung Quốc mời đi “uống trà”, hầu như đồng nghĩa với sự nghiệp
chính trị của người đó đã kết thúc.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi